Chương 36: Mẹ kế, mẹ ghen sao? (2)
Thập Nguyệt Sơ
27/05/2018
Bạch Lăng liếc mắt một cái liền thích nó, nhìn chằm chằm súng không rời.
Minh Dạ nhìn ra được tâm tư của cô, giống như muốn trêu đùa cô, ngón tay thon dài linh hoạt đùa nghịch khẩu súng, làm trái tim Bạch Lăng ngứa ngáy.
“Lan San, cô có biết không, sau khi mất trí nhớ, cô thú vị hơn trước đây nhiều.”
Những lời Minh Dạ nói là thật lòng.
Trước đây anh thật sự cực kỳ chán ghét cô, ách, bây giờ cũng vậy…
Nhưng mà… Anh phát hiện sau khi người phụ nữ này mất trí nhớ, thú vị hơn trước, làm cho anh nhịn không được muốn trêu chọc một phen, cuộc sống nhàm chán rốt cuộc cũng có chút chuyện đáng chú ý.
Anh giống như đang nhìn món đồ chơi, hoặc là ánh mắt nhìn con mồi, đâm mạnh Bạch Lăng bị thương…
Cô chán ghét loại ánh mắt này, cô là người không phải món đồ chơi, thờ ơ nhìn Minh Dạ, châm chọc nói.
“… Hơn nửa đêm anh không lăn với nữ giúp việc của anh trên mặt đất, chạy đến phòng mẹ kế vì nói những chuyện này sao?”
Minh Dạ nhíu mày, rõ ràng những lời nói ra từ trong miệng cô, vậy mà có một hương vị khác, nếu lời này từ trong miệng người khác nói ra e là đã sớm mất mạng rồi.
“Không sai!”
“Vậy anh nói xong có thể cút đi rồi.”
Kỳ thật trong lòng Bạch Lăng luôn luôn nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được tức giận, nên vì tính mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ.
Nhưng mà vừa thấy gương mặt tuấn tú đó của Minh Dạ, cô lại nhịn không được muốn giẫm lên.
Cô buồn bực, rốt cuộc Lan San thích anh ở điểm gì, ngoại trừ khuôn mặt không có chỗ chê, còn cái gì có thể khiến người ta yêu thích?
Cút đi sao? Đúng là lần đầu tiên có người dám nói với anh như thế.
Minh Dạ nhấc súng lục trong tay lên, trong mắt mang theo lửa giận chưa tắt, giấu dưới bình tĩnh là sát khí tụ tập lại.
“Tôi nghĩ cô có thể nói muốn cây súng này.”
“Anh đồng ý cho sao?”
“Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy phí lời làm gì, anh không ngủ được nhưng tôi còn muốn ngủ.”
Bạch Lăng kéo chăn lên đến cổ, xoay người quay lưng về phía Minh Dạ, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Mang tai tê dại, Minh Dạ cúi thấp người dán vào tai cô nói: “Cô yên tâm như vậy, không sợ tôi… Đè cô.”
Bạch Lăng run lên một cái, đùi phải thiếu chút nữa không khống chế được đạp Minh Dạ xuống, cô ngáp một cái, nhún vai không sao cả.
“Tôi không sao cả, chỉ cần anh không ghét bỏ là được.”
Minh Dạ nhìn ra được tâm tư của cô, giống như muốn trêu đùa cô, ngón tay thon dài linh hoạt đùa nghịch khẩu súng, làm trái tim Bạch Lăng ngứa ngáy.
“Lan San, cô có biết không, sau khi mất trí nhớ, cô thú vị hơn trước đây nhiều.”
Những lời Minh Dạ nói là thật lòng.
Trước đây anh thật sự cực kỳ chán ghét cô, ách, bây giờ cũng vậy…
Nhưng mà… Anh phát hiện sau khi người phụ nữ này mất trí nhớ, thú vị hơn trước, làm cho anh nhịn không được muốn trêu chọc một phen, cuộc sống nhàm chán rốt cuộc cũng có chút chuyện đáng chú ý.
Anh giống như đang nhìn món đồ chơi, hoặc là ánh mắt nhìn con mồi, đâm mạnh Bạch Lăng bị thương…
Cô chán ghét loại ánh mắt này, cô là người không phải món đồ chơi, thờ ơ nhìn Minh Dạ, châm chọc nói.
“… Hơn nửa đêm anh không lăn với nữ giúp việc của anh trên mặt đất, chạy đến phòng mẹ kế vì nói những chuyện này sao?”
Minh Dạ nhíu mày, rõ ràng những lời nói ra từ trong miệng cô, vậy mà có một hương vị khác, nếu lời này từ trong miệng người khác nói ra e là đã sớm mất mạng rồi.
“Không sai!”
“Vậy anh nói xong có thể cút đi rồi.”
Kỳ thật trong lòng Bạch Lăng luôn luôn nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được tức giận, nên vì tính mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ.
Nhưng mà vừa thấy gương mặt tuấn tú đó của Minh Dạ, cô lại nhịn không được muốn giẫm lên.
Cô buồn bực, rốt cuộc Lan San thích anh ở điểm gì, ngoại trừ khuôn mặt không có chỗ chê, còn cái gì có thể khiến người ta yêu thích?
Cút đi sao? Đúng là lần đầu tiên có người dám nói với anh như thế.
Minh Dạ nhấc súng lục trong tay lên, trong mắt mang theo lửa giận chưa tắt, giấu dưới bình tĩnh là sát khí tụ tập lại.
“Tôi nghĩ cô có thể nói muốn cây súng này.”
“Anh đồng ý cho sao?”
“Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy phí lời làm gì, anh không ngủ được nhưng tôi còn muốn ngủ.”
Bạch Lăng kéo chăn lên đến cổ, xoay người quay lưng về phía Minh Dạ, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Mang tai tê dại, Minh Dạ cúi thấp người dán vào tai cô nói: “Cô yên tâm như vậy, không sợ tôi… Đè cô.”
Bạch Lăng run lên một cái, đùi phải thiếu chút nữa không khống chế được đạp Minh Dạ xuống, cô ngáp một cái, nhún vai không sao cả.
“Tôi không sao cả, chỉ cần anh không ghét bỏ là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.