Chương 76
Mặc Nguyệt Minh
18/01/2022
Khương Kiến Công cười nịnh nọt nói: "Ông chủ Chu ngài đừng nóng giận.
Đứa nhỏ này quá thành thật, dễ dàng bị người ta lừa gạt, tôi sẽ bảo nó
xin lỗi với ngài!"
Ông chủ Chu chậm rãi ung dung nói: “Nếu hai anh chị đã nói như vậy! Vậy thì tôi sẽ nể mặt hai người tha cho bọn họ."
"Ây, ông chủ Chu quả nhiên là người lớn rộng lượng!" Phương Tuệ cười tít cả mắt: “Ngọc Hạ! Còn không mau xin lỗi ông chủ Chu đi!"
Khương Ngọc Hạ cắn răng không nói lời nào, ông chủ Chu lại cười ha ha nói: "Xin lỗi thì thôi đi khỏi cần! Khương tổng! Dù sao cũng là người trẻ tuổi không nên làm khó cô ấy như vậy, mọi người thấy đúng không?"
"Hay là Khương tổng! Hai ta uống chén rượu làm hòa, chuyện này cứ cho qua nhé?"
Khương Ngọc Hạ thở hắt ra một hơi, chuyện này còn có thể tiếp nhận được.
Cô bưng chén rượu lên vừa nhấc lên môi đang định uống ông chủ Chu lại cười: “Khương tổng uống như vậy làm sao có thành ý xin lỗi chứ?"
Khương Ngọc Hạ kinh ngạc: “Vậy phải uống thế nào?"
Ông chủ Chu cười nói: “Chúng ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi với Khương tổng đây rất hợp."
"Vì càng thân thiết hơn một chút hay là chúng ta uống rượu giao bôi đi!" Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều sững sờ với yêu cầu quá đáng này.Diệp Lâm bỗng nhiên buồn bực nói: "Vừa rồi ông lừa bọn họ thì thôi! Hiện tại, ông muốn uống rượu giao bôi với vợ của tôi có phải ông muốn chết rồi?"
"Uống cái mẹ ông ý!" Diệp Lâm vỗ bàn đứng dậy nắm cổ áo của ông chủ Chu xách anh ta lên như xách con chờ gầm thét: " Ông muốn chết phải không?"
Ông chủ Chu hoàng mang! Vừa rồi nhìn thấy Khương Kiến Công và Phương Tuệ giận dữ mắng mỏ Diệp Lâm! Diệp Lâm một âu cũng không phản bác lại.
Anh ta còn tưởng rằng Diệp Lầm là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp! Cho nên ông ta mới dám hùng hổ dọa người như thế... Muốn vũ hục Khương Ngọc Hạ.
Không hề nghĩ tới Diệp Lâm tính tình lại lớn như vậy! Anh ta chỉ vừa mới đề nghị đã lập tức túm cổ dòi gϊếŧ ông ta.
Ông ta cũng không biết rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết và Khương Ngọc Hạ chính là vảy ngược của Diệp Lâm.
"Diệp Lâm! Anh làm cái gì vậy?" Hoàng Lương cả giận nói: "Anh mau buông ông chủ Chu ra cho tôi!"
"Diệp Lâm mau buông tay!" Khương Kiến Công cũng gào thét.
Ông chủ Chu cười lạnh! Tính tình của cậu táo bạo thế nào nhưng mấy người trong phòng này đều đứng về phía tôi còn sợ cậu không ngoan ngoãn ư?"
Nhưng mà lần này Diệp Lâm không hề thỏa hiệp! Anh lập tức kéo khăn trải bàn một cái khiến mọi thứ trên bàn ăn rơi xuống đất một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.
Sau đó, anh lại hất văng cái bàn vào góc phòng, gầm thét: "CMN tất cả im miệng cho tôi!"
Toàn bộ đồ ăn rơi hết lên đầu Hoàng Lương! Còn ông chủ Chu thì hứng trọn cái tát của Diệp Lâm, làm cho ông ta bay ra ngoài.
"Ông còn dám láo xược với vợ tôi! Tôi đánh chết ông."
Diệp Lâm lạnh lùng vứt lại một câu sau đó quay người kéo tay của Khương Ngọc Hạ rời đi mà không cần quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Lúc Diệp Lâm kéo tay Khương Ngọc Hạ rời đi trái tim cô điên cuồng đập loạn từng tiếng thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch cứ vang lên không ngừng.
Trước kia Diệp Lâm ở nhà họ Khương bọn họ rất ít lời chỉ biết nghe Khương Kiến Công và Phương Tuệ mắng mỏ một câu cũng không phản bác lại đến cô cũng cảm thấy Diệp Lâm quá mức yếu đuối.
Những chuyện hôm nay đã khiến cô nhìn Diệp Lâm bằng con mắt khác.
Diệp Lâm không phải kẻ yếu đuối chỉ là anh quá bao dung cho một số người mà thôi!
Trong lòng Khương Ngọc Hạ tràn ngập ấm áp là vì sự nuông chiều mà Diệp Lâm dành cho cô sự cưng chiều này thứ có một không hai trên đời!
Ông chủ Chu chậm rãi ung dung nói: “Nếu hai anh chị đã nói như vậy! Vậy thì tôi sẽ nể mặt hai người tha cho bọn họ."
"Ây, ông chủ Chu quả nhiên là người lớn rộng lượng!" Phương Tuệ cười tít cả mắt: “Ngọc Hạ! Còn không mau xin lỗi ông chủ Chu đi!"
Khương Ngọc Hạ cắn răng không nói lời nào, ông chủ Chu lại cười ha ha nói: "Xin lỗi thì thôi đi khỏi cần! Khương tổng! Dù sao cũng là người trẻ tuổi không nên làm khó cô ấy như vậy, mọi người thấy đúng không?"
"Hay là Khương tổng! Hai ta uống chén rượu làm hòa, chuyện này cứ cho qua nhé?"
Khương Ngọc Hạ thở hắt ra một hơi, chuyện này còn có thể tiếp nhận được.
Cô bưng chén rượu lên vừa nhấc lên môi đang định uống ông chủ Chu lại cười: “Khương tổng uống như vậy làm sao có thành ý xin lỗi chứ?"
Khương Ngọc Hạ kinh ngạc: “Vậy phải uống thế nào?"
Ông chủ Chu cười nói: “Chúng ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi với Khương tổng đây rất hợp."
"Vì càng thân thiết hơn một chút hay là chúng ta uống rượu giao bôi đi!" Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều sững sờ với yêu cầu quá đáng này.Diệp Lâm bỗng nhiên buồn bực nói: "Vừa rồi ông lừa bọn họ thì thôi! Hiện tại, ông muốn uống rượu giao bôi với vợ của tôi có phải ông muốn chết rồi?"
"Uống cái mẹ ông ý!" Diệp Lâm vỗ bàn đứng dậy nắm cổ áo của ông chủ Chu xách anh ta lên như xách con chờ gầm thét: " Ông muốn chết phải không?"
Ông chủ Chu hoàng mang! Vừa rồi nhìn thấy Khương Kiến Công và Phương Tuệ giận dữ mắng mỏ Diệp Lâm! Diệp Lâm một âu cũng không phản bác lại.
Anh ta còn tưởng rằng Diệp Lầm là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp! Cho nên ông ta mới dám hùng hổ dọa người như thế... Muốn vũ hục Khương Ngọc Hạ.
Không hề nghĩ tới Diệp Lâm tính tình lại lớn như vậy! Anh ta chỉ vừa mới đề nghị đã lập tức túm cổ dòi gϊếŧ ông ta.
Ông ta cũng không biết rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết và Khương Ngọc Hạ chính là vảy ngược của Diệp Lâm.
"Diệp Lâm! Anh làm cái gì vậy?" Hoàng Lương cả giận nói: "Anh mau buông ông chủ Chu ra cho tôi!"
"Diệp Lâm mau buông tay!" Khương Kiến Công cũng gào thét.
Ông chủ Chu cười lạnh! Tính tình của cậu táo bạo thế nào nhưng mấy người trong phòng này đều đứng về phía tôi còn sợ cậu không ngoan ngoãn ư?"
Nhưng mà lần này Diệp Lâm không hề thỏa hiệp! Anh lập tức kéo khăn trải bàn một cái khiến mọi thứ trên bàn ăn rơi xuống đất một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.
Sau đó, anh lại hất văng cái bàn vào góc phòng, gầm thét: "CMN tất cả im miệng cho tôi!"
Toàn bộ đồ ăn rơi hết lên đầu Hoàng Lương! Còn ông chủ Chu thì hứng trọn cái tát của Diệp Lâm, làm cho ông ta bay ra ngoài.
"Ông còn dám láo xược với vợ tôi! Tôi đánh chết ông."
Diệp Lâm lạnh lùng vứt lại một câu sau đó quay người kéo tay của Khương Ngọc Hạ rời đi mà không cần quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Lúc Diệp Lâm kéo tay Khương Ngọc Hạ rời đi trái tim cô điên cuồng đập loạn từng tiếng thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch cứ vang lên không ngừng.
Trước kia Diệp Lâm ở nhà họ Khương bọn họ rất ít lời chỉ biết nghe Khương Kiến Công và Phương Tuệ mắng mỏ một câu cũng không phản bác lại đến cô cũng cảm thấy Diệp Lâm quá mức yếu đuối.
Những chuyện hôm nay đã khiến cô nhìn Diệp Lâm bằng con mắt khác.
Diệp Lâm không phải kẻ yếu đuối chỉ là anh quá bao dung cho một số người mà thôi!
Trong lòng Khương Ngọc Hạ tràn ngập ấm áp là vì sự nuông chiều mà Diệp Lâm dành cho cô sự cưng chiều này thứ có một không hai trên đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.