Chương 208: Mẹ kế, em nhớ tôi (9)
Thập Nguyệt Sơ
10/10/2018
Lần trước gặp mặt là cách đây bảy năm, khi đó Minh Dạ vẫn là một thiếu niên nóng nảy cuồng ngạo không kiềm chế được.
Hiện tại anh đã sớm không còn vẻ ngây thơ tùy hứng như hồi đó, càng ngày càng trở nên thành thục trầm ổn, ngày càng bản lĩnh hơn.
Thấy Minh Dạ không nặng không nhẹ châm chọc một câu như vậy.
Nạp Lan Diễn trái lại chưa biểu hiện gì nhưng hai chàng trai trẻ tuổi phía sau anh ta lại mặt nhăn mày nhó không có ý tốt trừng Minh Dạ, Sở Tiều cùng Di Sa đồng thời hất cằm, ánh mắt hung ác trừng lại.
Nạp Lan Diễn cười bưng ly cà phê đen trước mặt lên, tao nhã nhấp một ngụm.
"Khổ này không phải ai cũng có thể ăn, giống như anh và tôi, nếu một chút khổ này cũng không ăn được thì làm sao có thể dẫn dắt thuộc hạ đây, anh nói đi, anh Dạ."
Câu này của anh ta ý chỉ Minh Dạ già mồm cãi láo, là một tên nhóc được nuông chiều từ bé không chịu được khổ.
Minh Dạ nhún nhún vai không để ý lắm, bỗng nhiên nghiêng đầu về phía trước một chút, có vẻ như kinh ngạc nói: "Ồ, Nạp Lan, tôi thấy hình như anh có nếp nhăn rồi."
Tuổi của Nạp Lan Diễn thật sự là một ẩn số, bảy năm trước lúc Minh Dạ gặp anh ta vẫn là dáng vẻ này, hiện tại gần như không thay đổi.
Trên người anh ta chỉ nhiều hơn một chút tang thương bồi đắp qua năm tháng, còn vẻ ngoài vẫn giống như 7 năm trước, làn da trắng nõn bóng loáng như da con gái.
Minh Dạ nhịn không được thầm mắng trong lòng, đúng là lão yêu tinh.
Khóe mắt Nạp Lan Diễn khó có thể nhận ra vừa giật một cái, nhìn Minh Dạ, nụ cười trên mặt càng lúc càng chân thành, ánh mắt kia thật giống như trưởng bối đang nhìn vãn bối, không phải nói có bao nhiêu hiền hòa, yêu thương.
"Đúng thế, đã nhiều năm trôi qua, anh Dạ đây vẫn còn chưa hết tâm tính trẻ con đâu!"
Minh Dạ châm chọc anh ta già, anh ta nói Minh Dạ là một tên nhóc không chịu lớn.
Hai người anh tới tôi lui, không hề có ý định nói chuyện thương trường làm ăn, giống như mấy ngày nay hai nhà Nạp Lan - Minh chưa hề giao đấu với nhau, không có đổ máu, không có ai hi sinh, mọi người vẫn thân thiết hòa thuận như anh em một nhà.
Người khác có lẽ không biết nhưng Sở Tiều có thể đoán ra một ít, tuy đề tài hai người nói đều cách xa vạn dặm so với chính sự, nhưng mỗi câu đều là mấu chốt.
Hiện tại chính xác là đang so sức chịu đựng, so tính quyết đoán, người nào thiếu kiên nhẫn trước, người nào mở miệng nói ra chuyện tranh giành của hai nhà Nạp Lan- Minh trước, người đó liền thua.
"Tính trẻ con chưa hết cũng được, ít nhất vẫn có năng lực lấy vợ sinh con, còn không đến nỗi già có lòng mà không có lực, ngay cả con trai cũng không có, vậy cũng quá thảm đi, anh nói xem Nạp Lan."
Hiện tại anh đã sớm không còn vẻ ngây thơ tùy hứng như hồi đó, càng ngày càng trở nên thành thục trầm ổn, ngày càng bản lĩnh hơn.
Thấy Minh Dạ không nặng không nhẹ châm chọc một câu như vậy.
Nạp Lan Diễn trái lại chưa biểu hiện gì nhưng hai chàng trai trẻ tuổi phía sau anh ta lại mặt nhăn mày nhó không có ý tốt trừng Minh Dạ, Sở Tiều cùng Di Sa đồng thời hất cằm, ánh mắt hung ác trừng lại.
Nạp Lan Diễn cười bưng ly cà phê đen trước mặt lên, tao nhã nhấp một ngụm.
"Khổ này không phải ai cũng có thể ăn, giống như anh và tôi, nếu một chút khổ này cũng không ăn được thì làm sao có thể dẫn dắt thuộc hạ đây, anh nói đi, anh Dạ."
Câu này của anh ta ý chỉ Minh Dạ già mồm cãi láo, là một tên nhóc được nuông chiều từ bé không chịu được khổ.
Minh Dạ nhún nhún vai không để ý lắm, bỗng nhiên nghiêng đầu về phía trước một chút, có vẻ như kinh ngạc nói: "Ồ, Nạp Lan, tôi thấy hình như anh có nếp nhăn rồi."
Tuổi của Nạp Lan Diễn thật sự là một ẩn số, bảy năm trước lúc Minh Dạ gặp anh ta vẫn là dáng vẻ này, hiện tại gần như không thay đổi.
Trên người anh ta chỉ nhiều hơn một chút tang thương bồi đắp qua năm tháng, còn vẻ ngoài vẫn giống như 7 năm trước, làn da trắng nõn bóng loáng như da con gái.
Minh Dạ nhịn không được thầm mắng trong lòng, đúng là lão yêu tinh.
Khóe mắt Nạp Lan Diễn khó có thể nhận ra vừa giật một cái, nhìn Minh Dạ, nụ cười trên mặt càng lúc càng chân thành, ánh mắt kia thật giống như trưởng bối đang nhìn vãn bối, không phải nói có bao nhiêu hiền hòa, yêu thương.
"Đúng thế, đã nhiều năm trôi qua, anh Dạ đây vẫn còn chưa hết tâm tính trẻ con đâu!"
Minh Dạ châm chọc anh ta già, anh ta nói Minh Dạ là một tên nhóc không chịu lớn.
Hai người anh tới tôi lui, không hề có ý định nói chuyện thương trường làm ăn, giống như mấy ngày nay hai nhà Nạp Lan - Minh chưa hề giao đấu với nhau, không có đổ máu, không có ai hi sinh, mọi người vẫn thân thiết hòa thuận như anh em một nhà.
Người khác có lẽ không biết nhưng Sở Tiều có thể đoán ra một ít, tuy đề tài hai người nói đều cách xa vạn dặm so với chính sự, nhưng mỗi câu đều là mấu chốt.
Hiện tại chính xác là đang so sức chịu đựng, so tính quyết đoán, người nào thiếu kiên nhẫn trước, người nào mở miệng nói ra chuyện tranh giành của hai nhà Nạp Lan- Minh trước, người đó liền thua.
"Tính trẻ con chưa hết cũng được, ít nhất vẫn có năng lực lấy vợ sinh con, còn không đến nỗi già có lòng mà không có lực, ngay cả con trai cũng không có, vậy cũng quá thảm đi, anh nói xem Nạp Lan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.