Chương 45: Thuốc... thuốc mới?
Mặc Nguyệt Minh
18/01/2022
"Cậu... cậu đang nói cái gì vậy?" Khương Kiến Công và Phương Tuệ đều cảm thấy khó hiểu.
Khương Kiến Công hét lên: "Điên rồi! Điên rồi! Đúng là nói nhăng nói cuội!"
"Chúng tôi phải cầu xin các người? Ha ha ha, mấy người nghe thấy gì không? Cậu ta nói chúng ta phải van xin họ?" Đám thương nhân kia cười lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Lâm với ánh mắt khinh bỉ! Sắc mặt Khương Ngọc Hạ tái nhợt, thấp giọng nói: "Diệp Lâm thôi vậy! Em... Hay là em sẽ ký nhé? Có lẽ em thực sự không có số làm chủ tịch!"
Diệp Lâm kéo Khương Ngọc Hạ tay: "Tin tưởng anh! Thứ là của em thì không ai có quyền được cướp đi!"
Đôi mắt Khương Ngọc Hạ hơi ướt, cô cũng không cam lòng nhưng bây giờ còn có thể làm gì đây? Nam Bá Thiên cùng Diệp Lâm bây giờ đã rõ ràng rồi!
Diệp Lâm còn có sức lực nào? Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn huyền náo.
Đám thương nhân đang chặn ở cửa kia bị một đám đàn ông mặc áo đen trực tiếp đấy ra! Phía sau, một người đàn ông tóc hoa râm đi vào...
"Vị nào là chủ tịch Khương Ngọc Hạ?" Ông già hỏi.
Khương Ngọc Hạ mông lung, cô không biết người này là ai nhưng vẫn lên tiếng: "Chính là tôi! Xin hỏi ông là?"
"Cô chính là chủ tịch Khương Ngọc Hạ!" Ông già vội vàng đi tới, để lộ vẻ mặt cung kính: "Chào cô! Tôi tên là Viên Hữu Đức!"
"Viên Hữu Đức!" Mọi người trong phòng sợ hãi hô lớn! Cái tên này trong giới y học không ai là không biết tới
Doanh nghiệp dược phẩm lớn nhất Quảng Dương, cũng chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của ngành y tế Quảng Dương! Cho dù là tập đoàn Khánh Nguyên cũng chẳng là gì trước mắt ông ấy!
"Thì ra là ông Đức!" Khương Vĩnh Khánh vội vàng đi tới: "Xin chào ông Đức! Tôi là Khương Vĩnh Khánh..."
Viên Hữu Đức không thèm nhìn ông ta, chỉ cung kính nhìn sang Khương Ngọc Hạ: "Chủ tịch Khương! Lần này tôi tới đây chính là muốn hợp tác với quý công ty. Công ty của cô nghiên cứu dược phẩm mới, tôi muốn trở thành nhà phân phối."
"Dĩ nhiên, tôi cũng biết trở thành đại lý độc quyền trên cả nước là hy vọng xa vời! Cho nên, tôi thực sự muốn chủ tịch Khương thương lượng, có thể đưa ba đại lý ở ba tỉnh thành giao cho tôi không?"
Mọi người đều cám thấy bối rối, tập đoàn Khương thị trước mặt Viên Hữu Đức quá đúng chỉ là một con kiến hôi! Viên Hữu Đức muốn hợp tác với công ty thuốc nào đều do Viên Hữu Đức định đoạt!
Ông ấy chưa từng thương lượng bàn bạc với ai, huống chi là cúi đầu cầu xin! Bây giờ ông ta lại xuống nước muốn được thương lượng với Khương Ngọc Hạ, chuyện này tức là sao?
"Đây là Viên Hữu Đức?" Khương Trường Viễn nghi ngờ.
"Chắc chắn là ông ta!" Khương Vĩnh Khánh cần răng: "Trước kia khi tham gia hội liên hợp ngành dược, cũng được gặp ông ta mấy lần..."
"Vậy... chuyện này tức là sao?"
"Thuốc mới? Không phải là số thuốc cứu sống con gái Nam Bá Thiên đấy chứ?"
Sắc mặt Khương Vĩnh Khánh xanh mét, ông ta đột nhiên phát hiện mọi chuyện đang vượt xa ngoài tầm kiểm soát.
Khương Ngọc hạ nghi ngờ: "Thuốc... Thuốc mới?"
"Đúng vậy, là thuốc mới!" Viên Hữu Đức cười nói: "Chủ tịch Khương! Tôi biết đây là bí mật thương nghiệp! Dĩ nhiên chúng ta không nên nói ở bên ngoài."
"Để tỏ lòng thành ý, hợp đồng tôi cũng đã mang tới! Quyền đại lý ở ba tính phía nam, một nghìn năm trăm tỷ, chủ tịch Khương thấy thể nào?"
Vừa mới dứt lời, mọi người lập tức xôn xao.
Chỉ cần phất tay là đã có một nghìn năm trăm tỷ? Công ty này chẳng phải là sắp phất lên rồi hay sao?
Đảm thương nhân kia cũng không thể hit thở nổi nữa, đơn đặt hàng lớn thế này, nếu như bọn họ được cung ứng nguyên liệu, chẳng phải cũng được phất lên cùng sao?
Khương Kiến Công hét lên: "Điên rồi! Điên rồi! Đúng là nói nhăng nói cuội!"
"Chúng tôi phải cầu xin các người? Ha ha ha, mấy người nghe thấy gì không? Cậu ta nói chúng ta phải van xin họ?" Đám thương nhân kia cười lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Lâm với ánh mắt khinh bỉ! Sắc mặt Khương Ngọc Hạ tái nhợt, thấp giọng nói: "Diệp Lâm thôi vậy! Em... Hay là em sẽ ký nhé? Có lẽ em thực sự không có số làm chủ tịch!"
Diệp Lâm kéo Khương Ngọc Hạ tay: "Tin tưởng anh! Thứ là của em thì không ai có quyền được cướp đi!"
Đôi mắt Khương Ngọc Hạ hơi ướt, cô cũng không cam lòng nhưng bây giờ còn có thể làm gì đây? Nam Bá Thiên cùng Diệp Lâm bây giờ đã rõ ràng rồi!
Diệp Lâm còn có sức lực nào? Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn huyền náo.
Đám thương nhân đang chặn ở cửa kia bị một đám đàn ông mặc áo đen trực tiếp đấy ra! Phía sau, một người đàn ông tóc hoa râm đi vào...
"Vị nào là chủ tịch Khương Ngọc Hạ?" Ông già hỏi.
Khương Ngọc Hạ mông lung, cô không biết người này là ai nhưng vẫn lên tiếng: "Chính là tôi! Xin hỏi ông là?"
"Cô chính là chủ tịch Khương Ngọc Hạ!" Ông già vội vàng đi tới, để lộ vẻ mặt cung kính: "Chào cô! Tôi tên là Viên Hữu Đức!"
"Viên Hữu Đức!" Mọi người trong phòng sợ hãi hô lớn! Cái tên này trong giới y học không ai là không biết tới
Doanh nghiệp dược phẩm lớn nhất Quảng Dương, cũng chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của ngành y tế Quảng Dương! Cho dù là tập đoàn Khánh Nguyên cũng chẳng là gì trước mắt ông ấy!
"Thì ra là ông Đức!" Khương Vĩnh Khánh vội vàng đi tới: "Xin chào ông Đức! Tôi là Khương Vĩnh Khánh..."
Viên Hữu Đức không thèm nhìn ông ta, chỉ cung kính nhìn sang Khương Ngọc Hạ: "Chủ tịch Khương! Lần này tôi tới đây chính là muốn hợp tác với quý công ty. Công ty của cô nghiên cứu dược phẩm mới, tôi muốn trở thành nhà phân phối."
"Dĩ nhiên, tôi cũng biết trở thành đại lý độc quyền trên cả nước là hy vọng xa vời! Cho nên, tôi thực sự muốn chủ tịch Khương thương lượng, có thể đưa ba đại lý ở ba tỉnh thành giao cho tôi không?"
Mọi người đều cám thấy bối rối, tập đoàn Khương thị trước mặt Viên Hữu Đức quá đúng chỉ là một con kiến hôi! Viên Hữu Đức muốn hợp tác với công ty thuốc nào đều do Viên Hữu Đức định đoạt!
Ông ấy chưa từng thương lượng bàn bạc với ai, huống chi là cúi đầu cầu xin! Bây giờ ông ta lại xuống nước muốn được thương lượng với Khương Ngọc Hạ, chuyện này tức là sao?
"Đây là Viên Hữu Đức?" Khương Trường Viễn nghi ngờ.
"Chắc chắn là ông ta!" Khương Vĩnh Khánh cần răng: "Trước kia khi tham gia hội liên hợp ngành dược, cũng được gặp ông ta mấy lần..."
"Vậy... chuyện này tức là sao?"
"Thuốc mới? Không phải là số thuốc cứu sống con gái Nam Bá Thiên đấy chứ?"
Sắc mặt Khương Vĩnh Khánh xanh mét, ông ta đột nhiên phát hiện mọi chuyện đang vượt xa ngoài tầm kiểm soát.
Khương Ngọc hạ nghi ngờ: "Thuốc... Thuốc mới?"
"Đúng vậy, là thuốc mới!" Viên Hữu Đức cười nói: "Chủ tịch Khương! Tôi biết đây là bí mật thương nghiệp! Dĩ nhiên chúng ta không nên nói ở bên ngoài."
"Để tỏ lòng thành ý, hợp đồng tôi cũng đã mang tới! Quyền đại lý ở ba tính phía nam, một nghìn năm trăm tỷ, chủ tịch Khương thấy thể nào?"
Vừa mới dứt lời, mọi người lập tức xôn xao.
Chỉ cần phất tay là đã có một nghìn năm trăm tỷ? Công ty này chẳng phải là sắp phất lên rồi hay sao?
Đảm thương nhân kia cũng không thể hit thở nổi nữa, đơn đặt hàng lớn thế này, nếu như bọn họ được cung ứng nguyên liệu, chẳng phải cũng được phất lên cùng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.