Chương 16: Chương 16: Nhận lời xin lỗi
Xích Diễm Thánh Ca
15/08/2018
"Xin... Xin... Xin lỗi."
Giọng nói của hắn run rẩy, vẻ mặt sợ hãi không nói thành lời.
"Cút đi!" Thấy đối phương đã xin lỗi, Vương Phong trực tiếp cho hắn một cú đá, khiến hắn bị đá bay thẳng ra ngoài, coi như là báo thù thay cho đại ca một đá.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đúng lúc này thì quản lý khách sạn đi tới, đồng thời dẫn theo mười mấy người bảo vệ.
"Mau, mau bắt hắn cho tôi, tên này cố ý ở đây đả thương người khác." Thấy bảo vệ tới, người thanh niên này cũng không sợ Vương Phong, vội vàng chỉ vào hắn lớn tiếng kêu lên.
"Ở đây không phải là nơi ai cũng có thể giở thói ngang ngược, các cậu khống chế hắn trước đi." Quản lý này nói, sau đó bảy tám bảo vệ đều xông tới Vương Phong.
"Tất cả dừng tay."
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ cửa truyền đến, vừa ngẩng đầu nhìn sang liền khiến Vương Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì người đến là Bối Vân Tuyết, sao cô lại tới nơi này?
"Cô chủ, sao cô lại tới đây?" Nhìn thấy người đến, trên mặt quản lí khách sạn lộ ra vẻ cung kính, vội vàng tiếp đón.
"Rõ ràng là tên vừa mới bị đánh kia ra tay trước, chú Lưu chú không nên bắt nhầm người chứ.” Bối Vân Tuyết nói làm quản lý này liên tục gật đầu.
"Mấy người các cậu không nghe sao? Mau khống chế tên nhóc kia cho tôi." Quản lí vừa nói khiến thanh niên bị đánh mở to mắt nhìn.
Rõ ràng bản thân mới là người bị hại, thế nào mà hiện tại lại thành mình bị bắt?
"Các ông lầm rồi, người phải bị bắt không phải là tôi." Người thanh niên này la to, đưa ánh mắt cầu cứu người bên cạnh, chỉ là lúc này ai thèm quan tâm hắn chứ, bởi vì bọn họ đều nhìn người mà quản lí khách sạn trở nên vô cùng cung kính rõ ràng là đứng về phía Vương Phong kia.
"Cô chủ, sao cô lại tới đây?" Nhìn Bối Vân Tuyết, quản lí khách sạn cung kính hỏi.
"Tôi tới dùng cơm, hai người bọn họ là bạn của tôi, bây giờ ông chuẩn bị cho chúng tôi một gian phòng." Bối Vân Tuyết chỉ chỉ hai người Vương Phong.
"Vâng." Quản lí gật đầu, sau đó kính cẩn rời đi.
"Em thực sự không đổi ý sao?" Chuyện ở đây đã giải quyết nhưng ở bên kia thì Vương Phong có thể thấy đại ca của mình giữ lấy cô gái khi nãy bị người thanh niên kia ôm vào lòng.
Chỉ là lúc này cô gái kia cũng không muốn bị Cố Bình lôi kéo.
"Xin lỗi, lòng tôi đã thuộc về anh ấy." Cô gái khẽ nói và tránh khỏi tay Cố Bình làm cả người Cố Bình cứng đờ đứng thẳng tại chỗ.
"Thế nhưng cũng không phải em tự nguyện, nếu như em chấp nhận quay đầu, anh có thể tha thứ cho em." Cố Bình còn có ý giữ lại.
"Xin lỗi, tôi thực sự không thích hợp với anh." Cô gái nói rồi rời đi mà không quay đầu lại.
"Đại ca, đừng để ý tới loại phụ nữ này, sau này sẽ có người tốt hơn." Lúc này Vương Phong mới đi tới cạnh Cố Bình nói.
Cô gái này có lẽ vô tội nhưng vẻ mặt của cô thì Vương Phong đều nhìn thấy, tuy cô gái này bị hạ thuốc thế nhưng rất rõ ràng cô đã chấp nhận tất cả rồi, nếu đã không muốn hối cải thì giữ lại thì có ích lợi gì?
"Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người lo uống rượu của mấy người đi, uống đến chết hết đi." Thấy mọi người xung quanh liếc mắt nhìn sang, Vương Phong hét lớn lên một tiếng, dọa sợ những người này.
Cuối cùng dưới sự lôi kéo của Vương Phong thì Cố Bình bị hắn kéo rời khỏi nơi đây.
Hơn nữa sau một phen tra hỏi thì Vương Phong lúc này mới biết rõ tình trạng hiện tại của vị đại ca này. Thành tích học tập ở trường của anh ta rất tốt, dựa theo năng lực của anh sau khi ra trường hẳn là sẽ có một công việc tốt, chỉ là xã hội ngày nay vốn cũng đã bị vấy bẩn, không có quan hệ cũng không có tiền, muốn có được một công việc tốt trong công ty quả thực là chuyện không thể nào.
Sở dĩ bọn họ cười nhạo anh là giám sát trưởng là bởi vì trong một lần điều động nhân sự, anh có cơ hội trở thành tổng giám, thế nhưng anh không có quan hệ cũng không có tiền, chức vị của anh trực tiếp bị người thanh niên lúc nãy cướp mất, hơn nữa không chỉ cướp vị trí của anh còn có cả người phụ nữ của anh, thậm chí hôm nay còn làm nhục anh.
Nếu như hôm nay không phải Vương Phong xuất hiện đúng lúc, anh ta có thể vẫn sẽ tiếp tục chịu uất ức như vậy, kìm nén còn giỏi hơn cả Vương Phong.
Cuối cùng sau một hồi khuyên bảo của Vương Phong, sắc mặt Cố Bình mới dịu lại, khôi phục trạng thái bình thường.
Giọng nói của hắn run rẩy, vẻ mặt sợ hãi không nói thành lời.
"Cút đi!" Thấy đối phương đã xin lỗi, Vương Phong trực tiếp cho hắn một cú đá, khiến hắn bị đá bay thẳng ra ngoài, coi như là báo thù thay cho đại ca một đá.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đúng lúc này thì quản lý khách sạn đi tới, đồng thời dẫn theo mười mấy người bảo vệ.
"Mau, mau bắt hắn cho tôi, tên này cố ý ở đây đả thương người khác." Thấy bảo vệ tới, người thanh niên này cũng không sợ Vương Phong, vội vàng chỉ vào hắn lớn tiếng kêu lên.
"Ở đây không phải là nơi ai cũng có thể giở thói ngang ngược, các cậu khống chế hắn trước đi." Quản lý này nói, sau đó bảy tám bảo vệ đều xông tới Vương Phong.
"Tất cả dừng tay."
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ cửa truyền đến, vừa ngẩng đầu nhìn sang liền khiến Vương Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì người đến là Bối Vân Tuyết, sao cô lại tới nơi này?
"Cô chủ, sao cô lại tới đây?" Nhìn thấy người đến, trên mặt quản lí khách sạn lộ ra vẻ cung kính, vội vàng tiếp đón.
"Rõ ràng là tên vừa mới bị đánh kia ra tay trước, chú Lưu chú không nên bắt nhầm người chứ.” Bối Vân Tuyết nói làm quản lý này liên tục gật đầu.
"Mấy người các cậu không nghe sao? Mau khống chế tên nhóc kia cho tôi." Quản lí vừa nói khiến thanh niên bị đánh mở to mắt nhìn.
Rõ ràng bản thân mới là người bị hại, thế nào mà hiện tại lại thành mình bị bắt?
"Các ông lầm rồi, người phải bị bắt không phải là tôi." Người thanh niên này la to, đưa ánh mắt cầu cứu người bên cạnh, chỉ là lúc này ai thèm quan tâm hắn chứ, bởi vì bọn họ đều nhìn người mà quản lí khách sạn trở nên vô cùng cung kính rõ ràng là đứng về phía Vương Phong kia.
"Cô chủ, sao cô lại tới đây?" Nhìn Bối Vân Tuyết, quản lí khách sạn cung kính hỏi.
"Tôi tới dùng cơm, hai người bọn họ là bạn của tôi, bây giờ ông chuẩn bị cho chúng tôi một gian phòng." Bối Vân Tuyết chỉ chỉ hai người Vương Phong.
"Vâng." Quản lí gật đầu, sau đó kính cẩn rời đi.
"Em thực sự không đổi ý sao?" Chuyện ở đây đã giải quyết nhưng ở bên kia thì Vương Phong có thể thấy đại ca của mình giữ lấy cô gái khi nãy bị người thanh niên kia ôm vào lòng.
Chỉ là lúc này cô gái kia cũng không muốn bị Cố Bình lôi kéo.
"Xin lỗi, lòng tôi đã thuộc về anh ấy." Cô gái khẽ nói và tránh khỏi tay Cố Bình làm cả người Cố Bình cứng đờ đứng thẳng tại chỗ.
"Thế nhưng cũng không phải em tự nguyện, nếu như em chấp nhận quay đầu, anh có thể tha thứ cho em." Cố Bình còn có ý giữ lại.
"Xin lỗi, tôi thực sự không thích hợp với anh." Cô gái nói rồi rời đi mà không quay đầu lại.
"Đại ca, đừng để ý tới loại phụ nữ này, sau này sẽ có người tốt hơn." Lúc này Vương Phong mới đi tới cạnh Cố Bình nói.
Cô gái này có lẽ vô tội nhưng vẻ mặt của cô thì Vương Phong đều nhìn thấy, tuy cô gái này bị hạ thuốc thế nhưng rất rõ ràng cô đã chấp nhận tất cả rồi, nếu đã không muốn hối cải thì giữ lại thì có ích lợi gì?
"Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người lo uống rượu của mấy người đi, uống đến chết hết đi." Thấy mọi người xung quanh liếc mắt nhìn sang, Vương Phong hét lớn lên một tiếng, dọa sợ những người này.
Cuối cùng dưới sự lôi kéo của Vương Phong thì Cố Bình bị hắn kéo rời khỏi nơi đây.
Hơn nữa sau một phen tra hỏi thì Vương Phong lúc này mới biết rõ tình trạng hiện tại của vị đại ca này. Thành tích học tập ở trường của anh ta rất tốt, dựa theo năng lực của anh sau khi ra trường hẳn là sẽ có một công việc tốt, chỉ là xã hội ngày nay vốn cũng đã bị vấy bẩn, không có quan hệ cũng không có tiền, muốn có được một công việc tốt trong công ty quả thực là chuyện không thể nào.
Sở dĩ bọn họ cười nhạo anh là giám sát trưởng là bởi vì trong một lần điều động nhân sự, anh có cơ hội trở thành tổng giám, thế nhưng anh không có quan hệ cũng không có tiền, chức vị của anh trực tiếp bị người thanh niên lúc nãy cướp mất, hơn nữa không chỉ cướp vị trí của anh còn có cả người phụ nữ của anh, thậm chí hôm nay còn làm nhục anh.
Nếu như hôm nay không phải Vương Phong xuất hiện đúng lúc, anh ta có thể vẫn sẽ tiếp tục chịu uất ức như vậy, kìm nén còn giỏi hơn cả Vương Phong.
Cuối cùng sau một hồi khuyên bảo của Vương Phong, sắc mặt Cố Bình mới dịu lại, khôi phục trạng thái bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.