Chương 12
Mạch Hương Sắt
20/09/2018
Nàng dâu của Đại Ngưu là người rất hào sảng, Bảo Nhi cũng không có điều
kiêng kị gì, Bảo Nhi muốn trôi qua cuộc sống đơn giản, cũng thích chung
đụng với người đơn giản một chút. Tiếp xúc với người trong bụng cong
cong quẹo quẹo quá nhiều, không phải là quá mệt mỏi sao.
Lúc chạng vạng, phía đông thôn truyền đến một chuỗi tiếng pháo, Bảo Nhi bưng chén đứng bên ngoài nhìn quanh một hồi."Tướng công, chàng tới xem xem, có phải nhà ai có chuyện gì hay không?" Bảo Nhi gọi Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng ở bên cạnh Bảo Nhi, vừa bưng chén cho Bảo Nhi, vừa quay về nơi phát ra âm thanh nhìn một chút.
"Hình như là nhà trưởng thôn, cẩn thận một chút, tránh bị phỏng." Nhạc Mặc tỉ mỉ dặn dò.
"Nhà trưởng thôn có thể có chuyện gì? Không phải nhi tử nhà ông ta đã sớm thành gia rồi sao?" Nghĩ đến đứa con dâu đó của nhà ông ta, Bảo Nhi không tự chủ được nhíu mày một cái, người đó thích nhất là cùng đám người Lưu thị thông đồng với nhau.
Ngày hôm sau Bảo Nhi còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng Nhạc Mặc nói chuyện với người ta ở trong sân, Bảo Nhi vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cũng không nghe vào được gì. Chờ lúc Nhạc Mặc đi vào, thì nhìn thấy trong tay cầm hai trứng gà đỏ.
"Bảo Nhi, đã tỉnh rồi à? Vậy thì đứng lên đi, điểm tâm đã làm xong. Đúng lúc còn có hai quả trứng, bỏ vào cháo hâm nóng cho nàng." Nói xong lắc lắc trứng gà đỏ trong tay.
"Tại sao còn có trứng gà đỏ? Nhà ai không tiếc như vậy?" Bảo Nhi nằm ở trên chăn, lười biếng hỏi Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc vừa bóc trứng gà, vừa nói, "Là con dâu trưởng thôn mang thai, trưởng thôn chỉ có một nhi tử, cho tới nay chỉ có một tôn nữ, trông mong lâu như thế, hi vọng lần này có thể là tôn tử."
Con?"Tướng công, chàng thích trẻ con không?" Bảo Nhi vừa hỏi, tay Nhạc Mặc dừng lại một chút, trong mắt xẹt qua một chút chờ mong.
Nhạc Mặc hạ mi mắt xuống, "Tướng công có Bảo Nhi là đủ rồi!"
"Chàng xem ta là con chàng?" Bảo Nhi nôn nóng, không ngờ những cố gắng của ta nhiều ngày như thế đều đã uổng phí rồi sao.
"Ha ha, Bảo Nhi không muốn làm con của tướng công sao?" Trái lại Nhạc Mặc không có nghe ra tâm tình của Bảo Nhi có gì không đúng.
Bảo Nhi bước một bước, trực tiếp từ trên giường xuống, vọt tới trước mặt Nhạc Mặc. Vẻ mặt Nhạc Mặc có chút trầm xuống, "Sao không mang giày?" Trực tiếp ôm người vào trong ngực, dùng tay áo nhẹ nhàng lau chân cho nàng.
Bảo Nhi trực tiếp nhìn chằm chằm Nhạc Mặc, cũng không nói chuyện.
"Làm sao vậy? Tại sao Bảo Nhi không vui?" Đưa tay sửa lại tóc rối bời cho nàng một chút.
"Nhạc Mặc, ta là thê tử của chàng! Không phải là con của chàng!" Bảo Nhi từng chữ từng câu, nói xong trực tiếp nhảy xuống, giẫm giày, đi ra ngoài. Chỉ để lại một mình Nhạc Mặc ngổn ngang. Chẳng lẽ Bảo Nhi cái gì cũng đã hiểu rồi sao?
Một ngày qua, mặc kệ Nhạc Mặc dụ dỗ như thế nào, Bảo Nhi chỉ làm như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới. Nàng đùa nghịch hoa, Nhạc Mặc cũng ở bên cạnh, nàng đi tìm Hà Hoa, Nhạc Mặc đợi ở bên ngoài, nàng đi đến bờ sông nói chuyện phiếm với thê tử Đại Ngưu, Nhạc Mặc cũng ở cách đó không xa…
Lúc ăn cơm chiều, Bảo Nhi còn chưa để ý đến hắn, ăn xong trực tiếp cởi giày lên giường. Nhạc Mặc thu dọn xong, vốn định sao chép chút bản thảo nữa, cầm lấy bút nhưng trong lòng đều nghĩ đến bảo bối giày vò kia, đành phải ném bút xuống, lên giường.
Bảo Nhi cảm giác được Nhạc Mặc lên giường, dứt khoát lật người, đưa lưng về phía Nhạc Mặc."Bảo Nhi, nàng còn chưa có rửa chân." Nhạc Mặc nghiêng người quan sát phản ứng của bé con.
Không có phản ứng…. "Bảo Nhi, tướng công còn chưa có kể chuyện xưa cho nàng! Hôm nay muốn nghe cái gì?" Mỗ nam tiếp tục cố gắng.
"Bảo Nhi, Bảo Nhi" mỗ nam úp sấp bên tai mỗ nữ.
Ôi chúa ơi! Lỗ tai Bảo Nhi ngưa ngứa, cả người cũng theo đó ngứa ngáy. Nhạc Mặc, rốt cuộc chàng muốn thế nào á!
Trực tiếp lật người bò lên trên người Nhạc Mặc, "Nhạc Mặc, ta muốn ăn chàng!"
Nhạc Mặc vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, chỉ cảm thấy một vật ấm áp trên môi. Phản ứng bản năng, hắn ôm thật chặt người ở trên người, Bảo Nhi từ chủ động biến thành bị động. Chờ tín hiệu phản xạ thông qua một vòng cung thật dài truyền tới đại não Bảo Nhi thì Bảo Nhi đã nằm phía dưới…
Nhìn ánh mắt mờ mịch như nước trong veo kia, tất cả lý trí Nhạc Mặc đều ném ra sau đầu, Bảo Nhi đã đủ lớn đúng không? Đúng!
Mút lấy đôi môi nho nhỏ kia, hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau. Lúc đầu Bảo Nhi còn đang suy nghĩ tình tiết đêm đầu tiên thật tốt không biết đã bay đến nơi nào rồi, hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Đợi đến lúc toàn bộ quần áo cởi bỏ hết, Bảo Nhi bắt đầu sợ….
"Không, không, đau, " sớm nên suy tính đến, làm sao bây giờ, muốn ăn thì phải trả giá thật lớn, bây giờ hối hận dường như đã không kịp nữa rồi, đau đến nước mắt cũng chảy ra. Là tên trời đánh nào lúc trước nói cho nàng biết rất sảng khoái hả!
"Ngoan, Bảo Nhi, " Nhạc Mặc hôn lên khóe mắt nàng. Bảo Nhi gắt gao cào sau lưng Nhạc Mặc, không phải một lần ư, tỷ nhịn!
Cả đêm hoan ái, làm bạn với hương trà, một phòng kiều diễm.
Sáng sớm, chim chóc không biết tên vui sướng kêu, ánh mặt trời từ trong sương mù tỏa ra tia nắng, màu vàng kim bao phủ cả vùng đất.
Mí mắt Nhạc Mặc khẽ động, lúc mở ra, mới ý thức hôm nay đã muộn rất nhiều, ánh mặt trời đã từ trong khe cửa sổ lọt vào, trên đất một mảnh loang lổ. Hồi tưởng từng cảnh tối hôm qua, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Cúi đầu nhìn bé con đang ngủ vù vù trong ngực, tay nhè nhẹ khẽ vuốt gương mặt mềm mại.
Đang ngủ say, Bảo Nhi chợt nhìn thấy một con vịt nướng, thật vui vẻ á, ôm tới lúc chuẩn bị đưa vào trong miệng, con vịt đột nhiên sống lại, đập cánh, mổ miệng Bảo Nhi. Bảo Nhi có chút tức giận á, tát cho một cái. Con vịt thối!
Nhạc Mặc không ngờ bé con này ngủ chẳng đàng hoàng như thế, hắn chỉ là không khống chế được, chỉ hôn một cái mà thôi, sau đó…
Một cái tát kia, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của Bảo Nhi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con vịt bay, vô lực nằm trên mặt đất. Bụng kêu ọt ọt, Bảo Nhi nâng mí mắt lên, định ngủ tiếp một chút nữa, nhưng thật sự rất đói.
Giùng giằng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy trên mặt tướng công nhà nàng có một dấu tay hồng hồng, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
"Tướng công, chàng làm sao vậy?" Bảo Nhi xoa nhẹ gương mặt như hoa như ngọc của Nhạc Mặc, khó hiểu hỏi.
Bảo Nhi à, ta có thể nói, tướng công là bị nàng đánh sao? Nhạc Mặc nắm lấy tiểu móng vuốt gây họa kia, để lên trên môi hôn xuống.
Bảo Nhi lập tức không bình tĩnh được nữa, muốn bò dậy thì cơn gió lạnh làm cho nàng thanh tỉnh hẳn, cả người trần truồng, đêm qua….
Vốn đang mừng rỡ biến thành tức giận, "Nhạc Mặc, ta muốn chàng bồi thường!" Một tiếng thét kinh hãi, làm cho chim chóc đang rỉa lông trên bệ cửa sổ hoảng sợ thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.
Nhạc Mặc nhếch khóe môi, nhíu mày, trong lòng nhộn nhạo á."Bảo Nhi ngoan, tướng công đi làm thức ăn cho nàng ăn!" Nhanh chóng mặc quần áo vào, xuống giường.
Bảo Nhi vừa nghe tới ăn, cơn tức liền tiêu mất hơn phân nửa, được rồi, ai bảo ta quyến rũ chàng, tự chuốc phiền, tràn đầy ai oán liếc nam nhân mặt đầy xuân quang kia một cái, không còn hơi sức nhúc nhích.
Chờ Nhạc Mặc bưng cháo và măng lên bàn thì Bảo Nhi vẫn ở chỗ cũ chớp mắt.
"Bảo Nhi, sao còn chưa muốn dậy?" Nhạc Mặc ngồi ở mép giường, tràn đầy nhu tình.
Bảo Nhi trực tiếp liếc Nhạc Mặc một cái, ông trời thật bất công á, vì sao thiệt hại luôn là nữ nhân? Mong lâu như vậy mới ăn được nam nhân trong nồi nhà mình, nhưng kết quả bị liệt.
Lúc chạng vạng, phía đông thôn truyền đến một chuỗi tiếng pháo, Bảo Nhi bưng chén đứng bên ngoài nhìn quanh một hồi."Tướng công, chàng tới xem xem, có phải nhà ai có chuyện gì hay không?" Bảo Nhi gọi Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng ở bên cạnh Bảo Nhi, vừa bưng chén cho Bảo Nhi, vừa quay về nơi phát ra âm thanh nhìn một chút.
"Hình như là nhà trưởng thôn, cẩn thận một chút, tránh bị phỏng." Nhạc Mặc tỉ mỉ dặn dò.
"Nhà trưởng thôn có thể có chuyện gì? Không phải nhi tử nhà ông ta đã sớm thành gia rồi sao?" Nghĩ đến đứa con dâu đó của nhà ông ta, Bảo Nhi không tự chủ được nhíu mày một cái, người đó thích nhất là cùng đám người Lưu thị thông đồng với nhau.
Ngày hôm sau Bảo Nhi còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng Nhạc Mặc nói chuyện với người ta ở trong sân, Bảo Nhi vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cũng không nghe vào được gì. Chờ lúc Nhạc Mặc đi vào, thì nhìn thấy trong tay cầm hai trứng gà đỏ.
"Bảo Nhi, đã tỉnh rồi à? Vậy thì đứng lên đi, điểm tâm đã làm xong. Đúng lúc còn có hai quả trứng, bỏ vào cháo hâm nóng cho nàng." Nói xong lắc lắc trứng gà đỏ trong tay.
"Tại sao còn có trứng gà đỏ? Nhà ai không tiếc như vậy?" Bảo Nhi nằm ở trên chăn, lười biếng hỏi Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc vừa bóc trứng gà, vừa nói, "Là con dâu trưởng thôn mang thai, trưởng thôn chỉ có một nhi tử, cho tới nay chỉ có một tôn nữ, trông mong lâu như thế, hi vọng lần này có thể là tôn tử."
Con?"Tướng công, chàng thích trẻ con không?" Bảo Nhi vừa hỏi, tay Nhạc Mặc dừng lại một chút, trong mắt xẹt qua một chút chờ mong.
Nhạc Mặc hạ mi mắt xuống, "Tướng công có Bảo Nhi là đủ rồi!"
"Chàng xem ta là con chàng?" Bảo Nhi nôn nóng, không ngờ những cố gắng của ta nhiều ngày như thế đều đã uổng phí rồi sao.
"Ha ha, Bảo Nhi không muốn làm con của tướng công sao?" Trái lại Nhạc Mặc không có nghe ra tâm tình của Bảo Nhi có gì không đúng.
Bảo Nhi bước một bước, trực tiếp từ trên giường xuống, vọt tới trước mặt Nhạc Mặc. Vẻ mặt Nhạc Mặc có chút trầm xuống, "Sao không mang giày?" Trực tiếp ôm người vào trong ngực, dùng tay áo nhẹ nhàng lau chân cho nàng.
Bảo Nhi trực tiếp nhìn chằm chằm Nhạc Mặc, cũng không nói chuyện.
"Làm sao vậy? Tại sao Bảo Nhi không vui?" Đưa tay sửa lại tóc rối bời cho nàng một chút.
"Nhạc Mặc, ta là thê tử của chàng! Không phải là con của chàng!" Bảo Nhi từng chữ từng câu, nói xong trực tiếp nhảy xuống, giẫm giày, đi ra ngoài. Chỉ để lại một mình Nhạc Mặc ngổn ngang. Chẳng lẽ Bảo Nhi cái gì cũng đã hiểu rồi sao?
Một ngày qua, mặc kệ Nhạc Mặc dụ dỗ như thế nào, Bảo Nhi chỉ làm như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới. Nàng đùa nghịch hoa, Nhạc Mặc cũng ở bên cạnh, nàng đi tìm Hà Hoa, Nhạc Mặc đợi ở bên ngoài, nàng đi đến bờ sông nói chuyện phiếm với thê tử Đại Ngưu, Nhạc Mặc cũng ở cách đó không xa…
Lúc ăn cơm chiều, Bảo Nhi còn chưa để ý đến hắn, ăn xong trực tiếp cởi giày lên giường. Nhạc Mặc thu dọn xong, vốn định sao chép chút bản thảo nữa, cầm lấy bút nhưng trong lòng đều nghĩ đến bảo bối giày vò kia, đành phải ném bút xuống, lên giường.
Bảo Nhi cảm giác được Nhạc Mặc lên giường, dứt khoát lật người, đưa lưng về phía Nhạc Mặc."Bảo Nhi, nàng còn chưa có rửa chân." Nhạc Mặc nghiêng người quan sát phản ứng của bé con.
Không có phản ứng…. "Bảo Nhi, tướng công còn chưa có kể chuyện xưa cho nàng! Hôm nay muốn nghe cái gì?" Mỗ nam tiếp tục cố gắng.
"Bảo Nhi, Bảo Nhi" mỗ nam úp sấp bên tai mỗ nữ.
Ôi chúa ơi! Lỗ tai Bảo Nhi ngưa ngứa, cả người cũng theo đó ngứa ngáy. Nhạc Mặc, rốt cuộc chàng muốn thế nào á!
Trực tiếp lật người bò lên trên người Nhạc Mặc, "Nhạc Mặc, ta muốn ăn chàng!"
Nhạc Mặc vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, chỉ cảm thấy một vật ấm áp trên môi. Phản ứng bản năng, hắn ôm thật chặt người ở trên người, Bảo Nhi từ chủ động biến thành bị động. Chờ tín hiệu phản xạ thông qua một vòng cung thật dài truyền tới đại não Bảo Nhi thì Bảo Nhi đã nằm phía dưới…
Nhìn ánh mắt mờ mịch như nước trong veo kia, tất cả lý trí Nhạc Mặc đều ném ra sau đầu, Bảo Nhi đã đủ lớn đúng không? Đúng!
Mút lấy đôi môi nho nhỏ kia, hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau. Lúc đầu Bảo Nhi còn đang suy nghĩ tình tiết đêm đầu tiên thật tốt không biết đã bay đến nơi nào rồi, hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Đợi đến lúc toàn bộ quần áo cởi bỏ hết, Bảo Nhi bắt đầu sợ….
"Không, không, đau, " sớm nên suy tính đến, làm sao bây giờ, muốn ăn thì phải trả giá thật lớn, bây giờ hối hận dường như đã không kịp nữa rồi, đau đến nước mắt cũng chảy ra. Là tên trời đánh nào lúc trước nói cho nàng biết rất sảng khoái hả!
"Ngoan, Bảo Nhi, " Nhạc Mặc hôn lên khóe mắt nàng. Bảo Nhi gắt gao cào sau lưng Nhạc Mặc, không phải một lần ư, tỷ nhịn!
Cả đêm hoan ái, làm bạn với hương trà, một phòng kiều diễm.
Sáng sớm, chim chóc không biết tên vui sướng kêu, ánh mặt trời từ trong sương mù tỏa ra tia nắng, màu vàng kim bao phủ cả vùng đất.
Mí mắt Nhạc Mặc khẽ động, lúc mở ra, mới ý thức hôm nay đã muộn rất nhiều, ánh mặt trời đã từ trong khe cửa sổ lọt vào, trên đất một mảnh loang lổ. Hồi tưởng từng cảnh tối hôm qua, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Cúi đầu nhìn bé con đang ngủ vù vù trong ngực, tay nhè nhẹ khẽ vuốt gương mặt mềm mại.
Đang ngủ say, Bảo Nhi chợt nhìn thấy một con vịt nướng, thật vui vẻ á, ôm tới lúc chuẩn bị đưa vào trong miệng, con vịt đột nhiên sống lại, đập cánh, mổ miệng Bảo Nhi. Bảo Nhi có chút tức giận á, tát cho một cái. Con vịt thối!
Nhạc Mặc không ngờ bé con này ngủ chẳng đàng hoàng như thế, hắn chỉ là không khống chế được, chỉ hôn một cái mà thôi, sau đó…
Một cái tát kia, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của Bảo Nhi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con vịt bay, vô lực nằm trên mặt đất. Bụng kêu ọt ọt, Bảo Nhi nâng mí mắt lên, định ngủ tiếp một chút nữa, nhưng thật sự rất đói.
Giùng giằng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy trên mặt tướng công nhà nàng có một dấu tay hồng hồng, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
"Tướng công, chàng làm sao vậy?" Bảo Nhi xoa nhẹ gương mặt như hoa như ngọc của Nhạc Mặc, khó hiểu hỏi.
Bảo Nhi à, ta có thể nói, tướng công là bị nàng đánh sao? Nhạc Mặc nắm lấy tiểu móng vuốt gây họa kia, để lên trên môi hôn xuống.
Bảo Nhi lập tức không bình tĩnh được nữa, muốn bò dậy thì cơn gió lạnh làm cho nàng thanh tỉnh hẳn, cả người trần truồng, đêm qua….
Vốn đang mừng rỡ biến thành tức giận, "Nhạc Mặc, ta muốn chàng bồi thường!" Một tiếng thét kinh hãi, làm cho chim chóc đang rỉa lông trên bệ cửa sổ hoảng sợ thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.
Nhạc Mặc nhếch khóe môi, nhíu mày, trong lòng nhộn nhạo á."Bảo Nhi ngoan, tướng công đi làm thức ăn cho nàng ăn!" Nhanh chóng mặc quần áo vào, xuống giường.
Bảo Nhi vừa nghe tới ăn, cơn tức liền tiêu mất hơn phân nửa, được rồi, ai bảo ta quyến rũ chàng, tự chuốc phiền, tràn đầy ai oán liếc nam nhân mặt đầy xuân quang kia một cái, không còn hơi sức nhúc nhích.
Chờ Nhạc Mặc bưng cháo và măng lên bàn thì Bảo Nhi vẫn ở chỗ cũ chớp mắt.
"Bảo Nhi, sao còn chưa muốn dậy?" Nhạc Mặc ngồi ở mép giường, tràn đầy nhu tình.
Bảo Nhi trực tiếp liếc Nhạc Mặc một cái, ông trời thật bất công á, vì sao thiệt hại luôn là nữ nhân? Mong lâu như vậy mới ăn được nam nhân trong nồi nhà mình, nhưng kết quả bị liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.