Chương 205: Anh nói ai là trẻ con?
Xích Diễm Thánh Ca
06/10/2018
Nếu như nói trên trời thật sự có tiên nữ thì Bối Vân Tuyết quả là tiên nữ, thậm chí còn hoàn mỹ hơn nữ thần.
Khóe miệng mang theo ý cười thỏa mãn, lúc này Vương Phong mới ngã mình xuống chiếc giường lớn, từ từ ngủ say.
Ở đơn vị đã hai tháng, nói thật hắn chưa bao giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt, mỗi giấc ngủ đều thấp thỏm, không dám ngủ thật sâu.
Cho nên nằm trên giường chưa tới một phút, mũi của Vương Phong liền phát ra tiếng hít thở đều đều, ngủ thật say.
Cũng không biết bao lâu, Vương Phong bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, tuy âm thanh này rất nhỏ nhưng trước kia Vương Phong đã thăng tiến nội kình, linh cảm so với trước mạnh hơn rất nhiều liền giật mình tỉnh lại.
Cũng không đứng dậy quay đầu nhìn, Vương Phong chỉ cần nghe tiếng bước chân liền có thể kết luận người đang đến chắc chắn không phải sát thủ.
Tiếng bước chân từ từ tới gần Vương Phong kèm theo một hương thơm từ từ truyền đến mũi, hơn nữa còn có vài sợi tóc rủ xuống mặt Vương Phong, làm lòng hắn ngứa ngáy.
Tiếng hít thở gấp rút trước mặt Vương Phong vang lên, không cần mở mắt hắn liền biết người đang đến là ai, bởi vì… mùi hương này đối với hắn mà nói, thật sự không thể quen thuộc hơn nữa.
Vương Phong duỗi hai tay ra, trực tiếp kéo mạnh một phát, người trước mặt này liền nằm trên người hắn, vô cùng mềm mại.
“A.” Vương Phong bỗng nhiên làm động tác này khiến Bối Vân Tuyết hoảng sợ gần chết, kêu to một tiếng.
“Hắc hắc, chị Tuyết muộn như vậy còn tới tìm em, có chuyện gì sao?” Vương Phong mở to con mắt ra, dùng giọng điệu gấp rút hỏi.
“Em làm chị sợ muốn chết.” Nghe được lời nói Vương Phong, Bối Vân Tuyết lúc này oán trách trợn mắt nhìn Vương Phong một cái nói.
“Chị Tuyết muộn như vậy còn tới tìm em, có phải đang nghĩ…” Giọng nói Vương Phong như một tên lưu manh.
“Đúng, chị nhớ em, chị nhớ em đến muốn điên.” Âm thanh của Bối Vân Tuyết mang theo thương nhớ, dường như có thể đem nhân tâm hòa tan.
“Em cũng nhớ chị.” Nói xong, Vương Phong nhìn chăm chú vào mắt cô, rồi ôm cô thật chặt.
Tiếp theo dĩ nhiên là nước chảy thành sông, nơi này cũng chỉ còn lại những tiếng thở dốc cùng âm thanh êm ái, khiến cho người ta suy nghĩ kỳ quái.
Có câu nói rất hay, củi khô gặp được lửa lớn, có thể có chuyện tốt?
“Nghĩ không ra chị Tuyết đoan trang xinh đẹp vậy mà cũng làm loại chuyện này.” Trong phòng, hai người cuồng nhiệt như lửa mà giờ khắc này trước cửa lại có một vị khách không mời mà đến, chính là người thứ ba duy nhất trong nhà, Tử Toa.
Lúc trước Vương Phong vẫn chưa đi nên cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để hắn nghe lời cô cho nên cô mua một loại thuốc, chuẩn bị tất cả khiến Vương Phong phục tùng.
Chỉ là cuối cùng Vương Phong có việc phải đi, cô chỉ có thể tạm thời gác lại kế hoạch, bây giờ Vương Phong đã trở về nên cô vẫn luôn suy nghĩ lung tung cùng Vương Phong làm chuyện kia.
Đêm đã khuya nhưng cô nằm trên giường vẫn trằn trọc không ngủ được, bỗng nhiên cô nghe được có tiếng mở cửa, lúc này tính tò mò nổi dậy cô lặng lẽ đi theo.
Nhưng chuyện cô không nghĩ tới là nghe được âm thanh như thế, khiến sắc mặt ửng đỏ, hận không thể đào cái một cái hang chui vào.
Chỉ là lý trí nói cho cô biết không thể làm như vậy, bởi vì cuối cùng cô cũng dùng phương thức này khiến Vương Phong phục tùng, hiện tại coi như là tiếp thu kinh nghiệm.
Chỉ là nghe âm thanh phóng túng như bản nhạc giao hưởng, cô cũng không nhịn được kẹp chặt hai chân mình, đồng thời còn có cảm giác ướt át truyền đến.
“Quả nhiên đàn ông không có một ai tốt.” Trong lòng cô tự nói, hoàn toàn nghĩ không ra dạng phụ nữ không dính khói lửa trần gian như Bối Vân Tuyết này vậy mà cũng bò lên giường Vương Phong.
Nghe liên tục nửa giờ, phía dưới Tử Toa đã sớm như một vũng bùn, tay cũng không nhịn được buông xuống, khẽ vuốt nhẹ.
Có điều một giờ trôi qua, trong phòng vẫn còn truyền ra âm thanh như vậy, cô trừng mắt lộ vẻ khó tin.
Không phải nói đàn ông chỉ có thể kiên trì hơn mười phút sao? Nếu như lâu hơn thì nửa tiếng nhưng đã một tiếng, bọn họ lại không ngừng nghỉ, tinh lực thật sự tràn đầy như thế?
“Không được, không thể tiếp tục nghe lén nữa.” Tử Toa tự nói, sau đó đỏ mặt vội vàng đi khỏi nơi này.
Nếu cứ nghe âm thanh kích thích như vậy, cô sợ mình mất lý trí hành động bậy bạ, cô còn là xử nữ cho nên đêm đầu tiên cô nhất định phải trao cho Vương Phong mới được.
Đóng chặt cửa phòng, Tử Toa lúc này mới dựa vào cửa hít thở từng ngụm không khí trong lành, tuy nhiên trong đầu cô vẫn còn vọng lại những âm thanh khiến người ta mơ màng.
“Xấu hổ muốn chết.”
Tử Toa nhào lên giường mình, chùm chăn kín cả người, mặt ửng đỏ như táo chín mọng.
Một trận mây mưa qua đi, Bối Vân Tuyết không biết mình lên đỉnh mấy lần, đến lúc Vương Phong dừng lại, Bối Vân Tuyết chỉ cảm giác một chút khí lực cũng không có, hoàn toàn hòa tan.
Nằm trên cánh tay của Vương Phong khoảng nửa giờ, cô mới cảm giác khôi phục được một chút sức lực, từ trên người Vương Phong đứng lên, nói: “Em hãy nghỉ ngơi đi, chị muốn về phòng.”
“Vì sao muốn về phòng?” Lập tức giữ chặt tay Bối Vân Tuyết, Vương Phong dò hỏi.
“Không được, chị không muốn để cho Tử Toa nhìn thấy.” Bối Vân Tuyết mở miệng, thần sắc có chút bối rối.
“Sợ cái gì, không cần phải để ý đến cô ta.” Nói xong, Vương Phong dùng lực, Bối Vân Tuyết liền trở lại bên cạnh hắn.
“Bây giờ em muốn ôm chị Tuyết ngủ một giấc thật ngon.” Nói xong, Vương Phong trực tiếp đem Bối Vân Tuyết ôm vào trong ngực, làm cho đối phương không có cách nào thoát được.
Đã thoát không được, Bối Vân Tuyết chỉ đành thỏa hiệp, cùng Vương Phong ôm nhau ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vương Phong đã thức dậy, tuy chỉ ngủ mấy giờ nhưng tinh thần hắn quả thật không tệ, bây giờ thực lực của hắn cho dù không ngủ mấy ngày cũng có thể sinh long hoạt hổ, đừng nói là đã ngủ mấy giờ.
Đi ra ngoài mua bữa sáng về, lúc này Vương Phong mới ngồi chờ hai nữ nhân trong nhà rời giường.
Nếu như bình thường, rời giường sớm nhất khẳng định là Bối Vân Tuyết, bởi vì việc này đã trở thành thói quen của cô, có điều tối hôm qua Vương Phong giày vò cô lâu như vậy, Bối Vân Tuyết lại trở thành người cuối cùng rời giường.
Đỏ mặt cúi đầu từ gian phòng Vương Phong chạy ra, cô tựa như một đứa trẻ làm sai, sau đó nhanh chóng xông vào phòng tắm, rầm một tiếng đem cửa phòng tắm đóng lại.
“Hừ, xem ra tối hôm hai người không làm chuyện gì tốt.” Lúc này Tử Toa không hài lòng hừ hừ nói một câu.
“Chúng ta làm việc đại sự, trẻ con như em đừng xen vào.” Vương Phong nói một câu.
“Anh nói ai trẻ con?” Nghe được lời nói Vương Phong, Tử Toa trừng to mắt, lộ ra vẻ không thể tin.
“Nói em đó, chẳng lẽ nơi này trừ hai người chúng ta còn có người thứ ba sao?” Vương Phong nhìn trái nhìn phải rồi nói.
“Em không phải trẻ con, em chỉ nhỏ hơn anh một tuổi mà thôi với lại anh nhìn có trẻ con nào dáng dấp giống em sao?” Nói xong, Tử Toa còn cố ý ưỡn ngực, lộ ra hình dáng hai ngọn núi không nhỏ.
Khóe miệng mang theo ý cười thỏa mãn, lúc này Vương Phong mới ngã mình xuống chiếc giường lớn, từ từ ngủ say.
Ở đơn vị đã hai tháng, nói thật hắn chưa bao giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt, mỗi giấc ngủ đều thấp thỏm, không dám ngủ thật sâu.
Cho nên nằm trên giường chưa tới một phút, mũi của Vương Phong liền phát ra tiếng hít thở đều đều, ngủ thật say.
Cũng không biết bao lâu, Vương Phong bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, tuy âm thanh này rất nhỏ nhưng trước kia Vương Phong đã thăng tiến nội kình, linh cảm so với trước mạnh hơn rất nhiều liền giật mình tỉnh lại.
Cũng không đứng dậy quay đầu nhìn, Vương Phong chỉ cần nghe tiếng bước chân liền có thể kết luận người đang đến chắc chắn không phải sát thủ.
Tiếng bước chân từ từ tới gần Vương Phong kèm theo một hương thơm từ từ truyền đến mũi, hơn nữa còn có vài sợi tóc rủ xuống mặt Vương Phong, làm lòng hắn ngứa ngáy.
Tiếng hít thở gấp rút trước mặt Vương Phong vang lên, không cần mở mắt hắn liền biết người đang đến là ai, bởi vì… mùi hương này đối với hắn mà nói, thật sự không thể quen thuộc hơn nữa.
Vương Phong duỗi hai tay ra, trực tiếp kéo mạnh một phát, người trước mặt này liền nằm trên người hắn, vô cùng mềm mại.
“A.” Vương Phong bỗng nhiên làm động tác này khiến Bối Vân Tuyết hoảng sợ gần chết, kêu to một tiếng.
“Hắc hắc, chị Tuyết muộn như vậy còn tới tìm em, có chuyện gì sao?” Vương Phong mở to con mắt ra, dùng giọng điệu gấp rút hỏi.
“Em làm chị sợ muốn chết.” Nghe được lời nói Vương Phong, Bối Vân Tuyết lúc này oán trách trợn mắt nhìn Vương Phong một cái nói.
“Chị Tuyết muộn như vậy còn tới tìm em, có phải đang nghĩ…” Giọng nói Vương Phong như một tên lưu manh.
“Đúng, chị nhớ em, chị nhớ em đến muốn điên.” Âm thanh của Bối Vân Tuyết mang theo thương nhớ, dường như có thể đem nhân tâm hòa tan.
“Em cũng nhớ chị.” Nói xong, Vương Phong nhìn chăm chú vào mắt cô, rồi ôm cô thật chặt.
Tiếp theo dĩ nhiên là nước chảy thành sông, nơi này cũng chỉ còn lại những tiếng thở dốc cùng âm thanh êm ái, khiến cho người ta suy nghĩ kỳ quái.
Có câu nói rất hay, củi khô gặp được lửa lớn, có thể có chuyện tốt?
“Nghĩ không ra chị Tuyết đoan trang xinh đẹp vậy mà cũng làm loại chuyện này.” Trong phòng, hai người cuồng nhiệt như lửa mà giờ khắc này trước cửa lại có một vị khách không mời mà đến, chính là người thứ ba duy nhất trong nhà, Tử Toa.
Lúc trước Vương Phong vẫn chưa đi nên cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để hắn nghe lời cô cho nên cô mua một loại thuốc, chuẩn bị tất cả khiến Vương Phong phục tùng.
Chỉ là cuối cùng Vương Phong có việc phải đi, cô chỉ có thể tạm thời gác lại kế hoạch, bây giờ Vương Phong đã trở về nên cô vẫn luôn suy nghĩ lung tung cùng Vương Phong làm chuyện kia.
Đêm đã khuya nhưng cô nằm trên giường vẫn trằn trọc không ngủ được, bỗng nhiên cô nghe được có tiếng mở cửa, lúc này tính tò mò nổi dậy cô lặng lẽ đi theo.
Nhưng chuyện cô không nghĩ tới là nghe được âm thanh như thế, khiến sắc mặt ửng đỏ, hận không thể đào cái một cái hang chui vào.
Chỉ là lý trí nói cho cô biết không thể làm như vậy, bởi vì cuối cùng cô cũng dùng phương thức này khiến Vương Phong phục tùng, hiện tại coi như là tiếp thu kinh nghiệm.
Chỉ là nghe âm thanh phóng túng như bản nhạc giao hưởng, cô cũng không nhịn được kẹp chặt hai chân mình, đồng thời còn có cảm giác ướt át truyền đến.
“Quả nhiên đàn ông không có một ai tốt.” Trong lòng cô tự nói, hoàn toàn nghĩ không ra dạng phụ nữ không dính khói lửa trần gian như Bối Vân Tuyết này vậy mà cũng bò lên giường Vương Phong.
Nghe liên tục nửa giờ, phía dưới Tử Toa đã sớm như một vũng bùn, tay cũng không nhịn được buông xuống, khẽ vuốt nhẹ.
Có điều một giờ trôi qua, trong phòng vẫn còn truyền ra âm thanh như vậy, cô trừng mắt lộ vẻ khó tin.
Không phải nói đàn ông chỉ có thể kiên trì hơn mười phút sao? Nếu như lâu hơn thì nửa tiếng nhưng đã một tiếng, bọn họ lại không ngừng nghỉ, tinh lực thật sự tràn đầy như thế?
“Không được, không thể tiếp tục nghe lén nữa.” Tử Toa tự nói, sau đó đỏ mặt vội vàng đi khỏi nơi này.
Nếu cứ nghe âm thanh kích thích như vậy, cô sợ mình mất lý trí hành động bậy bạ, cô còn là xử nữ cho nên đêm đầu tiên cô nhất định phải trao cho Vương Phong mới được.
Đóng chặt cửa phòng, Tử Toa lúc này mới dựa vào cửa hít thở từng ngụm không khí trong lành, tuy nhiên trong đầu cô vẫn còn vọng lại những âm thanh khiến người ta mơ màng.
“Xấu hổ muốn chết.”
Tử Toa nhào lên giường mình, chùm chăn kín cả người, mặt ửng đỏ như táo chín mọng.
Một trận mây mưa qua đi, Bối Vân Tuyết không biết mình lên đỉnh mấy lần, đến lúc Vương Phong dừng lại, Bối Vân Tuyết chỉ cảm giác một chút khí lực cũng không có, hoàn toàn hòa tan.
Nằm trên cánh tay của Vương Phong khoảng nửa giờ, cô mới cảm giác khôi phục được một chút sức lực, từ trên người Vương Phong đứng lên, nói: “Em hãy nghỉ ngơi đi, chị muốn về phòng.”
“Vì sao muốn về phòng?” Lập tức giữ chặt tay Bối Vân Tuyết, Vương Phong dò hỏi.
“Không được, chị không muốn để cho Tử Toa nhìn thấy.” Bối Vân Tuyết mở miệng, thần sắc có chút bối rối.
“Sợ cái gì, không cần phải để ý đến cô ta.” Nói xong, Vương Phong dùng lực, Bối Vân Tuyết liền trở lại bên cạnh hắn.
“Bây giờ em muốn ôm chị Tuyết ngủ một giấc thật ngon.” Nói xong, Vương Phong trực tiếp đem Bối Vân Tuyết ôm vào trong ngực, làm cho đối phương không có cách nào thoát được.
Đã thoát không được, Bối Vân Tuyết chỉ đành thỏa hiệp, cùng Vương Phong ôm nhau ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vương Phong đã thức dậy, tuy chỉ ngủ mấy giờ nhưng tinh thần hắn quả thật không tệ, bây giờ thực lực của hắn cho dù không ngủ mấy ngày cũng có thể sinh long hoạt hổ, đừng nói là đã ngủ mấy giờ.
Đi ra ngoài mua bữa sáng về, lúc này Vương Phong mới ngồi chờ hai nữ nhân trong nhà rời giường.
Nếu như bình thường, rời giường sớm nhất khẳng định là Bối Vân Tuyết, bởi vì việc này đã trở thành thói quen của cô, có điều tối hôm qua Vương Phong giày vò cô lâu như vậy, Bối Vân Tuyết lại trở thành người cuối cùng rời giường.
Đỏ mặt cúi đầu từ gian phòng Vương Phong chạy ra, cô tựa như một đứa trẻ làm sai, sau đó nhanh chóng xông vào phòng tắm, rầm một tiếng đem cửa phòng tắm đóng lại.
“Hừ, xem ra tối hôm hai người không làm chuyện gì tốt.” Lúc này Tử Toa không hài lòng hừ hừ nói một câu.
“Chúng ta làm việc đại sự, trẻ con như em đừng xen vào.” Vương Phong nói một câu.
“Anh nói ai trẻ con?” Nghe được lời nói Vương Phong, Tử Toa trừng to mắt, lộ ra vẻ không thể tin.
“Nói em đó, chẳng lẽ nơi này trừ hai người chúng ta còn có người thứ ba sao?” Vương Phong nhìn trái nhìn phải rồi nói.
“Em không phải trẻ con, em chỉ nhỏ hơn anh một tuổi mà thôi với lại anh nhìn có trẻ con nào dáng dấp giống em sao?” Nói xong, Tử Toa còn cố ý ưỡn ngực, lộ ra hình dáng hai ngọn núi không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.