Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 321: Tín đồ.

Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ

24/04/2013



Hắn có thể trở thành tộc trường chính là vì đầu óc mẫn tuệ cùng cảm giác sắc bén của mình!

Khi mỗi tộc nhân thi triển lôi thuẫn thuật, hắn liền cảm giác được thần uy phía trên đầu bọn họ. Thứ này, hắn đã từng thấy trên các vị thần trong quang minh liên minh và hắc ám ma tộc trong lần đại chiến thần ma lúc trước.

Độc nhãn cự nhân là một chi nhánh của bộ tộc người khổng lồ. Bọn họ có tuổi thọ có thể so sánh với cự long, mà khả năng sinh sản của họ cũng cao hơn cự long rất nhiều.

Vừa rồi, khi bọn họ thi triển lôi thuẫn thuật. Hắn chợt cảm thấy đạo lôi thuẫn này so với lần trước có chỗ bất đồng. Lôi thuẫn thuật lần này kể cả tốc độ lẫn uy lực đều mạnh hơn trước kia.

Thân là tín đồ của Lôi Thần. Bọn họ - Độc nhãn cự nhân dựa vào lôi linh để thi triên ma pháp, dùng tín ngưỡng của mình để trao đổi với thần linh. Tín ngưỡng lực có hai loại, một loại là lúc nào cũng cảm ơn thần linh vì đã sinh ra mình, còn loại còn lại chính là tín ngưỡng khi triển khai ma pháp.

Mà, tốc độ và uy lực ma pháp của bọn họ lại liên hệ tới khoảng cách từ họ tới thần của mình.

Khi thi triển lôi thuẫn thuật, một cỗ lực lượng từ phương xa hướng tới, A Nặc cũng quay lại nhìn địa phương đó.

Nhưng ở lần thứ hai khi các tộc nhân thi triển “lôi mâu thuật”. Bỗng phía tay phải phát ra một cỗ thần uy mà lúc vừa nãy hắn nhận ra.

Hắn cảm giác được, đây chính là thần uy của thần mình! Lôi điện thần uy, hắn đã từng nhìn thấy một lần ở trên đại lục. Trong một lần hiến tế, hắn đã thấy thần uy của Lôi Thần!

Độc Nhãn Cự Nhân bọn họ đã từng sống trên đại lục xinh đẹp kia. Bọn họ là nhất mạch thượng cổ cự nhân, là một chi trực hệ. Hồi trước trên đại lục da bọn họ cũng không đen như thế này. Hồi đó, bọn họ có làn da vàng khỏe mạnh, trong tay họ là một tầng lôi điện màu vàng.

Bọn họ được gọi là “thiểm điện cự nhân”!

Bọn họ là người hầu của Lôi Thần! Sự tồn tại có thể sánh với cự long.

- Thần, không rời bỏ chúng ta!

A Nặc dùng ngôn ngữ đại lục hét lên.

Nhìn thấy A Nặc quỳ xuống. Đám Độc nhãn cự nhân cũng chẳng biết lý do. Nhưng bọn họ vẫn nghe theo lời của tộc trưởng, hạ thân thể khổng lồ của mình quỳ xuống.

+++++++++++++++++++++++.

Lúc này, ở hướng mà đám Độc nhãn cự nhân quỳ xuống, Cao Lôi Hoa gãi gãi đâu.

Này, đám độc nhãn cự nhân này, không phải quỳ mình chứ?

Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Phải biết rằng, hắn là người địa cầu, nên chưa từng biết cảm giác bị người ta quỳ lạy.

- Thần của con! Người đừng bỏ rơi chúng con!



Nhìn thấy Lôi thần không để ý tới mình, A Nặc rất sợ hãi mình sẽ bị vứt bỏ thêm một lần nữa. Bọn họ sợ cảm giác bị thần ruồng bỏ.

- Thần?

Cao Lôi Hoa đứng lên, dường như người to lớn đó thật sự nói với mình.

- Thần?

Nhìn tộc trưởng của mình, dường như đám độc nhãn cự nhân cũng nghĩ ra cái gì đó. Nên, ngay lập tức, bọn họ lầm bầm một thứ ngôn ngữ mà Cao Lôi Hoa không biết.

Ngôn ngữ mà nhóm độc nhãn cự nhân này dùng là nguyện văn của tế tự khi còn trên đại lục. Đây là ngôn ngữ cổ tạo thành nguyện văn bây giờ mà những tế tự vẫn ngâm xướng.

- U minh hắc ám theo ta. Trong bóng đêm, có lôi điện dẫn đường. Tuy rằng khó khăn nhưng không quá nguy hiểm. Bởi vì có người dẫn đường …

Những câu bản địa chú văn từ trong miệng của đám khổng lồ này vang lên. Đồng thời một cỗ tín ngưỡng cũng điên cuồng lao về phía Cao Lôi Hoa.

Dưới tác dụng của tín ngưỡng lực, ảo giác thân thể phía sau Cao Lôi Hoa dần dần ngưng tụ lại.

Tay trái nắm lấy Tài Quyết Chi Nhận, tay phải cầm Thần Phạt Chi trượng. Quanh thân tỏa ra hào quang màu vàng. Đây chính là ảo giác thân thể của Lôi Thần.

Xác định được, đám người khổng lồ kia gọi chính là mình. Cao Lôi Hoa liền đứng lên, bay về phía đám người độc nhãn cự nhân.

- Thần, thần của chúng con!

Nhìn về đằng xa, A Nặc không nhịn được kích động nói. Con mắt duy nhất của hắn đã rơi lệ.

Ngàn năm trước khi trợ giúp Quang Minh liên minh truy kích Ma tộc ở tử nguyệt tinh. Bọn họ đã bị Quang Minh quân vứt bỏ tại nguyệt cầu này.

Trải qua mấy ngàn năm, bọn họ lại có hy vọng. Thần của bọn họ - Lôi thần đã tự tới đây. Thần tới là để đón bọn họ về!

Nghĩ vậy A Nặc ngẩng đầu lên :

- Thần của con, có phải người tới đón con dân của người?

Từ lúc đến đây, tín ngưỡng lực của đám độc nhãn cự nhân không ngừng chảy vào người Cao Lôi Hoa, rồi hình thành một quang cầu màu tim xung quanh hắn.

Cứ như thế, thần uy cứ phát ra trên người Cao Lôi Hoa. Đây chính là thần uy của thần khi đối mặt với tín đồ. Không có cảm giác áp bách, nhưng cỗ thần uy này lại khiến co A Nặc rất kích động.

Tuy rằng thân hình của thần có chút nhỏ, nhưng điều quan trọng hơn hắn là thần!

Nhìn giọt nước mắt rơi xuống. Tuy rằng rơi trúng đầu Cao Lôi Hoa nhưng bị lôi quang hộ thể cản lại. Mặc dù không trúng, nhưng vẫn khiến Cao Lôi Hoa tức giận.



Vậy nên, không chút do dự, ảo giác thân thể phía sau Cao Lôi Hoa nhận lệnh của chủ nhân đá bay A Nặc ra ngoài.

- Thần ơi, người vứt bỏ con dân của ngài hay sao?

Mắt A Nặc rưng rưng, đáng thương nhìn Cao Lôi Hoa, rất giống như người vợ bị bỏ rơi. Điều này so sánh cũng không sai biệt lắm.

- Phù phù!

Sau khi đá tên khổng lồ kia ra, Cao Lôi Hoa thở ra rồi nói:

- Nghe lời ta, các ngươi đã xảy ra chuyện gì.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm A Nặc.

- Thần, người đừng bỏ rơi chúng tôi.

A Nặc nói.

- Được rồi, được rồi, không vứt bỏ các ngươi. Nói coi chuyện gì đã xảy ra đi.

Cao Lôi Hoa cảm thấy nổi da gà. Nghe một người khổng lồ ca mười thước nói không được bỏ rơi hắn thật khiến người ta sởn tóc gáy.

Tuy nhiên, may mắn là vẫn giao tiếp được với bọn họ.

- Thần của con, người muốn con nói từ đâu?

A Nặc hỏi, hắn cũng không biết thần muốn cái gì.

- Các ngươi, ngay từ đầu không phải ở mặt trăng tím này đúng không?

Cao Lôi Hoa hỏi, bởi vì ngay từ đầu tên độc nhãn cự nhân kia đã nói dẫn hắn trở về. Mà bọn họ biết Cao Lôi Hoa là Lôi thần của lục địa. Vậy thì nói đúng ra họ là những người từ lục địa lên đây.

- Thần của con, người quên chúng con sao? A, bộ dáng của chúng con hoàn toàn bị biến đôi. Người không nhận ra chúng con cũng là chuyện bình thường.

A Nặc nói:

- Chúng con gọi là “ lôi điện cự nhân” – người hậu trung thành nhất của ngày. Vồn rằng chúng con là làn da vàng có thể phát ra lôi điện màu vàng. Chúng con từng ở trên lục địa.

Dừng một lát, A Nặc nói tiếp:

- Tại đây chúng con có một thần điện thờ người. Chúng con mãi là tín đồ trung thành của người...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Vú Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook