Cực Phẩm Thục Nữ

Chương 5

Điển Tâm

23/04/2013



Đường Bá Vũ từ New York trở về Đài Loan, đã là chuyện của năm ngày sau.

Cường kiện khí lực cũng không vì thời gian bay dài mà có vẻ mệt nhọc, hắn bằng tốc độ nhanh nhất trở lại Đường gia, trong lòng có một chút không tình nguyện.

Mấy ngày nay tâm tình của hắn rất tệ, trong đầu luôn hiện lên thân ảnh của Phương Khoản Khoản, khi cô kinh ngạc, cô phẫn nộ, vẻ mặt cô khi bị cám dỗ… Hắn dùng thời gian ngắn nhất giải quyết công việc ở New York, đem nguyên bản hành trình trong hai tuần áp xuống chỉ còn có năm ngày. Đây là điều chưa từng phát sinh trong cuộc đời của hắn. Không thể phủ nhận, lời nói của người phụ nữ nhỏ kia có vai trò không nhỏ khiến hắn quay trở về Đài Loan một cách nhanh nhất.

Sau khi dừng lại, bước ra khỏi xe Đờng Bá Vũ chỉ thấy người quản lý gara vừa thấy hắn liền giống như đang gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch xoay người chạy vào nhà lớn mật báo.

Theo Đường Bá Vũ đi tới, gia nhân bị doạ đến ngày càng nhiều.

“Chủ nhân -” Bọn người hầu muốn nói lại thôi.

“Tránh ra!” Hắn quát.

Có dự cảm xấu nảy lên trong lòng hắn, hắn nhanh hơn bước chân, rất nhanh đi vào chủ phòng. Dọc theo đường đi, hắn đẩy ra bất kì người gia nhân nào tiến đến ngăn cản, bước nhanh đi vào trong phòng Đường Tâm.

Trong căn phòng to như vậy ngoài sách vở bị vứt lung tung cũng không thấy bóng dáng Đường Tâm đâu cả, một chiếc áo ngủ bị cẩn thận đặt trên chăn bông, hắn nhận ra chiếc áo ngủ kia là của Đường Tâm thường mặc. Đường Bá Vũ nhướng mày, vẻ mặt trở nên hung ác nham hiểm dọa người, hắn thô lỗ đẩy ra những người có ý đồ tiến lên giải thích, đẩy ra căn phòng sát vách.

Gian phòng này bị thu thập càng sạch sẽ hơn.

Trong phòng đã không nhìn thấy dấu vết Khoản Khoản lưu lại, chai lọ trên bàn trang điểm cũng sớm biến mất, chiếc va li đặt ở góc phòng cũng không thấy bóng dáng. Nếu chỉ là ra khỏi nhà, quần áo sẽ không bị mang đi hết như vậy, giống như… cô ấy sẽ không trở về nữa.

Hắn mạnh tay mở ra tủ quần áo, phát hiện cô chỉ đem đi những thứ quần áo mang tới lúc trước, để những thứ quần áo hàng hiệu lại như đùa cợt hắn không thể dùng tiền bắt cô ở lại.

Từ sớm đã biết, cô không giống những người phụ nữ trước kia, cô đối với sự giàu có của hắn cũng không để ý nhiều lắm, khi rời đi cô cũng không mang theo thứ gì của Đường gia, chỉ trừ Đường Tâm.

Cô thế nhưng lại mang đi con gái của hắn!

“Bọn họ đi nơi nào ?” Cuồng nộ tiếng gầm truyền khắp cả gian nhà chính.

Đường Bá Vũ xoay người lại, trừng mắt nhìn đám gia nhân đang phát run trước mặt. Chưa từng có người dám nghi ngờ quyền uy của hắn, càng không ai dám lừa gạt hắn, mà Phương Khoản Khoản lại thừa dịp hắn không ở Đài Loan liền mang con gái hắn đi!?

“Phương tiểu thư, cô ấy……” Người gia nhân nuốt nước miếng, khẩn trương lấy tay bảo vệ gáy của mình, sợ chủ nhân bởi vì hắn không ngăn cản hành vi của Phương Khoản Khoản mà tức giận muốn bóp chết hắn.

“Trong đêm ngài ra nước ngoài, gia sư liền mang tiểu thư đi, cô ấy nói tiểu thư cần được chữa trị, cũng cần sống một cuộc sống bình thường.”

“Các ngươi không ngăn cản cô ấy lại sao? Quản gia đâu? Người khác ở nơi nào?” Đường Bá Vũ phẫn nộ không thôi. Hắn thật không ngờ mới ra ngoài một chuyến, bọn người hầu liền tạo phản, để cho một người phụ nữ mang đi con gái của hắn!

“Lão Mạc, ông lăn ra đây cho ta!”

Hắn điên cuồng hét lên, tóc đen hỗn độn cùng trong mắt là đầy ngập lửa giận. Giờ phút này hắn giống như ma vương từ địa ngục đi ra.

“Chủ nhân……” Người gia nhân nhỏ giọng gọi, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Quản gia nói muốn chăm sóc tiểu thư, cũng cùng rời đi rồi.” Hắn bắt đầu bội phục tài đoán trước của quản gia, biết Đường Bá Vũ sau khi về nước, nhất định sẽ tìm người khai đao, vì tránh né tức giận, quản gia trong khoảng thời gian ngắn nhất cũng đào tẩu theo.

Đường Bá Vũ tức giận tới mức nói không ra lời, hai tay nắm chặt, chậm rãi nheo lại hai mắt. Bỗng dưng, khóe mắt nhìn thấy một mảnh vải đang lay động, hắn tiến lên vài bước, thấy đó là một chiếc nội y màu hồng phấn bị bỏ quên cô đơn nằm trên bàn trang điểm.

Bàn tay ngăm đen to lớn nắm lấy chiếc áo, chất vải mềm mại lướt qua đầu ngón tay, cảm giác giống như đang chạm đến da thịt của cô vậy.

“Bởi vì ta đêm đó không ở lại, không chăm sóc Đường Tâm, cô ấy liền mang Đường Tâm đi?” Khó có thể tưởng tượng, một người con gái như vậy lại giám cả gan làm loạn. Cô ấy là không sợ quyền thế hay căn bản chính là ngu xuẩn?

Hắn nắm chặt chiếc áo trong tay. Hơi ấm còn sót lại trên chiếc áo như còn đang phảng phất mùi hương đặc biệt của cô.

Gia nhân lui lại phía sau, lui đến phạm vi an toàn, xác định tánh mạng không bị nguy hiểm nữa mới có lá gan mở miệng.

“Gia sư , cô ấy nói…” Hắn nuốt nước miếng, có chút khiếp đảm.

“Nói!” Nghiêm khắc mệnh lệnh làm cho người ta không thể không vâng theo.

Gia nhân cố lấy dũng khí, đánh bạc tánh mạng nói:

“Cô ấy nói, dù sao ngài cũng không cần bất luận kẻ nào, chỉ quan tâm lợi nhuận cùng với tham dự hội nghị vậy thì để lợi nhuận cùng với hội nghị sống cùng ngài cả đời là được. Cô ấy muốn dẫn Đường Tâm tiểu thư hưởng thụ cuộc sống của người bình thường.”

Sau khi trung thực nhắn lại, người gia nhân kia lập tức chạy như bay ra ngoài.

Trong mắt Đường Bá Vũ lộ ra nguy hiểm tin tức. Bởi vì cô dời đi ngược lại khiến máu săn bắn dã tính trong hắn nổi lên, hắn chờ mong nhìn thấy cô, nghĩ làm cách nào để dạy dỗ cái kẻ đáng chết lại làm cho hắn khát vọng không thôi này.

Cao lớn thân hình quay lại, cảm xúc phẫn nộ ban đầu thoáng dịu đi chuyển thành ý cười lạnh lùng. Một chút cười lạnh bay lên cánh môi, làm cho hắn trông càng tăng thêm vài phần tà ác. Hắn đối với một người gia nhân khác đang đứng một bên hạ lệnh.

“Đi tìm Đỗ Phong Thần đến, bảo anh ta dùng mọi biện pháp, trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm ra bọn họ ở đâu.” Đường Bá Vũ phân phó nói, ngăm đen bàn tay vẫn nắm chặt chiếc áo màu phấn hồng kia.

Không ai có thể chạy ra khỏi bàn tay của hắn, nhất là cô, người phụ nữ vừa khiến hắn phẫn nộ lại vừa khiến hắm ham muốn không thôi.

Trên xe Đường Bá Vũ sắc mặt là xanh mét nhưng người đàn ông còn lại thì vẻ mặt đầy ý cười, trong xe không khí thập phần quỷ dị. Hắn lần đầu tiên thấy ông chủ phẫn nộ như vậy, trông giống như đang rất tức giận nhưng không dám nói gì.

Đỗ Phong Thần ném củ lạc lên sau đó há miệng chính xác đón được, thú vị nhấm nuốt. Hắn thoải mái ngồi trên chiếc ghế mềm mại trên xe, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Đường Bá Vũ, vẻ lười biếng cùng với quần áo hỗn độn khiến cho hắn nhìn qua không có chút nguy hiểm nào.

Nhưng chỉ một số ít người mới có thể biết được, bên trong cái vẻ lười nhác ấy lại chính là sự sắc bén như đao kiếm, người bên ngoài chỉ nhìn thấy bộ dáng tuỳ tiện của hắn mà không nhìn thấy được bộ mặt thật đằng sau lớp nguỵ trang ấy.

“Ngươi tìm được nơi cô ấy ở lại chưa?” Đường Bá Vũ lần thứ sáu mở miệng hỏi, áp lực sự tức giận trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực.

Lại ăn thêm mấy viên lạc, Đỗ Phong Thần mới miễn cưỡng mở miệng.

“Ngươi định trả bao nhiêu tiền để mua tin tức của ta?”

Hắn mỉm cười hỏi lại, không tính buông tha cơ hội lừa đảo hiếm thấy. Có trời mới biết nhiều năm nay Đỗ Phong Thần hắn đã bị Đường Bá Vũ “chiếu cố” tận tình tới mức nào. Trong lòng hắn có nhiều lắm thù hận nhỏ muốn “hồi báo” lại nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội. Cũng may ông trời phù hộ, Phương Khoản Khoản tới Đường gia, mà ngày thường bình tĩnh trấn định Đường Bá Vũ lại giống như một con dã thú bị đốt tới đuôi, mặt nạ tự kiềm chế đã sớm bị vứt sang một bên lúc nào không hay.

Từ khi làm việc cho Đường Bá Vũ, Đỗ Phong Thần còn chưa từng gặp qua tình huống Đường Bá Vũ không khống chế được. Hắn đã nghĩ từ sớm phải phản kháng lại một chút sự thống trị dã man của Đường Bá Vũ, thừa dịp cơ hội này, hắn cố ý kéo dài thời gian, đối với sự lo lắng của Đường Bá Vũ cảm thấy cực kì thú vị.

Có thể trả lại cho ông chủ một chút hồi báo nho nhỏ, hắn đương nhiên dẫn đầu hành động, làm sao còn có thể nghĩ đến sự tình sau khi kết thúc, chính mình sẽ có kết cục gì, có phải hay không sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này?

“Ngươi là thuộc hạ của ta.” Đường Bá Vũ lãnh hé ra mặt, trừng mắt nhìn Đỗ Phong Thần.

“Là, vì lúc trước ngươi giúp ta trả mấy triệu tiền nợ, ta liền ký xống khế ước bán mình, đáp ứng thay ngươi công tác. Nhưng là vật đổi sao dời, ta thay ngươi nhiều năm vào sinh ra tử, nghĩ đến khoản nợ này cũng nên trả gần hết rồi đúng không?” Hắn da mặt dày, trơ mặt ra cười nham nhở.

Đường Bá Vũ nheo lại hai mắt. Phải nắm chặt hai đấm mới có thể kiềm chế xúc động đấm vào cái vẻ mặt đang cười nham nhở kia.

“Không cần vào thời điểm này đi thử nghiệm vận khí của ngươi, ta không có kiên nhẫn như vậy.” Hắn cảnh cáo nói, nhìn ra ánh mắt đùa cợt của Đỗ Phong Thần.

“A, vẫn không đủ sao? Đáng thương ta trong khi vừa phải làm nghề thám tử tư, còn muốn phân thân đến thay ngươi bán mạng.” Hắn khoa trương than thở. Tuy rằng văn phòng thám tử cũng không có việc gì to lớn, bất quá hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.



Đỗ Phong Thần là kẻ rất lười biếng, luôn rất khó có thể bị người khác quản thúc, nếu không phải từng chịu ân tình của Đường Bá Vũ, hắn cũng không đồng ý cùng tập đoàn tài chính có quan hệ với nhau.

“Nếu ngươi còn muốn giữ lấy mạng thì mau nói ra nơi bọn họ đang ở.” Đường Bá Vũ giận tái mặt ra lệnh, hắn đã không còn tính nhẫn nại để chơi bất kì trò chơi nào.

“Ngươi đang ra lệnh hay đang thỉnh cầu người khác?” Đỗ Phong Thần vẫn không sợ chết.

“Ta chỉ muốn đáp án, ta muốn biết con gái ta ở đâu!” Đường Bá Vũ rốt cục không thể nhịn được nữa rống lên, hắn phẫn nộ đấm một đấm vào cửa xe, phát ra thật lớn tiếng vang. Nếu đó không phải là thủy tinh đặc chế chống đạn, giờ phút này chắc chắn đã sẽ bị đánh cho dập nát.

Đỗ Phong Thần tiếp tục ăn lạc.

“Yên tâm đi, Khoản Khoản đối với Đường Tâm mà nói không có gì nguy hiểm, bối cảnh của cô ấy trong sạch đắc giống như trang giấy trắng, cô ấy không phải muốn cho ngươi chú ý mới mang đi Đường Tâm. Cô ấy làm như vậy thuần túy xuất phát từ sự quan tâm. Cô ấy muốn cho Đường Tâm sống cuộc sống như những người bình thường, được hưởng sự quan tâm của người khác, có lẽ để cho Đường Tâm đi theo cô ấy một thời gian, cũng không có gì không tốt.” Hắn tự đưa ra ý kiến.

Từng có một người đàn bà điên cuồng, là một vị thiên kim tiểu thư, bởi vì không chiếm được sự chú ý của Đường Bá Vũ vì xấu hổ và giận dữ nên đã bắt cóc Đường Tâm, muốn lấy thương tổn Đường Tâm để làm cho Đường Bá Vũ thống khổ. Nhưng dưới sự ra giúp đỡ của mấy người bọn họ, vụ bắt cóc rất nhanh bị giải trừ, Đường Tâm cũng an toàn trở lại Đường gia.

Mà người đàn bà điên cuồng kia cũng bởi vì đủ loại đả kích khiến cho tinh thần trở lên thất thường, bị người nhà đưa vào trại an dưỡng, căn cứ vào lập trường bảo hộ con gái, Đường Bá Vũ đồng ý giải hòa, không làm to chuyện.

Chính là, sau khi sự việc kia phát sinh, Đường gia trở thành khu vực không thể xâm nhập đối với người ngoài, bất kì ai cùng Đường Tâm tiếp xúc đều phải trải qua lựa chọn kĩ lưỡng. Tuy rằng là để bảo vệ cô bé, nhưng điều đó cũng khiến cho tính cách cô bé trở lên cực đoan, trưởng thành sớm nhưng lại lạnh lùng, không biết cách giao tiếp với mọi người, cho tới khi Phương Khoản Khoản xuất hiện, mọi việc mới bắt đầu có chuyển biến.

Cùng là việc mang đi Đường Tâm nhưng động cơ của Khoản Khoản so với người đàn bà điên kia lại hoàn toàn khác nhau.

“Ta sẽ tự mình phán đoán.” Đường Bá Vũ thong thả nói, bởi vì không thoải mái trí nhớ mà nhíu mày.

Các nữ nhân mơ ước, cùng với kia một lần thương tổn, khiến cho hắn mất hết lòng tin. Liền ngay cả mẹ của Đường Tâm, người đàn bà từng là vợ hắn, cũng bởi vì tham mộ tiền tài mà tiếp cận hắn. Nhưng danh hiệu Đường phu nhân, cùng với cuộc sống vật chất xa hoa cũng không thể làm cho cô ta sinh ra cảm tình đối với Đường Bá Vũ. Kết hôn không bao lâu, sau khi cô ta phát hiện mình mang thai đã điên cuồng mà nói với hắn.

“Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại người ma quỷ máu lạnh như ngươi, ta chỉ muốn tiền của ngươi. Trở thành vợ của ngươi, chịu được sự đụng chạm của ngươi đã đủ đáng sợ, vì sao còn làm cho ta có thai? Ta không cần đứa nhỏ này, đứa nhỏ này có dòng máu của ngươi, nhất định sẽ đáng sợ giống như ngươi thôi!” Lời nói của cô ta cho tới giờ vẫn như đang quanh quẩn trong đầu Đường Bá Vũ làm hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được.

Mỗi lần nhớ lại, đều giống như có kim châm vào trong lòng, đau đớn không thôi.

Hắn lấy vẻ ngoài lãnh khốc để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình, cứng rắn đem người đàn bà kia giữ lại cho đến khi cô ta sinh ra Đường Tâm sau đó mới để cô ta đi.

Người đàn kia chắc chắn rất hận hắn, sau khi ly hôn liền biến mất không rõ tung tích, thậm chí cô ta còn chưa từng trở về xem Đường Tâm liếc mắt một cái.

Phụ nữ vẫn luôn để ý tiền bạc của hắn, hắn cũng đã thành thói quen. Nhưng khi xuất hiện một người phụ nữ hắn khát vọng nhưng lại chẳng có hứng thú gì đối với tiền bạc của hắn thì ngược lại điều đó lại khiến cho hắn trở tay không kịp.

“Bất luận ngươi suy đoán như thế nào đều được, nhưng tốt nhất ngươi không nên khiến Khoản Khoản sợ hãi.” Đỗ Phong Thần giống như lửa cháy đổ thêm dầu, lấy ngữ điệu vô cùng thân thiết nói, sau đó bồi thêm mottj câu:“Bất quá nếu ngươi làm cô ấy sợ, ta sẽ rất vui lòng đảm nhiệm công việc an ủi cô ấy.” Hắn a miệng cười.

“Ngươi còn không có nói cho ta biết, cô ấy ở đâu?” Tiếng nói lấy cực cao âm lượng gầm rú đi ra.

Đỗ Phong Thần tươi cười không giảm, vươn tay mở cửa xe.

“Cô ấy mang Đường Tâm về nhà trẻ tư nhân của gia đình cô ấy, mà trong khoảng thời gian ngươi vừa bão nổi chúng ta đã đến nơi rồi.” Hắn thưởng thức biểu tình phức tạp trên mặt Đường Bá Vũ.

Bên ngoài xe là một nhà trẻ mẫu giáo tầm trung, cách tường vây thấp có thể nhìn thấy lũ trẻ đang vui đùa hết sức khoái trá.

Đường Bá Vũ tầm mắt lợi hại như chim ưng nhanh chóng sưu tầm, rất nhanh liền tìm thấy Phương Khoản Khoản thân ảnh trong đám trẻ con. Hắn giống như một ngườ thợ săn phát hiện ra con mồi của mình, thẳng hướng cánh cổng hình phim hoạt hình đi tới.

Đỗ Phong Thần đi theo xuống xe, cầm nửa gói lạc ghé vào trên tường vây. Hắn biết sắp có trò hay, mà hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Trên xe Đường Bá Vũ sắc mặt là xanh mét nhưng người đàn ông còn lại thì vẻ mặt đầy ý cười, trong xe không khí thập phần quỷ dị. Hắn lần đầu tiên thấy ông chủ phẫn nộ như vậy, trông giống như đang rất tức giận nhưng không dám nói gì.

Đỗ Phong Thần ném củ lạc lên sau đó há miệng chính xác đón được, thú vị nhấm nuốt. Hắn thoải mái ngồi trên chiếc ghế mềm mại trên xe, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Đường Bá Vũ, vẻ lười biếng cùng với quần áo hỗn độn khiến cho hắn nhìn qua không có chút nguy hiểm nào.

Nhưng chỉ một số ít người mới có thể biết được, bên trong cái vẻ lười nhác ấy lại chính là sự sắc bén như đao kiếm, người bên ngoài chỉ nhìn thấy bộ dáng tuỳ tiện của hắn mà không nhìn thấy được bộ mặt thật đằng sau lớp nguỵ trang ấy.

“Ngươi tìm được nơi cô ấy ở lại chưa?” Đường Bá Vũ lần thứ sáu mở miệng hỏi, áp lực sự tức giận trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực.

Lại ăn thêm mấy viên lạc, Đỗ Phong Thần mới miễn cưỡng mở miệng.

“Ngươi định trả bao nhiêu tiền để mua tin tức của ta?”

Hắn mỉm cười hỏi lại, không tính buông tha cơ hội lừa đảo hiếm thấy. Có trời mới biết nhiều năm nay Đỗ Phong Thần hắn đã bị Đường Bá Vũ “chiếu cố” tận tình tới mức nào. Trong lòng hắn có nhiều lắm thù hận nhỏ muốn “hồi báo” lại nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội. Cũng may ông trời phù hộ, Phương Khoản Khoản tới Đường gia, mà ngày thường bình tĩnh trấn định Đường Bá Vũ lại giống như một con dã thú bị đốt tới đuôi, mặt nạ tự kiềm chế đã sớm bị vứt sang một bên lúc nào không hay.

Từ khi làm việc cho Đường Bá Vũ, Đỗ Phong Thần còn chưa từng gặp qua tình huống Đường Bá Vũ không khống chế được. Hắn đã nghĩ từ sớm phải phản kháng lại một chút sự thống trị dã man của Đường Bá Vũ, thừa dịp cơ hội này, hắn cố ý kéo dài thời gian, đối với sự lo lắng của Đường Bá Vũ cảm thấy cực kì thú vị.

Có thể trả lại cho ông chủ một chút hồi báo nho nhỏ, hắn đương nhiên dẫn đầu hành động, làm sao còn có thể nghĩ đến sự tình sau khi kết thúc, chính mình sẽ có kết cục gì, có phải hay không sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này?

“Ngươi là thuộc hạ của ta.” Đường Bá Vũ lãnh hé ra mặt, trừng mắt nhìn Đỗ Phong Thần.

“Là, vì lúc trước ngươi giúp ta trả mấy triệu tiền nợ, ta liền ký xống khế ước bán mình, đáp ứng thay ngươi công tác. Nhưng là vật đổi sao dời, ta thay ngươi nhiều năm vào sinh ra tử, nghĩ đến khoản nợ này cũng nên trả gần hết rồi đúng không?” Hắn da mặt dày, trơ mặt ra cười nham nhở.

Đường Bá Vũ nheo lại hai mắt. Phải nắm chặt hai đấm mới có thể kiềm chế xúc động đấm vào cái vẻ mặt đang cười nham nhở kia.

“Không cần vào thời điểm này đi thử nghiệm vận khí của ngươi, ta không có kiên nhẫn như vậy.” Hắn cảnh cáo nói, nhìn ra ánh mắt đùa cợt của Đỗ Phong Thần.

“A, vẫn không đủ sao? Đáng thương ta trong khi vừa phải làm nghề thám tử tư, còn muốn phân thân đến thay ngươi bán mạng.” Hắn khoa trương than thở. Tuy rằng văn phòng thám tử cũng không có việc gì to lớn, bất quá hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.

Đỗ Phong Thần là kẻ rất lười biếng, luôn rất khó có thể bị người khác quản thúc, nếu không phải từng chịu ân tình của Đường Bá Vũ, hắn cũng không đồng ý cùng tập đoàn tài chính có quan hệ với nhau.

“Nếu ngươi còn muốn giữ lấy mạng thì mau nói ra nơi bọn họ đang ở.” Đường Bá Vũ giận tái mặt ra lệnh, hắn đã không còn tính nhẫn nại để chơi bất kì trò chơi nào.

“Ngươi đang ra lệnh hay đang thỉnh cầu người khác?” Đỗ Phong Thần vẫn không sợ chết.

“Ta chỉ muốn đáp án, ta muốn biết con gái ta ở đâu!” Đường Bá Vũ rốt cục không thể nhịn được nữa rống lên, hắn phẫn nộ đấm một đấm vào cửa xe, phát ra thật lớn tiếng vang. Nếu đó không phải là thủy tinh đặc chế chống đạn, giờ phút này chắc chắn đã sẽ bị đánh cho dập nát.

Đỗ Phong Thần tiếp tục ăn lạc.

“Yên tâm đi, Khoản Khoản đối với Đường Tâm mà nói không có gì nguy hiểm, bối cảnh của cô ấy trong sạch đắc giống như trang giấy trắng, cô ấy không phải muốn cho ngươi chú ý mới mang đi Đường Tâm. Cô ấy làm như vậy thuần túy xuất phát từ sự quan tâm. Cô ấy muốn cho Đường Tâm sống cuộc sống như những người bình thường, được hưởng sự quan tâm của người khác, có lẽ để cho Đường Tâm đi theo cô ấy một thời gian, cũng không có gì không tốt.” Hắn tự đưa ra ý kiến.

Từng có một người đàn bà điên cuồng, là một vị thiên kim tiểu thư, bởi vì không chiếm được sự chú ý của Đường Bá Vũ vì xấu hổ và giận dữ nên đã bắt cóc Đường Tâm, muốn lấy thương tổn Đường Tâm để làm cho Đường Bá Vũ thống khổ. Nhưng dưới sự ra giúp đỡ của mấy người bọn họ, vụ bắt cóc rất nhanh bị giải trừ, Đường Tâm cũng an toàn trở lại Đường gia.

Mà người đàn bà điên cuồng kia cũng bởi vì đủ loại đả kích khiến cho tinh thần trở lên thất thường, bị người nhà đưa vào trại an dưỡng, căn cứ vào lập trường bảo hộ con gái, Đường Bá Vũ đồng ý giải hòa, không làm to chuyện.

Chính là, sau khi sự việc kia phát sinh, Đường gia trở thành khu vực không thể xâm nhập đối với người ngoài, bất kì ai cùng Đường Tâm tiếp xúc đều phải trải qua lựa chọn kĩ lưỡng. Tuy rằng là để bảo vệ cô bé, nhưng điều đó cũng khiến cho tính cách cô bé trở lên cực đoan, trưởng thành sớm nhưng lại lạnh lùng, không biết cách giao tiếp với mọi người, cho tới khi Phương Khoản Khoản xuất hiện, mọi việc mới bắt đầu có chuyển biến.

Cùng là việc mang đi Đường Tâm nhưng động cơ của Khoản Khoản so với người đàn bà điên kia lại hoàn toàn khác nhau.

“Ta sẽ tự mình phán đoán.” Đường Bá Vũ thong thả nói, bởi vì không thoải mái trí nhớ mà nhíu mày.

Các nữ nhân mơ ước, cùng với kia một lần thương tổn, khiến cho hắn mất hết lòng tin. Liền ngay cả mẹ của Đường Tâm, người đàn bà từng là vợ hắn, cũng bởi vì tham mộ tiền tài mà tiếp cận hắn. Nhưng danh hiệu Đường phu nhân, cùng với cuộc sống vật chất xa hoa cũng không thể làm cho cô ta sinh ra cảm tình đối với Đường Bá Vũ. Kết hôn không bao lâu, sau khi cô ta phát hiện mình mang thai đã điên cuồng mà nói với hắn.

“Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại người ma quỷ máu lạnh như ngươi, ta chỉ muốn tiền của ngươi. Trở thành vợ của ngươi, chịu được sự đụng chạm của ngươi đã đủ đáng sợ, vì sao còn làm cho ta có thai? Ta không cần đứa nhỏ này, đứa nhỏ này có dòng máu của ngươi, nhất định sẽ đáng sợ giống như ngươi thôi!” Lời nói của cô ta cho tới giờ vẫn như đang quanh quẩn trong đầu Đường Bá Vũ làm hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được.



Mỗi lần nhớ lại, đều giống như có kim châm vào trong lòng, đau đớn không thôi.

Hắn lấy vẻ ngoài lãnh khốc để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình, cứng rắn đem người đàn bà kia giữ lại cho đến khi cô ta sinh ra Đường Tâm sau đó mới để cô ta đi.

Người đàn kia chắc chắn rất hận hắn, sau khi ly hôn liền biến mất không rõ tung tích, thậm chí cô ta còn chưa từng trở về xem Đường Tâm liếc mắt một cái.

Phụ nữ vẫn luôn để ý tiền bạc của hắn, hắn cũng đã thành thói quen. Nhưng khi xuất hiện một người phụ nữ hắn khát vọng nhưng lại chẳng có hứng thú gì đối với tiền bạc của hắn thì ngược lại điều đó lại khiến cho hắn trở tay không kịp.

“Bất luận ngươi suy đoán như thế nào đều được, nhưng tốt nhất ngươi không nên khiến Khoản Khoản sợ hãi.” Đỗ Phong Thần giống như lửa cháy đổ thêm dầu, lấy ngữ điệu vô cùng thân thiết nói, sau đó bồi thêm mottj câu:“Bất quá nếu ngươi làm cô ấy sợ, ta sẽ rất vui lòng đảm nhiệm công việc an ủi cô ấy.” Hắn a miệng cười.

“Ngươi còn không có nói cho ta biết, cô ấy ở đâu?” Tiếng nói lấy cực cao âm lượng gầm rú đi ra.

Đỗ Phong Thần tươi cười không giảm, vươn tay mở cửa xe.

“Cô ấy mang Đường Tâm về nhà trẻ tư nhân của gia đình cô ấy, mà trong khoảng thời gian ngươi vừa bão nổi chúng ta đã đến nơi rồi.” Hắn thưởng thức biểu tình phức tạp trên mặt Đường Bá Vũ.

Bên ngoài xe là một nhà trẻ mẫu giáo tầm trung, cách tường vây thấp có thể nhìn thấy lũ trẻ đang vui đùa hết sức khoái trá.

Đường Bá Vũ tầm mắt lợi hại như chim ưng nhanh chóng sưu tầm, rất nhanh liền tìm thấy Phương Khoản Khoản thân ảnh trong đám trẻ con. Hắn giống như một ngườ thợ săn phát hiện ra con mồi của mình, thẳng hướng cánh cổng hình phim hoạt hình đi tới.

Đỗ Phong Thần đi theo xuống xe, cầm nửa gói lạc ghé vào trên tường vây. Hắn biết sắp có trò hay, mà hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Dường như qua một lúc lâu, chỉ khi hai người thân mật tiếp xúc, Phương Khoản Khoản mới chịu thừa nhận với chính mình, thật ra sâu thẳm trong lòng, cô đang nhớ hắn. Sự tức giận của hắn, cử chỉ của hắn, lời nói của hắn, tất cả đều có sự hấp dẫn rất lớn với cô.

Các bạn nhỏ vây xem phát ra tiếng kinh hô, trợn to mắt nhìn, chăm chú nhìn cảnh chỉ thấy được trên tivi.

Nghe thấy khán giả xung quanh đánh trống reo hò, Đường Bá Vũ không tình nguyện chấm dứt, khẽ cắn cánh môi của cô sau đó mới lùi lại.

“Mang Đường Tâm theo ta trở về, sau đó không được sự cho phép của ta, em không được một mình rời khỏi Đường gia.” Hắn mệnh lệnh nói.

Khoản Khoản sắc mặt thay đổi, vẻ mặt mềm mại vì vừa bị hôn sau khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn liền trở nên cứng ngắc.

“Làm không được!” Nàng cự tuyệt như chém đinh chặt sắt

Hắn nheo lại hai mắt, cảm giác lửa giận trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực đang ngày càng dâng cao. Chỉ mình cô mới có khả năng này, có thể dễ dàng đánh vỡ sự kiềm chế của hắn, khơi dậy lửa giận trong hắn.

“Đường Tâm là con gái của ta, mà em chỉ là gia sư của con bé.” Hắn cảnh cáo nói.

“Nhưng anh căn bản không đem cô bé trở thành con gái mình, anh cũng không quan tâm tới cô bé, chỉ biết lúc nào cũng hợp đồng với hội nghị. Cô bé vẫn là đứa nhỏ, cần sự quan tâm của anh, nếu anh không thể làm được, như vậy anh cũng không có tư cách làm cha cô bé. Tôi thích cô bé cho nên quan tâm cô bé. Tôi không thể để cô bé sống trong hoàn cảnh đó được.” Khoản Khoản thắng thắn hô to, tức giận vì hắn không hiểu được sự khổ tâm của cô.

“Ai cho em có quyền lợi chỉ trích ta?” Hắn tới gần cô, trong mắt tràn đầy tức giận. Chưa từng có người quan tâm tới hắn, hắn làm sao biết nên quan tâm người khác như thế nào?

“Đường Tâm phải theo ta trở về Đường gia, ngay cả em cũng phải đi.”

“Vì sao tôi cũng phải trở về?” Cô hỏi, nhưng thật ra qua ánh mắt nóng rực cuả hắn, cô có thể mơ hồ nhận ra khát vọng của hắn. Cô cũng nhớ tới thời gian hai người vô cùng thân thiết, nhưng đó đều là việc không nên xảy ra, làm sao cô có thể nhớ lại điều đó?

“Không vì sao! Đây là mệnh lệnh của ta.” Hắn thô lỗ nói, che dấu mong muốn không muốn cô dời đi. Hắn không nghĩ mất đi con gái, nhưng lại càng không muốn mất đi cô!

Khoản Khoản thở dài.

“Xem ra chúng ta không có cách nào hiểu nhau. Nếu anh không đồng ý biện pháp của tôi, như vậy tôi xin từ chức.”

Nàng quyết tâm nói, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.

“Không!” Đường Tâm từ xa nghe thấy quyết định củaKhoản Khoản, cô bé kinh hoảng chạy lại, ôm lấy chân Khoản Khoản, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoảng.

“Cô không thể từ chức, cô không thể bỏ cháu lại! Cháu không cần lại giống như trước kia. Cô vẫn luôn quan tâm cháu, chăm sóc cháu, thậm chí ban đêm cô còn đắp chắn cho cháu nữa” Cô bé bắt đầu khóc, sợ hãi sẽ mất đi Khoản Khoản.

Đường Tâm chưa bao giờ từng không muốn xa rời ai, nhưng cô bé vẫn còn là một đứa nhỏ, luôn muốn tìm kiếm sự quan tâm, dịu dàng. Khi Khoản Khoản khiến cô bé cảm nhận được những cảm xúc kia, cô bé cảm thấy bản thân chưa từng vui vẻ đến vậy, cảm thấy chính mình được quý trọng, được yêu thương.

Đứa bé có mẹ giống như bảo bối, đứa bé không mẹ lại giống như một cây cỏ dại.

Trong lòng cô bé đã âm thầm đem Khoản Khoản ảo tưởng trở thành mẹ mình, thậm chí còn hy vọng cô cùng ba ba có cơ hội phát triển tình cảm, làm sao có thể để Khoản Khoản rời đi?

Khoản Khoản ngồi xổm xuống, ôm chặt cô bé.

“Tôi có thể làm những điều anh không thể làm được cho cô bé, giờ anh lại tàn nhẫn muốn đoạt nó đi?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Đường Bá Vũ. Hắn nói không ra lời, khi nhìn thấy con gái khóc, lần đầu tiên hắn cảm thấy chính mình thật ti tiện. Chưa từng có người dám chỉ ra sai lầm của hắn, chỉ có Khoản Khoản vì Đường Tâm, cam tâm thừa nhận sự tức giận của hắn, mang Đường Tâm ra nhập thế giới của những người bình thường, chỉ ra hắn đã.sai lầm tới mức nào.

“Đừng tàn nhẫn như vậy. Cô bé là con gái của anh mà!” Khoản Khoản thong thả đứng dậy, cầm lấy tay hắn, nhìn thấy vẻ do dự trong mắt hắn.

“Anh hãy thử xem, hãy thử quan tâm tới cô bé, điều này không khó chút nào đâu.” Cô khuyên nhủ, biết tất cả vẫn còn hy vọng.

Cô biết Đường Bá Vũ không phải là người lãnh khốc vô tình, tình cảm của hắn đều bị vẻ ngoài lạnh lùng che dấu. Hắn cũng sẽ tức giận, cũng sẽ vì kích tình mà cuồng loạn. Bên trong cái vẻ lạnh lùng ấy lại là một tâm hồn sâu sắc. Nhưng những tình tốt đẹp ấy đều bị hắn cất giấu rất kĩ, phải tinh tế tìm kiếm mới có thể biểu hiện ra bên ngoài.

“Em không chỉ là gia sư của Đường Tâm, ngay cả ta em cũng muốn quản?” Hắn lạnh lùng nói, nhưng không đẩy tay cô ra. Da cô rất mềm, giống như thứ tơ lụa tốt nhất, có ma lực khiến người khác cảm thấy bình yên.

“Tôi chỉ hy vọng Đường Tâm có thể sống tốt hơn.” Không biết tại sao trước mặt hắn, cô thường xuyên đỏ mặt. Ánh mắt của hắn rất kì lạ, giống như đang cất giấu một bí mật nào đó.

“Nếu anh đồng ý, tôi sẽ trở về cùng anh.”

Một lúc lâu sau, Đường Bá Vũ mới chậm rãi gật đầu. Cả đời này hắn rất ít khi nhượng bộ chuyện gì. Điều này đối với hắn là một thể nghiệm hoàn toàn mới.

“Ta đồng ý yêu cầu của em, sẽ giảm bớt công việc, quan tâm nhiều hơn tới Đường Tâm.” Hắn cứng ngắc đồng ý, quay đi không muốn nhìn vẻ mặt chờ mong của cô.

“Nhưng trong khoảng thời gian này, em nhất định phải ở lại Đường gia.” Hắn ngữ khí vẫn bá đạo như cũ, nói xong ngạo nghễ xoay người rời đi.

Phương Khoản Khoản nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên cảm thấy hưng phấn như vừa thắng một trận đại chiến. Khoé miệng mỉm cười, khi nhìn đến hắn, trong lòng cô lại tràn ngập một thứ cảm xúc khó có thể hình dung. Loại cảm giác này còn mạnh hơn so với cảm giác đối với Đường Tâm, có một chút bất an, còn có càng nhiều dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng đặt tay trước ngực, cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Cô không biết chính mình làm sao vậy? Chỉ cần nghĩ đến nếu trở lại Đường gia, cô lại có thể ở bên cạnh hắn lại, tim sẽ không tự chủ được mà nhảy nhót không thôi.

“Cô sẽ không từ chức nữa chứ? Đúng vậy không? Cô đồng ý ở lại với cháu đúng không?” Đường Tâm tràn ngập hy vọng hỏi.

Khoản Khoản mỉm cười, xoa đầu cô bé.

“Đúng vậy, cô sẽ ở lại với cháu.”

“Thật lâu sao?” Đường Tâm lo lắng nắm chặt quần áo của cô.

“Vậy phải xem ba cháu biểu hiện như thế nào.” Khoản Khoản trả lời, trong lòng có chút tội ác cảm. Trong khi nói chuyện với Đường Tâm cô thế nhưng lại phân tâm, lần nữa nhớ tới Đường Bá Vũ.

Gia sư như cô thật sự rất thất bại, quan tâm phụ huynh còn nhiều hơn quan tâm tới học sinh……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thục Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook