Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 200: Vong Linh Nữ Thần thích ngược đãi. (P1)

Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ

24/04/2013



Hừ! Tra Lý khẽ thở dài rồi từ từ bước về phía tòa thành bị phong ấn. Kể từ lần trước cảm thấy thẹn với Vong Linh Nữ Thần, hắn mất tích đã hơn một nghìn năm. Mấy năm gần đây, thỉnh thoảng hắn cũng ẩn dấu khí tức của mình, lặng lẽ đến nhìn lãnh thổ thuộc về thú nhân này. Nhưng không một lần nào quang minh chính đại trở về.

- Ta… đã… trở… về.

Tra Lý nhìn tòa thành cao vút, khẽ hô lên một tiếng.

- Thú thần vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta, sức mạnh, dũng cảm, trung thành, vĩnh viễn không rời khỏi Thú tộc.

Khi Tra Lý vừa mới đặt chân tới tòa thành thì, cửa chính của tòa thành đột nhiên tự động mở ra.

Nhìn về phía trước, bảy vị cường giả thánh giai của Hoàng kim sư tộc dẫn theo tất cả dũng sĩ của tộc quỳ ở cửa thành. Bọn họ đã cảm giác được khí tức của Thú thần từ rất xa. Nhất thời, các chiến sĩ của hoàng kim sư tộc vô cùng xúc động. Thật sự là khí tức của Thú thần, Thú thần cũng không bỏ Thú tộc!

- Ta đã trở về!

Nhìn tộc nhân đông nghịt trước mặt, Tra Lý khẽ thở dài.

- Thần đã ngày đêm chờ đợi vị thần của mình trở về.

Tộc trưởng đương nhiệm của hoàng kim sư tộc quỳ ở trước mặt Tra Lý, nước mắt lưng tròng.

- Nghìn năm qua, khổ cho các ngươi rồi.

Tra Lý giơ tay phải:

- Lần này, tôi đến là muốn làm một chuyện. Đó là đưa cả tộc ra khỏi phong ấn này! Nơi này, không phải thế giới dành cho những dũng sĩ của chúng ta. Thế giới của các ngươi là ở bên ngoài rộng lớn! Ở chỗ đó, mới là chỗ các ngươi tự do phát huy lòng dũng cảm.

- Thú thần!!

Hoàng kim sư tộc sau khi nghe được lời nói của Tra Lý thì kích động. Thậm chí có người còn không tin mà vỗ vỗ vào mặt mình. Khi thấy mình không phải là đang mơ, tất cả thú nhân đều kích động mà rống lên:

- Thú thần, vị thần của sức mạnh! Sức mạnh vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta!

- Thú thần luôn tồn tại cùng chúng ta!

Các chiến sĩ của hoàng kim sư tộc đấm liên tục vào ngực mình. Chiến sĩ của hoàng kim sư tộc là mạnh mẽ nhất. Nhưng ở bên trong phong ấn này nhiều năm như vậy, bọn họ khát khao được chiến đấu. Chiến trường, là chốn quy tụ của bọn họ. Khát vọng lớn nhất của hoàng kim sư tộc khi được chết không phải là chết già trong nhà mình, mà là chết ở trên chiến trường.

- Để cho thế giới lại thấy rõ sức mạnh của thú tộc chúng ta!

Thú thần quát to một tiếng, giơ nắm tay phải lên cao. Tra Lý lúc này là Thú thần cuồng bạo không ai bì nổi:

- Chuẩn bị một chút đi, hỡi những dũng sĩ của ta. Để cho những tên đã quên sức mạnh của Thú tộc kia biết một chút cái gì gọi là dũng sĩ Thú tộc!

**************

- Đúng rồi, Phỉ Ti Nhĩ. Cô có nghĩ tới chuyện đưa Vong Linh tộc ra khỏi phong ấn này không?

Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo, quay lại nhìn Vong Linh Nữ Thần :

- Phong ấn này có thể làm suy yếu thực lực của Vong Linh tộc các cô bất cứ lúc nào. Bây giờ, tầng phong ấn này đối với tôi mà nói thì cũng chỉ là một tầng biên giới lúc nào cũng có thể phá vỡ được.

- Đi ra ngoài sao?

Vong Linh Nữ Thần Phỉ Ti Nhĩ cười khổ:

- Không lúc nào tôi không muốn cả. Nhưng bây giờ. Ôi! Cho dù chúng tôi có đi ra thì sau đó phải đi theo con đường nào đây? Trên thế giới rộng lớn hiện giờ còn chỗ nào cho tộc Vong Linh chúng tôi dung thân chứ? Chúng tôi thua trong đại chiến thần ma, bây giờ chúng tôi chỉ như con chuột chạy qua đường thôi.

Cao Lôi Hoa đột nhiên nở nụ cười thần bí:

- Có lẽ, tôi có thể tìm cho các cô một chỗ.

- Cái gì?

Vong Linh Nữ Thần kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa:

- An bài cho chúng tôi nơi ở sao? An bài như thế nào?

- Ha ha!

Cao Lôi Hoa chỉ chỉ lên bầu trời:

- Nếu có thể, tôi muốn xây dựng một chỗ cho mình. Ở trên trời.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, anh đang nói giỡn sao?

Vong Linh Nữ Thần cười méo nói:

- Trên bầu trời con người làm sao sống được? Cho dù thiên đường của Thần tộc, địa ngục của Ma tộc chẳng qua cũng chỉ là một cái không gian khác mà thôi.

- Hắc hắc!

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Tạm thời, tôi cũng không thể khẳng định. Nhưng, tôi đã từng ở nơi mà nhìn thấy giống như một - hòn đảo nhỏ trên không trung!

- Hòn đảo ở trên không sao?

Vong Linh Nữ Thần nhíu mày:

- Đó là cái gì vậy?

- Một hòn đảo nhỏ có thể lơ lửng trên không trung.

Cao Lôi Hoa cười ha ha nói:



- Nếu như có thể chế tạo ra một hòn đảo trên không, cô thấy tộc Vong Linh có thể sống ở đó được không? Bởi vì tộc Vong Linh các cô dường như rất sợ ánh sáng mặt trời.

- Nếu như anh có thể tạo ra được, tộc Vong Linh ở trên đó ở tuyệt đối không phải là vấn đề!

Vong Linh Nữ Thần nói:

- Tộc Vong Linh chúng tôi chẳng qua là không thích ánh mặt trời, nhưng không e ngại nó. Thậm chí có một số vong linh còn rất thích tắm nắng. Có điều chúng tôi thích bóng đêm hơn thôi. Trong bóng tối, chúng tôi có thể phát huy ra 150% sức mạnh.

- Được!

Cao Lôi Hoa gật đầu nói:

- Vậy là được! Chỉ cần tôi làm xong một hòn đảo nhỏ giữa không trung, thì sẽ đưa tộc Vong Linh của cô ra khỏi phong ấn này!

- Tốt!

Vong Linh Nữ Thần cũng hô to đáp, trong mắt nàng hiện lên một chút chờ đợi. Trong chỗ phong ấn này, toàn thể sức mạnh của tộc Vong Linh đều giảm xuống theo bậc thang. Cứ tiếp tuc như vậy, qua mấy nghìn năm nữa, sợ rằng các chiến sĩ của tộc Vong Linh chắc chắn sẽ trở nên yếu ớt vô lực:

- Chỉ cần anh làm được một hòn đảo trên không, tộc Vong Linh chúng tôi sẽ theo anh đi ra ngoài.

- Đầu tiên tôi phải làm xong tất cả mọi chuyện trước mắt đã, rồi tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị làm việc này.

Cao Lôi Hoa cười đắc ý, hòn đảo trên không, từ khi Cao Lôi Hoa nhìn thấy Lôi thần điện thì luôn ghi tạc trong lòng. Khi đó, Cao Lôi Hoa liền nghĩ ngay đến chuyện làm cho Tĩnh Tâm một cái, để làm nơi tổ chức đám cưới cho hắn và Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa đã nói muốn cho Tĩnh Tâm một cái hôn lễ đặc biệt. Lúc ấy hắn liền nghĩ tới hòn đảo Lôi thần điện ở giữa không trung. Đều là Lôi thần, Cao Lôi Hoa nghĩ những chuyện mà Lôi thần làm được chẳng lẽ hắn làm không được. Chỉ cần có phương pháp, Cao Lôi Hoa sẽ làm ra một hòn đảo trên không thứ hai.

Nhưng mà, chế tạo hòn đảo ở trên không thì Cao Lôi Hoa vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, chẳng hạn như cái quan trọng nhất—Nhân lực!

Nhưng nếu như có tộc Vong Linh, về mặt nhân lực sẽ không còn là vấn đề nữa rồi. Cao Lôi Hoa cười hài lòng.

- Nếu như anh thực sự làm được một hòn đảo giữa không trung, Vong Linh tộc của chúng tôi sẽ mãi là người bạn trung thành với anh.

Vong Linh Nữ Thần muốn tỏ ý với Cao Lôi Hoa rằng nếu như hắn có thể đưa tộc Vong Linh ra ngoài, thì cả tộc sẽ là minh hữu tận tâm vì hắn.

Cao Lôi Hoa gật đầu, hắn muốn chính là kết quả này. Hắn tốn nhiều sức lực muốn đưa tộc Vong Linh ra ngoài, cũng là tìm cho mình một minh hữu. Dù sao cũng có rất nhiều chuyện mà không phải một người hùng mạnh thì có thể làm được.

- Như vậy, đợi chuyện của Thú tộc làm xong, tôi sẽ đi xem Lôi thần điện đã.

Cao Lôi Hoa nói:

- Tôi phải tìm đươc phương pháp chế tạo đảo trên không.

Cùng Cao Lôi Hoa đi vào chính điện của Vong Linh thần điện, Vong Linh Nữ Thần đột nhiên quay lại nói với hắn:

- Cao Lôi Hoa, các anh đến Vong Linh cốc này chính là muốn dẫn hoàng kim sư tộc rời khỏi chỗ này sao?

- Đúng vậy!

Cao Lôi Hoa gật đầu nói.

- Vậy, hắn cũng đến đây chứ.

Vong Linh Nữ Thần cúi đầu nói.

- Ừ!

Cao Lôi Hoa ôm chặt Bảo Bảo ở trong lòng:

- Cô muốn đi tìm hắn sao?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Không biết. Tôi cũng không biết có nên đi tìm hắn không.

Vong Linh Nữ Thần khẽ thở dài:

- Giữa tôi và hắn, chuyện gì đã xảy ra thật sự là khó mà nói rõ được. Mối quan hệ giữa tôi và hắn cũng rối loạn.

- Nữ thần điện hạ!

Khi Cao Lôi Hoa và Vong Linh Nữ Thần đang nói chuyện, một Vong Linh kỵ sĩ từ ngoài cửa chạy vào:

- Nữ thần! Hoàng kim sư tộc đã tập trung đến trước cổng Vong Linh thần điện. Chúng ta có phát động tấn công không?

- Đợi một chút.

Vong Linh Nữ Thần nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Cao Lôi Hoa:

- Là hắn đến đây sao?

- Ngoài hắn ra, còn ai có thể khiến cho hoàng kim sư tộc đến đây được chứ?

Cao Lôi Hoa mỉm cười.

- Được rồi. Chúng ta đi ra thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp. Đi ra xem hắn thế nào.

Vong Linh Nữ Thần bóp chặt tay phải, mạnh đến nỗi làm cho những đốt ngón tay của nàng hiện trắng nhợt.

Tên vong linh kỵ sĩ đi trước dẫn đường, Cao Lôi Hoa và Vong Linh Nữ Thần bước theo ra cửa Vong Linh thần điện.

Từ xa, Cao Lôi Hoa đã nhìn thấy hình dáng của Tra Lý đang mặc một bộ tinh linh chiến giáp có hoa văn. Tra Lý đang đi qua đi lại trước cửa Vong Linh thần điện.

- Ngươi còn tới chỗ này làm gì?

Vong Linh Nữ Thần sau khi đi đến cửa, liền nhìn chằm chằm vào Tra Lý. Nhìn thấy hắn là lập tức nàng cảm thấy cơn tức giận và oán hận từ trong lòng bốc lên. Nàng nghĩ đến chuyện một mình nuôi nấng con gái, mà tên này đã lâu như vậy rồi vẫn chưa từng đến thăm hai mẹ con mình một lần nào. Lại thấy dáng điệu của hắn bây giờ bắt chước giống như chó vậy lại càng làm cho Vong Linh Nữ Thần cảm thấy khó chịu. (Tra Lý rống lên: Oan uổng, cũng không phải vì tôi muốn đẹp zai hơn một chút nên mới đặc biệt mặc bộ áo giáp tốt nhất hay sao!)



- Ta...ta … ta muốn đến xem (cô), ta muốn đến, lấy lại cây búa của ta.

Tra Lý mặt đỏ lên, sau đó hắn lắp bắp nói ra một câu làm cho Cao Lôi Hoa muốn hộc máu.

Vong Linh Nữ Thần nghiến răng:

- Được thôi, tự ngươi đi mà lấy cây búa gãy về đi!

Thú thần chẳng biết làm sao, hắn nắm chặt tay. Vừa rồi rõ ràng muốn nói một đằng, nhưng đúng lúc muốn mở miệng thì, lại không thể nói ra được. Cuối cùng đành phải nói nẻo khác.

Sau khi nhìn thấy những phản ứng của Vong Linh Nữ Thần. Tra Lý lại càng muốn vả miệng mình một cái thật mạnh. Ngay cả một câu nói cho ra dáng cũng không nói nên lời. Sau khi hít một hơi thật sâu, Tra Lý cuối cùng cũng nói được một câu.

- Cô, cùng với ta đi lấy búa được không?

Tra Lý mặt mày nhăn nhó giống như đít khỉ, nhưng lần này rốt cuộc cũng nói ra một câu ra hồn.

Vong Linh Nữ Thần đang nhíu mày, nghe xong câu này của Tra Lý thì mới dãn ra. Sau đó nàng xoay người đi vào sâu bên trong Vong Linh thần điện.

Vong Linh Nữ Thần vừa đi, Tra Lý cũng không biết phải làm sao. Nàng cũng chẳng hề nói, đó là đồng ý hay không đồng ý đây?

- Vẫn đứng đực ở đó làm gì? Còn không đi vào đi.

Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ đi đến phía sau Tra Lý. Không chút lưu tình mà đạp hắn một nhát bắn vào trong thần điện.

- Tôi, đi vào với nàng sao?

Tra Lý lập tức hiểu rõ ý tứ của Cao Lôi Hoa, sau đó điên cuồng chạy theo bóng của Vong Linh Nữ Thần.

- Ba ba! Ngày hôm nay Tra Lý thúc thúc rất lạ, giống như phát tình vậy.

Bảo Bảo ngẩng lên nói với Cao Lôi Hoa.

- He He! Bảo Bảo nói cực kì chính xác, hắn phát tình rồi.

Cao Lôi Hoa cúi đầu nói với Bảo Bảo:

- Bảo Bảo nè, con không muốn biết cha ruột của con sao?

- Cha ruột sao?

Bảo Bảo cúi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không ngờ lại gật đầu. Nó thật sự muốn biết mặt mũi người cha ruột của mình như thế nào.

- Hắc hắc!

Cao Lôi Hoa cười rồi ôm Bảo Bảo đi vào trong tầng hầm.

- Cao huynh đệ, chờ tôi với.

Vong Linh Đại trưởng lão cũng kêu lên một tiếng, nhanh chân nhanh tay chạy theo phía sau Cao Lôi Hoa.

- Chắc là ở dưới tầng hầm.

Cao Lôi Hoa lẩm bẩm nói, hắn còn nhớ rõ lúc mới đến đã thấy cây búa kia của Thú thần ở bên trong tầng hầm. Vậy chắc chắn Vong Linh Nữ Thần sẽ đưa Thú thần đi xuống đó rồi.

Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo, cùng Vong Linh Đại trưởng lão ở phía sau, một nhóm ba người lén lút đi tới tầng hầm.

- Xác định mục tiêu đang ở phía trước, cẩn thận hành động. Đừng làm ra tiếng động.

Cao Lôi Hoa khẽ nói với Bảo Bảo và Vong Linh Đại trưởng lão.

Vong Linh Đại trưởng lão và Bảo Bảo đều gật đầu. Sau đó ba người cẩn thận mà đi tới cửa hầm ngầm. Khi chuẩn bị di chuyển, thì đúng lúc có vài tảng đá lớn còn chưa được đem đi, vừa vặn có thể để cho ba người Cao Lôi Hoa nấp vào.

Khi ba người Cao Lôi Hoa mò đến cửa tầng hầm, từ xa đã nghe thấy bên trong truyền ra những âm thanh kỳ quái.

- Aaah! Ư~~ Hừ!

Không phải chứ! Một chuỗi âm thanh dâm đãng từ bên trong tầng hầm truyền ra.

Chẳng lẽ Thú thần và Vong Linh Nữ Thần lại bất đầu “Tình yêu điên cuồng!” sao? Trên mặt Cao Lôi Hoa lộ ra một nụ cười dâm đãng. Nhưng mà nghĩ lại, không đúng! Thanh âm này dường như là của Thú thần thì phải?

Thế là, Cao Lôi Hoa và Vong Linh Đại trưởng lão mang theo lòng hiếu kỳ lén lút nấp ở cửa động, ngó vào bên trong.

Sau đó hai người đều trợn mắt nhìn tình cảnh trước mặt.

Trên mặt đất trong tầng hầm, Thú thần Tra Lý bị lột sạch chỉ còn lại một cái quần nhỏ, cả người bị cột vào giữa tầng hầm. Nhìn thấy kỹ năng trói buộc như vậy, Cao Lôi Hoa có thể khẳng định Vong Linh Nữ Thần là một cao thủ trong chuyện đó.

Bây giờ, ở trong tầng hầm, Vong Linh Nữ Thần vốn rất ốm yếu lại đang cầm lấy cái búa của Thú thần, dùng cái búa đó làm cái vợt “Bóng bàn”, mà bóng thì đương nhiên là Thú thần Tra Lý. Mà vợt bóng bàn tất nhiên sẽ là bản mặt của búa. Còn tiếng kêu “Êm tai” a a kia chính là từ trong miệng của Thú thần phát ra.

Nhìn Vong Linh Nữ Thần bây giờ, trong đầu Cao Lôi Hoa đột nhiên hiện lên một từ: “Nữ hoàng SM!”

(SM - sadomasochism: Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi)

- Ba ba, mụ mụ và thúc thúc đang chơi cái gì vậy? Nhìn thấy có vẻ chơi rất vui vậy?

Bảo Bảo nghi hoặc hỏi Cao Lôi Hoa.

- Ừ! Đang chơi một trò rất vui.

Cao Lôi Hoa vì không muốn làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của Bảo Bảo nói:

- Đó là một trò chơi rất vui.

- Vậy à!

Bảo Bảo gật đầu, dường như đã hiểu..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Vú Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook