Chương 236: Trợ giúp đến
Xích Diễm Thánh Ca
16/10/2018
Cho dù lời hắn nói nói vô cùng khách khí, nhưng ý tứ lại vẫn chỉ như vậy, đó chính là bảo Vương Phong đi ra ngoài trước.
"Nực cười, không nói gì khác, chỉ nói trong chuyện này người trong cuộc là tôi, vậy tôi lại có tư cách ngồi ở chỗ này, hơn nữa anh hỏi những người ở đây xem, tôi có tư cách ngồi ở đây hay không." Vương Phong mở miệng, hoàn toàn không để người này vào trong mắt.
Vương Phong nói rất to, khiến cho những quan viên của thành phố Trúc Hải đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thật sự không có người nào mở miệng nói.
Người ta dù sao cũng là người tới giúp mình, bọn họ giúp ai cũng không được. Cho nên hiện tại phương thức tốt nhất chính là im lặng.
"Người trẻ tuổi, mong cậu không nên khiêu chiến cực hạn của tôi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn." Để cho một trẻ tuổi lỗ mãng chống đối, khiến sắc mặt Tề đoàn trưởng cũng không nhịn được trở nên có chút khó coi.
"Tôi tại sao lại cảm giác là các anh đang khiêu chiến cực hạn của tôi, nói giọng điệu ngang ngược như vậy, các anh còn là đầy tớ của nhân dân như vậy sao?" Vương Phong cười lạnh nói.
"Cảnh vệ, mời hắn đi ra ngoài cho tôi." Lúc này, Tề đoàn trưởng vẫy vẫy tay nói.
"Vâng." Người giống như Tề đoàn trưởng có cảnh vệ riêng, cho nên rất nhanh lại có hai người lộ ra sắc mặt lạnh lùng đi về phía Vương Phong, hình như thật sự muốn mời hắn đi ra ngoài.
"Đều là hiểu nhầm thôi." Đã đến tình cảnh như vậy, Diêu Uyên biết nếu mình không nói gì, sợ rằng sẽ lớlowncj.
Chỉ là hắn nói vẫn quá chậm, nhìn thấy được hai cảnh vệ đi về phía mình, Vương Phong căn bản sẽ không có để bọn họ vào mắt, không quan tâm thân thủ của bọn họ lợi hại tới mức nào, nhưng bọn họ vẫn còn là người bình thường.
Là người bình thường, cũng đừng mong đối nghịch được với tu sĩ.
Phù phù!
Hai cảnh vệ còn chưa có tới gần cảnh vệ, bọn họ lại giống như đá phải một tảng đá lớn vậy, cả hai đều ngã trên mặt đất, khiến cho sắc mặt Tề đoàn trưởng càng đen hơn.
Đương nhiên, sở dĩ bọn họ ngã nhào là bởi vì Vương Phong vừa đạp trên đùi mỗi người bọn họ một cước, một đá này, cho dù Vương Phong giữ lại lực lượng rất lớn, nhưng hai người bình thường cũng không thể nào chống lại được.
Cho dù là chân không gãy, cũng đừng mong từ dưới đất bò dậy được.
Muốn bắt hắn, vậy đơn giản chính là một chuyện nực cười.
Tuy nhiên hai người kia quả nhiên vẫn là người kiên cường, không kêu lấy một tiếng, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Hai người các anh làm sao vậy?" Nhìn thấy được hai cảnh vệ của mình đều ngã trên mặt đất, sắc mặt Tề đoàn trưởng cũng khó coi hỏi.
"Là hắn." Một cảnh vệ trong đó sử dụng giọng nói vô cùng thống khổ nói.
"Anh làm gì cảnh vệ của tôi?" Nghe được cấp dưới của mình nói vậy, Tề đoàn trưởng lập tức lại nhìn về phía Vương Phong.
"Không làm gì bọn họ cả, chỉ là cho bọn họ một giáo huấn nho nhỏ mà thôi, tôi biết anh ở trong quân khu của anh có lẽ lăn lộn không tệ, nhưng ở trước mặt của tôi, anh vẫn quá yếu, chuyện của tôi không cần anh giúp, dẫn người trở về đi." Vương Phong nói xong lại khiến cho nhưng người người quân khu ở đây đều đổi sắc mặt.
Bọn họ tới giúp đỡ phá án, chưa từng nghĩ sẽ nhận được một câu nói như vậy của Vương Phong.
"Tiểu tử, cậu thực sự to gan, cậu có tin tôi hiện tại tôi bắt cậu lại hay không." Một sĩ quan hét lớn, hắn đặt tay ở bên hông của mình, chắc hẳn là muốn rút súng.
"Có bản lĩnh lại tới bắt tôi xem thử?" Vương Phong vô cùng khinh thường nói.
"Được lắm, nếu cậu không muốn chúng tôi hỗ trợ, vậy chúng tôi không giúp là được, tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi, không có phân phó của tôi cũng không muốn tự ý hành động, người nào vi phạm, chờ quân kỷ xử trí." Tề đoàn trưởng lạnh lùng nói.
Tới hỗ trợ phá án, không ngờ làm thành cái dạng này, hắn ngược lại muốn xem thử, không có quân đội của bọn họ giúp đỡ, người này còn có thể sống được hay không.
Đây là chính hắn muốn tìm chết, không trách được bọn họ.
"Các anh không giúp một tay là hay nhất, để tránh làm hỏng chuyện của tôi." Vương Phong mở miệng, ngược lại hắn cũng thật không cần giúp đỡ của bọn họ.
Chỉ thấy Vương Phong chậm rãi rút điện thoại từ trong túi của mình ra, sau đó gọi vào một con số thần bí.
Cái số này là do người phi công trước đây cho hắn, là điện thoại riêng của lực lượng của Long Hồn, nếu như hắn có chuyện có thể gọi vào số điện thoại này xin giúp đỡ.
Hiện tại, một đoàn sát thủ muốn tới giết hắn, binh sĩ bình thường có lẽ thật sự không đối phó được với bọn họ, cho nên hiện tại Vương Phong xin giúp đỡ tốt nhất chính là lực lượng của Long Hồn.
Mỗi người sinh sống ở trong lực lượng của Long Hồn đều biến thái, nếu như bọn họ tới hỗ trợ, không biết hiệu suất sẽ cao hơn những người này bao nhiêu.
Nói lời khó nghe, đó chính là những phế vật vĩnh viễn đều kém hơn người của lực lượng Long Hồn.
Điện thoại rất nhanh được tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nói bình tĩnh, hỏi: "Danh hiệu?"
"Thanh Long." Vương Phong thản nhiên trả lời một câu.
"Có chuyện gì nói thẳng."
"Là như vậy, hiện tại có mười mấy sát thủ muốn muốn giết tôi, tôi muốn tìm mấy người tới giúp tôi một chút, có vấn đề gì không?"
"Vị trí." Trong điện thoại vẫn là giọng điệu vô cùng ngắn gọn, không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Thành phố Trúc Hải." Vương Phong trả lời một câu.
"Chậm nhất là một giờ sẽ có người tới giúp anh, không nên rời khỏi vị trí của anh bây giờ, tôi sẽ dùng vệ tinh định vị anh." Nói xong, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt, Vương Phong cũng thở ra một hơi.
Chỉ cần có người của lực lượng Long Hồn ra tay hỗ trợ, cho dù là mười mấy sát thủ tới thì thế nào?
Lực lượng của Long Hồn lại là quân độ cao cấp nhất của Trung Quốc, chuyên môn xử lý chính là các loại vấn đề mà bộ đội bình thường không xử lý được, có bọn họ hỗ trợ, Vương Phong có thể nói là hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Hiện tại, hắn chỉ cần ngồi ở chỗ này chờ viện trợ đến là được.
"Được, chúng ta chờ ở đây là được, các anh có thể thấy, không cần quân khu các anh hỗ trợ, tôi tiêu diệt từng tên sát thủ kia thế nào." Vương Phong thản nhiên mở miệng, sau đó không ngờ hắn còn đốt một điếu thuốc ngồi ở trên ghế hút.
Có lực lượng của Long Hồn hỗ trợ, còn thảo luận phương án cái rắm, hoàn toàn tiêu diệt sát thủ là được.
Những sát thủ này vượt biển tới giết mình, nếu như Vương Phong không giết chết tất cả bọn họ ở chỗ này, ngược lại có lỗi với chuyến đi du lịch đường dài của bọn họ lần này.
Trước kia, người Đảo quốc giết nhiều người Hoa như vậy, hiện tại Vương Phong cũng muốn hu hồi lại một chút lợi tức rồi nói sau.
"Hừ." Nhìn bộ dạng lưu manh của Vương Phong, Tề đoàn trưởng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng hắn cũng ngồi xuống ghế, hắn thật sự muốn xem thử Vương Phong làm thế nào tiêu diệt những sát thủ kia.
Anh tưởng sát thủ là cải trắng sao? Nói tiêu diệt thì tiêu diệt, chỉ giỏi mạnh miệng nói suông, sớm muộn cũng sẽ hại chết mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí nơi này vô cùng áp lực, không có một người nào nói chuyện, tất cả đều đang chờ viện được được Vương Phong gọi đến.
"Vương Phong, có phải em gọi những người khác hay không?" Khoảng nửa giờ trôi qua, Diêu Thành không nhịn được khẽ hỏi.
"Đương nhiên, có tài nguyên tốt như vậy mà không dùng chính là lãng phí, tạm thời cứ chờ xem." Vương Phong mở miệng, sau đó trực tiếp rút một điếu thuốc của Diêu Thành, tự mình đốt.
Toàn bộ phòng họp, chắc hẳn cũng chỉ có một mình Vương Phong là thoải mái nhất, nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa hề biến mất.
Mà đám người Tề đoàn trưởng lại sớm chờ không được, Vương Phong làm vậy hoàn toàn không có để bọn họ vào mắt, nếu như ở đây là ở trong quân khu, bọn họ cũng sớm trói Vương Phong lại.
Ở nơi đây, có người của thành phố Trúc Hải, nếu như có gì, bọn họ cũng chịu không nổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng gần năm mươi phút sau, bỗng nhiên bên ngoài phòng họp truyền đến mấy tiếng nổ mạnh cùng những tiếng kêu kinh ngạc.
Xuyên qua kính của phòng họp, bọn họ không ngờ nhìn thấy có máy bay chiến đấu từ trên cao hạ xuống, bọn họ sợ bắn cả người.
"Tình huống gì vậy?" Nhìn thấy được bên ngoài thậm chí có máy bay chiến đấu tới, đám người Tề đoàn trưởng cũng kinh hãi.
Quân khu có quy định, nếu như không có chuyện lớn, máy bay chiến đấu hơn phân nửa sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của người bình thường, để tránh nhiễu loạn cuộc sống của người bình thường, nhưng đây là chuyện gì? Máy bay chiến đấu này thế nào lại bay tới đây?
"Đi ra xem thử." Máy bay chiến đấu nhất định là của quân khu, cho nên đám người Tề đoàn trưởng ngồi không yên, tất cả đều đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, ban lãnh đạo của thành phố Trúc Hải này cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
Đi tới bên ngoài tòa nhà lớn của Cục cảnh sát, hai chiếc máy bay chiến đấu đã hạ xuống trên mặt đất, máy bay chiến đấu này lại là loại hai tác dụng, là máy bay chiến đấu, đồng thời cũng là máy bay trực thăng, so với bên trong quân khu không biết cao cấp hơn bao nhiêu lần.
Bởi vì máy bay chiến đấu hạ xuống, trong chớp mắt bên ngoài Cục cảnh sát đã có chí ít hơn một nghìn người xúm lại, tất cả đều đang xem náo nhiệt.
Thậm chí còn có người dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Cửa máy bay chiến đấu mở ra, mấy người lần lượt từ trên máy bay chiến đấu đi xuống, dẫn đầu chính là Hắc Ưng, mà ở phía sau của hắn lại là những người Vương Phong đã gặp, đó là mấy người cùng hắn tiến vào lực lượng của Long Hồn.
Toàn thân những người này mặc trang phục bó sát, trang bị vô cùng đầy đủ, vừa nhìn chính là bộ đội đặc chủng.
Thấy trong bọn họ không xuất hiện Đông Phương Ngọc Nhi, điều này ngược lại khiến cho Vương Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Vương Phong còn chưa kịp thở xong, bỗng nhiên mắt hắn trợn trờn, lộ ra vẻ không thể tin, bởi vì phía cuối đám người Hắc Ưng vẫn còn có một người hắn quen biết từ trong máy bay chiến đấu đi ra.
Vương Phong có ấn tượng vô cùng sâu sắc về người này, đó chính là đối thủ đã từng chiến đấu với hắn, Phương Thành.
Hắn thế nào cũng là thành viên của đội Long Hồn? Dù thế nào Vương Phong cũng không nghĩ tới lần này trong số những người tới lại có hắn.
" Uông Dương."
Vương Phong bị kinh ngạc, chấn động mạnh khi thấy Phương Thành xuất hiện. Nhưng có người càng chấn động hơn hắn. Đó chính là Tề đoàn trưởng.
Trong những người cùng Vương Phong tiến vào lực lượng Long Hồn có một người xuất thân từ quân khu của Tề đoàn trưởng bọn họ, cho nên khi người này xuất hiện ở nơi này, Tề đoàn trưởng thoáng cái lại hoảng sợ kêu lên.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, người của lực lượng Long Hồn không ngờ xuất hiện ở đây, khó trách bọn họ thậm chí có thể sử dụng máy bay chiến đấu đến chỗ này, không ngờ là đến từ quân đội cao cấp nhất của Trung Quốc.
"Tề đoàn trưởng, anh thế nào cũng tới đây?" Nhìn thấy người quân khu trước đây của mình, người gọi là Uông Dương này cũng có chút bất ngờ.
"Tôi.... " Tề đoàn trưởng nghẹn lời, căn bản không biết nói gì.
"Đội trưởng, đã lâu không gặp, thực sự nhớ anh muốn chết." Trong lúc Tề đoàn trưởng kia trợn trừng hai mắt, hắn không ngờ tận mắt nhìn thấy được niềm kiêu ngạo của quân khu mình trước kia lại vọt tới trước mặt Vương Phong, ôm chặt lấy Vương Phong.
"Tôi không nhìn nhầm chứ?" Trong miệng Tề đoàn trưởng phát ra một tiếng kinh ngạc không thể tin nổi, hắn khó có thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
"Được rồi, lần này tôi xem như là gặp nạn, bất đắc dĩ mới phải nhờ các anh giúp đỡ." Vương Phong cười nói.
Có thể nhìn thấy được bằng hữu ngày xưa kề vai chiến đấu trong đội, tâm tình Vương Phong không tệ.
"Lấy thân thủ của đội trưởng đối phó với đám tôm tép kia còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Chúng tôi tới chỉ làm nền thôi." Uông Dương cười lớn nói.
"Các anh...." Lúc này, Tề đoàn trưởng nhìn bộ dạng hai người Vương Phong thân mật như vậy, thậm chí không thể nói năng bình thường được.
Niềm kiêu ngạo của quân khu bọn họ trước kia, hiện tại không ngờ gọi người trẻ tuổi này là đội trưởng, đây cũng quá hãm hại đi?
"Nực cười, không nói gì khác, chỉ nói trong chuyện này người trong cuộc là tôi, vậy tôi lại có tư cách ngồi ở chỗ này, hơn nữa anh hỏi những người ở đây xem, tôi có tư cách ngồi ở đây hay không." Vương Phong mở miệng, hoàn toàn không để người này vào trong mắt.
Vương Phong nói rất to, khiến cho những quan viên của thành phố Trúc Hải đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thật sự không có người nào mở miệng nói.
Người ta dù sao cũng là người tới giúp mình, bọn họ giúp ai cũng không được. Cho nên hiện tại phương thức tốt nhất chính là im lặng.
"Người trẻ tuổi, mong cậu không nên khiêu chiến cực hạn của tôi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn." Để cho một trẻ tuổi lỗ mãng chống đối, khiến sắc mặt Tề đoàn trưởng cũng không nhịn được trở nên có chút khó coi.
"Tôi tại sao lại cảm giác là các anh đang khiêu chiến cực hạn của tôi, nói giọng điệu ngang ngược như vậy, các anh còn là đầy tớ của nhân dân như vậy sao?" Vương Phong cười lạnh nói.
"Cảnh vệ, mời hắn đi ra ngoài cho tôi." Lúc này, Tề đoàn trưởng vẫy vẫy tay nói.
"Vâng." Người giống như Tề đoàn trưởng có cảnh vệ riêng, cho nên rất nhanh lại có hai người lộ ra sắc mặt lạnh lùng đi về phía Vương Phong, hình như thật sự muốn mời hắn đi ra ngoài.
"Đều là hiểu nhầm thôi." Đã đến tình cảnh như vậy, Diêu Uyên biết nếu mình không nói gì, sợ rằng sẽ lớlowncj.
Chỉ là hắn nói vẫn quá chậm, nhìn thấy được hai cảnh vệ đi về phía mình, Vương Phong căn bản sẽ không có để bọn họ vào mắt, không quan tâm thân thủ của bọn họ lợi hại tới mức nào, nhưng bọn họ vẫn còn là người bình thường.
Là người bình thường, cũng đừng mong đối nghịch được với tu sĩ.
Phù phù!
Hai cảnh vệ còn chưa có tới gần cảnh vệ, bọn họ lại giống như đá phải một tảng đá lớn vậy, cả hai đều ngã trên mặt đất, khiến cho sắc mặt Tề đoàn trưởng càng đen hơn.
Đương nhiên, sở dĩ bọn họ ngã nhào là bởi vì Vương Phong vừa đạp trên đùi mỗi người bọn họ một cước, một đá này, cho dù Vương Phong giữ lại lực lượng rất lớn, nhưng hai người bình thường cũng không thể nào chống lại được.
Cho dù là chân không gãy, cũng đừng mong từ dưới đất bò dậy được.
Muốn bắt hắn, vậy đơn giản chính là một chuyện nực cười.
Tuy nhiên hai người kia quả nhiên vẫn là người kiên cường, không kêu lấy một tiếng, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Hai người các anh làm sao vậy?" Nhìn thấy được hai cảnh vệ của mình đều ngã trên mặt đất, sắc mặt Tề đoàn trưởng cũng khó coi hỏi.
"Là hắn." Một cảnh vệ trong đó sử dụng giọng nói vô cùng thống khổ nói.
"Anh làm gì cảnh vệ của tôi?" Nghe được cấp dưới của mình nói vậy, Tề đoàn trưởng lập tức lại nhìn về phía Vương Phong.
"Không làm gì bọn họ cả, chỉ là cho bọn họ một giáo huấn nho nhỏ mà thôi, tôi biết anh ở trong quân khu của anh có lẽ lăn lộn không tệ, nhưng ở trước mặt của tôi, anh vẫn quá yếu, chuyện của tôi không cần anh giúp, dẫn người trở về đi." Vương Phong nói xong lại khiến cho nhưng người người quân khu ở đây đều đổi sắc mặt.
Bọn họ tới giúp đỡ phá án, chưa từng nghĩ sẽ nhận được một câu nói như vậy của Vương Phong.
"Tiểu tử, cậu thực sự to gan, cậu có tin tôi hiện tại tôi bắt cậu lại hay không." Một sĩ quan hét lớn, hắn đặt tay ở bên hông của mình, chắc hẳn là muốn rút súng.
"Có bản lĩnh lại tới bắt tôi xem thử?" Vương Phong vô cùng khinh thường nói.
"Được lắm, nếu cậu không muốn chúng tôi hỗ trợ, vậy chúng tôi không giúp là được, tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi, không có phân phó của tôi cũng không muốn tự ý hành động, người nào vi phạm, chờ quân kỷ xử trí." Tề đoàn trưởng lạnh lùng nói.
Tới hỗ trợ phá án, không ngờ làm thành cái dạng này, hắn ngược lại muốn xem thử, không có quân đội của bọn họ giúp đỡ, người này còn có thể sống được hay không.
Đây là chính hắn muốn tìm chết, không trách được bọn họ.
"Các anh không giúp một tay là hay nhất, để tránh làm hỏng chuyện của tôi." Vương Phong mở miệng, ngược lại hắn cũng thật không cần giúp đỡ của bọn họ.
Chỉ thấy Vương Phong chậm rãi rút điện thoại từ trong túi của mình ra, sau đó gọi vào một con số thần bí.
Cái số này là do người phi công trước đây cho hắn, là điện thoại riêng của lực lượng của Long Hồn, nếu như hắn có chuyện có thể gọi vào số điện thoại này xin giúp đỡ.
Hiện tại, một đoàn sát thủ muốn tới giết hắn, binh sĩ bình thường có lẽ thật sự không đối phó được với bọn họ, cho nên hiện tại Vương Phong xin giúp đỡ tốt nhất chính là lực lượng của Long Hồn.
Mỗi người sinh sống ở trong lực lượng của Long Hồn đều biến thái, nếu như bọn họ tới hỗ trợ, không biết hiệu suất sẽ cao hơn những người này bao nhiêu.
Nói lời khó nghe, đó chính là những phế vật vĩnh viễn đều kém hơn người của lực lượng Long Hồn.
Điện thoại rất nhanh được tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nói bình tĩnh, hỏi: "Danh hiệu?"
"Thanh Long." Vương Phong thản nhiên trả lời một câu.
"Có chuyện gì nói thẳng."
"Là như vậy, hiện tại có mười mấy sát thủ muốn muốn giết tôi, tôi muốn tìm mấy người tới giúp tôi một chút, có vấn đề gì không?"
"Vị trí." Trong điện thoại vẫn là giọng điệu vô cùng ngắn gọn, không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Thành phố Trúc Hải." Vương Phong trả lời một câu.
"Chậm nhất là một giờ sẽ có người tới giúp anh, không nên rời khỏi vị trí của anh bây giờ, tôi sẽ dùng vệ tinh định vị anh." Nói xong, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt, Vương Phong cũng thở ra một hơi.
Chỉ cần có người của lực lượng Long Hồn ra tay hỗ trợ, cho dù là mười mấy sát thủ tới thì thế nào?
Lực lượng của Long Hồn lại là quân độ cao cấp nhất của Trung Quốc, chuyên môn xử lý chính là các loại vấn đề mà bộ đội bình thường không xử lý được, có bọn họ hỗ trợ, Vương Phong có thể nói là hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Hiện tại, hắn chỉ cần ngồi ở chỗ này chờ viện trợ đến là được.
"Được, chúng ta chờ ở đây là được, các anh có thể thấy, không cần quân khu các anh hỗ trợ, tôi tiêu diệt từng tên sát thủ kia thế nào." Vương Phong thản nhiên mở miệng, sau đó không ngờ hắn còn đốt một điếu thuốc ngồi ở trên ghế hút.
Có lực lượng của Long Hồn hỗ trợ, còn thảo luận phương án cái rắm, hoàn toàn tiêu diệt sát thủ là được.
Những sát thủ này vượt biển tới giết mình, nếu như Vương Phong không giết chết tất cả bọn họ ở chỗ này, ngược lại có lỗi với chuyến đi du lịch đường dài của bọn họ lần này.
Trước kia, người Đảo quốc giết nhiều người Hoa như vậy, hiện tại Vương Phong cũng muốn hu hồi lại một chút lợi tức rồi nói sau.
"Hừ." Nhìn bộ dạng lưu manh của Vương Phong, Tề đoàn trưởng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng hắn cũng ngồi xuống ghế, hắn thật sự muốn xem thử Vương Phong làm thế nào tiêu diệt những sát thủ kia.
Anh tưởng sát thủ là cải trắng sao? Nói tiêu diệt thì tiêu diệt, chỉ giỏi mạnh miệng nói suông, sớm muộn cũng sẽ hại chết mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí nơi này vô cùng áp lực, không có một người nào nói chuyện, tất cả đều đang chờ viện được được Vương Phong gọi đến.
"Vương Phong, có phải em gọi những người khác hay không?" Khoảng nửa giờ trôi qua, Diêu Thành không nhịn được khẽ hỏi.
"Đương nhiên, có tài nguyên tốt như vậy mà không dùng chính là lãng phí, tạm thời cứ chờ xem." Vương Phong mở miệng, sau đó trực tiếp rút một điếu thuốc của Diêu Thành, tự mình đốt.
Toàn bộ phòng họp, chắc hẳn cũng chỉ có một mình Vương Phong là thoải mái nhất, nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa hề biến mất.
Mà đám người Tề đoàn trưởng lại sớm chờ không được, Vương Phong làm vậy hoàn toàn không có để bọn họ vào mắt, nếu như ở đây là ở trong quân khu, bọn họ cũng sớm trói Vương Phong lại.
Ở nơi đây, có người của thành phố Trúc Hải, nếu như có gì, bọn họ cũng chịu không nổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng gần năm mươi phút sau, bỗng nhiên bên ngoài phòng họp truyền đến mấy tiếng nổ mạnh cùng những tiếng kêu kinh ngạc.
Xuyên qua kính của phòng họp, bọn họ không ngờ nhìn thấy có máy bay chiến đấu từ trên cao hạ xuống, bọn họ sợ bắn cả người.
"Tình huống gì vậy?" Nhìn thấy được bên ngoài thậm chí có máy bay chiến đấu tới, đám người Tề đoàn trưởng cũng kinh hãi.
Quân khu có quy định, nếu như không có chuyện lớn, máy bay chiến đấu hơn phân nửa sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của người bình thường, để tránh nhiễu loạn cuộc sống của người bình thường, nhưng đây là chuyện gì? Máy bay chiến đấu này thế nào lại bay tới đây?
"Đi ra xem thử." Máy bay chiến đấu nhất định là của quân khu, cho nên đám người Tề đoàn trưởng ngồi không yên, tất cả đều đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, ban lãnh đạo của thành phố Trúc Hải này cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
Đi tới bên ngoài tòa nhà lớn của Cục cảnh sát, hai chiếc máy bay chiến đấu đã hạ xuống trên mặt đất, máy bay chiến đấu này lại là loại hai tác dụng, là máy bay chiến đấu, đồng thời cũng là máy bay trực thăng, so với bên trong quân khu không biết cao cấp hơn bao nhiêu lần.
Bởi vì máy bay chiến đấu hạ xuống, trong chớp mắt bên ngoài Cục cảnh sát đã có chí ít hơn một nghìn người xúm lại, tất cả đều đang xem náo nhiệt.
Thậm chí còn có người dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Cửa máy bay chiến đấu mở ra, mấy người lần lượt từ trên máy bay chiến đấu đi xuống, dẫn đầu chính là Hắc Ưng, mà ở phía sau của hắn lại là những người Vương Phong đã gặp, đó là mấy người cùng hắn tiến vào lực lượng của Long Hồn.
Toàn thân những người này mặc trang phục bó sát, trang bị vô cùng đầy đủ, vừa nhìn chính là bộ đội đặc chủng.
Thấy trong bọn họ không xuất hiện Đông Phương Ngọc Nhi, điều này ngược lại khiến cho Vương Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Vương Phong còn chưa kịp thở xong, bỗng nhiên mắt hắn trợn trờn, lộ ra vẻ không thể tin, bởi vì phía cuối đám người Hắc Ưng vẫn còn có một người hắn quen biết từ trong máy bay chiến đấu đi ra.
Vương Phong có ấn tượng vô cùng sâu sắc về người này, đó chính là đối thủ đã từng chiến đấu với hắn, Phương Thành.
Hắn thế nào cũng là thành viên của đội Long Hồn? Dù thế nào Vương Phong cũng không nghĩ tới lần này trong số những người tới lại có hắn.
" Uông Dương."
Vương Phong bị kinh ngạc, chấn động mạnh khi thấy Phương Thành xuất hiện. Nhưng có người càng chấn động hơn hắn. Đó chính là Tề đoàn trưởng.
Trong những người cùng Vương Phong tiến vào lực lượng Long Hồn có một người xuất thân từ quân khu của Tề đoàn trưởng bọn họ, cho nên khi người này xuất hiện ở nơi này, Tề đoàn trưởng thoáng cái lại hoảng sợ kêu lên.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, người của lực lượng Long Hồn không ngờ xuất hiện ở đây, khó trách bọn họ thậm chí có thể sử dụng máy bay chiến đấu đến chỗ này, không ngờ là đến từ quân đội cao cấp nhất của Trung Quốc.
"Tề đoàn trưởng, anh thế nào cũng tới đây?" Nhìn thấy người quân khu trước đây của mình, người gọi là Uông Dương này cũng có chút bất ngờ.
"Tôi.... " Tề đoàn trưởng nghẹn lời, căn bản không biết nói gì.
"Đội trưởng, đã lâu không gặp, thực sự nhớ anh muốn chết." Trong lúc Tề đoàn trưởng kia trợn trừng hai mắt, hắn không ngờ tận mắt nhìn thấy được niềm kiêu ngạo của quân khu mình trước kia lại vọt tới trước mặt Vương Phong, ôm chặt lấy Vương Phong.
"Tôi không nhìn nhầm chứ?" Trong miệng Tề đoàn trưởng phát ra một tiếng kinh ngạc không thể tin nổi, hắn khó có thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
"Được rồi, lần này tôi xem như là gặp nạn, bất đắc dĩ mới phải nhờ các anh giúp đỡ." Vương Phong cười nói.
Có thể nhìn thấy được bằng hữu ngày xưa kề vai chiến đấu trong đội, tâm tình Vương Phong không tệ.
"Lấy thân thủ của đội trưởng đối phó với đám tôm tép kia còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Chúng tôi tới chỉ làm nền thôi." Uông Dương cười lớn nói.
"Các anh...." Lúc này, Tề đoàn trưởng nhìn bộ dạng hai người Vương Phong thân mật như vậy, thậm chí không thể nói năng bình thường được.
Niềm kiêu ngạo của quân khu bọn họ trước kia, hiện tại không ngờ gọi người trẻ tuổi này là đội trưởng, đây cũng quá hãm hại đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.