Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 209: Lừa gạt long kỵ sĩ.

Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ

24/04/2013



- Đau!

Nguyệt Sư cắn răng nhịn đau. Cây long thương của long kỵ sĩ trông như một que tăm. Nhưng dù que tăm chọc vào thịt cũng đau! Nguyệt Sư ngay lập tức đập tay về phía long kỵ sĩ.

Là long kỵ sĩ đương nhiên Đức Xuyên có thực lực. Hắn là Đại kiếm sư bậc sáu, với thực lực này trong nhân loại cũng là cao thủ đứng đầu!

Đương nhiên chỉ thực lực là không đủ, hắn phải được cự long công nhận mới trở thành long kỵ sĩ.

Ngay khi Nguyệt Sư đánh về phía hắn, Đức Xuyên quyết đoán buông long thương ra rồi nhảy sang một bên.

Nguyệt Sư nhìn Đức Xuyên rồi không để ý đến hắn nữa, hắn gạt lấy long thương đang cắm trên tay mình chọc vào mắt cự long. Tuy long thương nhỏ, nhưng để đánh vào vị trí yếu hại này là đủ rồi!

- Rống!

Cự long thét một tiếng đau đớn, điên cuồng vỗ đôi cánh. Rốt cuộc nó đã thoát ly khỏi thân thể Nguyệt Sư và bay lên trời.

- Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!

Thấy cự long từ phía dưới trườn ra. Nguyệt Sư hét to một tiếng. Đợi cự long bay lên liền thò tay nắm lấy đuôi của cự long liều mạng kéo xuống!

- Rống!

Cự long cảm giác được đuôi của mình bị một sức mạnh rất lớn kéo xuống. Nó lại càng rống to và vỗ cánh điên cuồng hơn!

Nhưng sức mạnh hiện giờ của Nguyệt Sư như thế nào chứ! Cự long thấy cơ thể mình dần dần bị tụt xuống dưới.

- Rống!

Cự long ngoái lại phun một đạo long tức về phía Nguyệt Sư.

Nhưng Nguyệt Sư cũng không chút hoang mang, hắn há miệng thét:

- Thú hoàng bào hao đạn!

Một quả cầu năng lượng màu tím từ trong miệng hắn bay ra.

Oành!

Quả cầu tím cùng long tức va chạm vào nhau rồi biến mất.

- Ha ha, không còn chiêu nào à! Thế thì rơi xuống cho lão tử.

Nguyệt Sư hét to, gân xanh nổi khắp cánh tay, tăng thêm lực siết chặt, kéo cự long xuống dưới.

- Rống~ Rống~

Cự long hét thảm. Sức khỏe tên khổng lồ dã man này quá lớn, nếu bị hắn đè tiếp thì có muốn thoát ra cũng thật là khó khăn!

Vậy nên cự long xuất ra toàn bộ sức lực, đập cánh nhào về phía trước. Bốn chân cũng có gắng đạp đạp. Nhìn nó như đang bơi vậy.

- Ha ha!

Cuối cùng Nguyệt Sư cười điên cuồng. Bởi vì cự long đã bị hắn tóm lấy!

Nguyệt Sư đang cười, nhưng bỗng nhiên cảm thấy đuôi của cự long to hơn.

- Chẳng lẽ cự long có thể biến lớn giống như ta?

Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn Ám Hắc Long. Theo như hắn thấy Ám Ám Hắc Long càng ngày càng lớn hơn. Tuy nhiên Nguyệt Sư nhanh chóng phát hiện ra không phải là cự long biến lớn mà là mình đang nhỏ dần!

Tuy rằng Nguyệt Sư có khả năng biến thân nhưng do chưa đến giai đoạn trưởng thành nên thời gian biến thân còn ngắn. Không ngờ rằng vào lúc tối trọng yếu này hắn lại nhỏ dần đi.

- Rống!

Ám Hắc Long nhìn Nguyệt Sư đang nhỏ dần hưng phấn gào lên! Tuy rằng không biết vì sao Nguyệt Sư đột nhiên nhỏ đi, nhưng đây chính là không phải là chuyện tốt cho nó sao?

Nguyệt Sư càng ngày càng nhỏ dần. Cuối cùng trở về bình thường.

- Rống!

Cự long hưng phấn gào to, vỗ cánh bay lên trời! Tình hình bây giờ đảo ngược, Nguyệt Sư đang ôm lấy đuôi của Ám Hắc Long nên cũng bị nó kéo lên không trung.

- Cha! Cứu con với! Help!



Nguyệt Sư bám chặt đuôi Ám Hắc Long hét lớn. Thật buồn cười, chính mình kéo nó từ cao xuống bây giờ mình lại bị nó kéo lên.

- Ha ha ha!

Lúc này một tiếng cười kiêu ngạo từ trên Ám Hắc Long vang lên!

Nguyệt Sư ngẩng đầu lên thì thấy tên long kỵ sĩ mặc áo giáp đen đang cười.

Long kỵ sĩ Đức Xuyên hiện giờ đang vô cùng thoải mái, hắn vừa cười vừa đi về phía Nguyệt Sư! Là một long kỵ sĩ, hắn và cự long là một, đứng trên thân cự long thì hắn và cự long như dung hợp vào nhau, nên không sợ bị ngã. Nhưng Nguyệt Sư không phải long kỵ sĩ. Đức Xuyên có thể không ngã nhưng hắn thì có thể. Đức Xuyên cười âm hiểm:

- Tiểu tử, lúc nãy không phải ngươi kiêu ngạo lắm hay sao? Ha ha! Ngươi kiêu ngạo lắm cơ mà! Dám đánh Ám Hắc Long của ta cơ mà! Không ngờ lại có lúc thảm hại như thế này! Xem chiêu! Phẫn nộ long thứ!

Đức Xuyên cười rộ đồng thời tay trái rút thanh kiếm bên hông đâm Nguyệt Sư.

- Này. Ngươi muốn động đến con của ta bằng thanh kiếm này sao?

Lúc Đức Xuyên đâm xuống Nguyệt Sư, sau lưng hắn vang lên một giọng nói thản nhiên của một người đàn ông. Thanh âm này dường như không có cảm tình, rất lãnh đạm, rất lạnh lẽo, khiến Đức Xuyên dù đứng dưới ánh mặt trời chói chang mà không khỏi rùng mình một cái!

- Ai?

Đức Xuyên nhanh chong quay đầu lại, cùng lúc đó vung tay về phía sau.

Nhưng ngay lập tức Đức Xuyên phát hiện thanh kiếm của mình bị người ta bắt được không cách nào lấy ra! Đến lúc này Đức Xuyên nhìn thấy một nam tử đầu bạc đang lạnh lùng nhìn hắn. Cúi đầu xuống, hắn lại không ngờ được bàn tay của nam tử kia đang cầm lấy lưỡi kiếm của hắn! Nhưng lưỡi kiếm sắc bén như vậy lại không thể làm thương tổn gì được nam tử kia!

Người đàn ông này lên đây như thế nào?! Nhìn người này, Đức Xuyên nghi hoặc nghĩ! Hắn đang trên lưng cự long, mà nó đang ở giữa không trung! Nam tử này làm sao có thể lên đây, không những thế lại còn đến sau lưng hắn mà hắn không phát hiện ra?!

- Ửm, trường kiếm không tồi.

Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng:

- Kiếm tuy tốt, nhưng trong tay các ngươi thì chỉ là rác rưởi mà thôi.

Tay phải Cao Lôi Hoa hơi dùng sức trường kiếm liền bị bẻ cong:

- Vừa rồi ngươi muốn động vào con của ta đúng không?

Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn Long kỵ sĩ.

- Cha!! Help!! Con sắp rơi rồi!

Nguyệt Sư ôm đuôi cư long hét lên, hắn cảm thấy từ khi Cao Lôi Hoa xuất hiện, cự long càng run lên mạnh mẽ.

Vì cự long rùng mình, khiến cho Nguyệt Sư đang ôm cái đuôi lại càng thảm! Riêng việc ôm cũng đã khó khăn, nên khi Ám Hắc Long run rẩy thì Nguyệt Sư lại càng cảm thấy sắp không trụ được nữa rồi. Nếu Cao Lôi Hoa không cứu hắn có thể hắn sẽ rơi xuống.

- Ha ha. Tên đầu bạc kia, ta cảnh cáo ngươi, cấm ngươi lôn xộn.

Sau khi nghe được tiếng thét của Nguyệt Sư.

Đức Xuyên liền tỉnh táo tinh thần:

- Ngươi dám động đến ta, ta sẽ bảo Ám Hắc Long ném đứa con yêu quý của ngươi xuống.

- Ha ha, ngươi nói con cự long bên dưới này sao? Nếu thích ngươi cứ bảo nó ném thử xem.

Cao Lôi Hoa cười nói, cự long là một sinh vật rất nhạy cảm. Từ khi Cao Lôi Hoa với thực lực bậc tám xuất hiện, Ám Hắc Long liền cảm thấy khí thế áp bức từ hắn mang lại nên mới run rẩy từ nãy đến giờ.

- Ngươi cứ thử xem! Kêu con cự long kia ném con ta xem nào!

Cao Lôi Hoa thò tay ra bóp chặt yết hầu của Đức Xuyên. Không có một chút phản kháng, Đức Xuyên chán nản phát hiện ra trước mặt nam tử này ngay cả năng lực phản kháng hắn còn không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Lôi Hoa bóp yết hầu của mình!

- Đây là ngươi bức ta! Ám Hắc Long ném tên lỗ mãng kia đi!

Đức Xuyên không ngờ Cao Lôi Hoa còn dám động thủ, liền chó cùng rứt giậu! Hắn cắn chặt răng ra lệnh cho Hắc Long.

- Rống! Rống!

Nhưng Ám Hắc Long lại rên rỉ kêu hơn nữa cũng không dám phất đuôi ném tên thú nhân kia xuống, bởi vì nó không dám. Nó cảm giác được nam tử đầu bạc trên lưng nó không phải là người mà là thần!

Vậy nên nó cũng không dám động thủ, hơn nữa lại còn cẩn thận cuốn cái đuôi lại, đảm bảo Nguyệt Sư không thể rơi xuống.

Đức Xuyên nhìn Ám Hắc Long không tuân theo mệnh lệnh của hắn ngược lại lại còn muốn bảo vệ Nguyệt Sư, tức muốn hộc máu.

- Ngươi thấy chưa.

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Ngươi đã làm gì Ám Hắc Long của ta!



Đức Xuyên nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. Hắn cảm giác được dường như Cao Lôi Hoa đã động tay động chân vào việc này. Nếu không, tại sao Ám Hắc Long lại không nghe mệnh lệnh của hắn?!

- Ta không cần phải làm gì.

Cao Lôi Hoa cười lạnh:

- Bây giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn.

Hắn nâng Đức Xuyên rồi nói tiếp:

- Thứ nhất, ngươi và con Ám Hắc Long này cởi bỏ khế ước rồi đưa ta long địch, ta sẽ cho ngươi rời khỏi đây. Thứ hai, ta sẽ giết ngươi.

Long địch, là vật mà tất cả các long kỵ sĩ đều có. Khi khế ước với cự long, long kỵ sĩ đều nhận được một long địch. Long địch này như là một thứ nguyên không gian. Bởi cự long rất thích ngủ nên long địch chính là nơi cho chúng ngủ, và hơn nữa long địch có thể bất cứ lúc nào triệu hoán cự long. Có thể nói, long địch chính là một không gian cho sủng vật!

- Không thể, điều đó không có khả năng! Ta không thể cùng Ám Hắc Long giải trừ khế ước, lại càng không thể đưa long địch cho ngươi!

Đưc Xuyên không nghĩ ngợi hét lên. Sự tình liên quan đến tôn nghiêm của long kỵ sĩ, hắn không thể chủ động bỏ khế ước với cự long.

- Ngươi có đồng ý cởi bỏ khế ước không, đối với ta không có chuyện gì lớn.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Tuy có đôi chút phiền toái, nhưng chỉ là sau khi giết ngươi khế ước sẽ được giải trừ. Mà long địch thì không có cũng không sao cả. Ta sẽ đến hội đấu giá tìm mua long địch. Hiện tại, hội đấu giá nhiều như vậy, bỏ một chút thời gian là có thể tìm được thôi.

Cao Lôi Hoa nói tiếp:

- Kỳ thât, chẳng qua là ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi đưa cho ta long địch, cởi bỏ khế ước, vậy sẽ đỡ phiền toái hơn, rồi ta sẽ thả ngươi ra. Được rồi, ta sẽ cho ngươi suy nghĩ một chút, muốn chết hoặc nghe theo lời ta.

Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Đức Xuyên trầm mặc, Đúng như lời Cao Lôi Hoa nói, sau khi hắn giết mình, khế ước giữa mình và cự long tự nhiên sẽ được giải khai. Vậy nên có cởi bỏ khế ước hay không, không còn quan trọng. Tuy long địch rất ít, nhưng trong hội đấu giá có thể cũng bán.

Nhưng muốn hắn tự động bỏ khế ước và giao ra long địch của mình khiến hắn rất khó chịu. Đây là chuyện vô cùng sỉ nhục đối với long kỵ sĩ. Nếu làm chuyện này hắn sẽ mất đi sự tôn nghiêm của long kỵ sĩ!

Lòng tôn ngiêm hoặc sinh mạng. Đức Xuyên đang khó khăn chọn lựa giữa hai thứ này.

Thật lâu sau, Đức Xuyên dường như hạ quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cao Lôi Hoa:

- Vậy, ta sẽ đưa cho ngươi long địch và tự động trừ bỏ khế ước. Nếu như vậy ngươi chắc chắn sẽ thả ta chứ?

- Đương nhiên, lấy danh nghĩa của Thú thần ta thề với ngươi.Chỉ cần người làm theo lời ta nói thì ta sẽ thả ngươi.

Cao Lôi Hoa mỉm cười nói với Đức Xuyên.

- Được, ta sẽ tin tưởng ngươi một lần.

Đức Xuyên cắn chặt răng. Con người của thế giới này rất tin tưởng thần, vì thế lời thề với bọn họ là chuyện rất nghiêm túc. Nếu trái lời thề sẽ bị thần trừng phạt! Vậy nên, Đức Xuyên liền tin tưởng Cao Lôi Hoa. Dù rằng sự tôn nghiêm rất đáng quý, nhưng tính mạng còn quý hơn! Còn sống mới là vương đạo! Đây gọi là thanh sơn bất cải, lục thủy thường lưu ( núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy!)

- Long thần vĩ đại, ta – Đức Xuyên lấy danh nghĩa của mình, khẩn cầu ngài, giải trừ khế ước của ta cùng với cự long này. Khế ước giải!

Đức Xuyên hét một tiếng rồi quanh thân hắn xuất hiện ánh sáng màu đen. Cũng giống hắn, quanh thân thể của Ám Hắc Long cũng tỏa ra quang mang màu đen.

- Rống!

Ám Hắc Long gào một tiếng bi ai, nó vì chủ nhân mà gào thét. Long kỵ sĩ tự giải trừ khế ước với tọa kỵ của mình rất ít gặp trừ khi chủ nhân của chúng qua đời.

- Khế ước đã được giải khai.

Đức Xuyên khó khăn nói với Cao Lôi Hoa. Dù sao yết hầu của hắn vẫn bị Cao Lôi Hoa bóp.

Tiếp đó, hắn lấy long địch từ trong thứ nguyên không gian ra. Là một long kỵ sĩ hắn luôn có thứ nguyên không gian của riêng mình.

- Được rồi, như lời thề của ta, ta sẽ thả ngươi đi.

Cao Lôi Hoa tiếp nhận long địch từ tay Đức Xuyên, rồi mỉm cười tà dị

- Thả ta ra.

Đức Xuyến đáp lại lời Cao Lôi Hoa.

- Không thành vấn đề. Ta là người giữ chữ tín. Theo lời hứa, ta sẽ thả ngươi ra.

Cao Lôi Hoa cười nói, dưới cái nhìn nghi hoặc của Đức Xuyên, hắn nhấc Đức Xuyên đi ra rìa cự long, sau đó nhẹ nhàng thả tay ra!

- Không ngươi không thể làm như vậy. Không!!!!!!!

Đức Xuyên hét thảm thiết, cả người rơi xuống dưới.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Vú Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook