Chương 140: Đã biết, cha nhỏ (3)
Thập Nguyệt Sơ
20/07/2018
Vòng tay đó đeo trên cổ tay Lan San, càng có vẻ làm cổ tay trắng noãn thon thon, da thịt ****.
Lan San cao hứng, mi mắt cong thành hình trăng rằm, trên mặt nở rộ ý cười, sáng sủa rực rỡ.
“Ha ha… Đây là cậu chủ chúng ta đưa sao.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Minh Dạ có chút ý cười sung sướng, nhợt nhạt, nhưng cực kỳ chói mắt, giống như ánh mặt trời sáng sớm chui ra từ đường chân trời, tượng trưng bắt đầu ấm áp.
… … … … …
Ngồi lên xe trên đường đi đến hôn lễ, Minh Dạ dặn dò Lan San; “Đến đó không được phép chạy linh tinh, đi theo tôi là được, không được nói chuyện với người không quen, không được uống đồ người khác đưa cho…”
Lan San bật cười ra tiếng, ngồi nghiêm túc, giống như học sinh tiểu học nghe giáo viên giảng bài, đợi Minh Dạ nói xong, mi mắt ngập nước nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đã biết… Cha nhỏ*!”
*Kiểu nói tương tự như “mẹ trẻ” ấy, chê Minh Dạ nói nhiều
Giọng nói hạ xuống đồng thời xe đột nhiên rẽ lệch đi, may mà năng lực thừa nhận của Sở Tiều rất mạnh, rất nhanh liền phong bế lỗ tai mình, đem tất cả tâm tư đặt vào tình hình giao thông, cũng không dám nghe một chữ.
Sở Tiều chỉ có thể khẳng định một lần nữa: “Bà chủ mạnh mẽ không có mức độ cao nhất.”
Hai chữ đó làm mặt Minh Dạ đột nhiên nổi lên một tầng ửng đỏ: “Lan San, em…”
Lan San nghiêng người hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn bộ dạng Minh Dạ nổi giận, vẫn cười tít mắt nói:
“Vừa rồi anh như vậy, nếu để người khác nhìn thấy, thật sự sẽ nghĩ tôi là con gái nhỏ anh nuôi, chắc là không có ai tin tưởng, tôi là mẹ kế anh đâu.”
Minh Dạ nhíu mày, lạnh giọng quát lớn: “Lan San em quấy rối nhiều lắm rồi.”
Minh Dạ thiếu chút nữa khống chế không nổi ném người phụ nữ trước mặt này xuống, sao cô có thể… Sao có thể gọi anh như vậy.
Nhưng mà giọng nói mềm mại đó, đáng yêu, mang theo vài phần ngây thơ ngọt ngào, giống như một cô gái nhỏ, làm anh ngứa ngáy trong lòng.
Lan San chu mỏ, liếc mắt nhìn Minh Dạ.
“Đã biết…” Dứt lời lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cả ngày hung dữ, một chút vui đùa cũng không…”
Mặt cậu chủ đen lại, Lan San ngồi nghiêm túc bên phải anh, cách anh khoảng một cánh tay, cuỗi cùng vẫn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
Lan San cao hứng, mi mắt cong thành hình trăng rằm, trên mặt nở rộ ý cười, sáng sủa rực rỡ.
“Ha ha… Đây là cậu chủ chúng ta đưa sao.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Minh Dạ có chút ý cười sung sướng, nhợt nhạt, nhưng cực kỳ chói mắt, giống như ánh mặt trời sáng sớm chui ra từ đường chân trời, tượng trưng bắt đầu ấm áp.
… … … … …
Ngồi lên xe trên đường đi đến hôn lễ, Minh Dạ dặn dò Lan San; “Đến đó không được phép chạy linh tinh, đi theo tôi là được, không được nói chuyện với người không quen, không được uống đồ người khác đưa cho…”
Lan San bật cười ra tiếng, ngồi nghiêm túc, giống như học sinh tiểu học nghe giáo viên giảng bài, đợi Minh Dạ nói xong, mi mắt ngập nước nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đã biết… Cha nhỏ*!”
*Kiểu nói tương tự như “mẹ trẻ” ấy, chê Minh Dạ nói nhiều
Giọng nói hạ xuống đồng thời xe đột nhiên rẽ lệch đi, may mà năng lực thừa nhận của Sở Tiều rất mạnh, rất nhanh liền phong bế lỗ tai mình, đem tất cả tâm tư đặt vào tình hình giao thông, cũng không dám nghe một chữ.
Sở Tiều chỉ có thể khẳng định một lần nữa: “Bà chủ mạnh mẽ không có mức độ cao nhất.”
Hai chữ đó làm mặt Minh Dạ đột nhiên nổi lên một tầng ửng đỏ: “Lan San, em…”
Lan San nghiêng người hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn bộ dạng Minh Dạ nổi giận, vẫn cười tít mắt nói:
“Vừa rồi anh như vậy, nếu để người khác nhìn thấy, thật sự sẽ nghĩ tôi là con gái nhỏ anh nuôi, chắc là không có ai tin tưởng, tôi là mẹ kế anh đâu.”
Minh Dạ nhíu mày, lạnh giọng quát lớn: “Lan San em quấy rối nhiều lắm rồi.”
Minh Dạ thiếu chút nữa khống chế không nổi ném người phụ nữ trước mặt này xuống, sao cô có thể… Sao có thể gọi anh như vậy.
Nhưng mà giọng nói mềm mại đó, đáng yêu, mang theo vài phần ngây thơ ngọt ngào, giống như một cô gái nhỏ, làm anh ngứa ngáy trong lòng.
Lan San chu mỏ, liếc mắt nhìn Minh Dạ.
“Đã biết…” Dứt lời lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cả ngày hung dữ, một chút vui đùa cũng không…”
Mặt cậu chủ đen lại, Lan San ngồi nghiêm túc bên phải anh, cách anh khoảng một cánh tay, cuỗi cùng vẫn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.