Quyển 4 - Chương 132: Mưa gió nổi lên (1)
Lâm Gia Thành
27/02/2017
Nghe thấy sắp gặp Chu Nhạ. Không biết tại sao, đầu Lạc Tiểu trống
rỗng, nàng xuyên qua hàng mi dài quan sát Lam Hòa, lại thấy hắn đang
nhìn mình chằm chằm, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Lam Hòa nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Lạc Tiểu Y, lập tức hừ một tiếng thật mạnh . Vừa lòng khi nhìn thấy Lạc Tiểu Y run run vì tiếng hừ lạnh của mình.
Thở dài trong lòng, Lam Hòa vội vã ôm nàng thật sát.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng phủ lên mặt đất một màu trắng bạc. Lạc Tiểu Y bị Lam Hòa kẹp ở dưới nách mà chạy như thế, thật sự không thể nói là thoải mái được. ***, hai ngày này chưởng quầy là một thùng thuốc súng, dường như ta nói gì làm gì cũng không đúng, cứ nhẫn nhịn trước đã.
Mặc dù tự dặn mình nhẫn nhịn, nhưng tròng mắt Lạc Tiểu Y vẫn đảo khắp mọi nơi, nàng đang tìm biện pháp thoát thân. Không còn cách nào, chỉ cần nghĩ đến ở lại sẽ gặp Chu Nhạ, nàng liền chột dạ, tay chân vô lực.
Lạc Tiểu Y đang miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến đường đi nước bước của Lam Hòa. Mãi cho đến qua một hồi lâu, giọng nói thanh nhã của Lam Hòa truyền vào tai nàng: “Đến rồi.” Lạc Tiểu Y mới bừng tỉnh.
Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, mới phát hiện hai người đang đứng trên một nhánh cây to trong một trang viên nào đó. Mà trong trang viên rộng rãi phía trước, thì đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Trang viên này thật lớn, dưới ánh đèn, Lạc Tiểu Y lặng lẽ đếm, ít nhất cũng có mấy chục cái sân nhỏ. Mà khoảng sân trước mắt này cực kỳ rộng lớn, ở giữa sân là khoảng đất bằng phẳng, rộng rãi. Bất kể là trong phòng, hay là bên ngoài, khắp nơi đều ngồi đầy nhân sĩ võ lâm.
Đám nhân sĩ võ lâm đó khoảng chừng trên trăm người, chia làm bảy tám đội. Giữa bọn họ có một ít thị nữ và gia nô đi qua đi lại, chia thức ăn rót nước cho những người này.
Hơn trăm người là chỉ tính những người ngồi ngoài , Lạc Tiểu Y cẩn thận quan sát. Phát hiện trên các cây đại thụ và nóc nhà, cũng đều đứng đầy người. Nhìn thấy những giang hồ đồng đạo cùng chung chí hướng, hai mắt Lạc Tiểu Y không khỏi lấp lánh tỏa sáng.
Quay đầu liếc nhìn Lam Hòa đứng sát ngay phía sau mình, Lạc Tiểu Y ngửa đầu đầu nhỏ, vô cùng hứng thú hỏi: “Công tử gia, vì sao ngài không vào ngồi chung với bọn họ?”
“Kêu phu quân!”
Lạc Tiểu Y chép miệng: “Tiểu Y vẫn quen kêu công tử gia.” Đương nhiên, nàng nói những lời này phi thường phi thường nhỏ, tuy rằng không thể qua mắt Lam Hòa, nhưng cũng có thể cho thấy sự bực bội trong lòng nàng.
Lam Hòa nhìn vào đôi mắt sáng ngời đen láy của nàng, cũng không dằng dai với vấn đề xưng hô nữa. Chỉ cười cười, có chút trêu đùa nói: “Đi ra ngoài đó ư? Nàng không thấy bản công tử đứng ở chỗ này, mới có cảm giác thần bí sao?”
Lạc Tiểu Y cười khanh khách, lời giễu cợt hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, đã ngừng bặt. Ngay phía trước, cách hai người khoảng mười thước, một người áo đen vèo một tiếng, xuất hiện trên tường vây . Người áo đen kia ngọc thụ lâm phong**, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh như băng, không phải con heo băng thì còn ai vào đây?
(*Ngọc thụ lâm phong: sát nghĩa là “cây ngọc đón gió” dùng để ví dáng người hào hoa, phong độ phóng khoáng như cây ngọc, thanh tú đẹp đẽ. Cụm từ bắt nguồn từ bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường.)
Nhìn thấy con người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, chân Lạc Tiểu Y không khỏi lui về phía sau. Đáng tiếc nàng đang đứng trên nhánh cây, không thể lui thêm được nữa. Tuy rằng như thế. Lạc Tiểu Y vẫn cố gắng thu nhỏ thân mình lại một chút, đến khi cảm thấy thân ảnh cao lớn của Lam Hòa che lấp mình hơn phân nửa mới thôi.
Giấu mình xong xuôi, Lạc Tiểu Y mới cảm giác được, trên đỉnh đầu có hai ánh mắt sáng quắc đang thiêu đốt mình. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen như mực không chút biểu tình của Lam Hòa. Nàng chu cái miệng nhỏ, cười nịnh nọt hắc hắc hắc hắc mấy tiếng. Cười xong một trận, Lam Hòa mới hừ nhẹ một tiếng, không dùng ánh mắt thiêu đốt lá gan đáng thương của nàng nữa.
Con heo băng thẳng tắp như kiếm đứng trên đầu tường, khí chất lạnh lùng mà bình tĩnh, vừa xuất hiện đã khiến mọi người chú ý. Hai mắt hắn nhất nhất xẹt qua từng người. Sau khi nhìn xong, lại quét về phía các vị nhân sĩ võ lâm ẩn thân gần đó. Khi hắn nhìn đến chỗ Lạc Tiểu Y đứng, rõ ràng đã ngẩn người, sau đó nhìn về phía Lam Hòa.
Bốn mắt nhìn nhau một lát. Con heo băng giống như không có việc gì dời mắt đi.
“Thì ra là Chu đại hiệp đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh của Long Hổ sơn trang!” Một tiếng cười dài cắt ngang qua không khí, sau đó. Một người trung niên mặc trường bào xa xỉ, có ba chòm râu dài từ trong phòng bước ra, chắp tay tiếp đón Chu Nhạ.
Chu Nhạ thả người nhảy xuống sân. Hắn đi về hướng người trung niên, cũng ôm quyền nói: “Lê chưởng môn khách khí rồi.”
Hắn vốn không phải là người giỏi xã giao, nói xong mấy chữ này, liền ôm quyền chào mọi người xung quanh, sau đó chọn một chỗ trống trong góc ngồi xuống.
Lê chưởng môn khách khí nói vài câu với Chu Nhạ, sau đó xoay người ôm quyền chào mọi người, cao giọng nói: “Chư vị võ lâm đồng đạo, Lê mỗ đa tạ các vị đã đến đây hôm nay.”
Dừng một chút, hắn cười ha ha nói: “Lần này, Lê mỗ cùng các vị bằng hữu.” Nói tới đây, hắn chỉ về phía sau, nhất thời, bốn năm nhân sĩ võ lâm đứng lên.
Đám người võ lâm này khí thế bất phàm, đều là người nổi tiếng có lai lịch trong chốn giang hồ. Nhưng Lạc Tiểu Y chỉ nhìn lướt qua, liền vội vàng cúi thấp đầu. Nàng rõ ràng cảm giác được, thỉnh thoảng Chu Nhạ vẫn nhìn về hướng mình. Trừ hắn ra, hình như còn có hơn mười ánh mắt đang quan sát mình và Lam Hòa.
Tuy rằng cúi đầu, giọng nói của Lê chưởng môn lại rõ ràng truyền vào tai Lạc Tiểu Y : “Sở dĩ mời các vị đến trước khi đại hội võ lâm diễn ra, thực sự là hành động bất đắc dĩ. Hiện tại triều đình rất chú ý đến nhân sĩ giang hồ chúng ta, ba ngày trước, tôi may mắn được gặp mặt hoàng đế bệ hạ. Bệ hạ có nói, sẽ phái một ít người trong quan phủ tham gia đại hội võ lâm lần này.”
Hắn vừa thốt ra lời này, nhất thời tiếng nghị luận vang lên bên tai không dứt. Quan hệ giữa người giang hồ và quan phủ luôn là quan binh và kẻ trộm, cho tới bây giờ vẫn luôn xung khắc như nước với lửa. Lần này đại hội võ lâm lại cử hành ở thần đô Lạc Dương, lúc ấy đã khiến nhân sĩ trong thiên hạ chất vấn. Nhưng cuối cùng nhờ có một số danh sĩ đức cao vọng trọng khăng khăng ủng hộ, mọi người mới thỏa hiệp . Hiện tại thì hay ho quá rồi, quan phủ cũng tới tham gia đại hội võ lâm lần này, đại hội này còn tổ chức cái rắm gì nữa?
Đám người giang hồ này phần lớn đều là người thô kệch, nói chưa được hai câu đã không ngừng văng tục. Lạc Tiểu Y nghe xong vài câu, không khỏi rầu rĩ nói: “Công tử gia, ngài dẫn Tiểu Y tới đây, là để nghe những người này mắng chửi người khác sao? Thật là, mắng tới mắng lui cũng không có ý gì mới, chán muốn chết.”
Lam Hòa đưa tay sờ sờ tóc Lạc Tiểu Y, nói: “Đương nhiên là không phải. Dạo này, Bạch Y giáo rất là chú ý đến bản công tử. Đương nhiên bản công tử phải ra khỏi nhà đi dạo, để các nàng dễ tìm ra cơ hội xuống tay chứ!”
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, ngẩng đầu đánh giá Lam Hòa một lúc lâu, sau đó đưa tay sờ sờ trán của hắn, thì thào nói: “Đúng là bệnh không nhẹ.”
Lam Hòa dở khóc dở cười, vươn tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật chặt.
Lê chưởng môn vừa mở miệng, trong phòng liền có mấy người nối đuôi nhau đi ra ngoài sân. Lúc này, hai mắt Lạc Tiểu Y nhìn thoáng qua, lại phát hiện trong đó có mấy người quen.
“Chưởng quầy , Liễu công tử và hai vị cô nương như hoa như ngọc kia cũng tới.” Lạc Tiểu Y hưng phấn nhìn hai vị mỹ nhân tuyệt sắc, lại nghiêng mắt nhìn chúng giáo đồ của Bạch Y giáo đứng một bên, nàng híp híp mắt, thì thào nói: “Hóa ra địa vị của Lê tiên tử trong Bạch Y giáo cũng không thấp.”
“Đương nhiên là không thấp.” Khóe miệng Lam Hòa từ lúc Lạc Tiểu Y nói ra mấy chữ cô nương như hoa như ngọc kia, vẫn tiếp tục cong lên. Hắn chậm rãi nói: “ Yến hội lần này, sẽ rất thú vị, nàng kiên nhẫn một chút, xem tiếp đi.”
Lạc Tiểu Y ừ một tiếng, cảm giác được có một ánh mắt đang gắt gao dõi theo mình, không khỏi xoay đầu. Vừa xoay lại, liền đối diện với ánh mắt nóng rực ép sát của Chu Nhạ.
Sau khi cùng Lạc Tiểu Y bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên trên mặt Chu Nhạ hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo, liền bừng bừng tức giận, sau đó cơn tức bị hắn cứng rắn ép xuống.
Khi Lạc Tiểu Y đang run cầm cập, cửa viện truyền đến tiếng ồn ào náo động, xôn xao dị thường . Tiếp theo, một tiếng hô thật dài vang lên: “Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân, Lưu gia công tử Lưu Viêm đến!”
Tiếng quát này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Đây là buổi tụ hội của người trong giang hồ, bỗng nhiên xuất hiện một vị quan quyền cao chức trọng, lại là con trai trưởng của thế gia, trong lòng mọi người vừa buồn bực, vừa khó chịu.
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe nhìn cửa viện, âm thầm ngạc nhiên nói: “Lưu Thập Nhị cũng tới? Thật không ngờ, hắn cũng tới tham gia màn náo nhiệt này!” Đột nhiên, sự bất an dần dần tích tụ trong lòng nàng.
Lam Hòa nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Lạc Tiểu Y, lập tức hừ một tiếng thật mạnh . Vừa lòng khi nhìn thấy Lạc Tiểu Y run run vì tiếng hừ lạnh của mình.
Thở dài trong lòng, Lam Hòa vội vã ôm nàng thật sát.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng phủ lên mặt đất một màu trắng bạc. Lạc Tiểu Y bị Lam Hòa kẹp ở dưới nách mà chạy như thế, thật sự không thể nói là thoải mái được. ***, hai ngày này chưởng quầy là một thùng thuốc súng, dường như ta nói gì làm gì cũng không đúng, cứ nhẫn nhịn trước đã.
Mặc dù tự dặn mình nhẫn nhịn, nhưng tròng mắt Lạc Tiểu Y vẫn đảo khắp mọi nơi, nàng đang tìm biện pháp thoát thân. Không còn cách nào, chỉ cần nghĩ đến ở lại sẽ gặp Chu Nhạ, nàng liền chột dạ, tay chân vô lực.
Lạc Tiểu Y đang miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến đường đi nước bước của Lam Hòa. Mãi cho đến qua một hồi lâu, giọng nói thanh nhã của Lam Hòa truyền vào tai nàng: “Đến rồi.” Lạc Tiểu Y mới bừng tỉnh.
Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, mới phát hiện hai người đang đứng trên một nhánh cây to trong một trang viên nào đó. Mà trong trang viên rộng rãi phía trước, thì đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Trang viên này thật lớn, dưới ánh đèn, Lạc Tiểu Y lặng lẽ đếm, ít nhất cũng có mấy chục cái sân nhỏ. Mà khoảng sân trước mắt này cực kỳ rộng lớn, ở giữa sân là khoảng đất bằng phẳng, rộng rãi. Bất kể là trong phòng, hay là bên ngoài, khắp nơi đều ngồi đầy nhân sĩ võ lâm.
Đám nhân sĩ võ lâm đó khoảng chừng trên trăm người, chia làm bảy tám đội. Giữa bọn họ có một ít thị nữ và gia nô đi qua đi lại, chia thức ăn rót nước cho những người này.
Hơn trăm người là chỉ tính những người ngồi ngoài , Lạc Tiểu Y cẩn thận quan sát. Phát hiện trên các cây đại thụ và nóc nhà, cũng đều đứng đầy người. Nhìn thấy những giang hồ đồng đạo cùng chung chí hướng, hai mắt Lạc Tiểu Y không khỏi lấp lánh tỏa sáng.
Quay đầu liếc nhìn Lam Hòa đứng sát ngay phía sau mình, Lạc Tiểu Y ngửa đầu đầu nhỏ, vô cùng hứng thú hỏi: “Công tử gia, vì sao ngài không vào ngồi chung với bọn họ?”
“Kêu phu quân!”
Lạc Tiểu Y chép miệng: “Tiểu Y vẫn quen kêu công tử gia.” Đương nhiên, nàng nói những lời này phi thường phi thường nhỏ, tuy rằng không thể qua mắt Lam Hòa, nhưng cũng có thể cho thấy sự bực bội trong lòng nàng.
Lam Hòa nhìn vào đôi mắt sáng ngời đen láy của nàng, cũng không dằng dai với vấn đề xưng hô nữa. Chỉ cười cười, có chút trêu đùa nói: “Đi ra ngoài đó ư? Nàng không thấy bản công tử đứng ở chỗ này, mới có cảm giác thần bí sao?”
Lạc Tiểu Y cười khanh khách, lời giễu cợt hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, đã ngừng bặt. Ngay phía trước, cách hai người khoảng mười thước, một người áo đen vèo một tiếng, xuất hiện trên tường vây . Người áo đen kia ngọc thụ lâm phong**, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh như băng, không phải con heo băng thì còn ai vào đây?
(*Ngọc thụ lâm phong: sát nghĩa là “cây ngọc đón gió” dùng để ví dáng người hào hoa, phong độ phóng khoáng như cây ngọc, thanh tú đẹp đẽ. Cụm từ bắt nguồn từ bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường.)
Nhìn thấy con người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, chân Lạc Tiểu Y không khỏi lui về phía sau. Đáng tiếc nàng đang đứng trên nhánh cây, không thể lui thêm được nữa. Tuy rằng như thế. Lạc Tiểu Y vẫn cố gắng thu nhỏ thân mình lại một chút, đến khi cảm thấy thân ảnh cao lớn của Lam Hòa che lấp mình hơn phân nửa mới thôi.
Giấu mình xong xuôi, Lạc Tiểu Y mới cảm giác được, trên đỉnh đầu có hai ánh mắt sáng quắc đang thiêu đốt mình. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen như mực không chút biểu tình của Lam Hòa. Nàng chu cái miệng nhỏ, cười nịnh nọt hắc hắc hắc hắc mấy tiếng. Cười xong một trận, Lam Hòa mới hừ nhẹ một tiếng, không dùng ánh mắt thiêu đốt lá gan đáng thương của nàng nữa.
Con heo băng thẳng tắp như kiếm đứng trên đầu tường, khí chất lạnh lùng mà bình tĩnh, vừa xuất hiện đã khiến mọi người chú ý. Hai mắt hắn nhất nhất xẹt qua từng người. Sau khi nhìn xong, lại quét về phía các vị nhân sĩ võ lâm ẩn thân gần đó. Khi hắn nhìn đến chỗ Lạc Tiểu Y đứng, rõ ràng đã ngẩn người, sau đó nhìn về phía Lam Hòa.
Bốn mắt nhìn nhau một lát. Con heo băng giống như không có việc gì dời mắt đi.
“Thì ra là Chu đại hiệp đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh của Long Hổ sơn trang!” Một tiếng cười dài cắt ngang qua không khí, sau đó. Một người trung niên mặc trường bào xa xỉ, có ba chòm râu dài từ trong phòng bước ra, chắp tay tiếp đón Chu Nhạ.
Chu Nhạ thả người nhảy xuống sân. Hắn đi về hướng người trung niên, cũng ôm quyền nói: “Lê chưởng môn khách khí rồi.”
Hắn vốn không phải là người giỏi xã giao, nói xong mấy chữ này, liền ôm quyền chào mọi người xung quanh, sau đó chọn một chỗ trống trong góc ngồi xuống.
Lê chưởng môn khách khí nói vài câu với Chu Nhạ, sau đó xoay người ôm quyền chào mọi người, cao giọng nói: “Chư vị võ lâm đồng đạo, Lê mỗ đa tạ các vị đã đến đây hôm nay.”
Dừng một chút, hắn cười ha ha nói: “Lần này, Lê mỗ cùng các vị bằng hữu.” Nói tới đây, hắn chỉ về phía sau, nhất thời, bốn năm nhân sĩ võ lâm đứng lên.
Đám người võ lâm này khí thế bất phàm, đều là người nổi tiếng có lai lịch trong chốn giang hồ. Nhưng Lạc Tiểu Y chỉ nhìn lướt qua, liền vội vàng cúi thấp đầu. Nàng rõ ràng cảm giác được, thỉnh thoảng Chu Nhạ vẫn nhìn về hướng mình. Trừ hắn ra, hình như còn có hơn mười ánh mắt đang quan sát mình và Lam Hòa.
Tuy rằng cúi đầu, giọng nói của Lê chưởng môn lại rõ ràng truyền vào tai Lạc Tiểu Y : “Sở dĩ mời các vị đến trước khi đại hội võ lâm diễn ra, thực sự là hành động bất đắc dĩ. Hiện tại triều đình rất chú ý đến nhân sĩ giang hồ chúng ta, ba ngày trước, tôi may mắn được gặp mặt hoàng đế bệ hạ. Bệ hạ có nói, sẽ phái một ít người trong quan phủ tham gia đại hội võ lâm lần này.”
Hắn vừa thốt ra lời này, nhất thời tiếng nghị luận vang lên bên tai không dứt. Quan hệ giữa người giang hồ và quan phủ luôn là quan binh và kẻ trộm, cho tới bây giờ vẫn luôn xung khắc như nước với lửa. Lần này đại hội võ lâm lại cử hành ở thần đô Lạc Dương, lúc ấy đã khiến nhân sĩ trong thiên hạ chất vấn. Nhưng cuối cùng nhờ có một số danh sĩ đức cao vọng trọng khăng khăng ủng hộ, mọi người mới thỏa hiệp . Hiện tại thì hay ho quá rồi, quan phủ cũng tới tham gia đại hội võ lâm lần này, đại hội này còn tổ chức cái rắm gì nữa?
Đám người giang hồ này phần lớn đều là người thô kệch, nói chưa được hai câu đã không ngừng văng tục. Lạc Tiểu Y nghe xong vài câu, không khỏi rầu rĩ nói: “Công tử gia, ngài dẫn Tiểu Y tới đây, là để nghe những người này mắng chửi người khác sao? Thật là, mắng tới mắng lui cũng không có ý gì mới, chán muốn chết.”
Lam Hòa đưa tay sờ sờ tóc Lạc Tiểu Y, nói: “Đương nhiên là không phải. Dạo này, Bạch Y giáo rất là chú ý đến bản công tử. Đương nhiên bản công tử phải ra khỏi nhà đi dạo, để các nàng dễ tìm ra cơ hội xuống tay chứ!”
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, ngẩng đầu đánh giá Lam Hòa một lúc lâu, sau đó đưa tay sờ sờ trán của hắn, thì thào nói: “Đúng là bệnh không nhẹ.”
Lam Hòa dở khóc dở cười, vươn tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật chặt.
Lê chưởng môn vừa mở miệng, trong phòng liền có mấy người nối đuôi nhau đi ra ngoài sân. Lúc này, hai mắt Lạc Tiểu Y nhìn thoáng qua, lại phát hiện trong đó có mấy người quen.
“Chưởng quầy , Liễu công tử và hai vị cô nương như hoa như ngọc kia cũng tới.” Lạc Tiểu Y hưng phấn nhìn hai vị mỹ nhân tuyệt sắc, lại nghiêng mắt nhìn chúng giáo đồ của Bạch Y giáo đứng một bên, nàng híp híp mắt, thì thào nói: “Hóa ra địa vị của Lê tiên tử trong Bạch Y giáo cũng không thấp.”
“Đương nhiên là không thấp.” Khóe miệng Lam Hòa từ lúc Lạc Tiểu Y nói ra mấy chữ cô nương như hoa như ngọc kia, vẫn tiếp tục cong lên. Hắn chậm rãi nói: “ Yến hội lần này, sẽ rất thú vị, nàng kiên nhẫn một chút, xem tiếp đi.”
Lạc Tiểu Y ừ một tiếng, cảm giác được có một ánh mắt đang gắt gao dõi theo mình, không khỏi xoay đầu. Vừa xoay lại, liền đối diện với ánh mắt nóng rực ép sát của Chu Nhạ.
Sau khi cùng Lạc Tiểu Y bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên trên mặt Chu Nhạ hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo, liền bừng bừng tức giận, sau đó cơn tức bị hắn cứng rắn ép xuống.
Khi Lạc Tiểu Y đang run cầm cập, cửa viện truyền đến tiếng ồn ào náo động, xôn xao dị thường . Tiếp theo, một tiếng hô thật dài vang lên: “Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân, Lưu gia công tử Lưu Viêm đến!”
Tiếng quát này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Đây là buổi tụ hội của người trong giang hồ, bỗng nhiên xuất hiện một vị quan quyền cao chức trọng, lại là con trai trưởng của thế gia, trong lòng mọi người vừa buồn bực, vừa khó chịu.
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe nhìn cửa viện, âm thầm ngạc nhiên nói: “Lưu Thập Nhị cũng tới? Thật không ngờ, hắn cũng tới tham gia màn náo nhiệt này!” Đột nhiên, sự bất an dần dần tích tụ trong lòng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.