Chương 162: Em đây là yêu thương nhung nhớ (2)
Thập Nguyệt Sơ
01/08/2018
Lan San cuống quít muốn đứng dậy, còn chưa kịp nhúc nhích, bên hông đã bị Minh Dạ gắt gao ôm lấy, cả người càng thêm
áp sát với anh. Dường như không có một tia khe hở.
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp gợi cảm của Minh Dạ, "Mẹ kế, tôi có thể lý giải đây là mẹ muốn yêu thương nhung nhớ tôi không?"
Minh Dạ nhướng mày, hài hước nhìn Lan San, tuy rằng ôm thân thể mềm mại thơm tho của cô vào lòng là một loại tra tấn cực đại, nhưng đây cũng là loại tra tấn ngọt ngào, anh có thể vui vẻ chịu đựng.
Lan San vừa thẹn vừa giận, giãy giụa vài cái thấy Minh Dạ không chịu buông,dứt khoát không đếm xỉa gì, hô hấp nhanh hơn, ánh mắt mê hoặc, phong tình lượn lờ.
Minh Dạ mặc một chiếc áo ngủ, da thịt lồng ngực lộ ra hơn phân nửa, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ, rất mê người.
Lan San dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, tay nhỏ chậm rãi chui vào trong áo của Minh Dạ mà xoa nhẹ.
Ngẩng đầu ngây thơ nhìn Minh Dạ, môi đỏ khẽ mở: "Đúng vậy, tôi chính là cố ý, anh định làm gì đây?"
Lan San trong lòng thở phì phò nghĩ, hôm nay không chỉnh Minh Dạ nửa sống nửa chết thì không xong với cô.
Thân mình Minh Dạ kịch liệt run rẩy một thoáng, bàn tay nhỏ bé kia quả thực là một mầm họa, trên người anh châm lên ngọn lớn như vậy, Minh Dạ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lan San.
"Mẹ kế, đốt lửa thiêu thân sẽ phải trả giá, mẹ đã nghĩ kĩ chưa?"
Thanh âm khàn khàn, không chút nào che giấu dục vọng đối với cô, bàn tay bên eo Lan San càng thêm siết chặt, hận không thể đem cô nhào nặn nhập vào cơ thể mình.
Lan San cắn cắn môi dưới, giống như một cô gái nhỏ ngây thơ, đôi mắt ngập nước, đuôi lông mày hơi nhướng đầy mị hoặc
"Tôi không rõ lắm, cùng lắm đốt lửa xong tôi thật nhanh chạy đi là tốt rồi."
Hừ, cô đâu có ngu như vậy? Châm lửa là việc cô rất có kinh nghiệm, một lần trên xe kia không phải cô cũng thành công chạy trốn sao.
Minh Dạ bỗng nhiên xoay người một cái đem Lan San đè dưới thân, "Em cho rằng lúc này, tôi sẽ còn để em chạy đi sao?"
Lan San vươn cánh tay vòng lấy cổ Minh Dạ, vùi đầu trước ngực anh cười khanh khách ra tiếng, thanh âm trong trẻo giống như tiếng chuông bạc, cô chu môi, mềm mại nói: "Vì sao không thể?"
Lan San biết chỉ cần cô không muốn, Minh Dạ tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cô. Cho nên cô mới dám năm lần bảy lượt không kiêng nể gì như thế .
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp gợi cảm của Minh Dạ, "Mẹ kế, tôi có thể lý giải đây là mẹ muốn yêu thương nhung nhớ tôi không?"
Minh Dạ nhướng mày, hài hước nhìn Lan San, tuy rằng ôm thân thể mềm mại thơm tho của cô vào lòng là một loại tra tấn cực đại, nhưng đây cũng là loại tra tấn ngọt ngào, anh có thể vui vẻ chịu đựng.
Lan San vừa thẹn vừa giận, giãy giụa vài cái thấy Minh Dạ không chịu buông,dứt khoát không đếm xỉa gì, hô hấp nhanh hơn, ánh mắt mê hoặc, phong tình lượn lờ.
Minh Dạ mặc một chiếc áo ngủ, da thịt lồng ngực lộ ra hơn phân nửa, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ, rất mê người.
Lan San dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, tay nhỏ chậm rãi chui vào trong áo của Minh Dạ mà xoa nhẹ.
Ngẩng đầu ngây thơ nhìn Minh Dạ, môi đỏ khẽ mở: "Đúng vậy, tôi chính là cố ý, anh định làm gì đây?"
Lan San trong lòng thở phì phò nghĩ, hôm nay không chỉnh Minh Dạ nửa sống nửa chết thì không xong với cô.
Thân mình Minh Dạ kịch liệt run rẩy một thoáng, bàn tay nhỏ bé kia quả thực là một mầm họa, trên người anh châm lên ngọn lớn như vậy, Minh Dạ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lan San.
"Mẹ kế, đốt lửa thiêu thân sẽ phải trả giá, mẹ đã nghĩ kĩ chưa?"
Thanh âm khàn khàn, không chút nào che giấu dục vọng đối với cô, bàn tay bên eo Lan San càng thêm siết chặt, hận không thể đem cô nhào nặn nhập vào cơ thể mình.
Lan San cắn cắn môi dưới, giống như một cô gái nhỏ ngây thơ, đôi mắt ngập nước, đuôi lông mày hơi nhướng đầy mị hoặc
"Tôi không rõ lắm, cùng lắm đốt lửa xong tôi thật nhanh chạy đi là tốt rồi."
Hừ, cô đâu có ngu như vậy? Châm lửa là việc cô rất có kinh nghiệm, một lần trên xe kia không phải cô cũng thành công chạy trốn sao.
Minh Dạ bỗng nhiên xoay người một cái đem Lan San đè dưới thân, "Em cho rằng lúc này, tôi sẽ còn để em chạy đi sao?"
Lan San vươn cánh tay vòng lấy cổ Minh Dạ, vùi đầu trước ngực anh cười khanh khách ra tiếng, thanh âm trong trẻo giống như tiếng chuông bạc, cô chu môi, mềm mại nói: "Vì sao không thể?"
Lan San biết chỉ cần cô không muốn, Minh Dạ tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cô. Cho nên cô mới dám năm lần bảy lượt không kiêng nể gì như thế .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.