Chương 5: Chương 5: Bảo vệ người đẹp
Xích Diễm Thánh Ca
15/08/2018
“Giao tiền ra đây, nếu không tao đâm chết mày!”
Nhìn thấy hai người bọn Vương Phong im lặng, người đàn ông trung niên lớn tiếng gào lên một lần nữa.
"Chú à, nếu chú thật sự gặp khó khăn thì cứ nói ra, nói không chừng chúng tôi còn có thể giúp chú một chút, không cần phải dùng cách cực đoan như vậy." Lúc này, Vương Phong mở miệng, giọng điệu hòa nhã.
“Chết tiệt, không đưa tiền thì định giết ông đây sao?”
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên gào lên một tiếng, cũng không biết dũng khí đó đến từ đâu, thế nhưng thoáng một cái đã đâm con dao bấm trong tay ông ta về phía hai người bọn họ.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt của Vương Phong cũng có sự thay đổi lớn, không ngờ người này lại điên cuồng đến như vậy.
Hiện tại, Bối Vân Tuyết đang nằm sấp trên người của hắn, nếu như thật sự để cho con dao bấm của ông ta đâm xuống, vậy chắc chắn sẽ đâm trúng lưng của Bối Vân Tuyết.
Nghĩ đến việc Bối Vân Tuyết có khả năng "ngọc nát hương tan" trước mặt hắn, Vương Phong gần như không có suy nghĩ, trực tiếp đưa cánh tay trái của mình đưa ra bên ngoài.
Xoẹt...
Tiếng da thịt bị rạch vang lên, Vương Phong chỉ cảm thấy cánh tay trái của mình mát lạnh, ngay sau đó chính là một trận đau đến nhói tim, tên điên này thế mà lại dám giết người trên xe.
“Muốn giết tôi, ông cũng đi chết đi.”
Nhìn thấy người đàn ông này đã điên cuồng như vậy rồi, Vương Phong cũng không bất chấp mà nói chuyện với ông ta nữa, bởi vì hắn sợ một chút nữa thì cả hắn và Bối Vân Tuyết đều phải chết ở trong này.
Lập tức đẩy Bối Vân Tuyết từ trên người của mình ra, Vương Phong trực tiếp đấm một cái vào mặt ông ta.
Một cú này, hắn đã dùng hết tất cả sức lực trên người hắn rồi, uy lực cực kì lớn.
Ầm...
Một cú rắn chắc, hung hăng đập vỡ cái mũi của người đàn ông trung niên, ông ta bị đau kêu thảm một tiếng, con dao bấm trên tay theo tiếng la rơi xuống.
Bây giờ miệng và mũi của ông ta phun ra đầy máu, mũi của người đàn ông lại càng sụp xuống hơn, hiển nhiên là mũi của ông ta đã bị Vương Phong đấm một cú gãy rồi.
Một cước đá văng cửa xe, Vương Phong trực tiếp túm lấy người tài xế từ trên xe xuống, dùng cả tay chân, đánh cho ông ta liên tục kêu la thảm thiết giống như tiếng heo bị giết.
Giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung giết người, đây là chọc giận Vương Phong một cách triệt để.
“Tha cho tôi.”
Người đàn ông trung niên mở miệng, giọng vô cùng thảm thiết, nói: “Tôi buộc lòng phải làm vậy, ở bên ngoài nợ một khoản tiền khổng lồ, nếu như tôi không trả, bọn họ sẽ giết tôi.”
“Không cần đánh nữa, đánh nữa sẽ đánh chết người.”
Lúc này Bối Vân Tuyết chui từ trong xe ra, túm chặt lấy Vương Phong.
Ở thời đại pháp trị này, nếu như thật sự đánh chết người rồi, Vương Phong tuyệt đối sẽ không thoát khỏi sự trừng trị của luật pháp.
“Vị tiểu thư này, buông tha cho tôi đi, tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, tôi không muốn chết.” Trông thấy Bối Vân Tuyết, ông ta giống như là bắt được một gốc cây cứu mạng, không ngừng liên tục cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy máu me trên mặt của ông ta, tâm của Bối Vân Tuyết cũng không đành lòng, nói với Vương Phong: “Thả ông ta đi đi, thấy ông ta cũng đáng thương.”
“Cút, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy ông lần nữa!”
Vương Phong mở miệng nói, rồi sau đó hung hăng đá một cước, đá thẳng ông ta ra ngoài, vốn là hắn muốn nghe thử người đàn ông này có khổ tâm gì, thế nhưng ai có thể ngờ được ông ta điên cuồng đến vậy.
“Vâng, vâng, vâng tôi lập tức cút ngay.”
Nghe được lời Vương Phong nói, người đàn ông như được đại xá, té nhào đến trước xe ô tô, sau đó chạy như bay ra khỏi nơi này.
Sau khi chờ ông ta trốn đi, Bối Vân Tuyết mới phát hiện ra vết thương trên cánh tay trái của Vương Phong đang chảy máu không ngừng.
“Sao cậu lại bị thương rồi?” Bắt lấy cánh tay trái của Vương Phong, sắc mặt Bối Vân Tuyết trắng bệt, quan tâm dò hỏi.
“Tôi không sao.” Vương Phong lắc đầu, rồi sau đó nói: “Nếu như chị đang vội, có thể đi trước, không cần phải chờ tôi.”
“Cậu nói cái gì vậy?” Bối Vân Tuyết trừng mắt liếc Vương Phong, sau đó mới nói: “Không được, miệng vết thương quá lớn, nhất định phải đi bệnh viện.”
Khi nói chuyện, cô lấy khăn tay mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng lau vết thương của Vương Phong.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cô như vậy, trong lòng Vương Phong xúc động không thôi, trong thoáng chốc coi cô như là bạn gái của mình, nếu như có thể có được một người bạn gái như thế này, như vậy thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hung hăng lắc đầu, Vương Phong hoảng sợ với ý nghĩ này của chính mình, có chút đỏ mặt lắc đầu.
Nhìn thấy hai người bọn Vương Phong im lặng, người đàn ông trung niên lớn tiếng gào lên một lần nữa.
"Chú à, nếu chú thật sự gặp khó khăn thì cứ nói ra, nói không chừng chúng tôi còn có thể giúp chú một chút, không cần phải dùng cách cực đoan như vậy." Lúc này, Vương Phong mở miệng, giọng điệu hòa nhã.
“Chết tiệt, không đưa tiền thì định giết ông đây sao?”
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên gào lên một tiếng, cũng không biết dũng khí đó đến từ đâu, thế nhưng thoáng một cái đã đâm con dao bấm trong tay ông ta về phía hai người bọn họ.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt của Vương Phong cũng có sự thay đổi lớn, không ngờ người này lại điên cuồng đến như vậy.
Hiện tại, Bối Vân Tuyết đang nằm sấp trên người của hắn, nếu như thật sự để cho con dao bấm của ông ta đâm xuống, vậy chắc chắn sẽ đâm trúng lưng của Bối Vân Tuyết.
Nghĩ đến việc Bối Vân Tuyết có khả năng "ngọc nát hương tan" trước mặt hắn, Vương Phong gần như không có suy nghĩ, trực tiếp đưa cánh tay trái của mình đưa ra bên ngoài.
Xoẹt...
Tiếng da thịt bị rạch vang lên, Vương Phong chỉ cảm thấy cánh tay trái của mình mát lạnh, ngay sau đó chính là một trận đau đến nhói tim, tên điên này thế mà lại dám giết người trên xe.
“Muốn giết tôi, ông cũng đi chết đi.”
Nhìn thấy người đàn ông này đã điên cuồng như vậy rồi, Vương Phong cũng không bất chấp mà nói chuyện với ông ta nữa, bởi vì hắn sợ một chút nữa thì cả hắn và Bối Vân Tuyết đều phải chết ở trong này.
Lập tức đẩy Bối Vân Tuyết từ trên người của mình ra, Vương Phong trực tiếp đấm một cái vào mặt ông ta.
Một cú này, hắn đã dùng hết tất cả sức lực trên người hắn rồi, uy lực cực kì lớn.
Ầm...
Một cú rắn chắc, hung hăng đập vỡ cái mũi của người đàn ông trung niên, ông ta bị đau kêu thảm một tiếng, con dao bấm trên tay theo tiếng la rơi xuống.
Bây giờ miệng và mũi của ông ta phun ra đầy máu, mũi của người đàn ông lại càng sụp xuống hơn, hiển nhiên là mũi của ông ta đã bị Vương Phong đấm một cú gãy rồi.
Một cước đá văng cửa xe, Vương Phong trực tiếp túm lấy người tài xế từ trên xe xuống, dùng cả tay chân, đánh cho ông ta liên tục kêu la thảm thiết giống như tiếng heo bị giết.
Giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung giết người, đây là chọc giận Vương Phong một cách triệt để.
“Tha cho tôi.”
Người đàn ông trung niên mở miệng, giọng vô cùng thảm thiết, nói: “Tôi buộc lòng phải làm vậy, ở bên ngoài nợ một khoản tiền khổng lồ, nếu như tôi không trả, bọn họ sẽ giết tôi.”
“Không cần đánh nữa, đánh nữa sẽ đánh chết người.”
Lúc này Bối Vân Tuyết chui từ trong xe ra, túm chặt lấy Vương Phong.
Ở thời đại pháp trị này, nếu như thật sự đánh chết người rồi, Vương Phong tuyệt đối sẽ không thoát khỏi sự trừng trị của luật pháp.
“Vị tiểu thư này, buông tha cho tôi đi, tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, tôi không muốn chết.” Trông thấy Bối Vân Tuyết, ông ta giống như là bắt được một gốc cây cứu mạng, không ngừng liên tục cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy máu me trên mặt của ông ta, tâm của Bối Vân Tuyết cũng không đành lòng, nói với Vương Phong: “Thả ông ta đi đi, thấy ông ta cũng đáng thương.”
“Cút, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy ông lần nữa!”
Vương Phong mở miệng nói, rồi sau đó hung hăng đá một cước, đá thẳng ông ta ra ngoài, vốn là hắn muốn nghe thử người đàn ông này có khổ tâm gì, thế nhưng ai có thể ngờ được ông ta điên cuồng đến vậy.
“Vâng, vâng, vâng tôi lập tức cút ngay.”
Nghe được lời Vương Phong nói, người đàn ông như được đại xá, té nhào đến trước xe ô tô, sau đó chạy như bay ra khỏi nơi này.
Sau khi chờ ông ta trốn đi, Bối Vân Tuyết mới phát hiện ra vết thương trên cánh tay trái của Vương Phong đang chảy máu không ngừng.
“Sao cậu lại bị thương rồi?” Bắt lấy cánh tay trái của Vương Phong, sắc mặt Bối Vân Tuyết trắng bệt, quan tâm dò hỏi.
“Tôi không sao.” Vương Phong lắc đầu, rồi sau đó nói: “Nếu như chị đang vội, có thể đi trước, không cần phải chờ tôi.”
“Cậu nói cái gì vậy?” Bối Vân Tuyết trừng mắt liếc Vương Phong, sau đó mới nói: “Không được, miệng vết thương quá lớn, nhất định phải đi bệnh viện.”
Khi nói chuyện, cô lấy khăn tay mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng lau vết thương của Vương Phong.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cô như vậy, trong lòng Vương Phong xúc động không thôi, trong thoáng chốc coi cô như là bạn gái của mình, nếu như có thể có được một người bạn gái như thế này, như vậy thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hung hăng lắc đầu, Vương Phong hoảng sợ với ý nghĩ này của chính mình, có chút đỏ mặt lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.