Chương 114: Cậu chủ đau lòng! (2)
Thập Nguyệt Sơ
06/07/2018
Trước kia cô ta cũng có hiềm khích với Lan San, hiện giờ gặp, lại thấy cô chỉ có một mình, đương nhiên không bỏ qua cho cô.
Thành ngữ nói kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, hiện tại Giang Dao Tuyết đâu chỉ đỏ mắt.
Trước kia Lan San ra cửa, luôn luôn rất huênh hoang, không mang theo hai ba trợ lý nữ tuyệt đối không ra ngoài.
Bây giờ cô chỉ có một mình trong tiệm quần áo, Giang Dao Tuyết cho là Lan San là ở trong nhà họ Minh không được Minh Dạ thích.
Cho nên đãi ngộ của cô không còn tốt như trước kia, nghĩ vậy lá gan của Giang Dao Tuyết lớn lên.
Người đứng cạnh Giang Dao Tuyết là một cô gái dáng người cao gầy, ánh mắt nhìn Lan San cũng không hiền lành.
"Thật đúng là cô, còn có mặt mũi dạo phố bên ngoài, xem ra Y Á nói rất đúng, cô đúng là một người phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ."
Người đi dạo phố cùng Giang Dao Tuyết là cô hai nhà họ Âu, Âu Nhuận Từ, cô ta rất thân quen với Y Á.
Lần trước gặp nhau trong họp thường niên, cô ta cũng đã nhìn thấy cảnh Lan San đánh Y Á, ngày đó Lan San vô cùng xuất sắc, phụ nữ luôn luôn không thích người xinh đẹp hơn mình.
Từ sau lần đó nhà họ Y hoàn toàn thất bại, Y Á cũng chẳng biết đã đi đâu, có người nói cô ta bị nhà họ Y đưa ra nước ngoài, có người nói bị nhà họ Minh xử lý, tóm lại lại là một vụ việc chưa giải quyết.
Việc Âu Nhuận Từ chán ghét Lan San không chỉ vì chuyện của Y Á.
Nhất là mấy cậu ấm bình thường thích tìm cô chơi đùa, hiện giờ mỗi lần tụ họp, luôn luôn thích thảo luận Lan San - bà chủ nhà họ Minh. Điều này khiến mỗi khi Âu Nhuận Từ nghe thấy, thì trong lòng thầm tức tối.
Giọng nói của bọn họ không thèm che dấu, giọng nói sắc nhọn vô cùng chói tai, Lan San không có khả năng không nghe thấy.
Lan San thờ ơ nhìn thoáng qua, không hề để ý họ, đối với những người không quen, cô không thèm tức giận với bọn họ. Chó cắn bạn một cái, đương nhiên bạn không thể cắn lại nó rồi.
Nhưng có người muốn đối nghịch với cô.
Giang Dao Tuyết đi qua, kiêu căng hất cằm lên, miệt thị nhìn Lan San: “Này, tôi nhìn trúng bộ quần áo này rồi!"
Lan San mỉm cười, nói với nhân viên cửa hàng: “Tiểu Đặng, gói lại cho tôi."
Cách làm nhục kẻ thù tốt nhất là coi như cô ta không tồn tại.
Chỉ là một đám con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé, coi mình như rễ hành, cũng không xem lại mình có tư cách không.
Thành ngữ nói kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, hiện tại Giang Dao Tuyết đâu chỉ đỏ mắt.
Trước kia Lan San ra cửa, luôn luôn rất huênh hoang, không mang theo hai ba trợ lý nữ tuyệt đối không ra ngoài.
Bây giờ cô chỉ có một mình trong tiệm quần áo, Giang Dao Tuyết cho là Lan San là ở trong nhà họ Minh không được Minh Dạ thích.
Cho nên đãi ngộ của cô không còn tốt như trước kia, nghĩ vậy lá gan của Giang Dao Tuyết lớn lên.
Người đứng cạnh Giang Dao Tuyết là một cô gái dáng người cao gầy, ánh mắt nhìn Lan San cũng không hiền lành.
"Thật đúng là cô, còn có mặt mũi dạo phố bên ngoài, xem ra Y Á nói rất đúng, cô đúng là một người phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ."
Người đi dạo phố cùng Giang Dao Tuyết là cô hai nhà họ Âu, Âu Nhuận Từ, cô ta rất thân quen với Y Á.
Lần trước gặp nhau trong họp thường niên, cô ta cũng đã nhìn thấy cảnh Lan San đánh Y Á, ngày đó Lan San vô cùng xuất sắc, phụ nữ luôn luôn không thích người xinh đẹp hơn mình.
Từ sau lần đó nhà họ Y hoàn toàn thất bại, Y Á cũng chẳng biết đã đi đâu, có người nói cô ta bị nhà họ Y đưa ra nước ngoài, có người nói bị nhà họ Minh xử lý, tóm lại lại là một vụ việc chưa giải quyết.
Việc Âu Nhuận Từ chán ghét Lan San không chỉ vì chuyện của Y Á.
Nhất là mấy cậu ấm bình thường thích tìm cô chơi đùa, hiện giờ mỗi lần tụ họp, luôn luôn thích thảo luận Lan San - bà chủ nhà họ Minh. Điều này khiến mỗi khi Âu Nhuận Từ nghe thấy, thì trong lòng thầm tức tối.
Giọng nói của bọn họ không thèm che dấu, giọng nói sắc nhọn vô cùng chói tai, Lan San không có khả năng không nghe thấy.
Lan San thờ ơ nhìn thoáng qua, không hề để ý họ, đối với những người không quen, cô không thèm tức giận với bọn họ. Chó cắn bạn một cái, đương nhiên bạn không thể cắn lại nó rồi.
Nhưng có người muốn đối nghịch với cô.
Giang Dao Tuyết đi qua, kiêu căng hất cằm lên, miệt thị nhìn Lan San: “Này, tôi nhìn trúng bộ quần áo này rồi!"
Lan San mỉm cười, nói với nhân viên cửa hàng: “Tiểu Đặng, gói lại cho tôi."
Cách làm nhục kẻ thù tốt nhất là coi như cô ta không tồn tại.
Chỉ là một đám con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé, coi mình như rễ hành, cũng không xem lại mình có tư cách không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.