Chương 83: Dục vọng chiếm hữu của cậu chủ (4)
Thập Nguyệt Sơ
18/06/2018
Cô nỗ lực muốn thoát ra ngoài, nhưng vừa rồi một hồi cuốn lấy chăn lăn qua lộn lại, giờ phút này đã cuốn chặt lấy cô rồi.
Cô càng rối lại càng không thoát ra được, hơn nữa động tác lại vô cùng khôi hài buồn cười, làm cho Minh Dạ cảm thấy thích thú.
"Có cái gì mà cười, anh có bản lãnh thì thử một lần xem, xem có thể cười nữa hay không!"
Bạch Lăng thì phì phò lườm anh một cái, sau đó nằm trên giường không động đậy.
Minh Dạ nhoài người sang nhìn cô, từ trên cao nhìn thằng vào mắt cô, giống như quốc vương đang dò xét ranh giới của mình vậy.
Ánh mắt vãng lại trên người cô, khiến cho Bạch Lăng cảm giác như mình là cống phẩm vậy.
"Giường" giữa nam và nữ, chính là một danh từ xấu hổ vô cùng mập mờ.
Nhất là bây giờ, một ở trên giường, một ở dưới giường.
Minh Dạ không có tự tay giúp cô, chỉ là lặng im nhìn cô giãy dụa thoát ra ngoài, chung quy là không đúng cách, ngược lại còn chặt hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang trở nên xào xạc, làm như vô ý, lại giống như có ý, thản nhiên nói:
"Tôi cười là, cô đây là đang mua dây buộc mình, tự tay trói mình lại, mới rơi vào tình cảnh như vậy!"
Bạch Lăng sửng sốt, nghiêm túc nhìn biểu tình trên mặt Minh Dạ.
Cô không biết câu nói đơn giản này của anh, vẫn có ý khác, cô luôn cảm thấy, anh còn điều gì trong đó.
Nếu không phải đêm hôm đó cô đột nhiên mê hoặc, thì khoảng cách giữa hai người vẫn là rất xa.
Giữa bọn họ... cũng sẽ không có thời khắc lúng túng như vậy, dường như, thật sự là cô đang mua dây buộc mình.
Bạch Lăng thở dài nhìn Minh Dạ.
"Được rồi, là tôi mua dây buộc mình, tôi biết sai rồi, bất kể là tôi đã làm gì, nhưng tất cả thực sự chỉ là vô tâm, tôi chưa từng nghĩ việc sẽ biến thành như vậy!"
Ngừa khi mọi chuyện phát sinh thêm nữa, vậy tốt nhất khi nó mới bắt đầu liền cắt dứt, là giải pháp tốt nhất!
Minh Dạ hiện lên một tia kinh ngạc ngắn ngủi, đều là người thông minh, đương nhiên anh có thể hiểu được lời cô là có ý gì.
Cô càng rối lại càng không thoát ra được, hơn nữa động tác lại vô cùng khôi hài buồn cười, làm cho Minh Dạ cảm thấy thích thú.
"Có cái gì mà cười, anh có bản lãnh thì thử một lần xem, xem có thể cười nữa hay không!"
Bạch Lăng thì phì phò lườm anh một cái, sau đó nằm trên giường không động đậy.
Minh Dạ nhoài người sang nhìn cô, từ trên cao nhìn thằng vào mắt cô, giống như quốc vương đang dò xét ranh giới của mình vậy.
Ánh mắt vãng lại trên người cô, khiến cho Bạch Lăng cảm giác như mình là cống phẩm vậy.
"Giường" giữa nam và nữ, chính là một danh từ xấu hổ vô cùng mập mờ.
Nhất là bây giờ, một ở trên giường, một ở dưới giường.
Minh Dạ không có tự tay giúp cô, chỉ là lặng im nhìn cô giãy dụa thoát ra ngoài, chung quy là không đúng cách, ngược lại còn chặt hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang trở nên xào xạc, làm như vô ý, lại giống như có ý, thản nhiên nói:
"Tôi cười là, cô đây là đang mua dây buộc mình, tự tay trói mình lại, mới rơi vào tình cảnh như vậy!"
Bạch Lăng sửng sốt, nghiêm túc nhìn biểu tình trên mặt Minh Dạ.
Cô không biết câu nói đơn giản này của anh, vẫn có ý khác, cô luôn cảm thấy, anh còn điều gì trong đó.
Nếu không phải đêm hôm đó cô đột nhiên mê hoặc, thì khoảng cách giữa hai người vẫn là rất xa.
Giữa bọn họ... cũng sẽ không có thời khắc lúng túng như vậy, dường như, thật sự là cô đang mua dây buộc mình.
Bạch Lăng thở dài nhìn Minh Dạ.
"Được rồi, là tôi mua dây buộc mình, tôi biết sai rồi, bất kể là tôi đã làm gì, nhưng tất cả thực sự chỉ là vô tâm, tôi chưa từng nghĩ việc sẽ biến thành như vậy!"
Ngừa khi mọi chuyện phát sinh thêm nữa, vậy tốt nhất khi nó mới bắt đầu liền cắt dứt, là giải pháp tốt nhất!
Minh Dạ hiện lên một tia kinh ngạc ngắn ngủi, đều là người thông minh, đương nhiên anh có thể hiểu được lời cô là có ý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.