Chương 153: Hôn trộm cô (3)
Thập Nguyệt Sơ
26/07/2018
"Nếu không làm được, vậy thì đi tranh giành, chém giết đi." Nhìn như
không chút để ý thuận miệng nói ra, cẩn thận nghe lại thì lại hung ác
nham hiểm đến khác thường.
"Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, bất kể phải trả giá cái gì, chặt chẽ nắm anh ta trong tay, đuổi tất cả những người phụ nữ có ý đồ bên cạnh anh ta đi, để cho anh ta là của cô, để cô trở thành người phụ nữ duy nhất của anh ta."
"Tranh giành thế nào, tôi... Tôi không biết, tôi không làm được, cô dạy tôi với, tôi xin cô, cô giúp tôi có được không." Lời nói như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối, mang theo cầu xin.
"Đây là chuyện của cô, tôi chỉ là không quen nhìn người không quả quyết như cô, rõ ràng yêu muốn chết mà không dám tranh thủ, nói lại, nếu tôi giúp cô, cô có thể cho tôi lợi ích gì, tôi cũng không phải là một kẻ dư thừa lòng thương hại, không có việc gì cho tự tìm phiền toái cho mình."
"Chỉ cần cô có thể giúp tôi đoạt lại anh Dạ, mặc kệ điều kiện gì tôi cũng đồng ý với cô."
Sau khi yên lặng vài giây: “Được, đây là tự cô nói, sau này đừng hối hận."
"Tôi chỉ muốn anh Dạ, tuyệt đối không hối hận, cô mau nói cho tôi biết tới cùng phải làm sao."
"Nha đầu ngốc, trước kia tại sao cậu Minh chán ghét Lan San?" Nhẹ giọng cười yếu ớt, cứ như tất cả đều ở trong lòng bàn tay cô ta.
"Bởi vì cô ta luôn luôn muốn quyến rũ anh Dạ, luôn luôn muốn bò lên giường của anh."
"Vậy tại sao cậu Dạ đột nhiên chuyển biến quan điểm với cô ta, quay lại thích cô ta?"
"Bởi vì cô ta thay đổi, sau khi mất trí nhớ như là hoàn toàn trở thành một người khác, anh Dạ không còn là người đàn ông cô ta thích."
"A... Xem ra cô hiểu rất rõ Lan San nhỉ, nếu hiểu như thế, vậy cô cứ biến cô ta thành Lan San trước kia là được rồi." Biến cô ta trở thành người phụ nữ đê tiện không từ thủ đoạn muốn quyến rũ cậu Minh, một lần duy nhất, có thể khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên.
"Cô, ý của cô là... Là để cho tôi... Không được, tôi không thể, sao tôi có thể để cho anh Dạ và cô ta..."
"Không nỡ, không nỡ, không nỡ, không được... Có bỏ đi mới có nhận lại, bất kì chuyện gì, đều là cô trả giá trước, mới có thể nhận lại thù lao. Tôi nói đến thế, chỉ là thấy cô đau lòng cho nên đề nghị cho cô, muốn làm hay không là chuyện của cô, cô Lam, từ từ suy nghĩ đi, xin chào."
"Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, bất kể phải trả giá cái gì, chặt chẽ nắm anh ta trong tay, đuổi tất cả những người phụ nữ có ý đồ bên cạnh anh ta đi, để cho anh ta là của cô, để cô trở thành người phụ nữ duy nhất của anh ta."
"Tranh giành thế nào, tôi... Tôi không biết, tôi không làm được, cô dạy tôi với, tôi xin cô, cô giúp tôi có được không." Lời nói như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối, mang theo cầu xin.
"Đây là chuyện của cô, tôi chỉ là không quen nhìn người không quả quyết như cô, rõ ràng yêu muốn chết mà không dám tranh thủ, nói lại, nếu tôi giúp cô, cô có thể cho tôi lợi ích gì, tôi cũng không phải là một kẻ dư thừa lòng thương hại, không có việc gì cho tự tìm phiền toái cho mình."
"Chỉ cần cô có thể giúp tôi đoạt lại anh Dạ, mặc kệ điều kiện gì tôi cũng đồng ý với cô."
Sau khi yên lặng vài giây: “Được, đây là tự cô nói, sau này đừng hối hận."
"Tôi chỉ muốn anh Dạ, tuyệt đối không hối hận, cô mau nói cho tôi biết tới cùng phải làm sao."
"Nha đầu ngốc, trước kia tại sao cậu Minh chán ghét Lan San?" Nhẹ giọng cười yếu ớt, cứ như tất cả đều ở trong lòng bàn tay cô ta.
"Bởi vì cô ta luôn luôn muốn quyến rũ anh Dạ, luôn luôn muốn bò lên giường của anh."
"Vậy tại sao cậu Dạ đột nhiên chuyển biến quan điểm với cô ta, quay lại thích cô ta?"
"Bởi vì cô ta thay đổi, sau khi mất trí nhớ như là hoàn toàn trở thành một người khác, anh Dạ không còn là người đàn ông cô ta thích."
"A... Xem ra cô hiểu rất rõ Lan San nhỉ, nếu hiểu như thế, vậy cô cứ biến cô ta thành Lan San trước kia là được rồi." Biến cô ta trở thành người phụ nữ đê tiện không từ thủ đoạn muốn quyến rũ cậu Minh, một lần duy nhất, có thể khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên.
"Cô, ý của cô là... Là để cho tôi... Không được, tôi không thể, sao tôi có thể để cho anh Dạ và cô ta..."
"Không nỡ, không nỡ, không nỡ, không được... Có bỏ đi mới có nhận lại, bất kì chuyện gì, đều là cô trả giá trước, mới có thể nhận lại thù lao. Tôi nói đến thế, chỉ là thấy cô đau lòng cho nên đề nghị cho cô, muốn làm hay không là chuyện của cô, cô Lam, từ từ suy nghĩ đi, xin chào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.