Chương 3: Người đàn ông trong phòng của vợ
Mặc Nguyệt Minh
18/01/2022
Đem cửa phòng đóng lại, Hạ Lão cung kính nhìn xem Diệp Lâm: "Lão hủ Hạ
Kim Diễm, còn chưa thỉnh giáo vị tiên sinh này tôn tính đại danh!"
"Diệp Lâm!"
"Nguyên lai là Lâm tiên sinh!" Hạ Lão hít sâu một hơi, nhìn xem trên giường bệnh Diệp Minh, thấp giọng nói: "Lâm tiên sinh! Còn có cái gì cần lão hủ hỗ trợ sao?"
Diệp Lâm trầm mặc chỉ chốc lát, đột nhiên nắm lên giấy bút trên bàn, xoát xoát xoát viết xuống một cái tờ đơn.
"Ông đi thuốc giúp tôi!" Diệp Lâm đem đơn thuốc đưa cho Hạ lão! Đồng thời lấy tay đút túi nhưng là chỉ móc ra được vài tờ tiền.
Diệp Lâm không khỏi có chút xấu hổ, trên tờ đơn thuốc này có rất nhiều loại thuốc đắt tiền nên nếu muốn mua hết có lẽ cũng mất hơn hai ngàn vạn! Chỉ với chút tiền của anh thì ngay cả số lẻ cũng không đủ.
Hạ Lão nhìn ra tình trạng Diệp Lâm vội vàng tiếp nhận đơn thuốc, run giọng nói: "Cậu Diệp! Lão hủ tại y dược Khánh Nguyên còn có chút tư cách nói chuyện! Những loại dược liệu này không cần dùng tiền!"
Diệp Lâm nhìn Hạ lão một chút, chậm rãi gật đầu: "Cám ơn ông! Có điều, Diệp Lâm tôi trước giờ làm việc không thua thiệt người khác! Ông mua giúp tôi mỗi loại dược liệu đủ mười phần, tôi đồng ý cho ông giữ đơn thuốc này lại mà dùng riêng!"
Nếu là người bình thường đối Hạ lão nói lời như vậy, vậy đơn giản chính là đại bất kính nhưng Diệp Lâm nói ra lời nói này, Hạ lão chỉ cảm thấy đây là thánh dụ! Bởi vì người có thể sử dụng Tạo Hóa Thần Châm làm sao có thể dùng người bình thường để so sánh! Một đơn thuốc tùy tiện của anh đã là bảo vật vô giá rồi!
"Cám ơn cậu Lâm!" Hạ Lão nhiều lần nói lời cảm tạ! Đưa hai tay nhận lấy đơn thuốc như nhặt được chí bảo, vội vàng đi ra ngoài.
Không bao lâu, Hạ lão mang theo bao lớn bao nhỏ tiến đến.
"Cậu Diệp! Đây là dược liệu mà ngài yêu cầu! Ngài kiểm lại một chút." Hạ lão nói.
Diệp Lâm nhìn thoáng qua... Hạ lão này làm việc thật nhiều nghiêm túc! Mỗi loại dược liệu, ông đều phân thật tốt. Mà lại, từ mùi màu sắc bên trên liền có thể nhìn ra, tất cả đều là thượng phẩm.
Diệp Lâm đạt được ngọc bội truyền thừa, bên trong là sở học cả đời của tổ tiên Diệp gia! Bao quát hết tất cả kinh nghiệm làm nghề y của anh.
Những dược liệu này, Diệp Lâm trước kia mặc dù chưa thấy qua nhưng bây giờ một chút liền có thể phân biệt ra được tốt xấu.
"Đa tạ Hạ lão!" Diệp Lâm đem những dược liệu kia nhận lấy, cẩn thận phân một bao ra tới.
Hạ Lão cũng chuyển một cái nấu thuốc máy móc tiến đến, đồng thời đứng ở bên cạnh, nín thở ngưng thần mà nhìn xem.
Đơn thuốc đương nhiên trọng yếu nhưng trọng yếu nhất... Kỳ thật vẫn là phương pháp nấu thuốc.
Rất nhiều phối phương đặc biệt cần phải có phương pháp chế biến đặc biệt bằng không không cách nào thành được! Diệp Lâm cũng không có tàng tư, đã nói muốn đem phối phương này cho Hạ lão, vậy sẽ phải truyền lại tất cả cho ông.
Những dược vật này, Diệp Lâm không phải một mạch toàn bộ đổ vào mà là có trình tự bỏ vào! Một bên thả còn một bên giải thích cho Hạ Lão.
"Thời gian! Độ lửa! Trình tự cùng chất liệu bình nấu thuốc... Thiếu một thứ cũng không được.
Ông nhất định phải nhớ kỹ mỗi một bước! Nếu không, ngày sau luyện dược không may xuất hiện sự cố, dược hiệu liền không đạt được hiệu quả tốt nhất!"
Hạ lão giống như học sinh tiểu học, cầm giấy bút, cung cung kính kính đem hết thảy ghi ở trong lòng.
Sau một tiếng, thuốc thành!
Mở ra bình thuốc, một mùi thơm xông vào mũi, không có chút nào mùi lạ.
Ngửi ngửi mùi vị kia, Hạ lão chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, không khỏi rung động: " Cậu Diệp Lâm! Đây là thuốc gì? Thế nào. . . Thế nào hương vị như thế tốt?"
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cái này gọi tiểu Quy Nguyên Đan, trị liệu thương thế có hiệu quả! Bình thường người phục dụng còn có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể!"
"Đan?" Hạ lão kinh ngạc, không phải dược dịch sao?
Đến gần xem thử... Quả nhiên, tại dưới đáy nồi nấu thuốc, có mười mấy viên màu đen đan dược, lẳng lặng nằm ở bên trong.
"Cái này. . . Cái này vậy mà là luyện đan! ?" Hạ Lão mở to hai mắt nhìn, loại phương pháp này, hắn cũng là nghe qua, nhưng chưa bao giờ thấy qua a.
Diệp Lâm xuất ra một viên đan dược, dùng nước độ, để Diệp Minh ăn vào.
Hạ Lão trừng to mắt nhìn xem, chỉ thấy Diệp Minh vết thương trên người, vậy mà mắt trần có thể thấy đang từ từ dũ hợp.
"Cái này. . . Đây quả thật là quá thần kỳ!" Hạ Lão kinh hô, loại chuyện này, hắn nhưng là chưa từng nghe thấy a.
Hắn nhìn về phía kia bình đan dược, không hề nghi ngờ, cái này tùy tiện một viên dược hoàn, xuất ra đi đều có thể bán đến giá trên trời a!
Nhìn thấy thương thế khôi phục, Diệp Lâm cũng thở phào một cái! Đến hiện tại thì cái mạng này của Diệp Minh xem như đã giữ được.
Anh xuất ra ba viên, đưa cho Hạ lão: "Ba viên đan này đưa ngươi."
"Cám ơn cậu Diệp!"
Hạ lão không chút khách khí, duỗi ra hai tay cung kính tiếp nhận! Ông không phải ham lợi món nhỏ này nhưng loại đan dược này là có tiền cũng không mua được!
Đem ba viên đan dược cực kỳ thận trọng cất vào túi, Hạ lão cung kính nhìn xem Diệp Lâm, trên mặt đều là bội phục.
Tuổi còn trẻ như thế, lại có nghịch thiên như vậy y thuật! Hạ lão không chút nghi ngờ, ngày sau Diệp Lâm thành tựu, tuyệt đối không phải một cái tập đoàn Khánh Nguyên có thể chứa đựng!
Diệp Minh mặc dù cứu trở về, nhưng hô hấp vẫn còn có chút không thuận.
Diệp Lâm ngồi tại bên giường, một lát không cách mặt đất nhìn chằm chằm. Hắn chỉ có cái này một người thân, vô luận như thế nào, cũng không thể để nàng có bất kỳ sơ thất nào!
Trong lúc đó Hạ Lão sang đây xem mấy lần, cũng sắp xếp người cho Diệp Lâm đưa một chút thức ăn! Chỉ có điều, Diệp Lâm cơ bản không có cái gì tâm tư ăn.
Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, Diệp Minh hô hấp dần dần bình ổn, Diệp Lâm cuối cùng cũng thở phào một cái.
Lần này, Diệp Minh cái mạng này xem như triệt để từ Quỷ Môn quan kéo trở về!
Lúc này, Diệp Lâm mới cảm thấy một trận đói! Bưng lên bên cạnh đồ ăn, cũng mặc kệ đồ ăn toàn lạnh, thuần thục ăn sạch sẽ.
Diệp Lâm lấy điện thoại di động ra trầm tư hồi lâu! Cuối cùng vẫn là quyết định lại cho Khương Ngọc Hạ gọi điện thoại.
Khương Ngọc Hạ mặc dù đối với anh không có tình cảm nhưng dù sao ba năm vợ chồng, tuyệt tình như thế, cũng quá để người thương tâm!
Điện thoại vang vài tiếng, cuối cùng kết nối, Diệp Lâm tâm cũng treo cổ họng.
"Ngọc Hạ. . ." Diệp Lâm vừa nói một câu, đầu điện thoại kia đột nhiên truyền đến thanh âm của một nam tử: "Tôi không phải Ngọc Hạ!"
Diệp Lâm sắc mặt biến! Đều đã gần mười một giờ đêm, điện thoại của vợ thế nào là một cái nam nhân tiếp?
"Anh là ai!" Diệp Lâm trầm giọng nói: "Ngọc Hạ đâu?"
"Ngọc Hạ? A! Vừa rồi vận động xong ra một thân mồ hôi, đang tắm rồi!" Thanh âm nam tử đắc ý: "Còn như tôi là ai? Ôi ôi ôi! Anh đoán xem?"
"Điện thoại của Ngọc Hạ thế nào lại ở chỗ của anh? Cô ấy. . . Cô ấy tắm rửa ở đâu?" Diệp Lâm vội la lên.
Nam tử cười ha ha: "Chúng tôi ở cùng một phòng! Hiện cô ấy đang tắm rửa nên điện thoại đương nhiên là do tôi tiếp."
"Tắm rửa! Đương nhiên là tắm rửa trong nhà tăm, chẳng lẽ tại phòng bếp tẩy a?"
Diệp Lâm: "Hai người như thế nào lại ở chung một phòng!"
"Đêm hôm khuya khoắt, nam nữ tại một cái phòng, quá bình thường a." Nam tử cười hắc hắc: "Uy! Anh cái này đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại, không sợ ảnh hưởng chuyện tốt của người khác a?"
"Anh. . . Anh. . ." Diệp Lâm tức giận: "Anh đến cùng là ai!"
"Tôi là ai anh cũng không cần quản nhưng là tôi biết anhlà ai!"
Nam tử cười lạnh: "Anh chính là người chồng Diệp Lâm phế vật của Khương Ngọc Hạ, đúng không? Ha ha ha, nghe nói anh cùng Khương Ngọc Hạ kết hôn ba năm cũng chưa từng được cùng giường với Khương Ngọc Hạ...
Chậc chậc, vậy anh khẳng định không biết, làn da của vợ anh lẫn dáng người của vợ anh đến cùng là như thế nào đi! A ha ha ha. . ."
Nam tử nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại! Diệp Lâm như muốn điên cuồng, lần nữa gọi tới, không ai tiếp.
Tiếp tục phát, tiếp tục không ai tiếp! Cuối cùng, Diệp Lâm không biết mình đánh mấy điện thoại, thẳng đến điện thoại hết pin anh mới dừng lại.
Anh ngơ ngác đứng tại chỗ giống như biến thành cái xác không hồn! Diệp Lâm giống như bị vạn tiễn xuyên tâm! Anh thế nào cũng không nghĩ ra người vợ kết hôn cùng mình ba năm vậy mà lại phản bội mình!
Khó trách cô ấy không tiếp điện thoại của mình, khó trách Khương gia đối xử với mình như thế! Nguyên lai, bọn họ đã sớm quyết định đây hết thảy a!
Mờ mịt trầm mặc thật lâu, Diệp Lâm trong lồng ngực đột nhiên dâng lên một đoàn lửa giận! Anh bỗng nhiên đứng người lên, cắn răng nói: "Khương gia! Chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua! Tôi muốn trở nên mạnh hơn, tôi muốn để các ngươi hối hận!"
"Diệp Lâm!"
"Nguyên lai là Lâm tiên sinh!" Hạ Lão hít sâu một hơi, nhìn xem trên giường bệnh Diệp Minh, thấp giọng nói: "Lâm tiên sinh! Còn có cái gì cần lão hủ hỗ trợ sao?"
Diệp Lâm trầm mặc chỉ chốc lát, đột nhiên nắm lên giấy bút trên bàn, xoát xoát xoát viết xuống một cái tờ đơn.
"Ông đi thuốc giúp tôi!" Diệp Lâm đem đơn thuốc đưa cho Hạ lão! Đồng thời lấy tay đút túi nhưng là chỉ móc ra được vài tờ tiền.
Diệp Lâm không khỏi có chút xấu hổ, trên tờ đơn thuốc này có rất nhiều loại thuốc đắt tiền nên nếu muốn mua hết có lẽ cũng mất hơn hai ngàn vạn! Chỉ với chút tiền của anh thì ngay cả số lẻ cũng không đủ.
Hạ Lão nhìn ra tình trạng Diệp Lâm vội vàng tiếp nhận đơn thuốc, run giọng nói: "Cậu Diệp! Lão hủ tại y dược Khánh Nguyên còn có chút tư cách nói chuyện! Những loại dược liệu này không cần dùng tiền!"
Diệp Lâm nhìn Hạ lão một chút, chậm rãi gật đầu: "Cám ơn ông! Có điều, Diệp Lâm tôi trước giờ làm việc không thua thiệt người khác! Ông mua giúp tôi mỗi loại dược liệu đủ mười phần, tôi đồng ý cho ông giữ đơn thuốc này lại mà dùng riêng!"
Nếu là người bình thường đối Hạ lão nói lời như vậy, vậy đơn giản chính là đại bất kính nhưng Diệp Lâm nói ra lời nói này, Hạ lão chỉ cảm thấy đây là thánh dụ! Bởi vì người có thể sử dụng Tạo Hóa Thần Châm làm sao có thể dùng người bình thường để so sánh! Một đơn thuốc tùy tiện của anh đã là bảo vật vô giá rồi!
"Cám ơn cậu Lâm!" Hạ Lão nhiều lần nói lời cảm tạ! Đưa hai tay nhận lấy đơn thuốc như nhặt được chí bảo, vội vàng đi ra ngoài.
Không bao lâu, Hạ lão mang theo bao lớn bao nhỏ tiến đến.
"Cậu Diệp! Đây là dược liệu mà ngài yêu cầu! Ngài kiểm lại một chút." Hạ lão nói.
Diệp Lâm nhìn thoáng qua... Hạ lão này làm việc thật nhiều nghiêm túc! Mỗi loại dược liệu, ông đều phân thật tốt. Mà lại, từ mùi màu sắc bên trên liền có thể nhìn ra, tất cả đều là thượng phẩm.
Diệp Lâm đạt được ngọc bội truyền thừa, bên trong là sở học cả đời của tổ tiên Diệp gia! Bao quát hết tất cả kinh nghiệm làm nghề y của anh.
Những dược liệu này, Diệp Lâm trước kia mặc dù chưa thấy qua nhưng bây giờ một chút liền có thể phân biệt ra được tốt xấu.
"Đa tạ Hạ lão!" Diệp Lâm đem những dược liệu kia nhận lấy, cẩn thận phân một bao ra tới.
Hạ Lão cũng chuyển một cái nấu thuốc máy móc tiến đến, đồng thời đứng ở bên cạnh, nín thở ngưng thần mà nhìn xem.
Đơn thuốc đương nhiên trọng yếu nhưng trọng yếu nhất... Kỳ thật vẫn là phương pháp nấu thuốc.
Rất nhiều phối phương đặc biệt cần phải có phương pháp chế biến đặc biệt bằng không không cách nào thành được! Diệp Lâm cũng không có tàng tư, đã nói muốn đem phối phương này cho Hạ lão, vậy sẽ phải truyền lại tất cả cho ông.
Những dược vật này, Diệp Lâm không phải một mạch toàn bộ đổ vào mà là có trình tự bỏ vào! Một bên thả còn một bên giải thích cho Hạ Lão.
"Thời gian! Độ lửa! Trình tự cùng chất liệu bình nấu thuốc... Thiếu một thứ cũng không được.
Ông nhất định phải nhớ kỹ mỗi một bước! Nếu không, ngày sau luyện dược không may xuất hiện sự cố, dược hiệu liền không đạt được hiệu quả tốt nhất!"
Hạ lão giống như học sinh tiểu học, cầm giấy bút, cung cung kính kính đem hết thảy ghi ở trong lòng.
Sau một tiếng, thuốc thành!
Mở ra bình thuốc, một mùi thơm xông vào mũi, không có chút nào mùi lạ.
Ngửi ngửi mùi vị kia, Hạ lão chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, không khỏi rung động: " Cậu Diệp Lâm! Đây là thuốc gì? Thế nào. . . Thế nào hương vị như thế tốt?"
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cái này gọi tiểu Quy Nguyên Đan, trị liệu thương thế có hiệu quả! Bình thường người phục dụng còn có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể!"
"Đan?" Hạ lão kinh ngạc, không phải dược dịch sao?
Đến gần xem thử... Quả nhiên, tại dưới đáy nồi nấu thuốc, có mười mấy viên màu đen đan dược, lẳng lặng nằm ở bên trong.
"Cái này. . . Cái này vậy mà là luyện đan! ?" Hạ Lão mở to hai mắt nhìn, loại phương pháp này, hắn cũng là nghe qua, nhưng chưa bao giờ thấy qua a.
Diệp Lâm xuất ra một viên đan dược, dùng nước độ, để Diệp Minh ăn vào.
Hạ Lão trừng to mắt nhìn xem, chỉ thấy Diệp Minh vết thương trên người, vậy mà mắt trần có thể thấy đang từ từ dũ hợp.
"Cái này. . . Đây quả thật là quá thần kỳ!" Hạ Lão kinh hô, loại chuyện này, hắn nhưng là chưa từng nghe thấy a.
Hắn nhìn về phía kia bình đan dược, không hề nghi ngờ, cái này tùy tiện một viên dược hoàn, xuất ra đi đều có thể bán đến giá trên trời a!
Nhìn thấy thương thế khôi phục, Diệp Lâm cũng thở phào một cái! Đến hiện tại thì cái mạng này của Diệp Minh xem như đã giữ được.
Anh xuất ra ba viên, đưa cho Hạ lão: "Ba viên đan này đưa ngươi."
"Cám ơn cậu Diệp!"
Hạ lão không chút khách khí, duỗi ra hai tay cung kính tiếp nhận! Ông không phải ham lợi món nhỏ này nhưng loại đan dược này là có tiền cũng không mua được!
Đem ba viên đan dược cực kỳ thận trọng cất vào túi, Hạ lão cung kính nhìn xem Diệp Lâm, trên mặt đều là bội phục.
Tuổi còn trẻ như thế, lại có nghịch thiên như vậy y thuật! Hạ lão không chút nghi ngờ, ngày sau Diệp Lâm thành tựu, tuyệt đối không phải một cái tập đoàn Khánh Nguyên có thể chứa đựng!
Diệp Minh mặc dù cứu trở về, nhưng hô hấp vẫn còn có chút không thuận.
Diệp Lâm ngồi tại bên giường, một lát không cách mặt đất nhìn chằm chằm. Hắn chỉ có cái này một người thân, vô luận như thế nào, cũng không thể để nàng có bất kỳ sơ thất nào!
Trong lúc đó Hạ Lão sang đây xem mấy lần, cũng sắp xếp người cho Diệp Lâm đưa một chút thức ăn! Chỉ có điều, Diệp Lâm cơ bản không có cái gì tâm tư ăn.
Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, Diệp Minh hô hấp dần dần bình ổn, Diệp Lâm cuối cùng cũng thở phào một cái.
Lần này, Diệp Minh cái mạng này xem như triệt để từ Quỷ Môn quan kéo trở về!
Lúc này, Diệp Lâm mới cảm thấy một trận đói! Bưng lên bên cạnh đồ ăn, cũng mặc kệ đồ ăn toàn lạnh, thuần thục ăn sạch sẽ.
Diệp Lâm lấy điện thoại di động ra trầm tư hồi lâu! Cuối cùng vẫn là quyết định lại cho Khương Ngọc Hạ gọi điện thoại.
Khương Ngọc Hạ mặc dù đối với anh không có tình cảm nhưng dù sao ba năm vợ chồng, tuyệt tình như thế, cũng quá để người thương tâm!
Điện thoại vang vài tiếng, cuối cùng kết nối, Diệp Lâm tâm cũng treo cổ họng.
"Ngọc Hạ. . ." Diệp Lâm vừa nói một câu, đầu điện thoại kia đột nhiên truyền đến thanh âm của một nam tử: "Tôi không phải Ngọc Hạ!"
Diệp Lâm sắc mặt biến! Đều đã gần mười một giờ đêm, điện thoại của vợ thế nào là một cái nam nhân tiếp?
"Anh là ai!" Diệp Lâm trầm giọng nói: "Ngọc Hạ đâu?"
"Ngọc Hạ? A! Vừa rồi vận động xong ra một thân mồ hôi, đang tắm rồi!" Thanh âm nam tử đắc ý: "Còn như tôi là ai? Ôi ôi ôi! Anh đoán xem?"
"Điện thoại của Ngọc Hạ thế nào lại ở chỗ của anh? Cô ấy. . . Cô ấy tắm rửa ở đâu?" Diệp Lâm vội la lên.
Nam tử cười ha ha: "Chúng tôi ở cùng một phòng! Hiện cô ấy đang tắm rửa nên điện thoại đương nhiên là do tôi tiếp."
"Tắm rửa! Đương nhiên là tắm rửa trong nhà tăm, chẳng lẽ tại phòng bếp tẩy a?"
Diệp Lâm: "Hai người như thế nào lại ở chung một phòng!"
"Đêm hôm khuya khoắt, nam nữ tại một cái phòng, quá bình thường a." Nam tử cười hắc hắc: "Uy! Anh cái này đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại, không sợ ảnh hưởng chuyện tốt của người khác a?"
"Anh. . . Anh. . ." Diệp Lâm tức giận: "Anh đến cùng là ai!"
"Tôi là ai anh cũng không cần quản nhưng là tôi biết anhlà ai!"
Nam tử cười lạnh: "Anh chính là người chồng Diệp Lâm phế vật của Khương Ngọc Hạ, đúng không? Ha ha ha, nghe nói anh cùng Khương Ngọc Hạ kết hôn ba năm cũng chưa từng được cùng giường với Khương Ngọc Hạ...
Chậc chậc, vậy anh khẳng định không biết, làn da của vợ anh lẫn dáng người của vợ anh đến cùng là như thế nào đi! A ha ha ha. . ."
Nam tử nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại! Diệp Lâm như muốn điên cuồng, lần nữa gọi tới, không ai tiếp.
Tiếp tục phát, tiếp tục không ai tiếp! Cuối cùng, Diệp Lâm không biết mình đánh mấy điện thoại, thẳng đến điện thoại hết pin anh mới dừng lại.
Anh ngơ ngác đứng tại chỗ giống như biến thành cái xác không hồn! Diệp Lâm giống như bị vạn tiễn xuyên tâm! Anh thế nào cũng không nghĩ ra người vợ kết hôn cùng mình ba năm vậy mà lại phản bội mình!
Khó trách cô ấy không tiếp điện thoại của mình, khó trách Khương gia đối xử với mình như thế! Nguyên lai, bọn họ đã sớm quyết định đây hết thảy a!
Mờ mịt trầm mặc thật lâu, Diệp Lâm trong lồng ngực đột nhiên dâng lên một đoàn lửa giận! Anh bỗng nhiên đứng người lên, cắn răng nói: "Khương gia! Chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua! Tôi muốn trở nên mạnh hơn, tôi muốn để các ngươi hối hận!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.