Quyển 4 - Chương 92: Tiểu Y đấu với Lam Hòa.
Lâm Gia Thành
27/02/2017
Trong bóng đêm, hai mắt của Lam Hòa sáng ngời nhìn chăm chú vào Lạc
Tiểu Y, công lực của hắn rất cao, có thể nhìn thấy rõ ràng, hai gò má
Lạc Tiểu Y ửng đỏ, giữa đôi mắt to lộ ra một chút mê ly, cái miệng nhỏ
nhắn khẽ nhếch, khiến hắn ngơ ngác nhìn không chớp mắt .
Hầu kết giật giật, hắn cố nén xúc động muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, Lam Hòa nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến mùi hương đặc biệt thơm ngát đang bay vào chóp mũi của hắn.
Rầm rầm rầm rầm!
Tiếng tim đập của hai người tích cực hưởng ứng lẫn nhau. Lạc Tiểu Y choáng váng, nặng nề choáng váng nhìn Lam Hòa, hắn hiện tại vừa nóng vừa mềm nhuyễn, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng.
Bỗng nhiên, Lam Hòa cười lạnh, ở trong tiếng cười lạnh, hắn vươn tay thon dài ra, chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y. Khi ngón trỏ của hắn chậm rãi di động đến khóe môi kia, thì Lam Hòa lạnh lùng nói: “Ngũ quan tinh xảo đẹp như con gái, cả người đều có một cỗ mùi hương thơm ngát tự nhiên. Trách không được Lưu Thập Nhị thật sự thích ngươi.”
Thanh âm của hắn rất lạnh, Lạc Tiểu Y chưa từng nghe câu nào lạnh như thế. Lạc Tiểu Y trợn to hai mắt nhìn hắn, giờ này khắc này Lam Hòa, rõ ràng đã trở thành một người xa lạ, ngôn ngữ lạnh như băng trái ngược hoàn toàn với cái vuốt ve ôn nhu của hắn.
Ngón trỏ lướt qua giữa hàng lông mày Lạc Tiểu Y, rồi nắm lấy cái cằm của hắn, sau đó chậm rãi chuyển tới cổ, Lam Hòa cười cười, nói: “Lạc Tiểu Nhất, không phải ngươi vẫn nói, bản công tử yêu người đồng tính sao? Hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi vinh hạnh này, cho ngươi thị tẩm, ngươi thấy thế nào?”
Dứt lời, Lam Hòa khẽ chuyển thân, cả người liền nằm ở bên cạnh Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y chớp mắt một cái, còn chưa rõ ý của hắn là gì. Bỗng nhiên trên người cảm thấy căng thẳng, trong nháy mắt. Cả người hắn và chăn bông toàn bộ đều bị nhấc lên, tiếp theo, một trận hoa mắt cháng váng, một cỗ lực lớn nâng thân thể nhỏ bé của hắn lên không trung, tiếng kinh hô còn chưa ra khỏi miệng, cả người hắn đã nằm gọn trên người Lam Hòa, mắt mở lớn, nhìn một khuôn ngực rắn chắc đang dần khuếch đại trước mặt của hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc. Lam Hòa và Lạc Tiểu Y đã thay đổi một tư thế hoàn toàn khác. Lúc này Lạc Tiểu Y nằm ở trên người Lam Hòa. Lạc Tiểu Y lại chớp mắt to một cái. Sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.
Hai mắt Lam Hòa, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn, thì khóe miệng giương lên, đồng thời, lạnh giọng cười nói: “Sao Tiểu Nhất vẫn còn ngẩn người? Mau dùng tài năng của ngươi để lấy lòng ta đi a.”
Sau khi nói xong, Lam Hòa thấy Lạc Tiểu Y vẫn chớp mắt nằm ở trên người mình. Một bộ dáng sợ hãi choáng váng, không khỏi khẽ hừ một cái thật mạnh, tay hướng cổ áo của hắn dò xét (mò mẫm).(VN: ta cười chết đoạn này, LH ca ca không đợi được tự ra tay luôn rồi)
Ngay lúc hắn đưa bàn tay thon dài vào cổ áo của Lạc Tiểu Y, bắt đầu ở xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đi vòng vòng, có xu hướng chuẩn bị muốn thăm dò *nhũ sữa thì Lạc Tiểu Y bỗng nhiên đánh rùng mình một cái. Cùng lúc đó, tiếng cười nhẹ không tình cảm chút nào của Lam Hòa truyền đến: “Lạc tiểu công tử không phải vẫn nói. Có tình cảm sâu như biển với bản công tử sao? Bản công tử đã oan uổng gánh cái danh đoạn tay áo. Nhưng vẫn chưa có dịp nào nhấm nháp qua Tiểu Nhất cả. Cũng được, từ trước đến giờ ta chỉ có hứng thú đối với nữ nhân. Nhưng ngày hôm nay, ta muốn xem thử tiểu tử ngươi có cái gì khác với bọn họ!”
*hai cái ở trên ngực con gái ấy nhá ^.^
Giọng nói tuy lạnh như băng, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ tức giận cùng giãy dụa khó tả!
Tay hắn lạnh như băng đưa vào trong áo, kích hoạt hệ thống nổi da gà trong cơ thể Lạc Tiểu Y, đồng thời, cũng giúp Lạc Tiểu Y hoàn toàn thanh tỉnh lại.
“A ——”
Một tiếng hét thảm xé rách không gian yên tĩnh, yết hầu vừa kêu thảm, Lạc Tiểu Y vừa nhanh chóng vươn hai tay chụp lấy bàn tay đang đặt trên người mình của Lam Hòa.
Lúc này, thân thể theo bản năng rèn luyện lâu dài mà ngửa về phía sau! Lam Hòa nhìn, chỉ thấy Lạc Tiểu Y lộn một vòng tuyệt đẹp, đã rơi xuống cửa phòng ở xa xa. Hai chân hắn vừa mới rơi xuống đất, liền nhanh chóng xoay người một cái, như chim sợ cành cong, điên cuồng nhảy vào trong bóng đêm.
Mặc dù tiểu tử này đã chạy thẳng ra bên ngoài rồi, nhưng tiếng kêu thảm thiết ở trong miệng hắn vẫn chưa lúc nào dừng lại.
Thanh âm thảm thiết kêu rất dài, thật sự đã bay thẳng lên tận trời cao, có khi vòng lượn ba ngày vẫn không dứt ấy chứ! Trong khoảng thời gian ngắn, vô số đèn đuốc sáng choang, trong từng đợt tiếng bước chân dồn dập, một đám thanh âm khẩn trương truyền đến: “Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Dường như là thanh âm của tiểu nhị Tiểu Nhất, không phải gặp bọn cướp chứ?”
“Tại sao lại kêu thê thảm như vậy? Chết người à?”
“Mẹ nó, tối hôm nay thật là quái dị!”
Trong tiềng ồn ào liên tiếp, thanh âm khàn khan của Lạc Tiểu Y dừng lại, hai tay ôm cơ thể đang run rẩy.
Mắt phát hiện bên cạnh mình tụ tập một đống người. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, hai tay hắn vội vàng giữ cổ áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, nói lắp bắp: “Ta, ta nhìn thấy một con quỷ!”
Hắn thở ra một hơi thật mạnh, thanh âm run rẩy, cao vút nói: “Thật, một con quỷ thật lớn, bộ dạng bộ dạng, “ hắn liếc nhìn đám người, rồi vội vàng chỉ một ngón tay, về phía Lam Hòa đang có vẻ mặt thản nhiên, thê lương kêu lên: “Bộ dạng rất giống chưởng quầy, bất quá sắc mặt trắng bệch, trong mắt còn chảy máu.”
Lam Hòa lãnh đạm nhìn hắn *nhào bột mì, Lạc Tiểu Y nặn ra hai giọt nước mắt, có chút hoảng sợ nói: “Bất quá, quỷ kia là nữ, bộ ngực của nàng thật lớn thật lớn, “ hai tay vẽ ra một vòng tròn lớn, Lạc Tiểu Y tiếp tục nói: “Hơn nữa, trong mắt của nàng còn chảy máu.” Thân mình run run vài cái, Lạc Tiểu Y như chim sợ cành cong nhìn Lam Hòa: ” Bộ dạng thật sự giống chưởng quầy như đúc!”
*chỉ nói khoác, thêm mắm dặm muối, ko đúng sự thật
Mọi người vội vàng chạy tới, nhưng lại chỉ nghe được một chuyện ma quỷ. Không khỏi vô cùng thất vọng, lập tức có người mất hứng lắc đầu tránh qua một bên. Bất quá cũng có một số người, nghe thấy trong đó có liên quan đến Lam Hòa, thì một đám quay đầu nhìn về phía hắn.
Khóe miệng Lam Hòa co quắp động đậy, lạnh giọng nói: “Được rồi, đừng ở chỗ này ăn nói khùng điên. Làm gì có con quỷ nào!” Lạnh lùng liếc mắt trừng Lạc Tiểu Y một cái, Lam Hòa hướng mọi người ôm quyền nói: “Chư vị mời trở về đi, tối hôm nay, thần trí của Tiểu Nhất có điểm mơ hồ, mọi người đừng bận tâm làm gì cho mệt.”
“Ha ha, không sao, không sao.” Chủ nhân đã mở miệng, mọi người liền chậm rãi lục đục giải tán đi.
Thẳng đến khi mọi người đi hết, Lam Hòa mới bước đến trước người Lạc Tiểu Y. Cúi đầu nhìn bả vai của hắn, Lạc Tiểu Y đáng thương vẫn còn đang ôm bả vai, Lam Hòa cười lạnh nói: ” Lạc Tiểu Nhất đa mưu túc trí, làm sao chỉ thêu dệt được một chuyện quỷ nho nhỏ như vậy?”
Ai ya, ta thật ra rất muốn hại ngươi a! Bất quá ta không phải là Gia Cát Lượng, thời điểm ấy, ta nghĩ không ra lời nào tốt để ứng phó trường hợp này cả!
Oán hận mài mài đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y vừa nhấc, bày ra vẻ mặt đầy cảnh xuân: “Công tử gia đang nói gì vậy ạ? Tiểu Nhất nghe không hiểu?”
Vội vàng nói một tiếng, Lạc Tiểu Y tươi cười nói tiếp: “Đêm đã khuya, tiểu nhân cáo lui, công tử gia chúc người ngủ ngon.”
Dứt lời, thân mình hắn gập lại, di động hai chân vội vàng nhanh chóng chạy về gian phòng của mình. Mới lao được năm bước, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên dừng một chút, tận lực khiến cho thanh âm thoải mái cười hì hì nói : “Công tử gia, về sau người có mộng du…, hoan nghênh đến thăm giường rách của tiểu nhân nhiều nhiều nhé!”
Ái chà , lần sau mà đến đây, ta sẽ cho ngươi ăn đại tiệc lớn nha!
Hai chữ ” giường rách” cắn cắn âm thật mạnh, Lạc Tiểu Y vèo một tiếng liền biến mất ở trong tầm nhìn của Lam Hòa. Lam Hòa thân người thẳng tắp như kiếm đứng ở dưới ánh trăng, không nhúc nhích nhìn phương hướng rời đi của Lạc Tiểu Y. Dần dần, trên khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, lộ ra một chút cười khổ cùng xấu hổ.
Chậm rãi đem tay phải đặt ở trước mũi, vô ý thức hít hà, Lam Hòa nhớ rõ: mục đích lần này của hắn, đầu tiên là muốn biết từ đầu đến cuối việc của Xảo Nương, thuận tiện tìm hiểu chuyện tình của Lạc Tiểu Y luôn. Sau đó mới chỉnh Lạc Tiểu Y, làm cho tiểu tử giảo hoạt này, đối với chính mình sinh ra sự sợ hãi, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Nào biết đâu rằng, mình mới xoa xoa một chút da thịt non mềm kia thì bản thân không thể khống chế nổi. Nếu Lạc Tiểu Y không hét thảm một tiếng như vậy, thì hậu quả thật đáng sợ.
Lạc Tiểu Y vèo một tiếng vọt tới phòng ngủ, liếc mắt trừng Tiểu Quang đang trong mộng đẹp, ***, tiểu tử này bị điểm huyệt ngủ, ngủ ngon hết sức ngọt ngào!
Ném thật mạnh bản thân xuống ván giường, Lạc Tiểu Y lại nắm quyền đánh một cái thật mạnh xuống ván giường! Ai ya, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Lạc Tiểu Y báo thù, một ngày cũng ngại muộn a! Hừm hừ, Lam Hòa a Lam Hòa, ngươi cư nhiên, cư nhiên dám hù dọa ta như vậy, lúc này, ta không chỉnh ngươi tróc ba lớp da, ***, ta nhất định sẽ theo họ của ngươi!
Hầu kết giật giật, hắn cố nén xúc động muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, Lam Hòa nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến mùi hương đặc biệt thơm ngát đang bay vào chóp mũi của hắn.
Rầm rầm rầm rầm!
Tiếng tim đập của hai người tích cực hưởng ứng lẫn nhau. Lạc Tiểu Y choáng váng, nặng nề choáng váng nhìn Lam Hòa, hắn hiện tại vừa nóng vừa mềm nhuyễn, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng.
Bỗng nhiên, Lam Hòa cười lạnh, ở trong tiếng cười lạnh, hắn vươn tay thon dài ra, chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y. Khi ngón trỏ của hắn chậm rãi di động đến khóe môi kia, thì Lam Hòa lạnh lùng nói: “Ngũ quan tinh xảo đẹp như con gái, cả người đều có một cỗ mùi hương thơm ngát tự nhiên. Trách không được Lưu Thập Nhị thật sự thích ngươi.”
Thanh âm của hắn rất lạnh, Lạc Tiểu Y chưa từng nghe câu nào lạnh như thế. Lạc Tiểu Y trợn to hai mắt nhìn hắn, giờ này khắc này Lam Hòa, rõ ràng đã trở thành một người xa lạ, ngôn ngữ lạnh như băng trái ngược hoàn toàn với cái vuốt ve ôn nhu của hắn.
Ngón trỏ lướt qua giữa hàng lông mày Lạc Tiểu Y, rồi nắm lấy cái cằm của hắn, sau đó chậm rãi chuyển tới cổ, Lam Hòa cười cười, nói: “Lạc Tiểu Nhất, không phải ngươi vẫn nói, bản công tử yêu người đồng tính sao? Hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi vinh hạnh này, cho ngươi thị tẩm, ngươi thấy thế nào?”
Dứt lời, Lam Hòa khẽ chuyển thân, cả người liền nằm ở bên cạnh Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y chớp mắt một cái, còn chưa rõ ý của hắn là gì. Bỗng nhiên trên người cảm thấy căng thẳng, trong nháy mắt. Cả người hắn và chăn bông toàn bộ đều bị nhấc lên, tiếp theo, một trận hoa mắt cháng váng, một cỗ lực lớn nâng thân thể nhỏ bé của hắn lên không trung, tiếng kinh hô còn chưa ra khỏi miệng, cả người hắn đã nằm gọn trên người Lam Hòa, mắt mở lớn, nhìn một khuôn ngực rắn chắc đang dần khuếch đại trước mặt của hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc. Lam Hòa và Lạc Tiểu Y đã thay đổi một tư thế hoàn toàn khác. Lúc này Lạc Tiểu Y nằm ở trên người Lam Hòa. Lạc Tiểu Y lại chớp mắt to một cái. Sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.
Hai mắt Lam Hòa, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn, thì khóe miệng giương lên, đồng thời, lạnh giọng cười nói: “Sao Tiểu Nhất vẫn còn ngẩn người? Mau dùng tài năng của ngươi để lấy lòng ta đi a.”
Sau khi nói xong, Lam Hòa thấy Lạc Tiểu Y vẫn chớp mắt nằm ở trên người mình. Một bộ dáng sợ hãi choáng váng, không khỏi khẽ hừ một cái thật mạnh, tay hướng cổ áo của hắn dò xét (mò mẫm).(VN: ta cười chết đoạn này, LH ca ca không đợi được tự ra tay luôn rồi)
Ngay lúc hắn đưa bàn tay thon dài vào cổ áo của Lạc Tiểu Y, bắt đầu ở xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đi vòng vòng, có xu hướng chuẩn bị muốn thăm dò *nhũ sữa thì Lạc Tiểu Y bỗng nhiên đánh rùng mình một cái. Cùng lúc đó, tiếng cười nhẹ không tình cảm chút nào của Lam Hòa truyền đến: “Lạc tiểu công tử không phải vẫn nói. Có tình cảm sâu như biển với bản công tử sao? Bản công tử đã oan uổng gánh cái danh đoạn tay áo. Nhưng vẫn chưa có dịp nào nhấm nháp qua Tiểu Nhất cả. Cũng được, từ trước đến giờ ta chỉ có hứng thú đối với nữ nhân. Nhưng ngày hôm nay, ta muốn xem thử tiểu tử ngươi có cái gì khác với bọn họ!”
*hai cái ở trên ngực con gái ấy nhá ^.^
Giọng nói tuy lạnh như băng, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ tức giận cùng giãy dụa khó tả!
Tay hắn lạnh như băng đưa vào trong áo, kích hoạt hệ thống nổi da gà trong cơ thể Lạc Tiểu Y, đồng thời, cũng giúp Lạc Tiểu Y hoàn toàn thanh tỉnh lại.
“A ——”
Một tiếng hét thảm xé rách không gian yên tĩnh, yết hầu vừa kêu thảm, Lạc Tiểu Y vừa nhanh chóng vươn hai tay chụp lấy bàn tay đang đặt trên người mình của Lam Hòa.
Lúc này, thân thể theo bản năng rèn luyện lâu dài mà ngửa về phía sau! Lam Hòa nhìn, chỉ thấy Lạc Tiểu Y lộn một vòng tuyệt đẹp, đã rơi xuống cửa phòng ở xa xa. Hai chân hắn vừa mới rơi xuống đất, liền nhanh chóng xoay người một cái, như chim sợ cành cong, điên cuồng nhảy vào trong bóng đêm.
Mặc dù tiểu tử này đã chạy thẳng ra bên ngoài rồi, nhưng tiếng kêu thảm thiết ở trong miệng hắn vẫn chưa lúc nào dừng lại.
Thanh âm thảm thiết kêu rất dài, thật sự đã bay thẳng lên tận trời cao, có khi vòng lượn ba ngày vẫn không dứt ấy chứ! Trong khoảng thời gian ngắn, vô số đèn đuốc sáng choang, trong từng đợt tiếng bước chân dồn dập, một đám thanh âm khẩn trương truyền đến: “Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Dường như là thanh âm của tiểu nhị Tiểu Nhất, không phải gặp bọn cướp chứ?”
“Tại sao lại kêu thê thảm như vậy? Chết người à?”
“Mẹ nó, tối hôm nay thật là quái dị!”
Trong tiềng ồn ào liên tiếp, thanh âm khàn khan của Lạc Tiểu Y dừng lại, hai tay ôm cơ thể đang run rẩy.
Mắt phát hiện bên cạnh mình tụ tập một đống người. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, hai tay hắn vội vàng giữ cổ áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, nói lắp bắp: “Ta, ta nhìn thấy một con quỷ!”
Hắn thở ra một hơi thật mạnh, thanh âm run rẩy, cao vút nói: “Thật, một con quỷ thật lớn, bộ dạng bộ dạng, “ hắn liếc nhìn đám người, rồi vội vàng chỉ một ngón tay, về phía Lam Hòa đang có vẻ mặt thản nhiên, thê lương kêu lên: “Bộ dạng rất giống chưởng quầy, bất quá sắc mặt trắng bệch, trong mắt còn chảy máu.”
Lam Hòa lãnh đạm nhìn hắn *nhào bột mì, Lạc Tiểu Y nặn ra hai giọt nước mắt, có chút hoảng sợ nói: “Bất quá, quỷ kia là nữ, bộ ngực của nàng thật lớn thật lớn, “ hai tay vẽ ra một vòng tròn lớn, Lạc Tiểu Y tiếp tục nói: “Hơn nữa, trong mắt của nàng còn chảy máu.” Thân mình run run vài cái, Lạc Tiểu Y như chim sợ cành cong nhìn Lam Hòa: ” Bộ dạng thật sự giống chưởng quầy như đúc!”
*chỉ nói khoác, thêm mắm dặm muối, ko đúng sự thật
Mọi người vội vàng chạy tới, nhưng lại chỉ nghe được một chuyện ma quỷ. Không khỏi vô cùng thất vọng, lập tức có người mất hứng lắc đầu tránh qua một bên. Bất quá cũng có một số người, nghe thấy trong đó có liên quan đến Lam Hòa, thì một đám quay đầu nhìn về phía hắn.
Khóe miệng Lam Hòa co quắp động đậy, lạnh giọng nói: “Được rồi, đừng ở chỗ này ăn nói khùng điên. Làm gì có con quỷ nào!” Lạnh lùng liếc mắt trừng Lạc Tiểu Y một cái, Lam Hòa hướng mọi người ôm quyền nói: “Chư vị mời trở về đi, tối hôm nay, thần trí của Tiểu Nhất có điểm mơ hồ, mọi người đừng bận tâm làm gì cho mệt.”
“Ha ha, không sao, không sao.” Chủ nhân đã mở miệng, mọi người liền chậm rãi lục đục giải tán đi.
Thẳng đến khi mọi người đi hết, Lam Hòa mới bước đến trước người Lạc Tiểu Y. Cúi đầu nhìn bả vai của hắn, Lạc Tiểu Y đáng thương vẫn còn đang ôm bả vai, Lam Hòa cười lạnh nói: ” Lạc Tiểu Nhất đa mưu túc trí, làm sao chỉ thêu dệt được một chuyện quỷ nho nhỏ như vậy?”
Ai ya, ta thật ra rất muốn hại ngươi a! Bất quá ta không phải là Gia Cát Lượng, thời điểm ấy, ta nghĩ không ra lời nào tốt để ứng phó trường hợp này cả!
Oán hận mài mài đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y vừa nhấc, bày ra vẻ mặt đầy cảnh xuân: “Công tử gia đang nói gì vậy ạ? Tiểu Nhất nghe không hiểu?”
Vội vàng nói một tiếng, Lạc Tiểu Y tươi cười nói tiếp: “Đêm đã khuya, tiểu nhân cáo lui, công tử gia chúc người ngủ ngon.”
Dứt lời, thân mình hắn gập lại, di động hai chân vội vàng nhanh chóng chạy về gian phòng của mình. Mới lao được năm bước, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên dừng một chút, tận lực khiến cho thanh âm thoải mái cười hì hì nói : “Công tử gia, về sau người có mộng du…, hoan nghênh đến thăm giường rách của tiểu nhân nhiều nhiều nhé!”
Ái chà , lần sau mà đến đây, ta sẽ cho ngươi ăn đại tiệc lớn nha!
Hai chữ ” giường rách” cắn cắn âm thật mạnh, Lạc Tiểu Y vèo một tiếng liền biến mất ở trong tầm nhìn của Lam Hòa. Lam Hòa thân người thẳng tắp như kiếm đứng ở dưới ánh trăng, không nhúc nhích nhìn phương hướng rời đi của Lạc Tiểu Y. Dần dần, trên khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, lộ ra một chút cười khổ cùng xấu hổ.
Chậm rãi đem tay phải đặt ở trước mũi, vô ý thức hít hà, Lam Hòa nhớ rõ: mục đích lần này của hắn, đầu tiên là muốn biết từ đầu đến cuối việc của Xảo Nương, thuận tiện tìm hiểu chuyện tình của Lạc Tiểu Y luôn. Sau đó mới chỉnh Lạc Tiểu Y, làm cho tiểu tử giảo hoạt này, đối với chính mình sinh ra sự sợ hãi, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Nào biết đâu rằng, mình mới xoa xoa một chút da thịt non mềm kia thì bản thân không thể khống chế nổi. Nếu Lạc Tiểu Y không hét thảm một tiếng như vậy, thì hậu quả thật đáng sợ.
Lạc Tiểu Y vèo một tiếng vọt tới phòng ngủ, liếc mắt trừng Tiểu Quang đang trong mộng đẹp, ***, tiểu tử này bị điểm huyệt ngủ, ngủ ngon hết sức ngọt ngào!
Ném thật mạnh bản thân xuống ván giường, Lạc Tiểu Y lại nắm quyền đánh một cái thật mạnh xuống ván giường! Ai ya, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Lạc Tiểu Y báo thù, một ngày cũng ngại muộn a! Hừm hừ, Lam Hòa a Lam Hòa, ngươi cư nhiên, cư nhiên dám hù dọa ta như vậy, lúc này, ta không chỉnh ngươi tróc ba lớp da, ***, ta nhất định sẽ theo họ của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.