Chương 173: Bí mật của bà chủ (1)
Thập Nguyệt Sơ
08/08/2018
Tâm sự không che giấu được bao giờ cả, sướng vui đau buồn đều hiển hiện
trên khuôn mặt, ở chung với người như thế thật sự rất dễ dàng.
Vì lẽ đó, Lan San mới cùng Phương Lê hàn huyên một hồi, nhanh chóng coi cô ấy là bằng hữu.
“Tốt nhất tôi nên mang hoa quả cho bọn họ trước.” Phương Lê bưng đĩa hoa quả đã được gọt, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Muốn tôi giúp không?’
“Không cần, cô giữ thang cho tôi là được rồi.”
Một lát sau nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Lan San xoay người: “Phương Lê này, đã thả thang được chưa...” Nhìn người phía sau, Lan San nuốt hết tất cả những lười muốn nói tiếp về sau.
“Vệ Thạc Nhân? Anh cũng tới?”
Vệ Thạc Nhân cười khẽ, như làn gió xuân ấm áp, làm cho người khác phải đắm chìm: “Lan San, đã lâu không gặp.”
Lan San gật gù, cô cùng Vệ Thạc Nhân kể từ ngày đánh nhau đó đã lâu rồi không gặp lại: “Đúng đấy, hơn một tháng rồi, anh đến lâu chưa, sao lại không ra ngoài đấy?”
“Vừa tới, bọn họ đang đánh bài, tôi muốn lấy cái ly... Không nghĩ rằng cô cũng tới.”
Lam Tu nói với Vệ Thạc Nhân rằng đêm nay tổ chức buổi tiệc, muốn anh ta nhất định phải tham gia, anh ta lúc đó cũng không để ý lắm, ai ngờ tại đây lại có thể gặp được Lan San.
Lan San xoa xoa mũi: “Tôi vốn không muốn đến, nhưng ai biết được tên tiểu tử Minh Dạ kia lại sống chết lôi kéo tôi đến đây cho bằng được, tôi lại còn bị cưỡng ép lên xe.”
Chính bản thân cô cũng không biết, mỗi khi cô nói đến Minh Dạ thì hai mắt hơi nheo lại, đuôi lông mày cong còng, phảng phất nét cười duyên.
Bàn tay của Vệ Thạc Nhân đặt trong túi áo nắm thật chặt, làm như thuận miệng hỏi: “Cô và Minh Dạ tốt chứ?”
Lan San đáp: “Rất rốt! Sao vậy?”
Cô thực sự không biết Vệ Thạc Nhân không phải hỏi chỉ do thuận miệng mà do có ý riêng, thế nhưng vào lúc này, hỏi vấn đề như vậy, cô cũng không nghĩ được nhiều.
Vệ Thạc Nhân đến gần Lan San, bức cô phải tự vào cái tháng, thấp giọng gọi một câu: “Lan San...”
Âm thanh không giống với sự ôn hòa ngày thường của anh ta, nhưng mang theo một ý vị, dưới ánh đèn chùm, đôi môi cong lên một vẻ tà mị.
Lan San cười có chút cứng ngắc, cô cảm thấy Vệ Thạc Nhân hôm nay hơi kỳ quái: “Ừm...”
Vì lẽ đó, Lan San mới cùng Phương Lê hàn huyên một hồi, nhanh chóng coi cô ấy là bằng hữu.
“Tốt nhất tôi nên mang hoa quả cho bọn họ trước.” Phương Lê bưng đĩa hoa quả đã được gọt, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Muốn tôi giúp không?’
“Không cần, cô giữ thang cho tôi là được rồi.”
Một lát sau nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Lan San xoay người: “Phương Lê này, đã thả thang được chưa...” Nhìn người phía sau, Lan San nuốt hết tất cả những lười muốn nói tiếp về sau.
“Vệ Thạc Nhân? Anh cũng tới?”
Vệ Thạc Nhân cười khẽ, như làn gió xuân ấm áp, làm cho người khác phải đắm chìm: “Lan San, đã lâu không gặp.”
Lan San gật gù, cô cùng Vệ Thạc Nhân kể từ ngày đánh nhau đó đã lâu rồi không gặp lại: “Đúng đấy, hơn một tháng rồi, anh đến lâu chưa, sao lại không ra ngoài đấy?”
“Vừa tới, bọn họ đang đánh bài, tôi muốn lấy cái ly... Không nghĩ rằng cô cũng tới.”
Lam Tu nói với Vệ Thạc Nhân rằng đêm nay tổ chức buổi tiệc, muốn anh ta nhất định phải tham gia, anh ta lúc đó cũng không để ý lắm, ai ngờ tại đây lại có thể gặp được Lan San.
Lan San xoa xoa mũi: “Tôi vốn không muốn đến, nhưng ai biết được tên tiểu tử Minh Dạ kia lại sống chết lôi kéo tôi đến đây cho bằng được, tôi lại còn bị cưỡng ép lên xe.”
Chính bản thân cô cũng không biết, mỗi khi cô nói đến Minh Dạ thì hai mắt hơi nheo lại, đuôi lông mày cong còng, phảng phất nét cười duyên.
Bàn tay của Vệ Thạc Nhân đặt trong túi áo nắm thật chặt, làm như thuận miệng hỏi: “Cô và Minh Dạ tốt chứ?”
Lan San đáp: “Rất rốt! Sao vậy?”
Cô thực sự không biết Vệ Thạc Nhân không phải hỏi chỉ do thuận miệng mà do có ý riêng, thế nhưng vào lúc này, hỏi vấn đề như vậy, cô cũng không nghĩ được nhiều.
Vệ Thạc Nhân đến gần Lan San, bức cô phải tự vào cái tháng, thấp giọng gọi một câu: “Lan San...”
Âm thanh không giống với sự ôn hòa ngày thường của anh ta, nhưng mang theo một ý vị, dưới ánh đèn chùm, đôi môi cong lên một vẻ tà mị.
Lan San cười có chút cứng ngắc, cô cảm thấy Vệ Thạc Nhân hôm nay hơi kỳ quái: “Ừm...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.