Chương 52: Chương 52: Lan San là người phụ nữ đê tiện (2)
Thập Nguyệt Sơ
07/06/2018
“Tôi nghĩ tôi đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng nếu đem ra so với cô…… Tôi cảm thấy mặt tôi vẫn không dày lắm, và còn rất xinh đẹp nha!”
Cô khẽ hé đôi môi đỏ, một bên nhìn vào khuôn mặt được trang điểm của mình, một bên không nhanh không chậm mà nói, từ đầu tới đuôi đều không có quay đầu nhìn hai người kia một cái.
Sau khi nói xong còn nhìn vào gương mỉm cười một cách ùy ý.
Ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu vào người cô, một vẻ đẹp mà chỉ có những người phụ nữ ngày xưa mới có.
Cô gái đứng bên cạnh Y Á có chút thiếu kiên nhẫn, trong mắt mang theo hoảng loạn, nhưng vẫn cứng đầu, chỉ trích Bạch Lăng.
“Cô…… Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện, cô……”
Bạch Lăng khẽ cười nhạo, đưa tay vuốt tóc, cười khẩy nói: “Nghe lén? Dì à, mặt của cô cũng lớn thật đó.”
Đến bây giờ vẫn không biết rõ tình huống của mình, thật không hiểu nổi cô gái này quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc.
Dì? Khuôn mặt của cô gái kia trong nháy mắt trở thành màu gan heo.
Sau một khoảng thời gian ngắn hoảng loạn, Y Á lập tức đi đến bên cạnh cô gái kia.
“Bà Minh, tôi… Chúng tôi không phải cố ý…”
Cô đứng trước mặt Bạch Lăng bày ra một bộ dạng nhu nhược, lã chã chực khóc, nước mắt muốn rơi nhưng vẫn không chịu rơi xuống.
Thật khiến cho người khác phải yêu thương, hoàn toàn không còn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý như vừa nãy.
Chỉ tiếc là… Bạch Lăng không phải là đàn ông, hơn nữa cô lại là người có thù tất báo, nhìn thấy bộ dạng này của Y Á, nhiều lắm cũng chỉ muốn cảm thán một câu, kĩ thuật diễn xuất cũng tốt thật nha.
Những điều như vậy không cần phải trang bị, mỗi người đều có, chỉ là ai có thể phát huy nó thật tốt mà thôi.
Bạch Lăng cảm thấy hiện tại cô ta phát huy rất tốt, đặc biệt là khi chống lại một cô gái khác đang ức hiếp mình.
“Không cần phải giả vờ trước mặt tôi, vừa rồi không phải còn nói rất vui vẻ sao? Tiếp tục nói đi nha, để tôi nghe thử xem tôi có bao nhiêu xấu hổ.”
Y Á quả nhiên run rẩy một chút, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng đi vào vai diễn do cô ta tự biên tự diễn.
“Cô… tôi biết cô đang ghen tị với tôi, nhưng tôi cùng anh Minh thật sự yêu thương nhau, cô hãy để cho chúng tôi được ở bên nhau đi.”
Bạch Lăng thật sự là nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Người phụ nữ này trông rất thông minh, nhưng một khi mở miệng ra thì lại không biết chừng mực, cô ta cũng xem trọng bản thân quá rồi.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ, một bên nhìn vào khuôn mặt được trang điểm của mình, một bên không nhanh không chậm mà nói, từ đầu tới đuôi đều không có quay đầu nhìn hai người kia một cái.
Sau khi nói xong còn nhìn vào gương mỉm cười một cách ùy ý.
Ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu vào người cô, một vẻ đẹp mà chỉ có những người phụ nữ ngày xưa mới có.
Cô gái đứng bên cạnh Y Á có chút thiếu kiên nhẫn, trong mắt mang theo hoảng loạn, nhưng vẫn cứng đầu, chỉ trích Bạch Lăng.
“Cô…… Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện, cô……”
Bạch Lăng khẽ cười nhạo, đưa tay vuốt tóc, cười khẩy nói: “Nghe lén? Dì à, mặt của cô cũng lớn thật đó.”
Đến bây giờ vẫn không biết rõ tình huống của mình, thật không hiểu nổi cô gái này quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc.
Dì? Khuôn mặt của cô gái kia trong nháy mắt trở thành màu gan heo.
Sau một khoảng thời gian ngắn hoảng loạn, Y Á lập tức đi đến bên cạnh cô gái kia.
“Bà Minh, tôi… Chúng tôi không phải cố ý…”
Cô đứng trước mặt Bạch Lăng bày ra một bộ dạng nhu nhược, lã chã chực khóc, nước mắt muốn rơi nhưng vẫn không chịu rơi xuống.
Thật khiến cho người khác phải yêu thương, hoàn toàn không còn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý như vừa nãy.
Chỉ tiếc là… Bạch Lăng không phải là đàn ông, hơn nữa cô lại là người có thù tất báo, nhìn thấy bộ dạng này của Y Á, nhiều lắm cũng chỉ muốn cảm thán một câu, kĩ thuật diễn xuất cũng tốt thật nha.
Những điều như vậy không cần phải trang bị, mỗi người đều có, chỉ là ai có thể phát huy nó thật tốt mà thôi.
Bạch Lăng cảm thấy hiện tại cô ta phát huy rất tốt, đặc biệt là khi chống lại một cô gái khác đang ức hiếp mình.
“Không cần phải giả vờ trước mặt tôi, vừa rồi không phải còn nói rất vui vẻ sao? Tiếp tục nói đi nha, để tôi nghe thử xem tôi có bao nhiêu xấu hổ.”
Y Á quả nhiên run rẩy một chút, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng đi vào vai diễn do cô ta tự biên tự diễn.
“Cô… tôi biết cô đang ghen tị với tôi, nhưng tôi cùng anh Minh thật sự yêu thương nhau, cô hãy để cho chúng tôi được ở bên nhau đi.”
Bạch Lăng thật sự là nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Người phụ nữ này trông rất thông minh, nhưng một khi mở miệng ra thì lại không biết chừng mực, cô ta cũng xem trọng bản thân quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.