Chương 267: Liều mạng triền miên (5)
Thập Nguyệt Sơ
05/03/2019
Lan San không ngừng rên rỉ, bị anh dụ dỗ hét lên: “Em là của anh.. là
của anh, chỉ của anh... Đừng tra tấn em.. xin anh.. Em chịu không nổi
nữa.”
"Tốt, cho em... Tất cả đều cho em...” Minh Da ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, toàn bộ đều đi vào bên trong.
Sau đó là một tiếng hét thảm đau đớn vang lên, Minh Dạ ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin... sau đó là một trận điên cuồng như sông giận biển gầm.
Đêm còn rất dài, bây giờ mới chỉ là bắt đầu..
Trên chiếc giường rộng lớn, hai người ở phía trên kịch liệt dây dưa, liều mạng triền miên, tựa hồ có thể cùng nhau kéo dài mãi mãi.
Một đêm này, cả phòng ngập tràn kiều diễm.
Một đêm trôi qua...
Khi chân trời bắt đầu nổi lên những tia sáng trắng đầu tiên, Minh Dạ cuối cùng cũng dừng lại lại, nằm sấp trên người của Lan San, tham lam hít hương thơm từ trên người cô truyền đến.
Không giống mùi hương thanh nhã ngày xưa, mùi hương lần này mang theo chút mị hoặc thơm ngát, mới ngửi một chút, dục vọng đã sớm tắt lại có muốn tiếp tục trỗi dậy. Minh Dạ hít thở sâu một hơi, xoay người bước xuống giường, ôm Lan San đã hôn mê vì mệt mỏi vào phòng tắm.
Lan San lúc này giống như một đứa bé, không chút đề phòng ngồi trong bồn tắm, sau lưng dựa vào ngực Minh Dạ, để mặc cho anh đem trên dưới toàn thân cô đều rửa sạch sẽ.
Động tác của Minh Dạ rất nhẹ nhàng, tựa như đang lau chùi một viên lưu ly dễ vỡ, so sánh với người đang ông đêm qua quyết tâm dày vò người ta ở trên giường, tựa như hai người khác nhau.
Thân thể tuyết trắng mềm mại của Lan San bây giờ vô cùng thê thảm, cả người tràn đầy dấu vết mờ ám.
Chỉ nhìn một chút thôi mà làm cho hai tai Minh Dạ đỏ lên, không ngừng lau sạch người Lan San, dùng áo choàng tắm khoát lên người cô, ôm ra ngoài.
Vết đỏ trên ga giường trắng tinh kia đập vào mắt. Minh Dạ thật không thể tin vào mắt mình, Lan San... lại là lần đầu, là là một... xử nữ.
Chuyện này... Không thể nào? Cô... Cô rõ ràng... rõ ràng...
Minh Dạ đã không biết nên hình dung tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào nữa, anh vẫn cho ra trước khi cô gả cho ông Minh đã không còn trinh trắng nữa. Nếu không phải như vậy, người phụ nữ này đâu thể nào không biết xấu hổ như vậy, năm lần bảy lượt quyến rũ đàn ông chứ.
Trong chớp mắt khi tiến vào bên trong cơ thể của Lan San, tựa hồ có gặp chút trở ngại, nhưng anh cũng không có nghĩ về vấn đề này, không ngờ thật sự là như vậy..
Tay Minh Dạ có chút run rẩy, anh ngồi xuống bên cạnh giường, rút ra một đếu thuốc bắt đầu hút.
"Tốt, cho em... Tất cả đều cho em...” Minh Da ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, toàn bộ đều đi vào bên trong.
Sau đó là một tiếng hét thảm đau đớn vang lên, Minh Dạ ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin... sau đó là một trận điên cuồng như sông giận biển gầm.
Đêm còn rất dài, bây giờ mới chỉ là bắt đầu..
Trên chiếc giường rộng lớn, hai người ở phía trên kịch liệt dây dưa, liều mạng triền miên, tựa hồ có thể cùng nhau kéo dài mãi mãi.
Một đêm này, cả phòng ngập tràn kiều diễm.
Một đêm trôi qua...
Khi chân trời bắt đầu nổi lên những tia sáng trắng đầu tiên, Minh Dạ cuối cùng cũng dừng lại lại, nằm sấp trên người của Lan San, tham lam hít hương thơm từ trên người cô truyền đến.
Không giống mùi hương thanh nhã ngày xưa, mùi hương lần này mang theo chút mị hoặc thơm ngát, mới ngửi một chút, dục vọng đã sớm tắt lại có muốn tiếp tục trỗi dậy. Minh Dạ hít thở sâu một hơi, xoay người bước xuống giường, ôm Lan San đã hôn mê vì mệt mỏi vào phòng tắm.
Lan San lúc này giống như một đứa bé, không chút đề phòng ngồi trong bồn tắm, sau lưng dựa vào ngực Minh Dạ, để mặc cho anh đem trên dưới toàn thân cô đều rửa sạch sẽ.
Động tác của Minh Dạ rất nhẹ nhàng, tựa như đang lau chùi một viên lưu ly dễ vỡ, so sánh với người đang ông đêm qua quyết tâm dày vò người ta ở trên giường, tựa như hai người khác nhau.
Thân thể tuyết trắng mềm mại của Lan San bây giờ vô cùng thê thảm, cả người tràn đầy dấu vết mờ ám.
Chỉ nhìn một chút thôi mà làm cho hai tai Minh Dạ đỏ lên, không ngừng lau sạch người Lan San, dùng áo choàng tắm khoát lên người cô, ôm ra ngoài.
Vết đỏ trên ga giường trắng tinh kia đập vào mắt. Minh Dạ thật không thể tin vào mắt mình, Lan San... lại là lần đầu, là là một... xử nữ.
Chuyện này... Không thể nào? Cô... Cô rõ ràng... rõ ràng...
Minh Dạ đã không biết nên hình dung tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào nữa, anh vẫn cho ra trước khi cô gả cho ông Minh đã không còn trinh trắng nữa. Nếu không phải như vậy, người phụ nữ này đâu thể nào không biết xấu hổ như vậy, năm lần bảy lượt quyến rũ đàn ông chứ.
Trong chớp mắt khi tiến vào bên trong cơ thể của Lan San, tựa hồ có gặp chút trở ngại, nhưng anh cũng không có nghĩ về vấn đề này, không ngờ thật sự là như vậy..
Tay Minh Dạ có chút run rẩy, anh ngồi xuống bên cạnh giường, rút ra một đếu thuốc bắt đầu hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.