Chương 7: Tại sao không nghe điện thoại?
Mặc Nguyệt Minh
18/01/2022
Phương Tuệ ngồi bên cạnh Khương Ngọc Hạ, bà đang khuyên Khương Ngọc Hạ liên hệ với Thôi Nhất Phàm chuyện làm ăn của gia tộc.
Từ đầu đến cuối, Phương Tuệ đều mặc kệ con rể ngồi kế bên! Hoàn toàn không có xem xét tâm trạng của Diệp Lâm.
Diệp Lâm cũng không nói chuyện, sự chú ý của anh chủ yếu là ở Khương Ngọc Hạ!
Sau khi Khương Ngọc Hạ lên xe, lông mày cau lại, vẻ mặt rất ảm đạm, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tình hình này khiến mọi người cảm thấy như thể họ rất mất kiên nhẫn, Diệp Lâm cảm thấy rất đau lòng! Em về cùng xe với anh em khó chịu vậy sao? Thôi Nhất Phàm đó, quan trọng vậy sao không?
Không bao lâu, mọi người đã đến cổng tiểu khu! Diệp Lâm đi đậu xe, Khương Ngọc Hạ cùng ba người lên lầu trước.
Khi Diệp Lâm xách va li trở về nhà, vừa vặn nghe thấy giọng nói của Phương Tuệ từ trong nhà: "Ngọc Hạ! Lời bố con nói rất là đúng! Con và Diệp Lâm này không có tương lai đâu!"
"Toàn bộ người thành phố Quảng Dương đều biết anh ta chưa từng đụng tới con! Cho dù bây giờ ly hôn với anh ta! Con vẫn là trong sạch. Hầu như con nhà giàu đều đến theo đuổi theo con! Con nhất định có thể tìm được người hơn anh ta gấp ngàn lần! Tại sao con lại cứ để bị đeo bám với đồ phế vật này chứ ?!"
Diệp Lâm trong lòng nhói đau, kỳ thật anh đã nghe thấy chuyện này hơn một lần!
Giả vờ như không nghe thấy gì, anh mở cửa bước vào nhà.
Phương Tuệ nhìn thấy Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, trên mặt không có chút xấu hổ mà nhìn chằm chằm Diệp Lâm, nói: “Đem hành lý đều chậm như vậy! Thật sự là vô dụng!”
Phương Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Lâm! Ngươi có thể biết điều một chút được không? Sao xuất ngày anh cứ để Ngọc Hạ phải xấu hổ vì anh thế hả?
“Con thì làm sao?” Diệp Lâm không khỏi hỏi
Phương Tuệ tức giận nói: "Nếu không phải có sự lôi kéo của anh, hôm nay Ngọc Hạ nói chuyện lâu hơn một chút với Thôi Thiếu thì có thể chúng ta đã thương lượng được một việc lớn! Sau đó nhà chúng ta ít nhất cũng có thể đổi nhà.
Nhưng chỉ vì sự có mặt của anh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Thôi Thiếu, chuyện lớn không còn nữa, anh biết không?"
Diệp Lâm khẽ cau mày! CHuyện này sao lại đổ lên đầu được!? Vậy chính xác là Thôi Nhất Phàm, cậu không biết sao?
Theo ba mẹ là con nên là con rùa rụt đầu để vợ đi móc nối với những người đàn ông khác để đổi lấy cái gọi là làm ăn?
Diệp Lâm nén giận: "Mẹ..."
“Đừng gọi tôi là mẹ!” Phương Tuệ trực tiếp ngắt lời Diệp Lâm: “Chúng ta cùng nhau không thân!
Diệp Lâm giận tím mặt nói: "Thôi Nhất Phàm đối với Ngọc Hạ có ý xấu! Các người đều biết những chuyện này ... Anh nào muốn làm ăn với Ngọc Hạ! Căn bản là ...căn bản là anh ta muốn Ngọc Hạ mà thôi!"
Phương Tuệ lớn tiếng nói: “Làm ăn bên ngoài, giao du tất yếu, người khác là chồng giao du bên ngoàicòn anh thì sao?! Còn anh phải để vợ giao du bên ngoài lấy mối làm ăn mà còn về lên mặt với Ngọc Hạ, chỉ tay chỉ chân?"
Diệp Lâm lo lắng nói: "Con...... Làm sao có thể làm như vậy..."
“Đủ rồi!” Khương Ngọc Hạ thấp giọng nói, cô tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lâm: “Tôi mệt rồi!
Khương Ngọc Hạ mở cửa bước vào phòng, Phương Tuệ trừng mắt nhìn Diệp Lâm nói: "Không nghe thấy sao? Ngọc Hạ mệt mỏi, mau đi giặt hết quần áo cho Ngọc Hạ đi! Cả ngày hôm qua anh không tới! Bát đũa chất đống bao nhiêu..."
"Conđi dọn dẹp! ”Diệp Lâm nghiến răng nghiến lợi! Cuối cùng từ đầu đến cuối chạy đi dọn dẹp phòng.
Trong ba năm qua, anh đã quen với những điều này.
Anh không quan tâm người của Khương gia đối xử với mình như thế nào, điều anh quan tâm duy nhất chính là thái độ của Khương Ngọc Hạ đối với anh! Hiện tại, anh có được truyền thừa ngọc bội của gia tộc, có khả năng điều khiển sinh tử của người khác, muốn vươn lên cũng chỉ đơn giản là một miếng bánh mà thôi.
Nói cách khác, hiện tại hắn có thể biến Khương gia thành đại gia tộc của thành phố Quảng Dương.
Nhưng câu hỏi đặt ra là Khương gia có xứng đáng không?
Nếu Khương Ngọc Hạ không còn tình cảm với anh, thì cuộc hôn nhân ba năm nên buông bỏ.
Nếu Khương Ngọc Hạ có tình cảm với anh thì anh phải có trách nhiệm của một người chồng còn nếu không có... Anh và em sống chết mặc bay!
Thu dọn mọi thứ xong, Diệp Lâm vào phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường, một chiếc giường kinh size dành cho Khương Ngọc Hạ còn chiếc giường nhỏ còn lại rộng chưa đến một mét là của Diệp Lâm.
Khương Ngọc Hạ ngơ ngác ngồi vào bàn trang điểm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Lâm, Khương Ngọc Hạ quay đầu sang một bên lau đi vài giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Tất cả những thứ này đều bị Diệp Lâm nhìn thấy, Diệp Lâm hoảng hốt, Khương Ngọc Hạ đã xảy ra chuyện gì?
Trong ba năm qua, Diệp Lâm biết rất rõ Khương Ngọc Hạ, đây là một người phụ nữ bướng bỉnh! Tuy được mệnh danh là mỹ nhân số một thành phố Quảng Dương nhưng cô không bao giờ muốn làm gì với nhan sắc của mình, một mình làm tất cả. Khả năng.
Từ một nhân viên cấp thấp trong công ty gia đình, từng bước lên cấp cao ngày nay, công ty do gia đình quản lý đều dựa vào năng lực của bản thân.
Sau bao lâu, dù khó khăn đến đâu, cô ấy vẫn sống sót, không bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khi đi công tác về, cô ấy lại trở nên như thế này?
Diệp Lâm không khỏi nghĩ đến Thôi Nhất Phàm, nghĩ đến cuộc điện thoại đêm đó, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ! Chẳng lẽ Thôi Nhất Phàm này đã làm chuyện không thể tha thứ với Khương Ngọc Hạ?
Diệp Lâm không khỏi nắm chặt nắm đấm, một trái tim xuyên thấu.
"Ngọc Hạ, cái quái gì ... chuyện gì xảy ra ..." Diệp Lâm trầm giọng hỏi.
Khương Ngọc Hạ liếc nhìn Diệp Lâm, vẻ mặt lạnh lùng: "Không sao!"
Diệp Lâm cố hết sức trấn tĩnh: "Nói cho ta biết, hoặc là, ta có thể giúp ngươi."
“Anh giúp tôi?” Khương Ngọc Hạ lạnh lùng nhìn Diệp Lâm: “Anh giúp tôi làm gì? Diệp Lâm, anh còn không lo được cho bản thân, vậy làm sao giúp tôi sao? "
Diệp Lâm đột nhiên kết luận, anh không thể nói cho Khương Ngọc Hạ biết anh có gia sản, hiện tại anh đã là một bác sĩ thiên tài.
Hơn nữa Diệp Lâm cũng không có ý định vạch trần sớm như vậy.
Anh phải tìm hiểu xem Khương Ngọc Hạ nghĩ gì về anh, rồi quyết định có nên nói với Khương Ngọc Hạ hay không.
“Diệp Lâm! Tự mình nghĩ lại đi!” Khương Ngọc Hạ lạnh lùng nói: “Ba năm, anh làm ở bệnh viện ba năm rồi! Người khác làm tốt hơn nhưng chỉ có anh là người càng làm càng tệ!"
Khương Ngọc Hạ ghét sắt mà không chịu thép: "Nghe nói hôm qua anh cả ngày không đi làm! Anh đã đi đâu? Anh có biết bây giờ xin việc khó khăn như thế nào không?"
Không cần phải nói, Triệu Gia Phàm hẳn là méc lẻo, mỗi lần Diệp Lâm mắc phải một sai sót nhỏ trong bệnh viện, Triệu Gia Phàm đều sẽ phàn nàn Khương Ngọc Hạ.
Đầu tiên là liên lạc với Khương Ngọc Hạ! Thứ hai, cũng là giao đấu với Diệp Lâm.
"Ngày hôm qua anh có chuyện ..." Diệp Lâm thì thào nói.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Ngọc Hạ hỏi ngược lại.
"Anh ..." Diệp Lâm đột nhiên muốn nói về em gái Diệp Minh nhưng Khương Ngọc Hạ không trả lời một cuộc gọi nào, chuyện này không phải đã giải thích rõ thái độ của cô ấy sao?
Khi Diệp Lâm nói về em gái mình, cô ấy sẽ không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn bị chế giễu!
Nghiến răng nghiến lợi, Diệp Lâm rốt cục không nhịn được nói: "Vậy em mấy ngày nay sao không trả lời điện thoại?"
Khương Ngọc Hạ sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm Diệp Lâm nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên tức giận nói: "Tôi muốn nghe điện thoại của anh thì nghe, không muốn nghe điện thoại thì không nghe! Diệp Lâm! Anh thật sự cho rằng có thể khống chế tôi sao? "
"Anh ..." Diệp Lâm tức giận vô cùng, rống lên: "Khương Ngọc Hạ, em nghĩ tôi là gì?"
Khương Ngọc Hạ tức giận hỏi: "Vậy anh lại nghĩ tôi như thế nào?"
Diệp Lâm cúi đầu không nói chuyện! Nếu là trước kia, anh sẽ không chút do dự nói cho Khương Ngọc Hạ biết cô là vợ của anh.
Nhưng là Diệp Lâm bây giờ không có nói như vậy, anh cảm thấy được buồn nôn!
Không đợi được hồi âm, Khương Ngọc Hạ càng thêm khó chịu, cô vỗ mặt bàn, nói: "Cút ra ngoài! Tôi không cho anh gặp!"
Từ đầu đến cuối, Phương Tuệ đều mặc kệ con rể ngồi kế bên! Hoàn toàn không có xem xét tâm trạng của Diệp Lâm.
Diệp Lâm cũng không nói chuyện, sự chú ý của anh chủ yếu là ở Khương Ngọc Hạ!
Sau khi Khương Ngọc Hạ lên xe, lông mày cau lại, vẻ mặt rất ảm đạm, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tình hình này khiến mọi người cảm thấy như thể họ rất mất kiên nhẫn, Diệp Lâm cảm thấy rất đau lòng! Em về cùng xe với anh em khó chịu vậy sao? Thôi Nhất Phàm đó, quan trọng vậy sao không?
Không bao lâu, mọi người đã đến cổng tiểu khu! Diệp Lâm đi đậu xe, Khương Ngọc Hạ cùng ba người lên lầu trước.
Khi Diệp Lâm xách va li trở về nhà, vừa vặn nghe thấy giọng nói của Phương Tuệ từ trong nhà: "Ngọc Hạ! Lời bố con nói rất là đúng! Con và Diệp Lâm này không có tương lai đâu!"
"Toàn bộ người thành phố Quảng Dương đều biết anh ta chưa từng đụng tới con! Cho dù bây giờ ly hôn với anh ta! Con vẫn là trong sạch. Hầu như con nhà giàu đều đến theo đuổi theo con! Con nhất định có thể tìm được người hơn anh ta gấp ngàn lần! Tại sao con lại cứ để bị đeo bám với đồ phế vật này chứ ?!"
Diệp Lâm trong lòng nhói đau, kỳ thật anh đã nghe thấy chuyện này hơn một lần!
Giả vờ như không nghe thấy gì, anh mở cửa bước vào nhà.
Phương Tuệ nhìn thấy Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, trên mặt không có chút xấu hổ mà nhìn chằm chằm Diệp Lâm, nói: “Đem hành lý đều chậm như vậy! Thật sự là vô dụng!”
Phương Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Lâm! Ngươi có thể biết điều một chút được không? Sao xuất ngày anh cứ để Ngọc Hạ phải xấu hổ vì anh thế hả?
“Con thì làm sao?” Diệp Lâm không khỏi hỏi
Phương Tuệ tức giận nói: "Nếu không phải có sự lôi kéo của anh, hôm nay Ngọc Hạ nói chuyện lâu hơn một chút với Thôi Thiếu thì có thể chúng ta đã thương lượng được một việc lớn! Sau đó nhà chúng ta ít nhất cũng có thể đổi nhà.
Nhưng chỉ vì sự có mặt của anh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Thôi Thiếu, chuyện lớn không còn nữa, anh biết không?"
Diệp Lâm khẽ cau mày! CHuyện này sao lại đổ lên đầu được!? Vậy chính xác là Thôi Nhất Phàm, cậu không biết sao?
Theo ba mẹ là con nên là con rùa rụt đầu để vợ đi móc nối với những người đàn ông khác để đổi lấy cái gọi là làm ăn?
Diệp Lâm nén giận: "Mẹ..."
“Đừng gọi tôi là mẹ!” Phương Tuệ trực tiếp ngắt lời Diệp Lâm: “Chúng ta cùng nhau không thân!
Diệp Lâm giận tím mặt nói: "Thôi Nhất Phàm đối với Ngọc Hạ có ý xấu! Các người đều biết những chuyện này ... Anh nào muốn làm ăn với Ngọc Hạ! Căn bản là ...căn bản là anh ta muốn Ngọc Hạ mà thôi!"
Phương Tuệ lớn tiếng nói: “Làm ăn bên ngoài, giao du tất yếu, người khác là chồng giao du bên ngoàicòn anh thì sao?! Còn anh phải để vợ giao du bên ngoài lấy mối làm ăn mà còn về lên mặt với Ngọc Hạ, chỉ tay chỉ chân?"
Diệp Lâm lo lắng nói: "Con...... Làm sao có thể làm như vậy..."
“Đủ rồi!” Khương Ngọc Hạ thấp giọng nói, cô tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lâm: “Tôi mệt rồi!
Khương Ngọc Hạ mở cửa bước vào phòng, Phương Tuệ trừng mắt nhìn Diệp Lâm nói: "Không nghe thấy sao? Ngọc Hạ mệt mỏi, mau đi giặt hết quần áo cho Ngọc Hạ đi! Cả ngày hôm qua anh không tới! Bát đũa chất đống bao nhiêu..."
"Conđi dọn dẹp! ”Diệp Lâm nghiến răng nghiến lợi! Cuối cùng từ đầu đến cuối chạy đi dọn dẹp phòng.
Trong ba năm qua, anh đã quen với những điều này.
Anh không quan tâm người của Khương gia đối xử với mình như thế nào, điều anh quan tâm duy nhất chính là thái độ của Khương Ngọc Hạ đối với anh! Hiện tại, anh có được truyền thừa ngọc bội của gia tộc, có khả năng điều khiển sinh tử của người khác, muốn vươn lên cũng chỉ đơn giản là một miếng bánh mà thôi.
Nói cách khác, hiện tại hắn có thể biến Khương gia thành đại gia tộc của thành phố Quảng Dương.
Nhưng câu hỏi đặt ra là Khương gia có xứng đáng không?
Nếu Khương Ngọc Hạ không còn tình cảm với anh, thì cuộc hôn nhân ba năm nên buông bỏ.
Nếu Khương Ngọc Hạ có tình cảm với anh thì anh phải có trách nhiệm của một người chồng còn nếu không có... Anh và em sống chết mặc bay!
Thu dọn mọi thứ xong, Diệp Lâm vào phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường, một chiếc giường kinh size dành cho Khương Ngọc Hạ còn chiếc giường nhỏ còn lại rộng chưa đến một mét là của Diệp Lâm.
Khương Ngọc Hạ ngơ ngác ngồi vào bàn trang điểm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Lâm, Khương Ngọc Hạ quay đầu sang một bên lau đi vài giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Tất cả những thứ này đều bị Diệp Lâm nhìn thấy, Diệp Lâm hoảng hốt, Khương Ngọc Hạ đã xảy ra chuyện gì?
Trong ba năm qua, Diệp Lâm biết rất rõ Khương Ngọc Hạ, đây là một người phụ nữ bướng bỉnh! Tuy được mệnh danh là mỹ nhân số một thành phố Quảng Dương nhưng cô không bao giờ muốn làm gì với nhan sắc của mình, một mình làm tất cả. Khả năng.
Từ một nhân viên cấp thấp trong công ty gia đình, từng bước lên cấp cao ngày nay, công ty do gia đình quản lý đều dựa vào năng lực của bản thân.
Sau bao lâu, dù khó khăn đến đâu, cô ấy vẫn sống sót, không bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khi đi công tác về, cô ấy lại trở nên như thế này?
Diệp Lâm không khỏi nghĩ đến Thôi Nhất Phàm, nghĩ đến cuộc điện thoại đêm đó, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ! Chẳng lẽ Thôi Nhất Phàm này đã làm chuyện không thể tha thứ với Khương Ngọc Hạ?
Diệp Lâm không khỏi nắm chặt nắm đấm, một trái tim xuyên thấu.
"Ngọc Hạ, cái quái gì ... chuyện gì xảy ra ..." Diệp Lâm trầm giọng hỏi.
Khương Ngọc Hạ liếc nhìn Diệp Lâm, vẻ mặt lạnh lùng: "Không sao!"
Diệp Lâm cố hết sức trấn tĩnh: "Nói cho ta biết, hoặc là, ta có thể giúp ngươi."
“Anh giúp tôi?” Khương Ngọc Hạ lạnh lùng nhìn Diệp Lâm: “Anh giúp tôi làm gì? Diệp Lâm, anh còn không lo được cho bản thân, vậy làm sao giúp tôi sao? "
Diệp Lâm đột nhiên kết luận, anh không thể nói cho Khương Ngọc Hạ biết anh có gia sản, hiện tại anh đã là một bác sĩ thiên tài.
Hơn nữa Diệp Lâm cũng không có ý định vạch trần sớm như vậy.
Anh phải tìm hiểu xem Khương Ngọc Hạ nghĩ gì về anh, rồi quyết định có nên nói với Khương Ngọc Hạ hay không.
“Diệp Lâm! Tự mình nghĩ lại đi!” Khương Ngọc Hạ lạnh lùng nói: “Ba năm, anh làm ở bệnh viện ba năm rồi! Người khác làm tốt hơn nhưng chỉ có anh là người càng làm càng tệ!"
Khương Ngọc Hạ ghét sắt mà không chịu thép: "Nghe nói hôm qua anh cả ngày không đi làm! Anh đã đi đâu? Anh có biết bây giờ xin việc khó khăn như thế nào không?"
Không cần phải nói, Triệu Gia Phàm hẳn là méc lẻo, mỗi lần Diệp Lâm mắc phải một sai sót nhỏ trong bệnh viện, Triệu Gia Phàm đều sẽ phàn nàn Khương Ngọc Hạ.
Đầu tiên là liên lạc với Khương Ngọc Hạ! Thứ hai, cũng là giao đấu với Diệp Lâm.
"Ngày hôm qua anh có chuyện ..." Diệp Lâm thì thào nói.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Ngọc Hạ hỏi ngược lại.
"Anh ..." Diệp Lâm đột nhiên muốn nói về em gái Diệp Minh nhưng Khương Ngọc Hạ không trả lời một cuộc gọi nào, chuyện này không phải đã giải thích rõ thái độ của cô ấy sao?
Khi Diệp Lâm nói về em gái mình, cô ấy sẽ không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn bị chế giễu!
Nghiến răng nghiến lợi, Diệp Lâm rốt cục không nhịn được nói: "Vậy em mấy ngày nay sao không trả lời điện thoại?"
Khương Ngọc Hạ sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm Diệp Lâm nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên tức giận nói: "Tôi muốn nghe điện thoại của anh thì nghe, không muốn nghe điện thoại thì không nghe! Diệp Lâm! Anh thật sự cho rằng có thể khống chế tôi sao? "
"Anh ..." Diệp Lâm tức giận vô cùng, rống lên: "Khương Ngọc Hạ, em nghĩ tôi là gì?"
Khương Ngọc Hạ tức giận hỏi: "Vậy anh lại nghĩ tôi như thế nào?"
Diệp Lâm cúi đầu không nói chuyện! Nếu là trước kia, anh sẽ không chút do dự nói cho Khương Ngọc Hạ biết cô là vợ của anh.
Nhưng là Diệp Lâm bây giờ không có nói như vậy, anh cảm thấy được buồn nôn!
Không đợi được hồi âm, Khương Ngọc Hạ càng thêm khó chịu, cô vỗ mặt bàn, nói: "Cút ra ngoài! Tôi không cho anh gặp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.