Quyển 1 - Chương 3: Hoàn toàn là một tên gian thương.
Lâm Gia Thành
26/02/2017
Lam Hòa tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) liếc hắn một cái. Cái nhìn này quả nhiên điên đảo chúng sinh, một bàn đầy rượu thịt cũng không sánh bằng!
Lạc Tiểu Y cố gắng nuốt nuốt nước miếng, tay nhỏ bé đen thùi lùi run rẩy xoa ngực đang bang bang nhảy loạn. Bình tĩnh bình tĩnh! Ăn cơm lại có mỹ nhân bồi tiếp, ta thật sự là quá hạnh phúc rồi, rất rất rất hạnh phúc rồi!
Lạc Tiểu Y đắm chìm trong hạnh phúc hai mắt tỏa ánh sáng, như si như say.
Trong tiếng tim đập như trống của hắn, thanh âm thanh nhã duyên dáng của Lam Hòa chậm rãi truyền đến: “Tiểu Nhất a, có phải ngươi không biết chữ hay không? Vậy để bản công tử giảng giải nội dung khế ước này cho ngươi một chút.
Khế ước của ngươi thời gian bắt đầu từ ngày mai, một năm sau ngày hôm nay chấm dứt. Ngươi mỗi ngày giờ dần rời giường(từ 3 giờ đến 5 giờ sáng), giờ tý(từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đi ngủ, (sắc mặt Lạc Tiểu Y trắng nhợt: hình như thời gian ngủ chỉ có không đến hai canh giờ? )
Lúc có khách ngươi là điếm tiểu nhị, lúc ít khách ngươi lau dọn bàn ghế, sàn nhà trong tửu lâu , đồng thời bát đũa gì cũng do ngươi tẩy rửa. Đúng rồi, còn có, nếu không cẩn thận làm bể một cái bát cơm hay chén trà, trừ lương một tháng.”
Có điểm không hợp lý!
Rất không hợp lý!
Nước miếng Lạc Tiểu Y ngừng chảy, hai mắt cũng không tỏa sáng rồi, thân hình cũng không mềm nhũn, chính là tim đập lại càng thêm nhanh. Bất quá lần này tim đập nhanh hơn, một chút cũng không có cảm giác hạnh phúc điện giật, chỉ có khủng hoảng.
“Đúng rồi, tiền công một tháng của ngươi là mười quan tiền, xét thấy ngươi hai bữa cơm đều ăn ở đây, còn muốn bản công tử cung cấp chỗ ngủ, mà chỉ tính đồ ăn thôi cộng lại đã mười lăm quan tiền một tháng. Bản công tử niệm tình ngươi không chỗ nương tựa, cho ngươi hàng tháng thiếu bản công tử năm quan tiền, tạm gác lại ngày sau sẽ thanh toán.”
Này này, làm trâu làm ngựa một tháng, kết quả là còn mang nợ năm quan? ? Nuốt nước miếng một chút, chợt phát hiện trong miệng khô khốc , nước miếng vừa rồi lan tràn như đại dương mênh mông lập tức biến thành hoang mạc khô cằn.
Lam Hòa lười biếng liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, lại cúi đầu nhìn về phía giấy khế ước: “Ân, phía trên này còn có một chút quy định, bản công tử không đọc. Ngày sau ngươi sẽ tự biết.”
Hắn đứng dậy, vẫy tay ý bảo Tiểu Quang đến gần: “Tiểu Quang a, chờ hắn dùng cơm xong, liền dẫn hắn đi tắm một phen, thay trang phục tiểu nhị của Thiên Lý Hương chúng ta.” Hắn tươi cười chân thành chuyển hướng Lạc Tiểu Y, răng trắng như tuyết phát ra ánh sáng, sắc đẹp vẫn sánh ngang đồ ăn ngon như cũ, nhưng mà, Lạc Tiểu Y rùng mình một cái, hắn tại sao lại có loại cảm giác sợ hãi như ánh trăng lạnh băng tháng chạp, đối mặt với sói đói?
Lam Hòa tiếp tục tươi cười chân thành nói: “Bản công tử cung cấp cho ngươi hai bộ trang phục này, mỗi bộ một trăm quan, chờ ngươi có tiền trả lại cho tửu lâu cũng không muộn.”
Lạc Tiểu Y môi run run, mặt đen sì sì thật kỳ tích lộ ra sắc xanh mét . Lam Hòa kỳ quái đánh giá hắn, ôn nhu cười tủm tỉm nói: “Ngươi cũng không cần quá cảm kích, phí sử dụng bộ quần áo hai trăm quan này, tuy là phải thu lợi tức, cũng không nhiều, một tháng nhiều nhất thu ngươi tam quan tiền thôi.” Hiện tại biến thành hàng tháng mắc nợ tám quan tiền! !
Đi đến trước mặt hắn, Lam Hòa dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn. Mỗi lần hắn vỗ một cái, Lạc Tiểu Y liền hung hăng thấp xuống dưới một phần! Khi hắn vỗ đến cái thứ ba thì thân mình Lạc Tiểu Y hơn phân nửa đã chạy tới dưới đáy bàn, chỉ có thân trên cùng gương mặt xanh đen còn trên mặt ghế.
Khóe miệng Lam Hòa hơi hơi cong lên, nhìn thấy Lạc Tiểu Y vỗ về bả vai, mặt đau đớn không chịu nổ , trong đôi mắt đẹp ý cười chợt lóe rồi biến mất.
Hắn rốt cục không thân thiết vỗ vai Lạc Tiểu Y nữa, đi về phía trước, thanh âm rõ ràng của hắn lại truyền đến: “Đúng rồi, về sau lời bản công tử nói không được hoài nghi. Không kịp thời trả lời câu hỏi của bản công tử , hoặc tuân thủ mệnh lệnh của bản công tử, phạm một lần nhịn một bữa cơm. Nếu dám can đảm tranh luận hoặc làm chuyện mờ ám, ba ngày không cho ăn cơm. Nếu dám có ý đồ đào tẩu mà nói…, đánh gãy hai chân, giao cho quan phủ!”
“Rầm ——” đây là thanh âm của ghế ngã.
“Phịch” đây là thanh âm người té xuống đất.
Lam Hòa kinh ngạc xoay người lại, nhìn cả người Lạc Tiểu Y trượt đến dưới đáy bàn, tức đến ngất xỉu, ghế dựa hắn ngồi đã sớm quang vinh té ngã trên đất.
Chậc chậc chậc, lắc lắc đầu, Lam Hòa không khỏi tiếc hận liếc nhìn đồ ăn chưa hề động vào, nói: “Xem ra hắn ăn một chút liền rất no rồi, hạnh phúc quá nên ngủ mất. Tiểu Quang, ngươi đem đồ ăn cầm cho Dương tẩu nuôi heo đi.”
“Họ Lam kia, ta với ngươi thề không đội chợi trời chung!”
“Ai, ta một đời anh minh, tưởng rằng xưa nay cũng là một người tinh ý, cư nhiên bị sắc đẹp mê hoăc, mơ hồ ký xuống văn tự bán mình! Hận chỉ hận thiếu gia ta đói bụng thật quá lợi hại!”
Nằm bên trong bồn tắm thật to, Lạc Tiểu Y vươn đầu nhỏ nhìn quanh mọi nơi. Hắn nhìn xung quanh cũng không phải sợ người ta nghe được tiếng mắng chửi, mà là sợ bị nhìn lén.
Hung hăng chà xát một khối bùn đen dưới thân , Lạc Tiểu Y vừa ngoan độc mắng: “Hừm hừm! Họ Lam , ngươi cho là ngươi dễ dàng bóc lột ta như vậy, ta chỉ sợ ngươi làm không nổi? Đồ ***, ngươi tốt nhất đi đường ngã chết, uống nước sặc chết, ngủ với nữ nhân bị hoa liễu ngứa chết!”(Myu: Mắng hay, mắng hay ta phải chép lại mới được)
Vừa mắng đến một câu cuối cùng, hắn không khỏi sửng sốt, ánh mắt chớp chớp vài cái, thì thào lẩm bẩm: “Lam Hòa tiểu tử này bộ dạng tuấn tú như vậy, bị hoa liễu chết có chút không ổn, vẫn là đổi lại đi, đổi lại, đổi thành cái gì ta, ai nha, đổi thành hắn cưới một cái Mẫu Dạ Xoa vừa mập vừa già lại xấu lại có thế lực, sau đó bị ức hiếp chà đạp đến tự sát mà chết!”
Nghĩ đến đây, hắn đắc ý, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha ha!
Đang mắng đến mi phi sắc vũ (mở cờ trong bụng), hết sức kích động lòng người, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Quang: “Tiểu Nhất, ngươi tắm xong chưa?”
Thanh âm có chút mất kiên nhẫn. Lạc Tiểu Y vội vàng kêu lên: “Tốt lắm tốt lắm, xong rồi.”
Tiểu Quang mất kiên nhẫn đi tới đi lui ngoài cửa, công tử thấy Lạc Tiểu Nhất bẩn vô cùng, liền phân phó đánh năm thùng nước đặt bên trong, để cho hắn tắm rửa thật sạch sẽ. Hắn đi vào, đã hơn một canh giờ rồi, thật sự chờ không nổi nữa.
Đang lúc hắn phiền chán đi tới đi lui đến thì đại môn chi nha một tiếng mở ra. Tiểu Quang không chút để ý quay đầu lại, vừa quay đầu, hắn liền ngây dại.
Lạc Tiểu Y cố gắng nuốt nuốt nước miếng, tay nhỏ bé đen thùi lùi run rẩy xoa ngực đang bang bang nhảy loạn. Bình tĩnh bình tĩnh! Ăn cơm lại có mỹ nhân bồi tiếp, ta thật sự là quá hạnh phúc rồi, rất rất rất hạnh phúc rồi!
Lạc Tiểu Y đắm chìm trong hạnh phúc hai mắt tỏa ánh sáng, như si như say.
Trong tiếng tim đập như trống của hắn, thanh âm thanh nhã duyên dáng của Lam Hòa chậm rãi truyền đến: “Tiểu Nhất a, có phải ngươi không biết chữ hay không? Vậy để bản công tử giảng giải nội dung khế ước này cho ngươi một chút.
Khế ước của ngươi thời gian bắt đầu từ ngày mai, một năm sau ngày hôm nay chấm dứt. Ngươi mỗi ngày giờ dần rời giường(từ 3 giờ đến 5 giờ sáng), giờ tý(từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đi ngủ, (sắc mặt Lạc Tiểu Y trắng nhợt: hình như thời gian ngủ chỉ có không đến hai canh giờ? )
Lúc có khách ngươi là điếm tiểu nhị, lúc ít khách ngươi lau dọn bàn ghế, sàn nhà trong tửu lâu , đồng thời bát đũa gì cũng do ngươi tẩy rửa. Đúng rồi, còn có, nếu không cẩn thận làm bể một cái bát cơm hay chén trà, trừ lương một tháng.”
Có điểm không hợp lý!
Rất không hợp lý!
Nước miếng Lạc Tiểu Y ngừng chảy, hai mắt cũng không tỏa sáng rồi, thân hình cũng không mềm nhũn, chính là tim đập lại càng thêm nhanh. Bất quá lần này tim đập nhanh hơn, một chút cũng không có cảm giác hạnh phúc điện giật, chỉ có khủng hoảng.
“Đúng rồi, tiền công một tháng của ngươi là mười quan tiền, xét thấy ngươi hai bữa cơm đều ăn ở đây, còn muốn bản công tử cung cấp chỗ ngủ, mà chỉ tính đồ ăn thôi cộng lại đã mười lăm quan tiền một tháng. Bản công tử niệm tình ngươi không chỗ nương tựa, cho ngươi hàng tháng thiếu bản công tử năm quan tiền, tạm gác lại ngày sau sẽ thanh toán.”
Này này, làm trâu làm ngựa một tháng, kết quả là còn mang nợ năm quan? ? Nuốt nước miếng một chút, chợt phát hiện trong miệng khô khốc , nước miếng vừa rồi lan tràn như đại dương mênh mông lập tức biến thành hoang mạc khô cằn.
Lam Hòa lười biếng liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, lại cúi đầu nhìn về phía giấy khế ước: “Ân, phía trên này còn có một chút quy định, bản công tử không đọc. Ngày sau ngươi sẽ tự biết.”
Hắn đứng dậy, vẫy tay ý bảo Tiểu Quang đến gần: “Tiểu Quang a, chờ hắn dùng cơm xong, liền dẫn hắn đi tắm một phen, thay trang phục tiểu nhị của Thiên Lý Hương chúng ta.” Hắn tươi cười chân thành chuyển hướng Lạc Tiểu Y, răng trắng như tuyết phát ra ánh sáng, sắc đẹp vẫn sánh ngang đồ ăn ngon như cũ, nhưng mà, Lạc Tiểu Y rùng mình một cái, hắn tại sao lại có loại cảm giác sợ hãi như ánh trăng lạnh băng tháng chạp, đối mặt với sói đói?
Lam Hòa tiếp tục tươi cười chân thành nói: “Bản công tử cung cấp cho ngươi hai bộ trang phục này, mỗi bộ một trăm quan, chờ ngươi có tiền trả lại cho tửu lâu cũng không muộn.”
Lạc Tiểu Y môi run run, mặt đen sì sì thật kỳ tích lộ ra sắc xanh mét . Lam Hòa kỳ quái đánh giá hắn, ôn nhu cười tủm tỉm nói: “Ngươi cũng không cần quá cảm kích, phí sử dụng bộ quần áo hai trăm quan này, tuy là phải thu lợi tức, cũng không nhiều, một tháng nhiều nhất thu ngươi tam quan tiền thôi.” Hiện tại biến thành hàng tháng mắc nợ tám quan tiền! !
Đi đến trước mặt hắn, Lam Hòa dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn. Mỗi lần hắn vỗ một cái, Lạc Tiểu Y liền hung hăng thấp xuống dưới một phần! Khi hắn vỗ đến cái thứ ba thì thân mình Lạc Tiểu Y hơn phân nửa đã chạy tới dưới đáy bàn, chỉ có thân trên cùng gương mặt xanh đen còn trên mặt ghế.
Khóe miệng Lam Hòa hơi hơi cong lên, nhìn thấy Lạc Tiểu Y vỗ về bả vai, mặt đau đớn không chịu nổ , trong đôi mắt đẹp ý cười chợt lóe rồi biến mất.
Hắn rốt cục không thân thiết vỗ vai Lạc Tiểu Y nữa, đi về phía trước, thanh âm rõ ràng của hắn lại truyền đến: “Đúng rồi, về sau lời bản công tử nói không được hoài nghi. Không kịp thời trả lời câu hỏi của bản công tử , hoặc tuân thủ mệnh lệnh của bản công tử, phạm một lần nhịn một bữa cơm. Nếu dám can đảm tranh luận hoặc làm chuyện mờ ám, ba ngày không cho ăn cơm. Nếu dám có ý đồ đào tẩu mà nói…, đánh gãy hai chân, giao cho quan phủ!”
“Rầm ——” đây là thanh âm của ghế ngã.
“Phịch” đây là thanh âm người té xuống đất.
Lam Hòa kinh ngạc xoay người lại, nhìn cả người Lạc Tiểu Y trượt đến dưới đáy bàn, tức đến ngất xỉu, ghế dựa hắn ngồi đã sớm quang vinh té ngã trên đất.
Chậc chậc chậc, lắc lắc đầu, Lam Hòa không khỏi tiếc hận liếc nhìn đồ ăn chưa hề động vào, nói: “Xem ra hắn ăn một chút liền rất no rồi, hạnh phúc quá nên ngủ mất. Tiểu Quang, ngươi đem đồ ăn cầm cho Dương tẩu nuôi heo đi.”
“Họ Lam kia, ta với ngươi thề không đội chợi trời chung!”
“Ai, ta một đời anh minh, tưởng rằng xưa nay cũng là một người tinh ý, cư nhiên bị sắc đẹp mê hoăc, mơ hồ ký xuống văn tự bán mình! Hận chỉ hận thiếu gia ta đói bụng thật quá lợi hại!”
Nằm bên trong bồn tắm thật to, Lạc Tiểu Y vươn đầu nhỏ nhìn quanh mọi nơi. Hắn nhìn xung quanh cũng không phải sợ người ta nghe được tiếng mắng chửi, mà là sợ bị nhìn lén.
Hung hăng chà xát một khối bùn đen dưới thân , Lạc Tiểu Y vừa ngoan độc mắng: “Hừm hừm! Họ Lam , ngươi cho là ngươi dễ dàng bóc lột ta như vậy, ta chỉ sợ ngươi làm không nổi? Đồ ***, ngươi tốt nhất đi đường ngã chết, uống nước sặc chết, ngủ với nữ nhân bị hoa liễu ngứa chết!”(Myu: Mắng hay, mắng hay ta phải chép lại mới được)
Vừa mắng đến một câu cuối cùng, hắn không khỏi sửng sốt, ánh mắt chớp chớp vài cái, thì thào lẩm bẩm: “Lam Hòa tiểu tử này bộ dạng tuấn tú như vậy, bị hoa liễu chết có chút không ổn, vẫn là đổi lại đi, đổi lại, đổi thành cái gì ta, ai nha, đổi thành hắn cưới một cái Mẫu Dạ Xoa vừa mập vừa già lại xấu lại có thế lực, sau đó bị ức hiếp chà đạp đến tự sát mà chết!”
Nghĩ đến đây, hắn đắc ý, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha ha!
Đang mắng đến mi phi sắc vũ (mở cờ trong bụng), hết sức kích động lòng người, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Quang: “Tiểu Nhất, ngươi tắm xong chưa?”
Thanh âm có chút mất kiên nhẫn. Lạc Tiểu Y vội vàng kêu lên: “Tốt lắm tốt lắm, xong rồi.”
Tiểu Quang mất kiên nhẫn đi tới đi lui ngoài cửa, công tử thấy Lạc Tiểu Nhất bẩn vô cùng, liền phân phó đánh năm thùng nước đặt bên trong, để cho hắn tắm rửa thật sạch sẽ. Hắn đi vào, đã hơn một canh giờ rồi, thật sự chờ không nổi nữa.
Đang lúc hắn phiền chán đi tới đi lui đến thì đại môn chi nha một tiếng mở ra. Tiểu Quang không chút để ý quay đầu lại, vừa quay đầu, hắn liền ngây dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.