Chương 194: Lan San, tôi thích em (2)
Thập Nguyệt Sơ
14/09/2018
Hiện tại xem ra, Vệ Thạc Nhân tuyệt đối không đơn giản chỉ là một bác sĩ, ít nhất thì... Mặt ngoài anh ta không hiền như vậy...
Vệ Thạc Nhân khẽ cười thành tiếng: "Lan San, đừng chắc chắn rằng tôi ác như vậy." Phải tin rằng anh ta còn ác hơn trong tưởng tượng của cô.
"Tôi không có thời gian ở đây tán gẫu với anh." Lan San không kiên nhẫn cúi đầu, nếu hiện tại Vệ Thạc Nhân đứng trước mặt cô, cô nghĩ cô thật sự có thể không khống chế nổi mình mà vung quyền đánh cho anh ta một trận.
Đầu dây bên kia, Vệ Thạc Nhân trầm mặc một hồi.
"Được, nếu cô đã muốn biết tôi muốn gì, vậy thì tám giờ tối hãy đến phòng 5013 khách sạn Hoa Đình."
Lan San nhíu mày, 8 giờ tối gặp nhau ở khách sạn, câu nói này cô nghe thế nào cũng thấy mờ ám, Vệ Thạc Nhân này có phải quá xảo trá rồi không.
Vệ Thạc Nhân ở đầu bên kia cũng nhận thấy câu nói của mình có phần mờ ám nên nhanh chóng giải thích.
"Này, Lan San, cô đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự không có ý kia." Tuy rằng anh ta rất muốn. "Tôi chỉ cảm thấy vào đó nói chuyện sẽ an toàn hơn, cô có tin chuyện bây giờ cô đang nói chuyện không tới 5 phút nữa sẽ có người báo cho Minh Dạ không."
Vệ Thạc Nhân nói xong khiến Lan San rùng mình một cái, cô cũng biết có khả năng Minh Dạ đã phái người âm thầm đi theo cô, nhưng... Chuyện của cô cùng Vệ Thạc Nhân lại không thể không giải quyết.
"Yên tâm, Hoa Đình không phải sản nghiệp nhà họ Minh, người của Minh Dạ sẽ không quản tới..." Dừng một chút, Vệ Thạc Nhân tiếp tục nói: "Tuy tôi không được coi là người tốt nhưng tôi chưa bao giờ ép buộc phụ nữ."
Lan San khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: "Vệ Thạc Nhân, anh nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của mình."
Vệ Thạc Nhân trêu chọc nói: "Đương nhiên, trí nhớ của tôi rất tốt, hẳn sẽ không bất thình thình lình mà mất trí nhớ đâu."
Cạch một tiếng, Lan San hung hăng cúp điện thoại, vốn cho rằng là một chú cừu non, không nghĩ tới thực tế lại là sói đội lốt cừu, hơn nữa còn che giấu sâu như vậy.
Hít một hơi, Lan San nhìn thoáng qua thời gian, đã 5 giờ chiều, cách thời gian ước hẹn cùng Vệ Thạc Nhân còn 3 tiếng nữa.
Cô ra khỏi nhà họ Minh một chuyến đã rất không dễ dàng, nếu hiện tại trở về phỏng chừng quản gia sẽ không cho cô đi nữa.
Lan San nghĩ một lát, gọi điện về nhà báo cơm tối có thể cô sẽ không ăn ở nhà mà ăn cùng Phương Lê rồi đi dạo bên ngoài một lát.
Trái lại quản gia không nói gì, chỉ dặn dò Lan San đừng về quá muộn.
Vệ Thạc Nhân khẽ cười thành tiếng: "Lan San, đừng chắc chắn rằng tôi ác như vậy." Phải tin rằng anh ta còn ác hơn trong tưởng tượng của cô.
"Tôi không có thời gian ở đây tán gẫu với anh." Lan San không kiên nhẫn cúi đầu, nếu hiện tại Vệ Thạc Nhân đứng trước mặt cô, cô nghĩ cô thật sự có thể không khống chế nổi mình mà vung quyền đánh cho anh ta một trận.
Đầu dây bên kia, Vệ Thạc Nhân trầm mặc một hồi.
"Được, nếu cô đã muốn biết tôi muốn gì, vậy thì tám giờ tối hãy đến phòng 5013 khách sạn Hoa Đình."
Lan San nhíu mày, 8 giờ tối gặp nhau ở khách sạn, câu nói này cô nghe thế nào cũng thấy mờ ám, Vệ Thạc Nhân này có phải quá xảo trá rồi không.
Vệ Thạc Nhân ở đầu bên kia cũng nhận thấy câu nói của mình có phần mờ ám nên nhanh chóng giải thích.
"Này, Lan San, cô đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự không có ý kia." Tuy rằng anh ta rất muốn. "Tôi chỉ cảm thấy vào đó nói chuyện sẽ an toàn hơn, cô có tin chuyện bây giờ cô đang nói chuyện không tới 5 phút nữa sẽ có người báo cho Minh Dạ không."
Vệ Thạc Nhân nói xong khiến Lan San rùng mình một cái, cô cũng biết có khả năng Minh Dạ đã phái người âm thầm đi theo cô, nhưng... Chuyện của cô cùng Vệ Thạc Nhân lại không thể không giải quyết.
"Yên tâm, Hoa Đình không phải sản nghiệp nhà họ Minh, người của Minh Dạ sẽ không quản tới..." Dừng một chút, Vệ Thạc Nhân tiếp tục nói: "Tuy tôi không được coi là người tốt nhưng tôi chưa bao giờ ép buộc phụ nữ."
Lan San khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: "Vệ Thạc Nhân, anh nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của mình."
Vệ Thạc Nhân trêu chọc nói: "Đương nhiên, trí nhớ của tôi rất tốt, hẳn sẽ không bất thình thình lình mà mất trí nhớ đâu."
Cạch một tiếng, Lan San hung hăng cúp điện thoại, vốn cho rằng là một chú cừu non, không nghĩ tới thực tế lại là sói đội lốt cừu, hơn nữa còn che giấu sâu như vậy.
Hít một hơi, Lan San nhìn thoáng qua thời gian, đã 5 giờ chiều, cách thời gian ước hẹn cùng Vệ Thạc Nhân còn 3 tiếng nữa.
Cô ra khỏi nhà họ Minh một chuyến đã rất không dễ dàng, nếu hiện tại trở về phỏng chừng quản gia sẽ không cho cô đi nữa.
Lan San nghĩ một lát, gọi điện về nhà báo cơm tối có thể cô sẽ không ăn ở nhà mà ăn cùng Phương Lê rồi đi dạo bên ngoài một lát.
Trái lại quản gia không nói gì, chỉ dặn dò Lan San đừng về quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.