Chương 281: Trừng phạt của cậu chủ (3)
Thập Nguyệt Sơ
16/06/2019
Lúc đó Phương Lê biết anh ta đi cùng với Lam Vi Nhi, nghĩ rằng anh ta
dẫn Lam Vi Nhi đi tìm Lan San, không ngờ sau lần đó, không thấy Lam Vi
Nhi trở về nữa.
Ngày đó sau khi Lam Tu trở về Phương Lê cũng thuận miệng hỏi một câu, Lam Tu nói qua loa vấn đề cô hỏi cho có lệ.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đó Lam Tu thật sự lén lút đưa Lam Vi Nhi ra ngoài.
Lam Tu ôm lấy Phương Lê, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lê, có chuyện gì sao, có phải bởi vì có chút thành kiến với Vi Vi, chẳng qua con bé chỉ là tính tình hơi kiêu căng thôi, không có ý xấu gì."
Phương Lê nghe xong đột nhiên đẩy Lam Tu ra, giận đến run người: "Không có ý xấu gì sao, vậy anh đợi cô ta hại chết cả nhà họ Lam đi. Em nói cho anh biết, bây giờ Minh Dạ không bỏ qua cho Lam Vi Nhi, cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Lam.” Sẽ không bỏ qua cả cô nữa.
Lam Tu sững sờ, một lúc lâu mới sầm mặt, có chút tức giận.
"Tiểu Lê, em làm sao vậy, đột nhiên lại phát hỏa, Vi Vi là anh nhìn con bé lớn lên, anh hiểu con bé, huống hồ đã nhiều ngày Minh Dạ cũng không phái người tìm con bé, không chừng nể tình cảm chúng ta xưa nay nên không so đo."
Phương Lê cười lạnh: "Hiểu biết.....Vậy anh cứ ngồi đợi sự hiểu biết của anh đi, em nói cho anh, tình cảm không giống như tiền trong thẻ ngân hàng, nếu anh không tiếp tục vun đắp, tình cảm ấy sẽ càng ngày càng ít đi."
Chuyện Phương Lê lo lắng nhất vẫn xảy ra, 5 giờ chiều thứ hai, cô mới đi từ siêu thị ra, liền bị một chiếc xe BMW ngăn lại.
Sở Tiều đẩy cửa xuống xe, đi đến trước mặt Phương Lê gật đầu: "Mợ chủ Lam, cậu chủ nhà chúng tôi muốn mời cô đến dùng cơm, mong cô bây giờ đi theo chúng tôi."
Trong lòng Phương Lê lộp bộp, cô biết Sở Tiều, tuy rằng chưa nói chuyện, nhưng Lam Tu từng nói với cô, Sở Tiều là thân tín bên cạnh Minh Dạ, thủ đoạn và tâm cơ của anh ta cũng không thua Minh Dạ.
"Tôi... Tôi với anh Dạ không quen thân, e rằng không đi được."
Phương Lê biết chuyện cô sợ hãi vẫn sẽ đến, Minh Dạ ra tay....
Trên mặt Sở Tiều hiện lên nụ cười nhẹ.
"Thật xin lỗi, hiện tại cô không có quyền nói không." Sau khi nói xong Sở Tiều rất lễ phép làm tư thế mời.
Phương Lê cả người lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, không có một chút hơi ấm.
Không biết bởi vì sợ hãi hay bởi vì quá lạnh, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy... Tôi có thể gọi điện cho chồng tôi không?"
Ngày đó sau khi Lam Tu trở về Phương Lê cũng thuận miệng hỏi một câu, Lam Tu nói qua loa vấn đề cô hỏi cho có lệ.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đó Lam Tu thật sự lén lút đưa Lam Vi Nhi ra ngoài.
Lam Tu ôm lấy Phương Lê, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lê, có chuyện gì sao, có phải bởi vì có chút thành kiến với Vi Vi, chẳng qua con bé chỉ là tính tình hơi kiêu căng thôi, không có ý xấu gì."
Phương Lê nghe xong đột nhiên đẩy Lam Tu ra, giận đến run người: "Không có ý xấu gì sao, vậy anh đợi cô ta hại chết cả nhà họ Lam đi. Em nói cho anh biết, bây giờ Minh Dạ không bỏ qua cho Lam Vi Nhi, cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Lam.” Sẽ không bỏ qua cả cô nữa.
Lam Tu sững sờ, một lúc lâu mới sầm mặt, có chút tức giận.
"Tiểu Lê, em làm sao vậy, đột nhiên lại phát hỏa, Vi Vi là anh nhìn con bé lớn lên, anh hiểu con bé, huống hồ đã nhiều ngày Minh Dạ cũng không phái người tìm con bé, không chừng nể tình cảm chúng ta xưa nay nên không so đo."
Phương Lê cười lạnh: "Hiểu biết.....Vậy anh cứ ngồi đợi sự hiểu biết của anh đi, em nói cho anh, tình cảm không giống như tiền trong thẻ ngân hàng, nếu anh không tiếp tục vun đắp, tình cảm ấy sẽ càng ngày càng ít đi."
Chuyện Phương Lê lo lắng nhất vẫn xảy ra, 5 giờ chiều thứ hai, cô mới đi từ siêu thị ra, liền bị một chiếc xe BMW ngăn lại.
Sở Tiều đẩy cửa xuống xe, đi đến trước mặt Phương Lê gật đầu: "Mợ chủ Lam, cậu chủ nhà chúng tôi muốn mời cô đến dùng cơm, mong cô bây giờ đi theo chúng tôi."
Trong lòng Phương Lê lộp bộp, cô biết Sở Tiều, tuy rằng chưa nói chuyện, nhưng Lam Tu từng nói với cô, Sở Tiều là thân tín bên cạnh Minh Dạ, thủ đoạn và tâm cơ của anh ta cũng không thua Minh Dạ.
"Tôi... Tôi với anh Dạ không quen thân, e rằng không đi được."
Phương Lê biết chuyện cô sợ hãi vẫn sẽ đến, Minh Dạ ra tay....
Trên mặt Sở Tiều hiện lên nụ cười nhẹ.
"Thật xin lỗi, hiện tại cô không có quyền nói không." Sau khi nói xong Sở Tiều rất lễ phép làm tư thế mời.
Phương Lê cả người lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, không có một chút hơi ấm.
Không biết bởi vì sợ hãi hay bởi vì quá lạnh, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy... Tôi có thể gọi điện cho chồng tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.