Chương 155: Hôn trộm cô (5)
Thập Nguyệt Sơ
27/07/2018
Người xung quanh cũng không dám làm càn, nhao nhao cúi đầu, sợ bị Minh Dạ hoài nghi.
Hình như Lam Vi Nhi sợ hãi Minh Dạ phát giận, tay nắm lấy ống tay áo của anh, khéo hiểu lòng người khuyên giải nói:
"Có lẽ là ai không cẩn thận đụng phải thôi, cũng không phải cố ý, với lại bà chủ cũng không thèm để ý mà!"
Lam Vi Nhi nói vậy, khiến lửa trong lòng Lan San không biết sao đột nhiên cháy lên.
Nghiêng người liếc mắt một cái thì thấy tay Lam Vi Nhi cầm lấy Minh Dạ, thần sắc mệt mỏi nói: “Phải, không cẩn thận đụng chạm nên rơi xuống, không cẩn thận giẫm lên một cái, lại không cẩn thận hắt rượu đỏ lên, đúng là trùng hợp quá."
Lan San nhịn không được muốn nói tục, không cẩn thận, mẹ nó đúng là một cớ sứt sẹo.
Đụng rớt áo khoác, ghế dựa lại không hề nhúc nhích, vẫn y chang không khác lúc cô đi, người nọ đụng chạm cũng thật có kỹ thuật.
Ai nói Lan San không thèm để ý, cô vô cùng để ý, hành động như vậy, là đang khiêu khích cô, nếu không phải đây là một buổi hôn lễ, cô đã sớm bắt người nọ đến đây.
Ý cười trên mặt Lam Vi Nhi từ từ cứng ngắc, người cũng run nhè nhẹ.
"Bà chủ, đây là hôn lễ của anh Tu và chị dâu, họ rất không dễ dàng mới đến với nhau, chuyện này cũng có thể bỏ qua được không."
Lan San chán nản, nghiêng người nhìn Lam Vi Nhi: “Tôi có nói là làm lớn chuyện đâu?"
Lời này của Lam Vi Nhi có ý là, Lan San cô bị bắt nạt, nén giận thì cũng thôi, cả một chút cảm xúc cũng không được có, hơi hơi bộc phát chút tính tình, thì giống như tất cả đều là lỗi lầm của cô vậy.
Minh Dạ đẩy Lam Vi Nhi ra đi đến trước mặt Lan San, ngồi cạnh người cô: “Việc này giao cho tôi, nhé?"
Giọng nói trầm thấp, Lan San bất động, cũng không nhìn anh.
Khóe môi Minh Dạ nổi lên ý cười nhợt nhạt, mẹ kế của anh đang giận, ấm ức rồi.
Tay nhẹ đặt lên vai Lan San, ngón tay chạm đến làn da của cô, vô cùng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ, Minh Dạ đau lòng ngay, không chút suy nghĩ trực tiếp cởi áo khoác, choàng trên vai Lan San.
"Đừng cởi xuống, coi chừng cảm lạnh đó."
Lan San không nói, đưa lưng về phía anh, một câu cũng không chịu nói, nếu không vì anh, cô chạy tới nơi này làm gì để cho người ta khinh bỉ.
Nhưng hành động "lấy lòng" của Minh Dạ, lại khiến cô không có cách nào phát giận: "Thôi, tóm lại là hôn lễ của bạn anh, tôi không có tâm trạng, đi về trước đây."
Hình như Lam Vi Nhi sợ hãi Minh Dạ phát giận, tay nắm lấy ống tay áo của anh, khéo hiểu lòng người khuyên giải nói:
"Có lẽ là ai không cẩn thận đụng phải thôi, cũng không phải cố ý, với lại bà chủ cũng không thèm để ý mà!"
Lam Vi Nhi nói vậy, khiến lửa trong lòng Lan San không biết sao đột nhiên cháy lên.
Nghiêng người liếc mắt một cái thì thấy tay Lam Vi Nhi cầm lấy Minh Dạ, thần sắc mệt mỏi nói: “Phải, không cẩn thận đụng chạm nên rơi xuống, không cẩn thận giẫm lên một cái, lại không cẩn thận hắt rượu đỏ lên, đúng là trùng hợp quá."
Lan San nhịn không được muốn nói tục, không cẩn thận, mẹ nó đúng là một cớ sứt sẹo.
Đụng rớt áo khoác, ghế dựa lại không hề nhúc nhích, vẫn y chang không khác lúc cô đi, người nọ đụng chạm cũng thật có kỹ thuật.
Ai nói Lan San không thèm để ý, cô vô cùng để ý, hành động như vậy, là đang khiêu khích cô, nếu không phải đây là một buổi hôn lễ, cô đã sớm bắt người nọ đến đây.
Ý cười trên mặt Lam Vi Nhi từ từ cứng ngắc, người cũng run nhè nhẹ.
"Bà chủ, đây là hôn lễ của anh Tu và chị dâu, họ rất không dễ dàng mới đến với nhau, chuyện này cũng có thể bỏ qua được không."
Lan San chán nản, nghiêng người nhìn Lam Vi Nhi: “Tôi có nói là làm lớn chuyện đâu?"
Lời này của Lam Vi Nhi có ý là, Lan San cô bị bắt nạt, nén giận thì cũng thôi, cả một chút cảm xúc cũng không được có, hơi hơi bộc phát chút tính tình, thì giống như tất cả đều là lỗi lầm của cô vậy.
Minh Dạ đẩy Lam Vi Nhi ra đi đến trước mặt Lan San, ngồi cạnh người cô: “Việc này giao cho tôi, nhé?"
Giọng nói trầm thấp, Lan San bất động, cũng không nhìn anh.
Khóe môi Minh Dạ nổi lên ý cười nhợt nhạt, mẹ kế của anh đang giận, ấm ức rồi.
Tay nhẹ đặt lên vai Lan San, ngón tay chạm đến làn da của cô, vô cùng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ, Minh Dạ đau lòng ngay, không chút suy nghĩ trực tiếp cởi áo khoác, choàng trên vai Lan San.
"Đừng cởi xuống, coi chừng cảm lạnh đó."
Lan San không nói, đưa lưng về phía anh, một câu cũng không chịu nói, nếu không vì anh, cô chạy tới nơi này làm gì để cho người ta khinh bỉ.
Nhưng hành động "lấy lòng" của Minh Dạ, lại khiến cô không có cách nào phát giận: "Thôi, tóm lại là hôn lễ của bạn anh, tôi không có tâm trạng, đi về trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.