Chương 121: Hoá thân thành thần chết
Xích Diễm Thánh Ca
08/09/2018
Kết cục của bọn họ cực kỳ thê thảm, không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, không có một tên nào chỉ đơn giản ngã trên mặt đất.
"Người anh em, chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà." Một tên lưu manh nhịn đau nói ra.
Bảy tám người tay cầm khảm đao lại để một người tay không tấc sắt đánh té xuống đất, chênh lệch như thế này cũng đủ để bọn họ hiểu, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người thanh niên này.
Đã được như vậy mà còn bị người ta đánh gãy xương, còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa.
"Có thể từ từ nói." Vương Phong nói, sau đó một chân lập tức giẫm lên người tên côn đồ, thấp người xuống, hỏi: "Tối hôm qua người chém cha mẹ tao là ai, nói ra mới có thể tha chết cho mày."
"Cha mẹ anh là ai? Tôi không biết." Cái này tiểu côn đồ lắc đầu nhưng trong lòng thì hoảng hốt.
Tối hôm qua bọn họ thật sự có chém một đôi vợ chồng, không cần nghĩ cũng biết người trước mắt này là đến báo thù, thân thủ của đối phương quá kinh khủng, cho nên đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận.
"Không biết?" Vương Phong cười một tiếng, sau đó nắm một ngón tay của hắn, kéo ngón tay thành một đường cong.
"A!"
Ngón tay gãy mất, tên côn đồ này la to như heo bị chọc tiết, tục ngữ nói tay đứt ruột xót, người thanh niên kia đã vậy còn quá hung ác, hắn đau đến mức ngất xỉu.
"Nói, cuối cùng là ai đã ra tay, không nói, tao bẻ gãy những ngón tay khác." Vương Phong nói, âm thanh bình tĩnh khiến tên côn đồ này hoảng sợ gần chết.
"Tôi không biết." Tên côn đồ cắn răng, có chết cũng không chịu nhận tội.
"Không nói cũng không sao." Vương Phong cười một tiếng, sau đó bẻ gãy ngón tay thứ hai.
Nắm lấy ba ngón tay của đối phương, Vương Phong vẫn cười tủm tỉm hỏi: "Bây giờ mày vẫn lựa chọn không nói."
"Tôi không biết." Tên côn đồ tuy đau đến trên trán nổi gân xanh nhưng hắn vẫn cắn răng lắc đầu.
Răng rắc!
Lại thêm ba ngón tay khác bị bẻ gãy, Vương Phong lại nói: "Sự kiên nhẫn của tao có hạn, mày tiếp tục không chịu nói, tao sẽ chém đứt đôi tay mày."
"Con mẹ mày, tao nói tao không biết." Tên côn đồ này bỗng nhiên mắng to một tiếng, muốn lật lên.
Chỉ là sức của hắn không lớn bằng Vương Phong, trực tiếp để Vương Phong gắt gao giẫm trên mặt đất.
Nhặt một cây đao từ dưới đất lên, Vương Phong cũng không khách sáo, hung hăng chém đứt tay của tên côn đồ này, máu tươi văng ra rất xa, dọa đến mấy cô gái nơi góc tường hét lớn.
"Không được la lớn, nếu không các cô cũng sẽ có kết cục như thế này." Quét mắt một vòng, Vương Phong lạnh lùng nói ra.
Lời nói của hắn rõ ràng có hiệu quả, tuy nhiên mấy nữ nhân sợ muốn chết, tự bịt miệng mình lại, không dám phát ra nửa tiếng động.
Người thanh niên này thật đáng sợ, nói chặt tay liền chặt tay, không chút do dự, đây quả thực là một tên ma quỷ.
"A." Tay bị chém đứt, tên côn đồ này gào rít vô cùng thê lương.
Một chân hung hăng giẫm lên ngực tên này, tên côn đồ này bị Vương Phong làm cho ngất đi.
Cầm lấy một thanh đao nhuốm máu, Vương Phong đi qua phía tên lưu manh khác.
Khuôn mặt lạnh lẽo, cả người phát ra một luồng khí đáng sợ tựa như là thần chết từ địa ngục lên.
Tên côn đồ bị nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy sát khí đến gần, chưa kịp đợi Vương Phong hỏi, hắn bị dọa đến dưới thân chảy ra thứ chất lỏng màu vàng, hắn tè ra quần.
"Phế vật." Nhìn thoáng qua tên côn đồ này, Vương Phong trực tiếp hỏi: "Nói cho tao biết, cuối cùng là ai ra tay, không nói, kết cục của mày cũng sẽ giống nó." Nói rồi, Vương Phong hất cằm nhìn cái tên đã bị chặt đứt một cái tay.
"Tôi nói, tôi nói." Thật sự bị Vương Phong hù sợ, tên côn đồ này lập tức kể: "Tối hôm qua tôi uống nhiều cũng không có làm gì, là mấy người bọn hắn ra tay, chuyện này không liên quan đến tôi."Nói rồi, tên côn đồ khóc lên, suýt thì quỳ dưới chân Vương Phong.
"Con mẹ mày, Tiểu Ngũ mày bán đứng tụi tao, tao giết chết mày!"
Bỗng nhiên, một tên lưu manh từ dưới đất bò dậy, cầm đao trên mặt đất muốn chém tên côn đồ này, chỉ là động tác của hắn sao nhanh bằng Vương Phong, đao của hắn còn chưa rơi xuống, hắn đã cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó hắn thấy đầu mình như đang rơi xuống đất, sau đó mất đi tri giác.
Một người khỏe mạnh như vậy, mà lại bị Vương Phong chặt rơi đầu, một khung cảnh đẫm máu.
"A!" Lúc này mấy cô gái nơi góc tường la lớn, dọa đến mặt trắng bệch.
Chém đứt tay đã làm các cô sợ muốn chết, hiện tại Vương Phong chém đứt đầu người, cái này thật đáng sợ.
"Mày…" Nhìn thấy bạn mình chết không nhắm mắt, Tiểu Ngũ khó khăn nuốt nước bọt, toàn thân không còn chút sức lực.
"Trừ hắn, bọn bây ai cũng ra tay?" Vương Phong nói, âm thanh lạnh lùng.
"Ừm." Tiểu Ngũ gật đầu, không chút do dự, bởi vì hắn sợ mình mà nói chậm có thể cũng sẽ chết!
Bọn họ đã chém không ít người, cũng đã giết biết bao người nhưng khi cái chết rơi trên đầu họ, bọn họ vẫn là sợ muốn chết.
Vì mạng sống, tên này không màng đến điều gì, người khác sống chết thế nào hắn mặc kệ, mình phải sống trước đã.
"Tiểu Phong, cháu làm cái gì vậy?" Bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi từ cửa vọng đến, là Nhiễm Giang Thiên đến.
Nhìn thấy trong phòng đầy máu, cho dù là Nhiễm Giang Thiên kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy dạ dày đảo lộn không thôi, suýt thì nôn ra.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến Vương Phong giết người, mà lúc này trên mặt đất còn có một cái đầu rõ ràng là bị người khác chặt.
"Cháu chỉ làm chuyện phải làm mà thôi." Vương Phong nói, âm thanh lạnh lẽo.
Ném đao ngay trước mặt Tiểu Ngũ, hắn nói ra: "Muốn sống, giết người khác, không giết, mày là kẻ tiếp theo bị giết!"
"Sao?" Nghe Vương Phong nói, Tiểu Ngũ bị dọa đến cả người đều tê liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
"Cho mày mười giây, mày không động thủ vậy tao động thủ." Vương Phong nói, không để hắn suy nghĩ, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều thay đổi.
"Lộc cộc." Tiểu Ngũ nuốt nước miếng một cái, dù thế nào cũng không dám qua nhặt đao.
"Đã qua ba giây, mày còn bảy giây." Nhìn tên côn đồ này, Vương Phong bình tĩnh nói.
"Mẹ nó, các anh em, xin đừng trách tôi." Bỗng nhiên Tiểu Ngũ giống như là hạ quyết tâm, nhặt đao lên đâm về phía một tên côn đồ khác.
Một đao đâm thật sâu vào cơ thể tên côn đồ, hắn trừng to mắt, lộ ra vẻ khó tin.
Hắn không ngờ mình có một ngày lại chết trong tay người anh em của mình.
"Tiểu Ngũ, mày điên sao?" Nhìn thấy Tiểu Ngũ giết chết người một nhà, mấy tên côn đồ kêu lớn, muốn rách cả mí mắt.
"Đúng, tao điên, nếu như bọn bây không giết người cũng sẽ không thành ra như thế này, cho nên bọn mày thành toàn cho tao để tao tiếp tục sống sót đi." Tiểu Ngũ nói, ngữ khí vô cùng tàn nhẫn.
Phốc xích!
Tiếng đao chém vào người không ngừng vang lên, tê cả da đầu, vẻn vẹn chỉ nửa phút, trừ Tiểu Ngũ, mấy người khác đều bị hắn đâm chết.
Bọn họ dù cho muốn phản kháng, cũng sẽ bị Vương Phong đá ngất đi, để Tiểu Ngũ trực tiếp giết chết bọn họ.
Tám tên, chết bảy, còn thừa lại Tiểu Ngũ một tên.
Tại cửa ra vào, Nhiễm Giang Thiên ngây ngốc, trong thời gian ngắn mà biết bao nhiêu người chết, quá đẫm máu.
Trên mặt đất đã nhuộm đỏ màu máu tươi, hắn rốt cục không chịu đựng nổi, nôn hết bữa tối hôm qua.
"Mấy cô gái này chính mày tự xử lý đi, tao chờ mày ở ngoài." Vương Phong nói, sau đó bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
"Vâng." Dù sao cũng đã giết người, con đường này Tiểu Ngũ đã đi đến không còn đường về, cho nên sau khi Vương Phong đi ra khỏi phòng, trong phòng lại vang lên tiếng hét thê lương, một phút sau Tiểu Ngũ máu me khắp người từ trong phòng đi ra, trong tay còn đang nắm cây đao đầy máu.
Những nữ nhân kia tuy không liên quan đến chuyện này nhưng bọn họ nhìn thấy Vương Phong cùng Tiểu Ngũ giết người, nếu như thả bọn họ đi, khả năng sẽ liên lụy hai người bọn họ.
Cho nên việc này không thể trách Vương Phong hung ác, chỉ trách các cô quá xui xẻo nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Dù sao mấy người này cũng không phải hắn giết, hắn chỉ nói một câu mà thôi, Tiểu Ngũ cũng thật là hung ác, hắn có thể uy hiếp bọn họ để họ không dám nói ra, hắn giết mấy cô gái này là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
"Đủ hung ác." Nhìn Tiểu Ngũ, Vương Phong bình tĩnh nói một câu.
" Vậy tôi có thể sống sao?" Nghe được Vương Phong nói, Tiểu Ngũ sắc mặt có chút tái nhợt nói ra.
Tuy hắn vừa mới giết nhiều người như vậy nhưng khi đối mặt với Vương Phong, hắn vẫn cảm nhận được sát khí, hắn quá sợ hãi Vương Phong.
"Không tệ, mày làm theo lời tao, tao đương nhiên sẽ không đối xử với mày như vậy, mày xử lí nơi này, tao chờ mày ở ngoài." Nói, Vương Phong lấy thuốc lá trong túi của mình ra, đi ra sân.
"Tiểu Phong, cháu…" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Phong, Nhiễm Giang Thiên thật sự là kinh ngạc nói không nên lời, tuy nói chuyện giết người này mỗi ngày đều đang xảy ra nhưng hắn không ngờ là Vương Phong lại ở trước mặt hắn trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết hơn mười người.
Giết chết một người đã có thể chịu tội tử hình, mà nhiều người như vậy nếu để cho cảnh sát bắt được, hậu quả khó lường.
"Ha ha, cậu đừng sợ, không có chuyện gì đâu." Nhìn thấy Nhiễm Giang Thiên biểu lộ sự sợ hãi, Vương Phong đưa cho hắn một điếu thuốc, nói: "Xã hội này chính là như vậy, đôi khi là anh không chết thì tôi chết, nếu như không phải kĩ năng cháu tốt, cậu nghĩ chúng ta có thể nguyên vẹn như lúc ban đầu đứng ở đây sao?"
"Vậy con cũng không nên giết người, tuy bọn họ đánh người bị thương nhưng cha mẹ con không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Con phải biết, giết người là phạm pháp! Dựa theo pháp luật, có thể sẽ bị xử bắn." Nói tới chỗ này, âm thanh Nhiễm Giang Thiên trở nên trầm thấp, rất lo lắng cho Vương Phong.
"Ha ha." Nghe cậu nói, hắn bóp vụn mẩu thuốc lá trong tay, Vương Phong bỗng nhiên cười ha ha, nói: "Pháp luật cái thứ chó gì chứ, đây chẳng qua là dùng để bảo vệ lợi ích của chính mình, chuyện bất công quá nhiều, cậu chẳng lẽ không nhìn thấy bởi vì thế lực lớn của đối phương, cảnh sát sẽ không giúp chúng ta sao?"
"Cho nên muốn lấy lại công đạo, cũng chỉ có thể tự mình động thủ, tin tưởng pháp luật, thà rằng tin tưởng chính mình, với thực lực đã đến bước đường cùng như trước mắt, pháp luật cũng chỉ là trò cười!"
Nói rồi, Vương Phong cả người tựa như đang thư giãn, lại lấy từ trong túi tiền của mình ra một điếu thuốc.
Cậu làm việc thật sự là không quả quyết, nếu như Vương Phong hôm nay không diệt mấy người này, có thể bọn họ sau này sẽ còn tiếp tục đánh người, thậm chí là giết người.
Cho nên Vương Phong hiện tại chỉ cảm thấy mình đang làm những chuyện cần làm mà thôi, bọn ác ôn như thế này, sống trên cõi đời còn không bằng chết sớm đi.
"Người anh em, chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà." Một tên lưu manh nhịn đau nói ra.
Bảy tám người tay cầm khảm đao lại để một người tay không tấc sắt đánh té xuống đất, chênh lệch như thế này cũng đủ để bọn họ hiểu, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người thanh niên này.
Đã được như vậy mà còn bị người ta đánh gãy xương, còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa.
"Có thể từ từ nói." Vương Phong nói, sau đó một chân lập tức giẫm lên người tên côn đồ, thấp người xuống, hỏi: "Tối hôm qua người chém cha mẹ tao là ai, nói ra mới có thể tha chết cho mày."
"Cha mẹ anh là ai? Tôi không biết." Cái này tiểu côn đồ lắc đầu nhưng trong lòng thì hoảng hốt.
Tối hôm qua bọn họ thật sự có chém một đôi vợ chồng, không cần nghĩ cũng biết người trước mắt này là đến báo thù, thân thủ của đối phương quá kinh khủng, cho nên đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận.
"Không biết?" Vương Phong cười một tiếng, sau đó nắm một ngón tay của hắn, kéo ngón tay thành một đường cong.
"A!"
Ngón tay gãy mất, tên côn đồ này la to như heo bị chọc tiết, tục ngữ nói tay đứt ruột xót, người thanh niên kia đã vậy còn quá hung ác, hắn đau đến mức ngất xỉu.
"Nói, cuối cùng là ai đã ra tay, không nói, tao bẻ gãy những ngón tay khác." Vương Phong nói, âm thanh bình tĩnh khiến tên côn đồ này hoảng sợ gần chết.
"Tôi không biết." Tên côn đồ cắn răng, có chết cũng không chịu nhận tội.
"Không nói cũng không sao." Vương Phong cười một tiếng, sau đó bẻ gãy ngón tay thứ hai.
Nắm lấy ba ngón tay của đối phương, Vương Phong vẫn cười tủm tỉm hỏi: "Bây giờ mày vẫn lựa chọn không nói."
"Tôi không biết." Tên côn đồ tuy đau đến trên trán nổi gân xanh nhưng hắn vẫn cắn răng lắc đầu.
Răng rắc!
Lại thêm ba ngón tay khác bị bẻ gãy, Vương Phong lại nói: "Sự kiên nhẫn của tao có hạn, mày tiếp tục không chịu nói, tao sẽ chém đứt đôi tay mày."
"Con mẹ mày, tao nói tao không biết." Tên côn đồ này bỗng nhiên mắng to một tiếng, muốn lật lên.
Chỉ là sức của hắn không lớn bằng Vương Phong, trực tiếp để Vương Phong gắt gao giẫm trên mặt đất.
Nhặt một cây đao từ dưới đất lên, Vương Phong cũng không khách sáo, hung hăng chém đứt tay của tên côn đồ này, máu tươi văng ra rất xa, dọa đến mấy cô gái nơi góc tường hét lớn.
"Không được la lớn, nếu không các cô cũng sẽ có kết cục như thế này." Quét mắt một vòng, Vương Phong lạnh lùng nói ra.
Lời nói của hắn rõ ràng có hiệu quả, tuy nhiên mấy nữ nhân sợ muốn chết, tự bịt miệng mình lại, không dám phát ra nửa tiếng động.
Người thanh niên này thật đáng sợ, nói chặt tay liền chặt tay, không chút do dự, đây quả thực là một tên ma quỷ.
"A." Tay bị chém đứt, tên côn đồ này gào rít vô cùng thê lương.
Một chân hung hăng giẫm lên ngực tên này, tên côn đồ này bị Vương Phong làm cho ngất đi.
Cầm lấy một thanh đao nhuốm máu, Vương Phong đi qua phía tên lưu manh khác.
Khuôn mặt lạnh lẽo, cả người phát ra một luồng khí đáng sợ tựa như là thần chết từ địa ngục lên.
Tên côn đồ bị nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy sát khí đến gần, chưa kịp đợi Vương Phong hỏi, hắn bị dọa đến dưới thân chảy ra thứ chất lỏng màu vàng, hắn tè ra quần.
"Phế vật." Nhìn thoáng qua tên côn đồ này, Vương Phong trực tiếp hỏi: "Nói cho tao biết, cuối cùng là ai ra tay, không nói, kết cục của mày cũng sẽ giống nó." Nói rồi, Vương Phong hất cằm nhìn cái tên đã bị chặt đứt một cái tay.
"Tôi nói, tôi nói." Thật sự bị Vương Phong hù sợ, tên côn đồ này lập tức kể: "Tối hôm qua tôi uống nhiều cũng không có làm gì, là mấy người bọn hắn ra tay, chuyện này không liên quan đến tôi."Nói rồi, tên côn đồ khóc lên, suýt thì quỳ dưới chân Vương Phong.
"Con mẹ mày, Tiểu Ngũ mày bán đứng tụi tao, tao giết chết mày!"
Bỗng nhiên, một tên lưu manh từ dưới đất bò dậy, cầm đao trên mặt đất muốn chém tên côn đồ này, chỉ là động tác của hắn sao nhanh bằng Vương Phong, đao của hắn còn chưa rơi xuống, hắn đã cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó hắn thấy đầu mình như đang rơi xuống đất, sau đó mất đi tri giác.
Một người khỏe mạnh như vậy, mà lại bị Vương Phong chặt rơi đầu, một khung cảnh đẫm máu.
"A!" Lúc này mấy cô gái nơi góc tường la lớn, dọa đến mặt trắng bệch.
Chém đứt tay đã làm các cô sợ muốn chết, hiện tại Vương Phong chém đứt đầu người, cái này thật đáng sợ.
"Mày…" Nhìn thấy bạn mình chết không nhắm mắt, Tiểu Ngũ khó khăn nuốt nước bọt, toàn thân không còn chút sức lực.
"Trừ hắn, bọn bây ai cũng ra tay?" Vương Phong nói, âm thanh lạnh lùng.
"Ừm." Tiểu Ngũ gật đầu, không chút do dự, bởi vì hắn sợ mình mà nói chậm có thể cũng sẽ chết!
Bọn họ đã chém không ít người, cũng đã giết biết bao người nhưng khi cái chết rơi trên đầu họ, bọn họ vẫn là sợ muốn chết.
Vì mạng sống, tên này không màng đến điều gì, người khác sống chết thế nào hắn mặc kệ, mình phải sống trước đã.
"Tiểu Phong, cháu làm cái gì vậy?" Bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi từ cửa vọng đến, là Nhiễm Giang Thiên đến.
Nhìn thấy trong phòng đầy máu, cho dù là Nhiễm Giang Thiên kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy dạ dày đảo lộn không thôi, suýt thì nôn ra.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến Vương Phong giết người, mà lúc này trên mặt đất còn có một cái đầu rõ ràng là bị người khác chặt.
"Cháu chỉ làm chuyện phải làm mà thôi." Vương Phong nói, âm thanh lạnh lẽo.
Ném đao ngay trước mặt Tiểu Ngũ, hắn nói ra: "Muốn sống, giết người khác, không giết, mày là kẻ tiếp theo bị giết!"
"Sao?" Nghe Vương Phong nói, Tiểu Ngũ bị dọa đến cả người đều tê liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
"Cho mày mười giây, mày không động thủ vậy tao động thủ." Vương Phong nói, không để hắn suy nghĩ, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều thay đổi.
"Lộc cộc." Tiểu Ngũ nuốt nước miếng một cái, dù thế nào cũng không dám qua nhặt đao.
"Đã qua ba giây, mày còn bảy giây." Nhìn tên côn đồ này, Vương Phong bình tĩnh nói.
"Mẹ nó, các anh em, xin đừng trách tôi." Bỗng nhiên Tiểu Ngũ giống như là hạ quyết tâm, nhặt đao lên đâm về phía một tên côn đồ khác.
Một đao đâm thật sâu vào cơ thể tên côn đồ, hắn trừng to mắt, lộ ra vẻ khó tin.
Hắn không ngờ mình có một ngày lại chết trong tay người anh em của mình.
"Tiểu Ngũ, mày điên sao?" Nhìn thấy Tiểu Ngũ giết chết người một nhà, mấy tên côn đồ kêu lớn, muốn rách cả mí mắt.
"Đúng, tao điên, nếu như bọn bây không giết người cũng sẽ không thành ra như thế này, cho nên bọn mày thành toàn cho tao để tao tiếp tục sống sót đi." Tiểu Ngũ nói, ngữ khí vô cùng tàn nhẫn.
Phốc xích!
Tiếng đao chém vào người không ngừng vang lên, tê cả da đầu, vẻn vẹn chỉ nửa phút, trừ Tiểu Ngũ, mấy người khác đều bị hắn đâm chết.
Bọn họ dù cho muốn phản kháng, cũng sẽ bị Vương Phong đá ngất đi, để Tiểu Ngũ trực tiếp giết chết bọn họ.
Tám tên, chết bảy, còn thừa lại Tiểu Ngũ một tên.
Tại cửa ra vào, Nhiễm Giang Thiên ngây ngốc, trong thời gian ngắn mà biết bao nhiêu người chết, quá đẫm máu.
Trên mặt đất đã nhuộm đỏ màu máu tươi, hắn rốt cục không chịu đựng nổi, nôn hết bữa tối hôm qua.
"Mấy cô gái này chính mày tự xử lý đi, tao chờ mày ở ngoài." Vương Phong nói, sau đó bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
"Vâng." Dù sao cũng đã giết người, con đường này Tiểu Ngũ đã đi đến không còn đường về, cho nên sau khi Vương Phong đi ra khỏi phòng, trong phòng lại vang lên tiếng hét thê lương, một phút sau Tiểu Ngũ máu me khắp người từ trong phòng đi ra, trong tay còn đang nắm cây đao đầy máu.
Những nữ nhân kia tuy không liên quan đến chuyện này nhưng bọn họ nhìn thấy Vương Phong cùng Tiểu Ngũ giết người, nếu như thả bọn họ đi, khả năng sẽ liên lụy hai người bọn họ.
Cho nên việc này không thể trách Vương Phong hung ác, chỉ trách các cô quá xui xẻo nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Dù sao mấy người này cũng không phải hắn giết, hắn chỉ nói một câu mà thôi, Tiểu Ngũ cũng thật là hung ác, hắn có thể uy hiếp bọn họ để họ không dám nói ra, hắn giết mấy cô gái này là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
"Đủ hung ác." Nhìn Tiểu Ngũ, Vương Phong bình tĩnh nói một câu.
" Vậy tôi có thể sống sao?" Nghe được Vương Phong nói, Tiểu Ngũ sắc mặt có chút tái nhợt nói ra.
Tuy hắn vừa mới giết nhiều người như vậy nhưng khi đối mặt với Vương Phong, hắn vẫn cảm nhận được sát khí, hắn quá sợ hãi Vương Phong.
"Không tệ, mày làm theo lời tao, tao đương nhiên sẽ không đối xử với mày như vậy, mày xử lí nơi này, tao chờ mày ở ngoài." Nói, Vương Phong lấy thuốc lá trong túi của mình ra, đi ra sân.
"Tiểu Phong, cháu…" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Phong, Nhiễm Giang Thiên thật sự là kinh ngạc nói không nên lời, tuy nói chuyện giết người này mỗi ngày đều đang xảy ra nhưng hắn không ngờ là Vương Phong lại ở trước mặt hắn trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết hơn mười người.
Giết chết một người đã có thể chịu tội tử hình, mà nhiều người như vậy nếu để cho cảnh sát bắt được, hậu quả khó lường.
"Ha ha, cậu đừng sợ, không có chuyện gì đâu." Nhìn thấy Nhiễm Giang Thiên biểu lộ sự sợ hãi, Vương Phong đưa cho hắn một điếu thuốc, nói: "Xã hội này chính là như vậy, đôi khi là anh không chết thì tôi chết, nếu như không phải kĩ năng cháu tốt, cậu nghĩ chúng ta có thể nguyên vẹn như lúc ban đầu đứng ở đây sao?"
"Vậy con cũng không nên giết người, tuy bọn họ đánh người bị thương nhưng cha mẹ con không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Con phải biết, giết người là phạm pháp! Dựa theo pháp luật, có thể sẽ bị xử bắn." Nói tới chỗ này, âm thanh Nhiễm Giang Thiên trở nên trầm thấp, rất lo lắng cho Vương Phong.
"Ha ha." Nghe cậu nói, hắn bóp vụn mẩu thuốc lá trong tay, Vương Phong bỗng nhiên cười ha ha, nói: "Pháp luật cái thứ chó gì chứ, đây chẳng qua là dùng để bảo vệ lợi ích của chính mình, chuyện bất công quá nhiều, cậu chẳng lẽ không nhìn thấy bởi vì thế lực lớn của đối phương, cảnh sát sẽ không giúp chúng ta sao?"
"Cho nên muốn lấy lại công đạo, cũng chỉ có thể tự mình động thủ, tin tưởng pháp luật, thà rằng tin tưởng chính mình, với thực lực đã đến bước đường cùng như trước mắt, pháp luật cũng chỉ là trò cười!"
Nói rồi, Vương Phong cả người tựa như đang thư giãn, lại lấy từ trong túi tiền của mình ra một điếu thuốc.
Cậu làm việc thật sự là không quả quyết, nếu như Vương Phong hôm nay không diệt mấy người này, có thể bọn họ sau này sẽ còn tiếp tục đánh người, thậm chí là giết người.
Cho nên Vương Phong hiện tại chỉ cảm thấy mình đang làm những chuyện cần làm mà thôi, bọn ác ôn như thế này, sống trên cõi đời còn không bằng chết sớm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.