Chương 77: Cha của đường ngải nhu bị bắt cóc
Xích Diễm Thánh Ca
19/08/2018
Ăn cơm xong, Vương Phong cùng Bối Vân Tuyết lại tới cửa hàng châu báu
ngồi đợi đến trưa, chờ đến lúc cửa hàng châu báu đóng cửa mới tan ca về
nhà.
Trên đường về, Vương Phong nhận điện thoại của Hà Thiên hỏi về việc xử lý mọi chuyện ra sao.
Vương Phong thành thật trả lời, sau đó nói cho Hà Thiên nghe về việc tuyển dụng nhân viên bán hàng cho Châu báu Bối thị.
Hà Thiên chính là ông trùm ở thành phố Trúc Hải, nắm giữ trong tay không biết bao nhiêu chuyện làm ăn cho nên lúc đó Vương Phong cam kết với Bối Vân Tuyết sẽ tìm được người, thực ra cũng là muốn Hà Thiên trợ giúp.
"Chuyện nhỏ, giao cho tôi là được, ngày mai liền có người đến cửa hàng châu báu ứng tuyển, cậu chú ý một chút là được." Đầu bên kia truyền đến tiếng Hà Thiên.
"Cảm ơn Hà sư huynh nhiều lắm." Nói xong, Vương Phong cúp điện thoại, hứa với chị Tuyết sẽ tìm được người trong ba ngày, không ngờ lại giải quyết nhanh như vậy.
"Tìm được người rồi?" Nhìn bộ dạng Vương Phong, Bối Vân Tuyết có chút kỳ dị hỏi.
"Đương nhiên, tôi đã nói người tôi quen biết là ông trùm ở thành phố Trúc Hải này, việc tìm người chỉ là chuyện nhỏ, chị yên tâm đi, ngay ngày mai sẽ có người báo tin." Vương Phong nói xong thì nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lái Lamborghini quẹo vào trong khu biệt thự Trúc Thành.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, Đường Ngải Nhu vẫn chưa về, chắc là hôm nay bắt được phạm nhân, cô ấy phải thẩm vấn cả đêm đây.
Vừa nghĩ tới hôm nay mình có lòng tốt mà lại bị nghĩ thành lòng lang dạ thú, tâm trạng Vương Phong cũng không tốt, về sau hắn cũng không tiếp tục muốn trợ giúp cô ta nữa.
Có lòng đi giúp cô, ngược lại còn bị chất vấn một phen.
Đi tắm cho dễ chịu, Vương Phong và Bối Vân Tuyết liền trở lại phòng của riêng mình, hôm nay hắn thật sự là đã chạy khắp nơi, buổi chiều với buổi tối lại giúp đỡ khách hàng cùng nhân viên cho nên đêm nay Vương Phong không có tu luyện mà chính là ngủ một giấc thật thoải mái.
Ngày thứ hai, Vương Phong thức dậy không phải vì đồng hồ sinh học mà do tiếng khóc ầm ĩ bên ngoài.
Từ sau khi tu luyện thuật tụ khí, hắn cũng cảm giác được sáu giác quan của mình của mình trở nên mạnh mẽ hơn, tuy chưa đạt được trình biến thái như Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ nhưng cũng không thể so sánh với người bình thường.
Dù sao cũng đã dậy rồi, không ngủ lại được nữa, Vương Phong nhìn ra phía ngoài phòng khách, hắn liền sửng sốt, bởi vì lúc này trong phòng khách trừ Bối Vân Tuyết còn có một cô gái nữa, chính là Đường Ngải Nhu.
Chỉ là hiện tại trạng thái của Đường Ngải Nhu rất không ổn định, nhào vào lồng ngực Bối Vân Tuyết khóc lớn, mà Bối Vân Tuyết giống như một người mẹ, vỗ nhè nhẹ vào lưng Đường Ngải Nhu, dịu dàng an ủi.
Chuyện gì vậy?
Mặt Vương Phong lộ ra vẻ kỳ dị, sau đó từ trên giường mình đứng lên.
"Sao lại thế này?" Mở cửa phòng mình, Vương Phong dò hỏi.
Trong ấn tượng ủa hắn, Đường Ngải Nhu rất ít khi khóc, chẳng lẽ là bị người khác khi dễ.
Nghĩ tới đây Vương Phong lại nhịn không được mà lắc đầu, cô gái điên này, người khác không bị cô khi dễ thì còn vui đến muốn thắp nhang cầu nguyện, ai dám đến trêu chọc một nữ bạo long như cô.
"Suỵt." Nhìn thấy Vương Phong từ trong phòng đi tới, Bối Vân Tuyết cũng vội vàng làm động tác im lặng.
Vương Phong hiểu ý, sau đó không nói thêm gì nữa, sau đó đến chỗ cái ghế sofa bên cạnh hai người họ ngồi xuống.
Đường Ngải Nhu lúc này đang mặc cảnh phục, ghé vào ngực Bối Vân Tuyết, bờ mông của cô vểnh lên như đang quay về phía Vương Phong, khiến trong lòng Vương Phong có chút “khó chịu”.
Tuy nhiên có Bối Vân Tuyết ở đây Vương Phong cũng không dám quá đáng, đành phải lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.
"Hu hu hu…" Trong lồng ngực Bối Vân Tuyết, Đường Ngải Nhu lại khóc lớn, âm thanh rất lớn, giống như đang chịu ủy khuất.
"Ngải Nhu, cậu không cần lo lắng, cha của cậu chắc chắn không có việc gì." Bối Vân Tuyết hơi nhăn mặt, nhưng lại không thể không dỗ dành Đường Ngải Nhu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Ngải Nhu làm sao chịu đựng được? Cho nên giờ phút này cô cũng là vì chính mình mà lo lắng.
"Cuối cùng là có chuyện gì?" Lúc này thì Vương Phong cũng không nhịn được hỏi.
"Cậu…" Thấy Vương Phong bỗng nhiên lớn tiếng, Bối Vân Tuyết tức giận liếc hắn một cái.
"Vương Phong." Bỗng nhiên, Đường Ngải Nhu từ trên người Bối Vân Tuyết đứng lên, lập tức bổ nhào vào ngực Vương Phong.
Vương Phong trợn tròn mắt, căn bản không biết phải làm sao, cô gái này sao lại nhào lên người mình mà khóc? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy Bối Vân Tuyết đang ở đây sao?
Lúc này Vương Phong đẩy cũng không được mà không đẩy cũng không được, trên mặt toàn bộ đều là vẻ bối rối, bởi vì giờ khắc này chỗ Đường Ngải Nhu nằm sấp trúng ngay chỗ của “em trai” hắn.
"Vương Phong, anh mau cứu cha tôi." Bỗng nhiên Đường Ngải Nhu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, khóc đến sưng tấy.
Bộ dạng nước mắt như mưa của cô khiến Vương Phong cũng cảm thấy trong lòng đau nhói, đành phải trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?""Cha tôi bị bắt cóc rồi." Đường Ngải Nhu nghẹn ngào, sau đó lại úp mặt vào người Vương Phong gào khóc.
Nói thật thì từ khi biết Đường Ngải Nhu đến nay, Vương Phong còn chưa bao giờ thấy qua mặt yếu đuối này của cô, khó trách lại khóc đến như vậy, thì ra là cha cô bị người ta bắt cóc.
Nghi ngờ nhìn Bối Vân Tuyết, Bối Vân Tuyết thở dài một tiếng, sau đó mới lên tiếng: "Ngay tối hôm qua, cha của Ngải Nhu bị một tên lạ mặt bắt đi, yêu cầu của đối phương là thả mấy tên đào phạm hôm qua đi, bằng không liền giết con tin." Bối Vân Tuyết nói, ngữ khí mang theo sự lo lắng.
"Ngày hôm qua có bao nhiêu tên đào phạm?" Vương Phong lập tức nghĩ đến hôm qua hắn ra tay trợ giúp bắt lấy mấy người kia. Nhưng mấy tên đào phạm này lại và cha của Đường Ngải Nhu có quan hệ gì?
"Là như thế này, cha của Ngải Nhu cũng là Cục Trưởng cục Cảnh sát thành phố Trúc Hải, đối phương bắt ông ấy làm con tin, đổi lấy mấy tên đào phạm." Nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt Vương Phong, Bối Vân Tuyết đành phải nói ra.
"Cái gì?" Nghe được Bối Vân Tuyết nói, Vương Phong kinh ngạc, cha của Đường Ngải Nhu lại là Cục trưởng sở cảnh sát thành phố Trúc Hải, khó trách cô gái này bình thường ngang bướng như vậy.
May thay mình không làm gì cô ta, bằng không... Nghĩ tới đây, Vương Phong lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
"Đối phương đã muốn đổi con tin vậy thì cứ đổi thôi, sao lại thành ra thế này?" Vương Phong nhìn Đường Ngải Nhu đang nằm sấp trên người mình một cái, trong lòng vẫn nghi hoặc.
Thành phố Trúc Hải nhiều cảnh sát như vậy, đủ để giải quyết tốt chuyện này, Đường Ngải Nhu sao lại khóc thành ra như vậy?
"Đối phương không chỉ muốn trao đổi con tin, còn phải có một trăm triệu nữa, bằng không bọn họ liền giết con tin." Bối Vân Tuyết mở miệng, cũng là vì cha Đường Ngải Nhu mà lo lắng.
"Chết tiệt." Nghe được lời Bối Vân Tuyết nói, Vương Phong không nhịn được buông một câu chửi bậy.
Trao đổi con tin thì trao đổi con tin, lại còn muốn một trăm triệu, đây quả thực là được voi đòi tiên, vấn đề này sở cảnh sát thành phố mà đáp ứng thì đúng là chuyện lạ.
"Đường Ngải Nhu, cho tôi suy nghĩ một lát." Vương Phong nắm lấy hai vai Đường Ngải Nhu kéo lên.
"Cô biết bọn họ đang ở đâu sao?" Vương Phong mở miệng, ngữ khí rõ ràng càng nhấn mạnh.
Tuy hắn tối hôm qua còn thề không giúp Đường Ngải Nhu nữa nhưng hiện tại trong nhà cô xảy ra chuyện lớn như vậy hắn cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Chưa nói đến việc Bối Vân Tuyết sẽ không đồng ý, Vương Phong cũng không ngồi nhìn được, những phạm nhân này thật sự là quá tham lam, lại muốn thêm một trăm triệu, quả nhiên là không sợ chết.
"Tôi không biết." Đường Ngải Nhu lắc đầu, sau đó trong hốc mắt lại có nước mắt rơi xuống.
Nhìn bộ dạng Đường Ngải Nhu, Vương Phong cũng biết hỏi cô cũng không được gì, đành phải ôm cô, nói: "Chị Tuyết, tôi dẫn cô ấy đến sở cảnh sát tìm hiểu một chút, chị ở nhà chờ tin tức của tôi." Vương Phong còn không thèm rửa mặt, trực tiếp ôm Đường Ngải Nhu đi về phía ga ra.
"Đường Ngải Nhu, cô khóc cái gì mà khóc, cha cô còn chưa có chết, cô yên lặng một chút đi." Sau khi ngồi vào xe, nhìn khuôn mặt uể oải của Đường Ngải Nhu, Vương Phong trực tiếp liền hét lớn một câu.
Cô gái này bình thường không phải rất lợi hại sao? Sao hiện tại cứ như biến thành một người khác vậy.
"Vương Phong, anh nhất định phải cứu cha tôi." Đang lúc nói chuyện, Đường Ngải Nhu bắt lấy tay Vương Phong, trong ánh mắt toàn bộ đều là vẻ mong chờ.
"Yên tâm đi, nếu như tôi có thể tôi nhất định sẽ giúp cô, chỉ là bây giờ cô hãy bỏ tay ra, đừng ảnh hưởng tôi lái xe." Vương Phong nói, tay Đường Ngải Nhu cứ giống như bị chạm điện, nhanh chóng rụt về lại.
"Cô nói rõ cho tôi biết chi tiết mọi việc, đương nhiên nếu như cô không nói cũng không sao, chúng ta đến hỏi đồng nghiệp của cô." Khởi động Lamborghini, Vương Phong chạy ra khỏi nhà để xe.
"Là như thế này…" Bị Vương Phong hét lớn một tiếng, Đường Ngải Nhu khôi phục không ít, nói chuyện cũng không thành vấn đề rồi.
Nghe xong lời cô nói, Vương Phong sa vào trầm tư, cha của Đường Ngải Nhu ở trong đại viện chính phủ, nơi đó bảo vệ rất nghiêm, cho dù là ban đêm cũng có tuần tra.
Mà đêm hôm khuya khoắt cha của Đường Ngải Nhu lại bị bắt đi, đủ để tưởng tượng tên này ra tay không giống như là người bình thường.
Sau khi nghe Đường Ngải Nhu vừa khóc vừa kể, Vương Phong liền hiểu vì sao cô lại thành ra như vậy, mẹ Đường Ngải Nhu lúc sinh cô ra thì chết do khó sinh cho nên cô là do một tay cha nuôi nấng.
Hiện tại người thân duy nhất của cô bị bắt đi, không lo lắng mới là chuyện lạ.
"Được rồi, cô không nên quá lo lắng, đối phương là có mục đích và cũng đã nói rõ cha cô hiện tại không có nguy hiểm gì, chờ tôi cùng mấy người ở sở cảnh sát bàn lại rồi tính tiếp." Đang nói chuyện, Vương Phong tăng nhanh tốc độ.
"Vương Phong, anh nhất định phải mau cứu cha tôi ra, tôi van cầu anh." Bỗng nhiên tay Đường Ngải Nhu lại nắm lấy tay hắn, suýt thì Vương Phong tông thẳng xuống cầu.
"Cô điên à, cô để tôi yên tĩnh một chút, cô còn như vậy thì tôi mặc kệ cô." Hất tay Đường Ngải Nhu, Vương Phong lạnh lùng nói ra.
Đương nhiên, tuy nhiên lời nói thì lạnh lùng nhưng hắn lại có cảm giác lúc Đường Ngải Nhu bắt lấy tay hắn thì dùng lực mạnh đến mức nào, trong lòng cô thì hắn biết mình cũng là một phần hi vọng.
Nghĩ tới đây, sự lạnh lùng trên mặt Vương Phong cũng dần dần tiêu tán, lộ ra một chút ôn hòa, nói: "Cô yên tâm đi, chỉ cần tôi có thể thì nhất định giúp cô cứu cha cô ra, tôi hi vọng cô có thể bình tĩnh lại một chút."
"Ừm, tôi tin tưởng anh." Bỗng nhiên, Đường Ngải Nhu ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Vương Phong.
Trên đường về, Vương Phong nhận điện thoại của Hà Thiên hỏi về việc xử lý mọi chuyện ra sao.
Vương Phong thành thật trả lời, sau đó nói cho Hà Thiên nghe về việc tuyển dụng nhân viên bán hàng cho Châu báu Bối thị.
Hà Thiên chính là ông trùm ở thành phố Trúc Hải, nắm giữ trong tay không biết bao nhiêu chuyện làm ăn cho nên lúc đó Vương Phong cam kết với Bối Vân Tuyết sẽ tìm được người, thực ra cũng là muốn Hà Thiên trợ giúp.
"Chuyện nhỏ, giao cho tôi là được, ngày mai liền có người đến cửa hàng châu báu ứng tuyển, cậu chú ý một chút là được." Đầu bên kia truyền đến tiếng Hà Thiên.
"Cảm ơn Hà sư huynh nhiều lắm." Nói xong, Vương Phong cúp điện thoại, hứa với chị Tuyết sẽ tìm được người trong ba ngày, không ngờ lại giải quyết nhanh như vậy.
"Tìm được người rồi?" Nhìn bộ dạng Vương Phong, Bối Vân Tuyết có chút kỳ dị hỏi.
"Đương nhiên, tôi đã nói người tôi quen biết là ông trùm ở thành phố Trúc Hải này, việc tìm người chỉ là chuyện nhỏ, chị yên tâm đi, ngay ngày mai sẽ có người báo tin." Vương Phong nói xong thì nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lái Lamborghini quẹo vào trong khu biệt thự Trúc Thành.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, Đường Ngải Nhu vẫn chưa về, chắc là hôm nay bắt được phạm nhân, cô ấy phải thẩm vấn cả đêm đây.
Vừa nghĩ tới hôm nay mình có lòng tốt mà lại bị nghĩ thành lòng lang dạ thú, tâm trạng Vương Phong cũng không tốt, về sau hắn cũng không tiếp tục muốn trợ giúp cô ta nữa.
Có lòng đi giúp cô, ngược lại còn bị chất vấn một phen.
Đi tắm cho dễ chịu, Vương Phong và Bối Vân Tuyết liền trở lại phòng của riêng mình, hôm nay hắn thật sự là đã chạy khắp nơi, buổi chiều với buổi tối lại giúp đỡ khách hàng cùng nhân viên cho nên đêm nay Vương Phong không có tu luyện mà chính là ngủ một giấc thật thoải mái.
Ngày thứ hai, Vương Phong thức dậy không phải vì đồng hồ sinh học mà do tiếng khóc ầm ĩ bên ngoài.
Từ sau khi tu luyện thuật tụ khí, hắn cũng cảm giác được sáu giác quan của mình của mình trở nên mạnh mẽ hơn, tuy chưa đạt được trình biến thái như Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ nhưng cũng không thể so sánh với người bình thường.
Dù sao cũng đã dậy rồi, không ngủ lại được nữa, Vương Phong nhìn ra phía ngoài phòng khách, hắn liền sửng sốt, bởi vì lúc này trong phòng khách trừ Bối Vân Tuyết còn có một cô gái nữa, chính là Đường Ngải Nhu.
Chỉ là hiện tại trạng thái của Đường Ngải Nhu rất không ổn định, nhào vào lồng ngực Bối Vân Tuyết khóc lớn, mà Bối Vân Tuyết giống như một người mẹ, vỗ nhè nhẹ vào lưng Đường Ngải Nhu, dịu dàng an ủi.
Chuyện gì vậy?
Mặt Vương Phong lộ ra vẻ kỳ dị, sau đó từ trên giường mình đứng lên.
"Sao lại thế này?" Mở cửa phòng mình, Vương Phong dò hỏi.
Trong ấn tượng ủa hắn, Đường Ngải Nhu rất ít khi khóc, chẳng lẽ là bị người khác khi dễ.
Nghĩ tới đây Vương Phong lại nhịn không được mà lắc đầu, cô gái điên này, người khác không bị cô khi dễ thì còn vui đến muốn thắp nhang cầu nguyện, ai dám đến trêu chọc một nữ bạo long như cô.
"Suỵt." Nhìn thấy Vương Phong từ trong phòng đi tới, Bối Vân Tuyết cũng vội vàng làm động tác im lặng.
Vương Phong hiểu ý, sau đó không nói thêm gì nữa, sau đó đến chỗ cái ghế sofa bên cạnh hai người họ ngồi xuống.
Đường Ngải Nhu lúc này đang mặc cảnh phục, ghé vào ngực Bối Vân Tuyết, bờ mông của cô vểnh lên như đang quay về phía Vương Phong, khiến trong lòng Vương Phong có chút “khó chịu”.
Tuy nhiên có Bối Vân Tuyết ở đây Vương Phong cũng không dám quá đáng, đành phải lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.
"Hu hu hu…" Trong lồng ngực Bối Vân Tuyết, Đường Ngải Nhu lại khóc lớn, âm thanh rất lớn, giống như đang chịu ủy khuất.
"Ngải Nhu, cậu không cần lo lắng, cha của cậu chắc chắn không có việc gì." Bối Vân Tuyết hơi nhăn mặt, nhưng lại không thể không dỗ dành Đường Ngải Nhu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Ngải Nhu làm sao chịu đựng được? Cho nên giờ phút này cô cũng là vì chính mình mà lo lắng.
"Cuối cùng là có chuyện gì?" Lúc này thì Vương Phong cũng không nhịn được hỏi.
"Cậu…" Thấy Vương Phong bỗng nhiên lớn tiếng, Bối Vân Tuyết tức giận liếc hắn một cái.
"Vương Phong." Bỗng nhiên, Đường Ngải Nhu từ trên người Bối Vân Tuyết đứng lên, lập tức bổ nhào vào ngực Vương Phong.
Vương Phong trợn tròn mắt, căn bản không biết phải làm sao, cô gái này sao lại nhào lên người mình mà khóc? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy Bối Vân Tuyết đang ở đây sao?
Lúc này Vương Phong đẩy cũng không được mà không đẩy cũng không được, trên mặt toàn bộ đều là vẻ bối rối, bởi vì giờ khắc này chỗ Đường Ngải Nhu nằm sấp trúng ngay chỗ của “em trai” hắn.
"Vương Phong, anh mau cứu cha tôi." Bỗng nhiên Đường Ngải Nhu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, khóc đến sưng tấy.
Bộ dạng nước mắt như mưa của cô khiến Vương Phong cũng cảm thấy trong lòng đau nhói, đành phải trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?""Cha tôi bị bắt cóc rồi." Đường Ngải Nhu nghẹn ngào, sau đó lại úp mặt vào người Vương Phong gào khóc.
Nói thật thì từ khi biết Đường Ngải Nhu đến nay, Vương Phong còn chưa bao giờ thấy qua mặt yếu đuối này của cô, khó trách lại khóc đến như vậy, thì ra là cha cô bị người ta bắt cóc.
Nghi ngờ nhìn Bối Vân Tuyết, Bối Vân Tuyết thở dài một tiếng, sau đó mới lên tiếng: "Ngay tối hôm qua, cha của Ngải Nhu bị một tên lạ mặt bắt đi, yêu cầu của đối phương là thả mấy tên đào phạm hôm qua đi, bằng không liền giết con tin." Bối Vân Tuyết nói, ngữ khí mang theo sự lo lắng.
"Ngày hôm qua có bao nhiêu tên đào phạm?" Vương Phong lập tức nghĩ đến hôm qua hắn ra tay trợ giúp bắt lấy mấy người kia. Nhưng mấy tên đào phạm này lại và cha của Đường Ngải Nhu có quan hệ gì?
"Là như thế này, cha của Ngải Nhu cũng là Cục Trưởng cục Cảnh sát thành phố Trúc Hải, đối phương bắt ông ấy làm con tin, đổi lấy mấy tên đào phạm." Nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt Vương Phong, Bối Vân Tuyết đành phải nói ra.
"Cái gì?" Nghe được Bối Vân Tuyết nói, Vương Phong kinh ngạc, cha của Đường Ngải Nhu lại là Cục trưởng sở cảnh sát thành phố Trúc Hải, khó trách cô gái này bình thường ngang bướng như vậy.
May thay mình không làm gì cô ta, bằng không... Nghĩ tới đây, Vương Phong lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
"Đối phương đã muốn đổi con tin vậy thì cứ đổi thôi, sao lại thành ra thế này?" Vương Phong nhìn Đường Ngải Nhu đang nằm sấp trên người mình một cái, trong lòng vẫn nghi hoặc.
Thành phố Trúc Hải nhiều cảnh sát như vậy, đủ để giải quyết tốt chuyện này, Đường Ngải Nhu sao lại khóc thành ra như vậy?
"Đối phương không chỉ muốn trao đổi con tin, còn phải có một trăm triệu nữa, bằng không bọn họ liền giết con tin." Bối Vân Tuyết mở miệng, cũng là vì cha Đường Ngải Nhu mà lo lắng.
"Chết tiệt." Nghe được lời Bối Vân Tuyết nói, Vương Phong không nhịn được buông một câu chửi bậy.
Trao đổi con tin thì trao đổi con tin, lại còn muốn một trăm triệu, đây quả thực là được voi đòi tiên, vấn đề này sở cảnh sát thành phố mà đáp ứng thì đúng là chuyện lạ.
"Đường Ngải Nhu, cho tôi suy nghĩ một lát." Vương Phong nắm lấy hai vai Đường Ngải Nhu kéo lên.
"Cô biết bọn họ đang ở đâu sao?" Vương Phong mở miệng, ngữ khí rõ ràng càng nhấn mạnh.
Tuy hắn tối hôm qua còn thề không giúp Đường Ngải Nhu nữa nhưng hiện tại trong nhà cô xảy ra chuyện lớn như vậy hắn cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Chưa nói đến việc Bối Vân Tuyết sẽ không đồng ý, Vương Phong cũng không ngồi nhìn được, những phạm nhân này thật sự là quá tham lam, lại muốn thêm một trăm triệu, quả nhiên là không sợ chết.
"Tôi không biết." Đường Ngải Nhu lắc đầu, sau đó trong hốc mắt lại có nước mắt rơi xuống.
Nhìn bộ dạng Đường Ngải Nhu, Vương Phong cũng biết hỏi cô cũng không được gì, đành phải ôm cô, nói: "Chị Tuyết, tôi dẫn cô ấy đến sở cảnh sát tìm hiểu một chút, chị ở nhà chờ tin tức của tôi." Vương Phong còn không thèm rửa mặt, trực tiếp ôm Đường Ngải Nhu đi về phía ga ra.
"Đường Ngải Nhu, cô khóc cái gì mà khóc, cha cô còn chưa có chết, cô yên lặng một chút đi." Sau khi ngồi vào xe, nhìn khuôn mặt uể oải của Đường Ngải Nhu, Vương Phong trực tiếp liền hét lớn một câu.
Cô gái này bình thường không phải rất lợi hại sao? Sao hiện tại cứ như biến thành một người khác vậy.
"Vương Phong, anh nhất định phải cứu cha tôi." Đang lúc nói chuyện, Đường Ngải Nhu bắt lấy tay Vương Phong, trong ánh mắt toàn bộ đều là vẻ mong chờ.
"Yên tâm đi, nếu như tôi có thể tôi nhất định sẽ giúp cô, chỉ là bây giờ cô hãy bỏ tay ra, đừng ảnh hưởng tôi lái xe." Vương Phong nói, tay Đường Ngải Nhu cứ giống như bị chạm điện, nhanh chóng rụt về lại.
"Cô nói rõ cho tôi biết chi tiết mọi việc, đương nhiên nếu như cô không nói cũng không sao, chúng ta đến hỏi đồng nghiệp của cô." Khởi động Lamborghini, Vương Phong chạy ra khỏi nhà để xe.
"Là như thế này…" Bị Vương Phong hét lớn một tiếng, Đường Ngải Nhu khôi phục không ít, nói chuyện cũng không thành vấn đề rồi.
Nghe xong lời cô nói, Vương Phong sa vào trầm tư, cha của Đường Ngải Nhu ở trong đại viện chính phủ, nơi đó bảo vệ rất nghiêm, cho dù là ban đêm cũng có tuần tra.
Mà đêm hôm khuya khoắt cha của Đường Ngải Nhu lại bị bắt đi, đủ để tưởng tượng tên này ra tay không giống như là người bình thường.
Sau khi nghe Đường Ngải Nhu vừa khóc vừa kể, Vương Phong liền hiểu vì sao cô lại thành ra như vậy, mẹ Đường Ngải Nhu lúc sinh cô ra thì chết do khó sinh cho nên cô là do một tay cha nuôi nấng.
Hiện tại người thân duy nhất của cô bị bắt đi, không lo lắng mới là chuyện lạ.
"Được rồi, cô không nên quá lo lắng, đối phương là có mục đích và cũng đã nói rõ cha cô hiện tại không có nguy hiểm gì, chờ tôi cùng mấy người ở sở cảnh sát bàn lại rồi tính tiếp." Đang nói chuyện, Vương Phong tăng nhanh tốc độ.
"Vương Phong, anh nhất định phải mau cứu cha tôi ra, tôi van cầu anh." Bỗng nhiên tay Đường Ngải Nhu lại nắm lấy tay hắn, suýt thì Vương Phong tông thẳng xuống cầu.
"Cô điên à, cô để tôi yên tĩnh một chút, cô còn như vậy thì tôi mặc kệ cô." Hất tay Đường Ngải Nhu, Vương Phong lạnh lùng nói ra.
Đương nhiên, tuy nhiên lời nói thì lạnh lùng nhưng hắn lại có cảm giác lúc Đường Ngải Nhu bắt lấy tay hắn thì dùng lực mạnh đến mức nào, trong lòng cô thì hắn biết mình cũng là một phần hi vọng.
Nghĩ tới đây, sự lạnh lùng trên mặt Vương Phong cũng dần dần tiêu tán, lộ ra một chút ôn hòa, nói: "Cô yên tâm đi, chỉ cần tôi có thể thì nhất định giúp cô cứu cha cô ra, tôi hi vọng cô có thể bình tĩnh lại một chút."
"Ừm, tôi tin tưởng anh." Bỗng nhiên, Đường Ngải Nhu ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Vương Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.