Chương 164: Em đây là yêu thương nhung nhớ (4)
Thập Nguyệt Sơ
02/08/2018
Đến khi tiếng bước chân không còn nữa, trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch, lan San che lại đôi môi giống như lửa đốt, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đêm tối truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Sau khi Minh Dạ trở lại phòng, trước tiên liền vọt vào phòng tắm, dòng nước lạnh lẽo lướt qua làn da, lửa nóng dục vọng trong cơ thể mới từ từ thoát đi.
Minh Dạ nhịn không được cười nhạo chính mình, Minh Dạ anh khi nào thì phải chật vật như thế, vậy mà giữa trời đông giá rét tóc húi cua đứng tắm nước lạnh, đơn giản là người phụ nữ kia không muốn, anh không nghĩ sẽ miễn cưỡng cô.
Minh Dạ anh động không cần động liền có phụ nữ tranh nhau muốn bò lên giường, nhưng hiện tại vì một Lan San mà tình nguyện tắm nước lạnh, cũng không nghĩ sẽ tìm phụ nữ khác để hạ hỏa.
Anh càng ngày càng không giống Minh Dạ trước kia rồi.
Ra khỏi phòng tắm không bao lâu, Minh Dạ liền nhận được điện thoại của Lam Tu.
"A lô..."
"Đằng đẵng đêm dài, anh Dạ đang làm gì vậy?" Thanh âm trêu đùa của Lam Tu truyền đến qua điện thoại, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt.
Minh Dạ sắc mặt buồn bã, "Cút đi."
Trong lòng Minh Dạ thiếu gia tất cả chỉ có một người phụ nữ.
Lam Tu cũng không tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn, chế nhạo nói: "A... Nghe khẩu khí, hình như là chưa thỏa mãn dục vọng đi!"
Thần sắc Minh Dạ bỗng chuyển, nhướng mày hỏi lại: "Đằng đẵng đêm dài, anh không ở trên giường triền miên tân hôn với cô vợ nhỏ sao? Hay là bởi vì đạn tận lương tuyệt?
Gọi điện cho anh còn phát thần kinh cái gì, còn không phải muốn khoe khoang trước mặt anh tuần trăng mật của Lam Tu anh ta có bao nhiêu hạnh phúc.
Cơ bắp trên mặt Lam Tu co quắp hai cái, miệng độc của Minh Dạ thật đúng làm lòng người lạnh lẽo, đạn tận lương tuyệt? Có thể sao? Anh cùng vợ anh Tiểu Lê chính là hàng đêm thâu hoan, hạnh phúc đích thực.
"Cậu đừng có mà trù ẻo tôi, năng lực của tôi rất tốt, Tiểu Lê nhà tôi vô cùng thích."
"Thích? Tôi thấy là Phương Lê tâm tính tốt, sợ cậu thương tâm nên an ủi cậu thôi."
"Cậu...Tôi không thèm nói bậy bạ với cậu, có chính sự muốn bàn với cậu."
"Chính sự sao?"
Lam Tu muốn mời Lan San tham gia họp mặt ở biệt thự nhà họ Lam vào ngày mốt, cũng muốn chính thức nói xin lỗi cô và Minh Dạ một câu.
Nhưng anh nói rồi rất lâu không thấy Minh Dạ trả lời. "Minh Dạ, tôi thật lòng rất muốn nói xin lỗi với bà chủ Minh, cậu làm ơn nói với bà chủ Minh tôi mời cô ấy ghé thăm."
Sau khi Minh Dạ trở lại phòng, trước tiên liền vọt vào phòng tắm, dòng nước lạnh lẽo lướt qua làn da, lửa nóng dục vọng trong cơ thể mới từ từ thoát đi.
Minh Dạ nhịn không được cười nhạo chính mình, Minh Dạ anh khi nào thì phải chật vật như thế, vậy mà giữa trời đông giá rét tóc húi cua đứng tắm nước lạnh, đơn giản là người phụ nữ kia không muốn, anh không nghĩ sẽ miễn cưỡng cô.
Minh Dạ anh động không cần động liền có phụ nữ tranh nhau muốn bò lên giường, nhưng hiện tại vì một Lan San mà tình nguyện tắm nước lạnh, cũng không nghĩ sẽ tìm phụ nữ khác để hạ hỏa.
Anh càng ngày càng không giống Minh Dạ trước kia rồi.
Ra khỏi phòng tắm không bao lâu, Minh Dạ liền nhận được điện thoại của Lam Tu.
"A lô..."
"Đằng đẵng đêm dài, anh Dạ đang làm gì vậy?" Thanh âm trêu đùa của Lam Tu truyền đến qua điện thoại, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt.
Minh Dạ sắc mặt buồn bã, "Cút đi."
Trong lòng Minh Dạ thiếu gia tất cả chỉ có một người phụ nữ.
Lam Tu cũng không tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn, chế nhạo nói: "A... Nghe khẩu khí, hình như là chưa thỏa mãn dục vọng đi!"
Thần sắc Minh Dạ bỗng chuyển, nhướng mày hỏi lại: "Đằng đẵng đêm dài, anh không ở trên giường triền miên tân hôn với cô vợ nhỏ sao? Hay là bởi vì đạn tận lương tuyệt?
Gọi điện cho anh còn phát thần kinh cái gì, còn không phải muốn khoe khoang trước mặt anh tuần trăng mật của Lam Tu anh ta có bao nhiêu hạnh phúc.
Cơ bắp trên mặt Lam Tu co quắp hai cái, miệng độc của Minh Dạ thật đúng làm lòng người lạnh lẽo, đạn tận lương tuyệt? Có thể sao? Anh cùng vợ anh Tiểu Lê chính là hàng đêm thâu hoan, hạnh phúc đích thực.
"Cậu đừng có mà trù ẻo tôi, năng lực của tôi rất tốt, Tiểu Lê nhà tôi vô cùng thích."
"Thích? Tôi thấy là Phương Lê tâm tính tốt, sợ cậu thương tâm nên an ủi cậu thôi."
"Cậu...Tôi không thèm nói bậy bạ với cậu, có chính sự muốn bàn với cậu."
"Chính sự sao?"
Lam Tu muốn mời Lan San tham gia họp mặt ở biệt thự nhà họ Lam vào ngày mốt, cũng muốn chính thức nói xin lỗi cô và Minh Dạ một câu.
Nhưng anh nói rồi rất lâu không thấy Minh Dạ trả lời. "Minh Dạ, tôi thật lòng rất muốn nói xin lỗi với bà chủ Minh, cậu làm ơn nói với bà chủ Minh tôi mời cô ấy ghé thăm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.