Chương 224: Hoa long chết
Xích Diễm Thánh Ca
12/10/2018
"Anh cảm giác anh gặp quỷ sao?" Gần như khi Hoa Long vừa mới dứt lời,
bỗng nhiên, Vương Phong đi thẳng tới trước mặt của hắn, Hoa Long khiếp
sợ đến mức đặt mông lại ngồi trên mặt đất.
"Không có khả năng." Hoa Long kêu to, không thể tin được tốc độ của một con người không ngờ có thể nhanh đến mức mắt hắn không phản ứng kịp.
Má nó, đây quả thực chính là di chuyển trong chớp mắt, còn đánh như thế nào?
"Không có gì là không có khả năng cả, tôi đã nói đám thuộc hạ này của anh đều là rác rưởi mà thôi, anh huấn luyện những người này, cho dù có huấn luyện một trăm, tôi cũng không để vào trong mắt, Hoa Long, anh thật sự rất ngu xuẩn, anh nghĩ rằng anh có thể giết tôi, nếu như anh có thể sớm thu tay lại, tôi có lẽ còn bỏ qua cho các anh, chỉ là lúc này, anh phải chết."
Lời Vương Phong nói khiến Hoa Long khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy nói cũng không nói ra được.
"Khải Lợi tiên sinh, mau giúp tôi giết chết hắn đi." Lúc này, Hoa Long bỗng nhiên nhìn người trung niên tóc vàng mắt xanh cách đó không xa, hét lớn.
"Vị tiên sinh này, thả hắn đi, đối thủ của anh là tôi." Nghe được lời Hoa Long nói, người nước ngoài vẫn ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích cuối cùng đứng lên, mở miệng lưu loát nói ra tiếng Trung.
"Anh cảm thấy anh xứng làm đối thủ của tôi sao?" Nhìn người nước ngoài này, Vương Phong khinh thường nói.
Người nước ngoài này, cho dù nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng thực lực cũng chỉ có như vậy, cũng không mạnh hơn so với hai mươi người ô hợp này, cuối cùng vẫn là phạm trù người bình thường.
"Vị tiên sinh này, giọng điệu của anh thật sự rất cuồng vọng, nếu như tôi không dạy dỗ anh một chút, có lẽ anh thật sự còn tưởng mình là vô địch thiên hạ." Trong khi nói chuyện, người nước ngoài này đứng giả vờ giả vịt giãn gân giãn cốt của mình, phát ra những tiếng rắc rắc.
"Tôi tất nhiên biết tôi không phải là vô địch thiên hạ, chỉ có điều muốn đối phó người như anh, tôi nghĩ không phải là vấn đề lớn." Vương Phong mở miệng, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
Về phần Hoa Long, Vương Phong lại để hắn ở đây, ở trước mặt hắn, Hoa Long muốn trốn, vậy cũng là một chuyện nực cười.
"Tôi là Khải Lợi, sát thủ xếp hạng thứ ba mươi bốn trên thế giới, nếu như anh có thể chết dưới tay tôi, là vinh hạnh của anh." Người nước ngoài này mở miệng, hình như không coi Vương Phong là vấn đề lớn.
"Chỉ với trình độ này của anh cũng có thể sắp xếp ba mươi bốn sao?" Nghe được lời của hắn, Vương Phong giống như nghe được chuyện vô cùng nực cười vậy, trên thế giới khẳng định không chỉ Trung Quốc mới có tu sĩ, nhưng một người bình thường không ngờ có thể xếp đến thứ hạng ba mươi bốn thế giới, như vậy phải ảo bao nhiêu?
"Bớt nói nhảm đi, để mạng lại cho tôi." Tên nhân vật sát thủ nổi tiếng thế giới gọi là Khải Lợi này hét lớn một tiếng,
Trực tiếp giơ một tay chộp về phía Vương Phong.
Tốc độ ra tay của hắn rất nhanh, nếu như là người bình thường gặp phải hắn, có khả năng lại xong đời.
Nhưng nhìn hắn ra tay, Vương Phong lại mỉm cười, ở trước mặt hắn, người này lại giống như một hài tử vừa mới lớn lên vậy, căn bản là chậm đến đáng thương.
"Ra tay quá chậm." Nhìn hắn, Vương Phong phát ra một tiếng cảm thán, sau đó, hắn cũng không có né tránh, lại trực tiếp một quyền đánh về phía hắn.
Luận về lực lượng, Vương Phong không biết mạnh hơn hắn gấp bao nhiêu lần, cho nên Vương Phong còn cần gì phải tránh né, trực tiếp cứng rắn chống lại là được.
Ầm!
Khải Lợi vốn cho rằng một đòn này của mình lại có thể lấy đi tính mạng của Vương Phong, nhưng khi hắn va chạm vào nắm đấm của đối phương, hắn mới hiểu được lời mình nói lúc trước buồn cười tới mức nào.
Một quyền này lại ẩn chứa lực lượng tương đương với một cây búa cực lớn từ độ cao hơn mười thước thoáng cái rơi xuống, nện ở trên người của hắn, khiến cho hắn trực tiếp giống như một viên đạn pháo bay ra ngoài chí ít mười thước, không nhịn được ho ra máu.
"Không có khả năng." Che ngực của mình đang đau đớn vô cùng, trong miệng Khải Lợi phát ra tiếng kêu không thể tin nổi.
"Với chút công phu mèo quào của anh còn muốn đi đối phó với tôi, cũng thật sự quá buồn cười, anh vẫn yên tâm đi thôi." Giọng nói của Vương Phong vang lên, càng thêm xem thường, hơn nữa cũng chính là khi hắn nói ra một câu nói này, người nước ngoài kia lại mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, nhìn hắn lại giãy dụa như vậy vài giây thì không có động tĩnh, đã tắt thở bỏ mạng.
Vương Phong ra tay, vô cùng chú ý, trực tiếp công kích vào nơi trí mạng của hắn, bị đánh trúng chỗ như vậy, chắc hẳn có thể sống được một phút cũng đã là kỳ tích.
Chỉ là Khải Lợi này hiển nhiên bị lời Vương Phong vừa nói làm cho tức giận, chết càng nhanh hơn.
"Vương Phong, buông tha cho tôi, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều rất nhiều tiền." Nhìn thấy sát thủ lợi hại nhất được mình mời tới cũng chết trong giây lát, Hoa Long cuối cùng cũng biết được Vương Phong rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.
Giờ phút này, Hoa Long thậm chí cũng không dám có tâm tư phản kháng gì, chỉ cầu Vương Phong có thể buông tha cho hắn một mạng.
Chỉ là Vương Phong có thể buông tha hắn sao? Vậy hiển nhiên là không có khả năng.
Hắn lại giống như con rắn độc, anh bây giờ bỏ qua hắn, sau này hắn lại muốn tới giết anh, cho nên uy hiếp như vậy, Vương Phong chắc chắn sẽ không cho phép tồn tại.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Hoa Long, Vương Phong thậm chí cũng có nổi một chút thương hại nào, hiện tại mới giả vờ đáng thương, đã muộn rồi.
"Ông chủ, tôi đã giải quyết tất cả đám người kia." Lúc này, toàn thân Tiểu Ngũ đầy máu chạy tới trước mặt Vương Phong, hơn hai mươi người trước đó, Vương Phong chỉ đi qua một chuyến, chí ít cũng hạ được hơn mười người, cho nên mấy người còn lại này lại để cho Tiểu Ngũ giải quyết.
Tuy nhiên Tiểu Ngũ tiến bộ cũng thật sự không tệ, một người đấu với mấy người như vậy cũng tiêu diệt được bọn họ.
Đương nhiên, Tiểu Ngũ trả giá cũng không nhỏ, trên người chí ít đều xuất hiện bảy tám vết thương.
Nhìn hắn, Vương Phong lộ ra vẻ trầm ngâm, sau đó mới lên tiếng: "Giải quyết người này cho tôi, tôi không muốn lại nhìn thấy hắn nữa."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, căn bản không quan tâm tiếng cầu cứu thê lương của Hoa Long này.
"Hì hì, tiểu tử không ngờ muốn mưu hại ông chủ của tôi, chết cũng do cậu tự chuốc lấy." Nhìn Hoa Long, trên mặt của Tiểu Ngũ lộ ra vẻ dữ tợn.
Hiện tại Vương Phong ở trong mắt của hắn đó chính là tồn tại một nửa của thần, bất kỳ người nào muốn đối phó với hắn, cũng phải trả cái giá thật lớn.
"Tôi cho anh một triệu, à không, tôi cho anh năm triệu, anh thả cho tôi một con đường sống." Ôm thật chặt Tiểu Ngũ, Hoa Long nước mắt nước mũi kêu lên, làm gì còn có phong độ của một thiếu gia.
"Cút sang một bên cho tôi, muốn thu mua tôi, anh vẫn phải chết tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ông chủ chúng tôi."
"Hiện tại, anh lại đi tìm chết cho tôi." Căn bản không để ý tới lời cầu xin tha thứ của Hoa Long, Tiểu Ngũ lấy ra đoản kiếm mình mang theo người, thoáng cái lại chém về phía trên cổ của Hoa Long.
Năm triệu là một khoản tiền rất lớn, nhưng hắn tuyệt đối không dám nhận tiền của Hoa Long, không nói Vương Phong còn ở nơi này, cho dù không ở đây, hắn cũng không dám phải.
Bởi vì nếu như hắn nhận số tiền này, kết cục của hắn sợ rằng còn thảm hơn cả Hoa Long, hơn nữa theo Vương Phong, hắn mới có thể cảm giác được mình có không gian tiến bước lớn hơn.
"Anh...." Che cổ của mình, Hoa Long lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn không thể tin được mình không ngờ có một ngày sẽ chết đi, hơn nữa còn bị người ta giết chết.
Hắn có tiền, hắn có rất nhiều tiền, những thứ này có thể bảo đảm hắn cả đời cũng áo cơm không lo, nhưng đáng trách là hắn có ý đồ với Bối Vân Tuyết, còn muốn giết chết Vương Phong, vì như vậy, cho nên mới tạo thành kết quả của hắn hiện tại.
Giờ phút này, hắn hối hận, hối hận tại sao mình lại muốn đối phó Vương Phong, thực lực của đối phương vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn quá nhiều, cái này căn bản là một con mãnh hổ không trêu chọc được, chọc vào hắn, kết quả chính là mình phải chết.
Trong lòng có ý hối hận, nhưng Hoa Long nhất định phải chết, nhìn Tiểu Ngũ và Vương Phong đưa lưng về phía hắn, hắn vẫn không cam lòng ngã trên mặt đất, chết cũng không nhắm mắt.
"Xong xuôi thì có thể rút lui." Không hề nhìn Hoa Long, Vương Phong trực tiếp chui vào chiếc xe nát, kêu lên.
"Được." Cởi trang phục đầy máu, Tiểu Ngũ cũng vội vàng chui vào chiếc xe.
Cho dù hắn có chút tiếc nuối, nhưng hắn không thể không từ chối, năm triệu đổi mạng của bản thân hắn, hắn làm sao có thể đồng ý được.
Ai cũng không muốn chết, Tiểu Ngũ cũng giống như vậy.
Chiếc xe bánh mì nhanh chóng rời khỏi nhà kho, lúc này Tiểu Ngũ mới có chút lo lắng hỏi: "Ông chủ, chúng ta làm như vậy, sẽ không bị bắt chứ?"
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, ai cũng sẽ không bắt chúng ta." Nói xong, Vương Phong lấy ra điện thoại của mình từ trong túi ra, gọi cho nha đầu Đường Ngả Nhu kia.
Thân phận của Vương Phong là thành viên của đội Long Hồn, đây chính là bộ đội có đặc quyền, nắm giữ quyền được tiền trảm hậu tấu, Hoa Long này huấn luyện người muốn giết hắn, hiện tại hắn sớm tiêu diệt bọn họ, đó cũng là do bọn họ tự chuốc họa vào thân, không trách người khác được
"Không có khả năng." Hoa Long kêu to, không thể tin được tốc độ của một con người không ngờ có thể nhanh đến mức mắt hắn không phản ứng kịp.
Má nó, đây quả thực chính là di chuyển trong chớp mắt, còn đánh như thế nào?
"Không có gì là không có khả năng cả, tôi đã nói đám thuộc hạ này của anh đều là rác rưởi mà thôi, anh huấn luyện những người này, cho dù có huấn luyện một trăm, tôi cũng không để vào trong mắt, Hoa Long, anh thật sự rất ngu xuẩn, anh nghĩ rằng anh có thể giết tôi, nếu như anh có thể sớm thu tay lại, tôi có lẽ còn bỏ qua cho các anh, chỉ là lúc này, anh phải chết."
Lời Vương Phong nói khiến Hoa Long khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy nói cũng không nói ra được.
"Khải Lợi tiên sinh, mau giúp tôi giết chết hắn đi." Lúc này, Hoa Long bỗng nhiên nhìn người trung niên tóc vàng mắt xanh cách đó không xa, hét lớn.
"Vị tiên sinh này, thả hắn đi, đối thủ của anh là tôi." Nghe được lời Hoa Long nói, người nước ngoài vẫn ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích cuối cùng đứng lên, mở miệng lưu loát nói ra tiếng Trung.
"Anh cảm thấy anh xứng làm đối thủ của tôi sao?" Nhìn người nước ngoài này, Vương Phong khinh thường nói.
Người nước ngoài này, cho dù nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng thực lực cũng chỉ có như vậy, cũng không mạnh hơn so với hai mươi người ô hợp này, cuối cùng vẫn là phạm trù người bình thường.
"Vị tiên sinh này, giọng điệu của anh thật sự rất cuồng vọng, nếu như tôi không dạy dỗ anh một chút, có lẽ anh thật sự còn tưởng mình là vô địch thiên hạ." Trong khi nói chuyện, người nước ngoài này đứng giả vờ giả vịt giãn gân giãn cốt của mình, phát ra những tiếng rắc rắc.
"Tôi tất nhiên biết tôi không phải là vô địch thiên hạ, chỉ có điều muốn đối phó người như anh, tôi nghĩ không phải là vấn đề lớn." Vương Phong mở miệng, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
Về phần Hoa Long, Vương Phong lại để hắn ở đây, ở trước mặt hắn, Hoa Long muốn trốn, vậy cũng là một chuyện nực cười.
"Tôi là Khải Lợi, sát thủ xếp hạng thứ ba mươi bốn trên thế giới, nếu như anh có thể chết dưới tay tôi, là vinh hạnh của anh." Người nước ngoài này mở miệng, hình như không coi Vương Phong là vấn đề lớn.
"Chỉ với trình độ này của anh cũng có thể sắp xếp ba mươi bốn sao?" Nghe được lời của hắn, Vương Phong giống như nghe được chuyện vô cùng nực cười vậy, trên thế giới khẳng định không chỉ Trung Quốc mới có tu sĩ, nhưng một người bình thường không ngờ có thể xếp đến thứ hạng ba mươi bốn thế giới, như vậy phải ảo bao nhiêu?
"Bớt nói nhảm đi, để mạng lại cho tôi." Tên nhân vật sát thủ nổi tiếng thế giới gọi là Khải Lợi này hét lớn một tiếng,
Trực tiếp giơ một tay chộp về phía Vương Phong.
Tốc độ ra tay của hắn rất nhanh, nếu như là người bình thường gặp phải hắn, có khả năng lại xong đời.
Nhưng nhìn hắn ra tay, Vương Phong lại mỉm cười, ở trước mặt hắn, người này lại giống như một hài tử vừa mới lớn lên vậy, căn bản là chậm đến đáng thương.
"Ra tay quá chậm." Nhìn hắn, Vương Phong phát ra một tiếng cảm thán, sau đó, hắn cũng không có né tránh, lại trực tiếp một quyền đánh về phía hắn.
Luận về lực lượng, Vương Phong không biết mạnh hơn hắn gấp bao nhiêu lần, cho nên Vương Phong còn cần gì phải tránh né, trực tiếp cứng rắn chống lại là được.
Ầm!
Khải Lợi vốn cho rằng một đòn này của mình lại có thể lấy đi tính mạng của Vương Phong, nhưng khi hắn va chạm vào nắm đấm của đối phương, hắn mới hiểu được lời mình nói lúc trước buồn cười tới mức nào.
Một quyền này lại ẩn chứa lực lượng tương đương với một cây búa cực lớn từ độ cao hơn mười thước thoáng cái rơi xuống, nện ở trên người của hắn, khiến cho hắn trực tiếp giống như một viên đạn pháo bay ra ngoài chí ít mười thước, không nhịn được ho ra máu.
"Không có khả năng." Che ngực của mình đang đau đớn vô cùng, trong miệng Khải Lợi phát ra tiếng kêu không thể tin nổi.
"Với chút công phu mèo quào của anh còn muốn đi đối phó với tôi, cũng thật sự quá buồn cười, anh vẫn yên tâm đi thôi." Giọng nói của Vương Phong vang lên, càng thêm xem thường, hơn nữa cũng chính là khi hắn nói ra một câu nói này, người nước ngoài kia lại mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, nhìn hắn lại giãy dụa như vậy vài giây thì không có động tĩnh, đã tắt thở bỏ mạng.
Vương Phong ra tay, vô cùng chú ý, trực tiếp công kích vào nơi trí mạng của hắn, bị đánh trúng chỗ như vậy, chắc hẳn có thể sống được một phút cũng đã là kỳ tích.
Chỉ là Khải Lợi này hiển nhiên bị lời Vương Phong vừa nói làm cho tức giận, chết càng nhanh hơn.
"Vương Phong, buông tha cho tôi, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều rất nhiều tiền." Nhìn thấy sát thủ lợi hại nhất được mình mời tới cũng chết trong giây lát, Hoa Long cuối cùng cũng biết được Vương Phong rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.
Giờ phút này, Hoa Long thậm chí cũng không dám có tâm tư phản kháng gì, chỉ cầu Vương Phong có thể buông tha cho hắn một mạng.
Chỉ là Vương Phong có thể buông tha hắn sao? Vậy hiển nhiên là không có khả năng.
Hắn lại giống như con rắn độc, anh bây giờ bỏ qua hắn, sau này hắn lại muốn tới giết anh, cho nên uy hiếp như vậy, Vương Phong chắc chắn sẽ không cho phép tồn tại.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Hoa Long, Vương Phong thậm chí cũng có nổi một chút thương hại nào, hiện tại mới giả vờ đáng thương, đã muộn rồi.
"Ông chủ, tôi đã giải quyết tất cả đám người kia." Lúc này, toàn thân Tiểu Ngũ đầy máu chạy tới trước mặt Vương Phong, hơn hai mươi người trước đó, Vương Phong chỉ đi qua một chuyến, chí ít cũng hạ được hơn mười người, cho nên mấy người còn lại này lại để cho Tiểu Ngũ giải quyết.
Tuy nhiên Tiểu Ngũ tiến bộ cũng thật sự không tệ, một người đấu với mấy người như vậy cũng tiêu diệt được bọn họ.
Đương nhiên, Tiểu Ngũ trả giá cũng không nhỏ, trên người chí ít đều xuất hiện bảy tám vết thương.
Nhìn hắn, Vương Phong lộ ra vẻ trầm ngâm, sau đó mới lên tiếng: "Giải quyết người này cho tôi, tôi không muốn lại nhìn thấy hắn nữa."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, căn bản không quan tâm tiếng cầu cứu thê lương của Hoa Long này.
"Hì hì, tiểu tử không ngờ muốn mưu hại ông chủ của tôi, chết cũng do cậu tự chuốc lấy." Nhìn Hoa Long, trên mặt của Tiểu Ngũ lộ ra vẻ dữ tợn.
Hiện tại Vương Phong ở trong mắt của hắn đó chính là tồn tại một nửa của thần, bất kỳ người nào muốn đối phó với hắn, cũng phải trả cái giá thật lớn.
"Tôi cho anh một triệu, à không, tôi cho anh năm triệu, anh thả cho tôi một con đường sống." Ôm thật chặt Tiểu Ngũ, Hoa Long nước mắt nước mũi kêu lên, làm gì còn có phong độ của một thiếu gia.
"Cút sang một bên cho tôi, muốn thu mua tôi, anh vẫn phải chết tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ông chủ chúng tôi."
"Hiện tại, anh lại đi tìm chết cho tôi." Căn bản không để ý tới lời cầu xin tha thứ của Hoa Long, Tiểu Ngũ lấy ra đoản kiếm mình mang theo người, thoáng cái lại chém về phía trên cổ của Hoa Long.
Năm triệu là một khoản tiền rất lớn, nhưng hắn tuyệt đối không dám nhận tiền của Hoa Long, không nói Vương Phong còn ở nơi này, cho dù không ở đây, hắn cũng không dám phải.
Bởi vì nếu như hắn nhận số tiền này, kết cục của hắn sợ rằng còn thảm hơn cả Hoa Long, hơn nữa theo Vương Phong, hắn mới có thể cảm giác được mình có không gian tiến bước lớn hơn.
"Anh...." Che cổ của mình, Hoa Long lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn không thể tin được mình không ngờ có một ngày sẽ chết đi, hơn nữa còn bị người ta giết chết.
Hắn có tiền, hắn có rất nhiều tiền, những thứ này có thể bảo đảm hắn cả đời cũng áo cơm không lo, nhưng đáng trách là hắn có ý đồ với Bối Vân Tuyết, còn muốn giết chết Vương Phong, vì như vậy, cho nên mới tạo thành kết quả của hắn hiện tại.
Giờ phút này, hắn hối hận, hối hận tại sao mình lại muốn đối phó Vương Phong, thực lực của đối phương vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn quá nhiều, cái này căn bản là một con mãnh hổ không trêu chọc được, chọc vào hắn, kết quả chính là mình phải chết.
Trong lòng có ý hối hận, nhưng Hoa Long nhất định phải chết, nhìn Tiểu Ngũ và Vương Phong đưa lưng về phía hắn, hắn vẫn không cam lòng ngã trên mặt đất, chết cũng không nhắm mắt.
"Xong xuôi thì có thể rút lui." Không hề nhìn Hoa Long, Vương Phong trực tiếp chui vào chiếc xe nát, kêu lên.
"Được." Cởi trang phục đầy máu, Tiểu Ngũ cũng vội vàng chui vào chiếc xe.
Cho dù hắn có chút tiếc nuối, nhưng hắn không thể không từ chối, năm triệu đổi mạng của bản thân hắn, hắn làm sao có thể đồng ý được.
Ai cũng không muốn chết, Tiểu Ngũ cũng giống như vậy.
Chiếc xe bánh mì nhanh chóng rời khỏi nhà kho, lúc này Tiểu Ngũ mới có chút lo lắng hỏi: "Ông chủ, chúng ta làm như vậy, sẽ không bị bắt chứ?"
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, ai cũng sẽ không bắt chúng ta." Nói xong, Vương Phong lấy ra điện thoại của mình từ trong túi ra, gọi cho nha đầu Đường Ngả Nhu kia.
Thân phận của Vương Phong là thành viên của đội Long Hồn, đây chính là bộ đội có đặc quyền, nắm giữ quyền được tiền trảm hậu tấu, Hoa Long này huấn luyện người muốn giết hắn, hiện tại hắn sớm tiêu diệt bọn họ, đó cũng là do bọn họ tự chuốc họa vào thân, không trách người khác được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.