Chương 291: Trừng phạt của cậu chủ (13)
Thập Nguyệt Sơ
20/10/2019
"Đó là một giáo sư của đại học Pennsylvania bên Mỹ, hơn nữa còn là một
người biến thái, loại thuốc này được ông ta nghiên cứu chế tạo rất
lâu... "
"Nghe nói nếu là thành phẩm, người uống xong loại thuốc này, đầu óc sẽ bị thiêu đến ngốc, sau đó mới trở nên ngu muội, sau khi cô uống thuốc sẽ biến cô thành một người trung thành với người đầu tiên mình quan hệ... ”
Minh Dạ giống như tự mình lẩm bẩm, nói như vậy nhưng ánh mắt trở nên vô cùng trống rỗng, giống như trở thành một con người khác đang chìm đắm vào thế giới của mình.
Ngày ấy nhiệt độ cơ thể Lan San cao như thế nào, Minh Dạ hiểu hơn ai hết.
Anh nhiều lần cảm thấy may mắn, may mắn đây chỉ là một bán thành phẩm, nếu là thành phẩm, vậy hậu quả sau đó anh thật sự không thể lường được.
Mỗi khi Minh Dạ nghĩ vậy, liền đổ mồ hôi lạnh, thậm chí buổi tối cũng sợ tới mức tỉnh ngủ...
Theo tiếng nói ưu nhã êm tai của Minh Dạ, Phương Lê dần dần cảm thấy nghẹt thở.
Đó không phải thuốc kích tình bình thường, mà còn là một loại thuốc kích tình độc tính mạnh như vậy...
Cô ta hại Lan San, mặc kệ cô ta vô tình hay là có ý tốt, cô ta cũng đã hại Lan San.
Chẳng trách ngày đó trong điện thoại giọng nói Lan San lại đầy căm hận như vậy, chẳng trách cô nói cô sẽ không bỏ qua cho cô ta, hóa ra...
Nếu chuyện này mà xảy ra trên người cô ta, chỉ sợ cô ta còn hận người bỏ thuốc mình hơn cả Lan San.
Sợ hãi, áy náy, tự trách... Các loại cảm xúc dày vò lương tâm Phương Lê, cô ôm mặt khóc như mưa.
"Tôi... Không phải cố ý, thật không cố ý... Lúc ấy căn bản tôi không biết đó là... Là... ” Cuối cùng cô ta cũng không có khả năng nói ra hai chữ kia.
Minh Dạ đã khôi phục như thường, ý cười trên mặt nhạt đi, ý lạnh dần dần xuất hiện...
Một câu không phải cố ý chẳng lẽ có thể xóa đi tổn thương Lan San phải chịu? Hừ... Người nhà họ Lam bọn họ, quả nhiên đều giả dối.
"Loại thuốc này còn ở trong phòng thí nghiệm bên Mỹ, coi như bán thành phẩm được nghiên cứu bí mật, là thuốc nghiêm cấm bán ra ngoài, thế nhưng lại xuất hiện ở Trung Quốc, Phương Lê... Bản lĩnh của cô cũng thật không nhỏ, xem ra, bình thường tôi thật sự quá xem nhẹ cô rồi!!!"
Phương Lê sợ hãi nói năng lộn xộn, trên mặt còn vương nước mắt...
"Không, không, không... Không phải, tôi thật sự không biết, lúc trước tôi nghĩ đó là thuốc chữa đau đầu."
Minh Dạ lười cùng Phương Lê tốn nước bọt, vẻ mặt lạnh băng, sắc bén nhìn cô: "Nói đi, đây là ai cho cô, đừng lãng phí thời gian của tôi….."
"Nghe nói nếu là thành phẩm, người uống xong loại thuốc này, đầu óc sẽ bị thiêu đến ngốc, sau đó mới trở nên ngu muội, sau khi cô uống thuốc sẽ biến cô thành một người trung thành với người đầu tiên mình quan hệ... ”
Minh Dạ giống như tự mình lẩm bẩm, nói như vậy nhưng ánh mắt trở nên vô cùng trống rỗng, giống như trở thành một con người khác đang chìm đắm vào thế giới của mình.
Ngày ấy nhiệt độ cơ thể Lan San cao như thế nào, Minh Dạ hiểu hơn ai hết.
Anh nhiều lần cảm thấy may mắn, may mắn đây chỉ là một bán thành phẩm, nếu là thành phẩm, vậy hậu quả sau đó anh thật sự không thể lường được.
Mỗi khi Minh Dạ nghĩ vậy, liền đổ mồ hôi lạnh, thậm chí buổi tối cũng sợ tới mức tỉnh ngủ...
Theo tiếng nói ưu nhã êm tai của Minh Dạ, Phương Lê dần dần cảm thấy nghẹt thở.
Đó không phải thuốc kích tình bình thường, mà còn là một loại thuốc kích tình độc tính mạnh như vậy...
Cô ta hại Lan San, mặc kệ cô ta vô tình hay là có ý tốt, cô ta cũng đã hại Lan San.
Chẳng trách ngày đó trong điện thoại giọng nói Lan San lại đầy căm hận như vậy, chẳng trách cô nói cô sẽ không bỏ qua cho cô ta, hóa ra...
Nếu chuyện này mà xảy ra trên người cô ta, chỉ sợ cô ta còn hận người bỏ thuốc mình hơn cả Lan San.
Sợ hãi, áy náy, tự trách... Các loại cảm xúc dày vò lương tâm Phương Lê, cô ôm mặt khóc như mưa.
"Tôi... Không phải cố ý, thật không cố ý... Lúc ấy căn bản tôi không biết đó là... Là... ” Cuối cùng cô ta cũng không có khả năng nói ra hai chữ kia.
Minh Dạ đã khôi phục như thường, ý cười trên mặt nhạt đi, ý lạnh dần dần xuất hiện...
Một câu không phải cố ý chẳng lẽ có thể xóa đi tổn thương Lan San phải chịu? Hừ... Người nhà họ Lam bọn họ, quả nhiên đều giả dối.
"Loại thuốc này còn ở trong phòng thí nghiệm bên Mỹ, coi như bán thành phẩm được nghiên cứu bí mật, là thuốc nghiêm cấm bán ra ngoài, thế nhưng lại xuất hiện ở Trung Quốc, Phương Lê... Bản lĩnh của cô cũng thật không nhỏ, xem ra, bình thường tôi thật sự quá xem nhẹ cô rồi!!!"
Phương Lê sợ hãi nói năng lộn xộn, trên mặt còn vương nước mắt...
"Không, không, không... Không phải, tôi thật sự không biết, lúc trước tôi nghĩ đó là thuốc chữa đau đầu."
Minh Dạ lười cùng Phương Lê tốn nước bọt, vẻ mặt lạnh băng, sắc bén nhìn cô: "Nói đi, đây là ai cho cô, đừng lãng phí thời gian của tôi….."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.