Chương 192: Sức lớn một chút, đừng ngại đánh (4)
Thập Nguyệt Sơ
09/09/2018
"Ừ, xứng, vô cùng xứng." Phương Lê run rẩy một hồi, vội vàng gật đầu, những lúc như thế này, Lan San nói gì thì chính là cái đó.
Lan San hài lòng, cười quyến rũ: "Bà Chu... Nhận lấy đi."
Kết quả cuối cùng đương nhiên là mẹ kế ngoan độc lấy tư thái hoàn mỹ nhất chiến thắng lão quái thú tới khiêu khích.
Lão quái thú cầm lấy "trái bom nhỏ" mà mẹ kế ác độc ném qua, vẻ mặt đau khổ bỏ trốn mất dạng.
Ra khỏi cửa hàng đá quý, bà Chu hung hắng ném chiếc hộp đựng nhẫn xuống đất, còn chưa cảm thấy hết giận, bà ta nâng giày cao gót đi trên chân đạp, đá vài cái.
Không nghĩ tới chiếc hộp đựng kia lại cứng rắn như vậy, chẳng nhưng không bị bà Chu đạp nát, ngược lại còn khiến bà ta giẫm trượt một cái, mất trọng tâm, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Ngã xuống cũng không quan trọng, quan trọng là cổ chân răng rắc một tiếng liền bị trẹo, bà Chu nhất thời ăn đau, kêu gào thảm thiết.
Nếu không phải tại ả Lan San kia thì giờ bà ta còn đang vui vẻ mua sắm, đều tại đồ đê tiện kia.
Bà Chu không để ý ánh mắt khác thường của người chung quanh, oán độc gầm thét.
"Lan San cô chính là đồ đê tiện vạn người cưỡi, một con hát, nếu không phải cô leo lên người Minh Dạ, nếu không phải có nhà họ Minh làm chỗ dựa vững chắc..."
Bà Lưu cắn răng, oán hận nhìn thoáng qua bà Chu đang ngồi trên đất gào khóc, thật muốn cho bà ta một cái bạt tai, quả thực chưa thấy qua người phụ nữ nào ngu xuẩn như vậy.
"Bà đừng gào khóc nữa được không, bà không muốn sống nhưng chúng tôi còn muốn sống, giáo huấn vừa rồi còn không khiến cho bà thông minh lên chút nào sao, bà không muốn cả nhà họ Chu đều bị người phụ nữa kia chỉnh cho không ngóc đầu lên được đi."
Một câu đả kích này của bà Lưu liền khiến cho bà Chu trong nháy mắt trở nên ỉu xìu.
"Mặc kệ bà có chán ghét người phụ nữ kia bao nhiêu thì hiện tại cũng không thể trêu chọc cô ta, không chỉ mình bà mà chúng ta ai cũng không thể trêu vào, nếu bà còn như vậy sớm muộn gì cũng tự tìm đường chết cho mình, tự bà giải quyết cho tốt đi." Sau đó bà Lưu quay đầu nói với con gái: "Chúng ta đi."
Hai mẹ con bỏ lại bà Chu bị trẹo chân đằng sau, rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.
Bà Chu choáng váng, bọn họ... Bọn họ liền không ai để ý đến bà ta nữa sao?
"Này, các người chớ đi. Đợi tôi với, các người không thể bỏ mặc tôi ở đây được."
Bà Chu thử đứng lên, chỉ thấy từ cổ chân truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức khiến toàn thân bà ta đổ mồ hôi lạnh.
Bà Lưu vừa đi vừa dạy dỗ con gái: "Tiểu Đông, nhỡ kỹ về sau không được qua lại với người nhà họ Chu nữa, nhìn thấy Lan San cũng không được làm càn, càng không cho phép nói lung tung."
Lan San hài lòng, cười quyến rũ: "Bà Chu... Nhận lấy đi."
Kết quả cuối cùng đương nhiên là mẹ kế ngoan độc lấy tư thái hoàn mỹ nhất chiến thắng lão quái thú tới khiêu khích.
Lão quái thú cầm lấy "trái bom nhỏ" mà mẹ kế ác độc ném qua, vẻ mặt đau khổ bỏ trốn mất dạng.
Ra khỏi cửa hàng đá quý, bà Chu hung hắng ném chiếc hộp đựng nhẫn xuống đất, còn chưa cảm thấy hết giận, bà ta nâng giày cao gót đi trên chân đạp, đá vài cái.
Không nghĩ tới chiếc hộp đựng kia lại cứng rắn như vậy, chẳng nhưng không bị bà Chu đạp nát, ngược lại còn khiến bà ta giẫm trượt một cái, mất trọng tâm, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Ngã xuống cũng không quan trọng, quan trọng là cổ chân răng rắc một tiếng liền bị trẹo, bà Chu nhất thời ăn đau, kêu gào thảm thiết.
Nếu không phải tại ả Lan San kia thì giờ bà ta còn đang vui vẻ mua sắm, đều tại đồ đê tiện kia.
Bà Chu không để ý ánh mắt khác thường của người chung quanh, oán độc gầm thét.
"Lan San cô chính là đồ đê tiện vạn người cưỡi, một con hát, nếu không phải cô leo lên người Minh Dạ, nếu không phải có nhà họ Minh làm chỗ dựa vững chắc..."
Bà Lưu cắn răng, oán hận nhìn thoáng qua bà Chu đang ngồi trên đất gào khóc, thật muốn cho bà ta một cái bạt tai, quả thực chưa thấy qua người phụ nữ nào ngu xuẩn như vậy.
"Bà đừng gào khóc nữa được không, bà không muốn sống nhưng chúng tôi còn muốn sống, giáo huấn vừa rồi còn không khiến cho bà thông minh lên chút nào sao, bà không muốn cả nhà họ Chu đều bị người phụ nữa kia chỉnh cho không ngóc đầu lên được đi."
Một câu đả kích này của bà Lưu liền khiến cho bà Chu trong nháy mắt trở nên ỉu xìu.
"Mặc kệ bà có chán ghét người phụ nữ kia bao nhiêu thì hiện tại cũng không thể trêu chọc cô ta, không chỉ mình bà mà chúng ta ai cũng không thể trêu vào, nếu bà còn như vậy sớm muộn gì cũng tự tìm đường chết cho mình, tự bà giải quyết cho tốt đi." Sau đó bà Lưu quay đầu nói với con gái: "Chúng ta đi."
Hai mẹ con bỏ lại bà Chu bị trẹo chân đằng sau, rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.
Bà Chu choáng váng, bọn họ... Bọn họ liền không ai để ý đến bà ta nữa sao?
"Này, các người chớ đi. Đợi tôi với, các người không thể bỏ mặc tôi ở đây được."
Bà Chu thử đứng lên, chỉ thấy từ cổ chân truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức khiến toàn thân bà ta đổ mồ hôi lạnh.
Bà Lưu vừa đi vừa dạy dỗ con gái: "Tiểu Đông, nhỡ kỹ về sau không được qua lại với người nhà họ Chu nữa, nhìn thấy Lan San cũng không được làm càn, càng không cho phép nói lung tung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.