Chương 288: Trừng phạt của cậu chủ (10)
Thập Nguyệt Sơ
01/10/2019
Cổ họng Phương Lê trào lên cuồn cuộn, cô lập tức che miệng, mùi cá trong miệng càng nồng, Phương Lê thậm chí nhai cũng chưa nhai, lập tức đem
miếng cá nuốt chửng.
Giống vô số cây châm cắm vào cổ họng cô, cắt ra từng miệng vết thương, dính máu cô, tiến vào bên trong dạ dày.
Rồi đến... Lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn khó chịu, đời này Phương Lê chưa bao giờ trải qua khủng hoảng sợ hãi quá độ như giờ khắc này, đối mặt với Minh Dạ, cô đến ý nghĩ phản kháng cũng không dám...
Nhìn Phương Lê giống như uống thuốc độc ăn xong một miếng, ý cười trên mặt Minh Dạ sáng lạn hơn.
Quan tâm hỏi: "Mợ chủ Lam, có hợp khẩu vị không?"
Phương Lê che đi dạ dày đang quay cuồng, hàm răng run rẩy va chạm, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hợp... hợp khẩu vị."
Minh Dạ bày ra vẻ ‘hợp khẩu vị của cô thì tốt rồi": “Vậy thì tốt, vừa rồi tôi còn nghĩ, nếu không hợp sẽ đổi món khác cho cô."
Trong lòng Phương Lê có chút mong chờ đổi món ăn? Nếu có thể đổi đĩa cá sống cắt lát này đi thì tốt quá, nhìn con cá kia, tâm lý cô sẽ bị dằn vặt.
Chỉ là Phương Lê quá ngây thơ, coi cậu chủ người ta thành người tốt.
Trên đời này có rất nhiều món ăn, cách làm biến thái này, cá sống cắt lát cũng không phải món duy nhất...
Phương Lê khẽ cắn môi, lớn mật hỏi: "Không biết... Anh Dạ định đổi món gì?"
Cô thật sự sắp không chịu nổi, nếu tiếp tục nhìn, cả người cô sẽ điên mất, nếu có thể sống sót ra ngoài, cô sợ mình thật sự phải vào bệnh viện điều trị một thời gian.
Minh Dạ nhướng mày, nói ba chữ: "Chân vịt nướng."
Phương Lê sửng sốt mấy giây, khó hiểu nghĩ, món chân vịt nướng này cô cũng ăn qua, hương vị cũng không tệ lắm, chẳng lẽ anh Minh thật sự sẽ đổi thay cho cá sống cắt lát.
Minh Dạ lười nhác cười: "Mợ chủ Lam có vẻ như từng thử qua chân vịt nướng, tôi đây liền kêu người chuẩn bị, thế nhưng có lẽ sẽ hơi lâu."
Phương Lê lại sửng sốt, cô thật không hiểu Minh Dạ có ý gì, rõ ràng không phải thật lòng muốn mời cô ăn cơm, thế nhưng bây giờ cũng không nói chuyện chính, rốt cuộc anh muốn làm gì.
"Vậy... Phải đợi bao lâu?" Minh Dạ không nói, đương nhiên Phương Lê không dám tự đề cập trước.
Minh Dạ liếc mắt nhìn Sở Tiều một cái, ý bảo anh ta giải thích kỹ càng một chút...
Giống vô số cây châm cắm vào cổ họng cô, cắt ra từng miệng vết thương, dính máu cô, tiến vào bên trong dạ dày.
Rồi đến... Lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn khó chịu, đời này Phương Lê chưa bao giờ trải qua khủng hoảng sợ hãi quá độ như giờ khắc này, đối mặt với Minh Dạ, cô đến ý nghĩ phản kháng cũng không dám...
Nhìn Phương Lê giống như uống thuốc độc ăn xong một miếng, ý cười trên mặt Minh Dạ sáng lạn hơn.
Quan tâm hỏi: "Mợ chủ Lam, có hợp khẩu vị không?"
Phương Lê che đi dạ dày đang quay cuồng, hàm răng run rẩy va chạm, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hợp... hợp khẩu vị."
Minh Dạ bày ra vẻ ‘hợp khẩu vị của cô thì tốt rồi": “Vậy thì tốt, vừa rồi tôi còn nghĩ, nếu không hợp sẽ đổi món khác cho cô."
Trong lòng Phương Lê có chút mong chờ đổi món ăn? Nếu có thể đổi đĩa cá sống cắt lát này đi thì tốt quá, nhìn con cá kia, tâm lý cô sẽ bị dằn vặt.
Chỉ là Phương Lê quá ngây thơ, coi cậu chủ người ta thành người tốt.
Trên đời này có rất nhiều món ăn, cách làm biến thái này, cá sống cắt lát cũng không phải món duy nhất...
Phương Lê khẽ cắn môi, lớn mật hỏi: "Không biết... Anh Dạ định đổi món gì?"
Cô thật sự sắp không chịu nổi, nếu tiếp tục nhìn, cả người cô sẽ điên mất, nếu có thể sống sót ra ngoài, cô sợ mình thật sự phải vào bệnh viện điều trị một thời gian.
Minh Dạ nhướng mày, nói ba chữ: "Chân vịt nướng."
Phương Lê sửng sốt mấy giây, khó hiểu nghĩ, món chân vịt nướng này cô cũng ăn qua, hương vị cũng không tệ lắm, chẳng lẽ anh Minh thật sự sẽ đổi thay cho cá sống cắt lát.
Minh Dạ lười nhác cười: "Mợ chủ Lam có vẻ như từng thử qua chân vịt nướng, tôi đây liền kêu người chuẩn bị, thế nhưng có lẽ sẽ hơi lâu."
Phương Lê lại sửng sốt, cô thật không hiểu Minh Dạ có ý gì, rõ ràng không phải thật lòng muốn mời cô ăn cơm, thế nhưng bây giờ cũng không nói chuyện chính, rốt cuộc anh muốn làm gì.
"Vậy... Phải đợi bao lâu?" Minh Dạ không nói, đương nhiên Phương Lê không dám tự đề cập trước.
Minh Dạ liếc mắt nhìn Sở Tiều một cái, ý bảo anh ta giải thích kỹ càng một chút...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.