Chương 988
Hoa Khôi
13/01/2022
Không lẽ ông lại kiên cường bất khuất đến vậy à?”
Ưng Kiến Hoa nằm dưới đống đất đá gạch ngói mà thở thoi thóp. Mặc dù ông ta đã bị gãy hết xương cốt, nội tạng cũng bị dập nát nhưng ông ta vẫn ráng chút hơi tàn mà nói bằng giọng đứt quãng: “Cậu… cậu…
vậy mà… lại…là…Tông Sư hậu kỳ… còn tôi…”.
“Đừng phí lời vô ích nữa, tôi không có hứng thú nghe mấy lời di ngôn vớ vẩn của ông. Từ nay về sau Bát đại kim cang của nhà họ Tô sẽ trở thành lịch sử của tỉnh Trung Thiên.” Trần Gia Bảo không hề nương tay mà dứt khoát phóng ra một đường kiếm xuyên qua trán của Ưng Kiến Hoa. Vậy là vị Tông Sư cuối cùng của “Bát đại kim cang” đã ngã xuống như vậy đấy.
Diệp Trường Nhạc sợ hãi lẩm bẩm nói: “Thì ra đây chính là thực lực của Tông Sư cường giả, hễ bị chọc giận là có thể quyết định sự sống chết của người khác. Đáng sợ, quả thực rất đáng sợ…”
Đám người của nhà họ Tiêu tái mặt, Ưng Kiến Hoa là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ mà bây giờ ông ta đã chết thì bọn họ chẳng phải chính là con cá nằm trên thớt hay sao?
Nghĩ đến đây thì nhiều người đã hối hận vì đã đi theo Tiêu Hậu Hà đến đây để trả thù.
Đột nhiên Trần Gia Bảo quay lại nhìn đám người nhà họ Tiêu bằng ánh mắt lạnh băng, hơn nữa còn từ từ bước về phía bọn họ.
Lập tức bọn họ co rúm lại vì sợ hãi: “Cậu Bảo… xin tha mạng ạ.”
Đột nhiên dường như trong đám người có một người không thể chịu đựng nổi áp lực sợ hãi mà Trần Gia Bảo mang đến nên quỳ phục xuống mặt đất rồi khóc lóc kêu than: “Cậu Bảo, tất cả mọi chuyện đều do Tiêu Hậu Hà và Ưng Kiến Hoa uy hiếp chúng tôi tới đây chứ vốn dĩ chúng tôi không dám đối địch với cậu Bảo đâu ạ. Bây giờ hai kẻ đầu sỏ đã chết, chúng tôi xin cậu Bảo hãy bỏ qua cho chúng tôi ạ.”
Có người dám đứng ra nói đầu tiên thì những người khác cũng đều vội quỳ xuống dập đầu xin tha, bọn họ kể lể nào là bị Tiêu Hậu Hà bức ép ra sao và bị Ưng Kiến Hoa hù dọa như thế nào, vân vân và vân vân.
Hoàng Thiên Hạnh bĩu môi khinh thường nói: “Ngay từ đầu bọn họ đã kiêu ngạo ngông cuồng hận không thể giết hết chúng ta để báo thù, thế mà trong nháy mắt lại phủ nhận sạch trơn tội lỗi của chính họ. Thật là vô liêm sỉ mà.”
Trong ánh mắt của Trần Gia Bảo không hề có chút thương hại nào mà vẫn lạnh lùng nói: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cần phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra. Các người hùng hổ kéo đến phá nhà phá cửa của tôi để đòi trả thù, còn suýt chút nữa hại chết người phụ nữ của tôi nữa. Vậy các người nghĩ chỉ cần nói vài câu xin lỗi nhẹ nhàng là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như thế chứ?”
Sắc mặt của đám người nhà họ Tiêu xám xịt như tro tàn, trong lòng như sụp đổ hoàn toàn mọi niềm hy vọng.
“Anh vợ, những người này giao cho anh xử lý hết đó.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Tạ Quốc Hùng vui vẻ nói: “Được, cậu cứ yên tâm giao cho tôi. Nhất định tôi sẽ xử lý thật chu đáo.”
“Một căn biệt thự tốt như thế mà lại bị phá hủy, đúng là đáng tiếc quá mà.” Trần Gia Bảo nhìn căn biệt thự đã bị phá hủy hơn một nửa rồi lắc đầu, thở dài mà nói.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột, căn biệt thự này bị phá hủy cũng là nhờ nửa phần công lao của cậu đấy nhé.
Thành Trung bèn vội vàng nói: “Cậu Bảo trở về rồi, chỉ một lần ra tay đã có thể giết chết cường giả cấp bậc Tông Sư Ứng Kiến Hoa, khiến “Bát đại kim cang” của nhà họ Tô chỉ còn là gió thoảng mây bay. Với thành tích chiến đấu ngạo nghễ đó, đừng nói là phá hủy một căn biệt thự nhỏ bé, dù cậu ấy có muốn ông già này táng gia bại sản thì tôi cũng vẫn cảm thấy vui vẻ như thường.”
“Ông nịnh giỏi thật đấy.” Trần Gia Bảo cười rồi nói.
Thành Trung cũng cười lại, mặt ông ta vốn dày nên không hề biết xấu hổ là gì.
Hoàng Thiên Hạnh đi đến trước mặt Trần Gia Bảo rồi nói bằng vẻ nhăn nhó: “Anh Gia Bảo, mấy hôm nay anh đi đâu thế, người ta lo cho anh chết đi được. Nếu không phải anh chạy tới đây kịp lúc thì chắc chắn kết cục của em và chị Ngọc Trâm sẽ rất thảm hại đó.”
“Mấy hôm nay tôi phải giải quyết một số chuyện, xin lỗi nhé, suýt chút nữa là liên lụy tới các cô rồi.” Trần Gia Bảo vươn tay xoa đầu Hoàng Thiên Hạnh, sau đó anh quay sang nhìn Diệp Ngọc Trâm rồi mỉm cười xin lỗi.
Trong lòng Hoàng Thiên Hạnh và Diệp Ngọc Trâm đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi chữa trị vết thương trước.” Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Hồng Liên, nắm tay rồi dẫn cô ta vào trong biệt thự.
Ưng Kiến Hoa nằm dưới đống đất đá gạch ngói mà thở thoi thóp. Mặc dù ông ta đã bị gãy hết xương cốt, nội tạng cũng bị dập nát nhưng ông ta vẫn ráng chút hơi tàn mà nói bằng giọng đứt quãng: “Cậu… cậu…
vậy mà… lại…là…Tông Sư hậu kỳ… còn tôi…”.
“Đừng phí lời vô ích nữa, tôi không có hứng thú nghe mấy lời di ngôn vớ vẩn của ông. Từ nay về sau Bát đại kim cang của nhà họ Tô sẽ trở thành lịch sử của tỉnh Trung Thiên.” Trần Gia Bảo không hề nương tay mà dứt khoát phóng ra một đường kiếm xuyên qua trán của Ưng Kiến Hoa. Vậy là vị Tông Sư cuối cùng của “Bát đại kim cang” đã ngã xuống như vậy đấy.
Diệp Trường Nhạc sợ hãi lẩm bẩm nói: “Thì ra đây chính là thực lực của Tông Sư cường giả, hễ bị chọc giận là có thể quyết định sự sống chết của người khác. Đáng sợ, quả thực rất đáng sợ…”
Đám người của nhà họ Tiêu tái mặt, Ưng Kiến Hoa là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ mà bây giờ ông ta đã chết thì bọn họ chẳng phải chính là con cá nằm trên thớt hay sao?
Nghĩ đến đây thì nhiều người đã hối hận vì đã đi theo Tiêu Hậu Hà đến đây để trả thù.
Đột nhiên Trần Gia Bảo quay lại nhìn đám người nhà họ Tiêu bằng ánh mắt lạnh băng, hơn nữa còn từ từ bước về phía bọn họ.
Lập tức bọn họ co rúm lại vì sợ hãi: “Cậu Bảo… xin tha mạng ạ.”
Đột nhiên dường như trong đám người có một người không thể chịu đựng nổi áp lực sợ hãi mà Trần Gia Bảo mang đến nên quỳ phục xuống mặt đất rồi khóc lóc kêu than: “Cậu Bảo, tất cả mọi chuyện đều do Tiêu Hậu Hà và Ưng Kiến Hoa uy hiếp chúng tôi tới đây chứ vốn dĩ chúng tôi không dám đối địch với cậu Bảo đâu ạ. Bây giờ hai kẻ đầu sỏ đã chết, chúng tôi xin cậu Bảo hãy bỏ qua cho chúng tôi ạ.”
Có người dám đứng ra nói đầu tiên thì những người khác cũng đều vội quỳ xuống dập đầu xin tha, bọn họ kể lể nào là bị Tiêu Hậu Hà bức ép ra sao và bị Ưng Kiến Hoa hù dọa như thế nào, vân vân và vân vân.
Hoàng Thiên Hạnh bĩu môi khinh thường nói: “Ngay từ đầu bọn họ đã kiêu ngạo ngông cuồng hận không thể giết hết chúng ta để báo thù, thế mà trong nháy mắt lại phủ nhận sạch trơn tội lỗi của chính họ. Thật là vô liêm sỉ mà.”
Trong ánh mắt của Trần Gia Bảo không hề có chút thương hại nào mà vẫn lạnh lùng nói: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cần phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra. Các người hùng hổ kéo đến phá nhà phá cửa của tôi để đòi trả thù, còn suýt chút nữa hại chết người phụ nữ của tôi nữa. Vậy các người nghĩ chỉ cần nói vài câu xin lỗi nhẹ nhàng là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như thế chứ?”
Sắc mặt của đám người nhà họ Tiêu xám xịt như tro tàn, trong lòng như sụp đổ hoàn toàn mọi niềm hy vọng.
“Anh vợ, những người này giao cho anh xử lý hết đó.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Tạ Quốc Hùng vui vẻ nói: “Được, cậu cứ yên tâm giao cho tôi. Nhất định tôi sẽ xử lý thật chu đáo.”
“Một căn biệt thự tốt như thế mà lại bị phá hủy, đúng là đáng tiếc quá mà.” Trần Gia Bảo nhìn căn biệt thự đã bị phá hủy hơn một nửa rồi lắc đầu, thở dài mà nói.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột, căn biệt thự này bị phá hủy cũng là nhờ nửa phần công lao của cậu đấy nhé.
Thành Trung bèn vội vàng nói: “Cậu Bảo trở về rồi, chỉ một lần ra tay đã có thể giết chết cường giả cấp bậc Tông Sư Ứng Kiến Hoa, khiến “Bát đại kim cang” của nhà họ Tô chỉ còn là gió thoảng mây bay. Với thành tích chiến đấu ngạo nghễ đó, đừng nói là phá hủy một căn biệt thự nhỏ bé, dù cậu ấy có muốn ông già này táng gia bại sản thì tôi cũng vẫn cảm thấy vui vẻ như thường.”
“Ông nịnh giỏi thật đấy.” Trần Gia Bảo cười rồi nói.
Thành Trung cũng cười lại, mặt ông ta vốn dày nên không hề biết xấu hổ là gì.
Hoàng Thiên Hạnh đi đến trước mặt Trần Gia Bảo rồi nói bằng vẻ nhăn nhó: “Anh Gia Bảo, mấy hôm nay anh đi đâu thế, người ta lo cho anh chết đi được. Nếu không phải anh chạy tới đây kịp lúc thì chắc chắn kết cục của em và chị Ngọc Trâm sẽ rất thảm hại đó.”
“Mấy hôm nay tôi phải giải quyết một số chuyện, xin lỗi nhé, suýt chút nữa là liên lụy tới các cô rồi.” Trần Gia Bảo vươn tay xoa đầu Hoàng Thiên Hạnh, sau đó anh quay sang nhìn Diệp Ngọc Trâm rồi mỉm cười xin lỗi.
Trong lòng Hoàng Thiên Hạnh và Diệp Ngọc Trâm đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi chữa trị vết thương trước.” Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Hồng Liên, nắm tay rồi dẫn cô ta vào trong biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.