Chương 57: Gió nổi lên
Mạch Hương Sắt
13/02/2019
Bảo Nhi quay về phía nàng, muốn nói gì đó, nhưng lại quay đầu lại, lên xe ngựa đã đợi ở cửa ra vào.
Có một số việc, nàng vốn không muốn truy cứu đến cùng. Cũng không nghĩ tới, người khác có thể làm được mọi việc đều đã quyết. Vén rèm bên cạnh lên, thở dài một cái. Trời chiều dần dần rơi, rặng mây đỏ đầy trời, tầm nhìn tản mạn không giống như thường ngày. Cuộc sống ta muốn, không người nào có thể ngăn cản; gây nguy hiễm đến an tĩnh của ta, dẫu có hóa thân thành Tu La, cũng nhất định cầm kích phụng thương đối đãi.
Một buổi chiều, Nhạc Mặc ở trong sân, nhìn về phía miếng ngọc quyết kia. Luôn cảm thấy số mạng của mình đã sớm bị thiết kế xong. Đáng tiếc chính là, bọn họ nghĩ sai rồi, mình cho tới bây giờ không phải là một người dễ khống chế như vậy.
Nhìn trời một chút, nơi xa sương mù đã nổi lên, thu ngọc quyết vào trong tay áo, đứng dậy đến ngoài viện. Khi thấy chiếc xe ngựa kia đang chậm rãi chạy tới thì gương mặt lạnh tanh suốt một ngày hiện lên vẻ vui mừng.
Đến nghênh đón, kéo bé con kia qua, trực tiếp ôm vào trong ngực. Hỏa kế kia ở lại mang đồ trong xe xuống, sau đó đứng nghiêm một bên, chờ chỉ thị.
Nhạc Mặc nhấc nhẹ cổ tay lên, hỏa kế kia lập tức hiểu, đánh xe rời đi.
Tâm vốn lạnh giá, đến khi vào trong lòng Nhạc Mặc mới coi như trở về bình thường. Ôm thật chặt eo của Nhạc Mặc, vùi đầu đến trước ngực hắn.
Nhạc Mặc cười nhạt trong mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, Bảo Nhi hôm nay rất khác thường.
"Bảo Nhi, có phải đi dạo phố mệt muốn chết rồi hay không?" Kéo cái đầu nhỏ từ trong lòng ngực kia ra, nhếch môi hỏi.
"Ừ, không muốn nhúc nhích, " buông mắt xuống, lại dựa sát vào. Nàng không muốn làm cho Nhạc Mặc lo lắng, nam nhân này yêu nàng sâu như vậy, nếu biết, có thể sẽ phát điên lên!
Nhạc Mặc thở phào một cái, mặt tràn đầy cưng chìu bế ngang tiểu nữ nhân kia lên.
"Tướng công, ừhm ừhm…. " Bảo Nhi chỉ vào thức ăn trên đất, ra hiệu cho Nhạc Mặc.
"Tướng công cảm thấy hứng thú với Bảo Nhi hơn, trước tiên ôm Đại Bảo Bối trở về rồi lại nói."
Lấy thức ăn vào, ba con gà không có chỗ để. Bảo Nhi không thể làm gì khác hơn là bỏ ba con gà vào trong lồng tre của Tiểu Bạch và Đậu Đậu.
Hai tên kia, trợn to mắt, rất là bất mãn. Tiểu Đậu Tử vọt tới sủa vài tiếng.
"Ha ha, ngoan nào, mami sẽ làm thêm cho các ngươi một cái ổ mới chơi nha!", lại đặt thêm cỏ vào phía dưới làm cái ổ lớn.
Không trêu chọc hai tên kia nữa, ngồi xuống trước miệng lò trông lửa cho Nhạc Mặc.
"Bảo Nhi, nàng tránh xa một chút, bên đó nóng lắm." Nhạc Mặc đang cắt cà cùng với ớt xanh.
"Oh, " Bảo Nhi thò ngón tay quẹt tro bụi trên miệng lò, đi tới bên cạnh Nhạc Mặc, quẹt lên gương mặt tuấn tú."Ha ha" , ôm cánh tay nhảy ra. Dĩ nhiên Nhạc Mặc biết Bảo Nhi nhà mình lại làm chuyện tốt, chỉ có thể cắt hết thức ăn xong rồi trừng trị nàng sau.
Bảo Nhi cầm một vài tờ truyền đơn Nhạc Mặc chép xong ở trên bàn bên cạnh, lực bút mạnh mẽ, vững chắc tiêu sái. Truyền đơn có thể viết khí phách như vậy, thật đúng là không hợp với bộ dạng ôn hòa hắn thường biểu hiện ra.
"Bảo Nhi, nàng nhìn chằm chằm tướng công như vậy nữa, có thể tướng công sẽ không làm cơm được á!" , Nhạc Mặc nhướng mày, đá lông nheo với bé con kia.
Định lực của mỗ nữ suýt nữa không giữ được, vội vàng thu hồi ánh mắt. Nam nhân này của nhà nàng nhất định chính là một yêu nghiệt á! Bề ngoài luôn tao nhã lịch sự, nội tâm kì thực rất phúc hắc giảo hoạt.
Cơm nước xong, Nhạc Mặc dọn dẹp được xấp xỉ rồi, liền bỏ thêm nước vào trong nồi, lật củi cháy trong lò qua. Quay đầu thì thấy nữ nhân kia đang ôm Tiểu Bạch làm ổ ở trên giường chơi đùa với Đậu Đậu dưới giường.
Tiểu Đậu Tử thật là thông minh, thấy Nhạc Mặc tới, vội vàng tránh qua một bên."Nè, Đậu Tử, ngươi chạy cái gì hả?"
Nhạc Mặc ngồi ở mép giường, trực tiếp nằm ngang, gối lên chân bé con kia.
"Tướng công, chàng mệt sao?" Bảo Nhi đột nhiên rất đau lòng, để Tiểu Bạch xuống, nhoài về phía trước.
Nhạc Mặc híp nửa mắt phượng, ngồi dậy kéo bé con kia vào trong ngực.
"Không phải, chỉ nhớ nàng cả một ngày, tinh lực sắp hao tổn không còn." Gạt tóc của nàng qua, nhỏ giọng nói.
Đột nhiên được tỏ tình, làm cho Bảo Nhi có chút mụ mị. Nhạc Mặc trừ lúc đùa giỡn có nói qua vài lời buồn nôn, trong ngày thường nghiêm chỉnh như vậy thì thật sự chưa từng nghe qua. Hạnh phúc tràn đầy, thật sự không biết làm thế nào đáp lại.
"Tướng công, ta muốn gội đầu." Không biết thế nào lại toát ra một câu như vậy, cực sát phong tình. Nhạc Mặc nhịn không được, cười ra tiếng. Ôi, kẻ dở hơi này của nhà hắn thật là!
"Ngày mai chúng ta lại gội có được không? Buổi tối tóc không khô được, không cẩn thận lại bị cảm lạnh." Nhẹ giọng dụ dỗ.
Bảo Nhi vốn chỉ tùy ý phát ra một câu, lúc nào cũng được. Ngày mai thì ngày mai!
Tắm xong, lẳng lặng nằm ở trên giường, không tự chủ lại nghĩ tới chuyện buổi chiều. Khép hờ mắt, hồi tưởng từng màn kia. Lúc Nhạc Mặc lau xong thân thể đi ra, thì thấy Bảo Nhi nắm góc chăn thật chặt. Tâm đột nhiên siết chặt, nghĩ đến lúc nàng vừa trở về cảm xúc khác thường, mắt phượng khẽ híp lại, cau mày.
"Bảo Nhi, sao tối nay nàng không để ý tới vải vóc của nàng nữa? Là không tìm được cửa hàng tốt sao?" , Nhạc Mặc che giấu cảm xúc nổi lên, lên giường.
Bảo Nhi dịch vào bên trong, chờ Nhạc Mặc nằm xuống thì trở mình bám lấy cánh tay, ghé sát vào bên cạnh hắn.
"Cửa hàng đã tìm xong rồi, chỉ là chuyện bố trang còn chưa có tìm được", cầm một luồng tóc của hắn lên, gãi cái gương mặt tuấn tú mê người kia.
Nhạc Mặc bắt được cái tay nhỏ bé gây chuyện kia, trở người, kéo nàng ôm vào trong ngực, không buông tha một chút cảm xúc của nàng.
"Vậy ngày mai vi phu đi một chuyến, ta đối với trong trấn tương đối quen thuộc, cũng có vài bạn cũ ở đó, có thể hỏi thăm một chút."
"Nhưng ngày mai ta không muốn đi, hơi mệt chút." Bảo Nhi cúi gằm đầu, không tình nguyện chà chà chân.
"Ngày mai một mình tướng công đi là được, nàng ở nhà đợi, nếu buổi trưa tướng công không thể trở về kịp, nàng hãy đi nhà Hà Hoa cọ cơm một bữa đi!" , vừa nói vừa dùng chân kẹp hai cái chân lộn xộn kia lại.
Bảo Nhi liếc Nhạc Mặc một cái, "Nào có ai như chàng vậy, bảo nàng dâu đến nhà người ta ăn chực."
"Ha ha" , không nhịn được ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia một cái, "Ai bảo nữ nhân nhà ta không biết làm cơm ! Không thể để đói bụng á."
Bảo Nhi phấn chấn lên, dạng chân gác lên trên đùi Nhạc Mặc, ôm cả cổ người ta, "Đều là bị chàng làm hư đó chứ! Có thể trách ai hả?" Nói thật là có lý.
Nhạc Mặc ôm trọn bé con kia vào trong lòng, mặt mày rạng rỡ, "Hết cách rồi, rất thích cưng chiều như vậy! Nàng không phục sao?"
Bé con kia nhíu mày, "Hừ, dù sao cũng không phải là nàng dâu của ta, ta mặc kệ !"
"Ha ha, " kéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia đến trước mặt, "Nàng là nàng dâu của ta, ta trông nom! Vậy tối nay, hãy phục vụ vi phu cho tốt đi! Hửm?" Nỉ non, tà mị vươn đầu lưới liếm liếm đôi môi anh đào kia.
Có một số việc, nàng vốn không muốn truy cứu đến cùng. Cũng không nghĩ tới, người khác có thể làm được mọi việc đều đã quyết. Vén rèm bên cạnh lên, thở dài một cái. Trời chiều dần dần rơi, rặng mây đỏ đầy trời, tầm nhìn tản mạn không giống như thường ngày. Cuộc sống ta muốn, không người nào có thể ngăn cản; gây nguy hiễm đến an tĩnh của ta, dẫu có hóa thân thành Tu La, cũng nhất định cầm kích phụng thương đối đãi.
Một buổi chiều, Nhạc Mặc ở trong sân, nhìn về phía miếng ngọc quyết kia. Luôn cảm thấy số mạng của mình đã sớm bị thiết kế xong. Đáng tiếc chính là, bọn họ nghĩ sai rồi, mình cho tới bây giờ không phải là một người dễ khống chế như vậy.
Nhìn trời một chút, nơi xa sương mù đã nổi lên, thu ngọc quyết vào trong tay áo, đứng dậy đến ngoài viện. Khi thấy chiếc xe ngựa kia đang chậm rãi chạy tới thì gương mặt lạnh tanh suốt một ngày hiện lên vẻ vui mừng.
Đến nghênh đón, kéo bé con kia qua, trực tiếp ôm vào trong ngực. Hỏa kế kia ở lại mang đồ trong xe xuống, sau đó đứng nghiêm một bên, chờ chỉ thị.
Nhạc Mặc nhấc nhẹ cổ tay lên, hỏa kế kia lập tức hiểu, đánh xe rời đi.
Tâm vốn lạnh giá, đến khi vào trong lòng Nhạc Mặc mới coi như trở về bình thường. Ôm thật chặt eo của Nhạc Mặc, vùi đầu đến trước ngực hắn.
Nhạc Mặc cười nhạt trong mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, Bảo Nhi hôm nay rất khác thường.
"Bảo Nhi, có phải đi dạo phố mệt muốn chết rồi hay không?" Kéo cái đầu nhỏ từ trong lòng ngực kia ra, nhếch môi hỏi.
"Ừ, không muốn nhúc nhích, " buông mắt xuống, lại dựa sát vào. Nàng không muốn làm cho Nhạc Mặc lo lắng, nam nhân này yêu nàng sâu như vậy, nếu biết, có thể sẽ phát điên lên!
Nhạc Mặc thở phào một cái, mặt tràn đầy cưng chìu bế ngang tiểu nữ nhân kia lên.
"Tướng công, ừhm ừhm…. " Bảo Nhi chỉ vào thức ăn trên đất, ra hiệu cho Nhạc Mặc.
"Tướng công cảm thấy hứng thú với Bảo Nhi hơn, trước tiên ôm Đại Bảo Bối trở về rồi lại nói."
Lấy thức ăn vào, ba con gà không có chỗ để. Bảo Nhi không thể làm gì khác hơn là bỏ ba con gà vào trong lồng tre của Tiểu Bạch và Đậu Đậu.
Hai tên kia, trợn to mắt, rất là bất mãn. Tiểu Đậu Tử vọt tới sủa vài tiếng.
"Ha ha, ngoan nào, mami sẽ làm thêm cho các ngươi một cái ổ mới chơi nha!", lại đặt thêm cỏ vào phía dưới làm cái ổ lớn.
Không trêu chọc hai tên kia nữa, ngồi xuống trước miệng lò trông lửa cho Nhạc Mặc.
"Bảo Nhi, nàng tránh xa một chút, bên đó nóng lắm." Nhạc Mặc đang cắt cà cùng với ớt xanh.
"Oh, " Bảo Nhi thò ngón tay quẹt tro bụi trên miệng lò, đi tới bên cạnh Nhạc Mặc, quẹt lên gương mặt tuấn tú."Ha ha" , ôm cánh tay nhảy ra. Dĩ nhiên Nhạc Mặc biết Bảo Nhi nhà mình lại làm chuyện tốt, chỉ có thể cắt hết thức ăn xong rồi trừng trị nàng sau.
Bảo Nhi cầm một vài tờ truyền đơn Nhạc Mặc chép xong ở trên bàn bên cạnh, lực bút mạnh mẽ, vững chắc tiêu sái. Truyền đơn có thể viết khí phách như vậy, thật đúng là không hợp với bộ dạng ôn hòa hắn thường biểu hiện ra.
"Bảo Nhi, nàng nhìn chằm chằm tướng công như vậy nữa, có thể tướng công sẽ không làm cơm được á!" , Nhạc Mặc nhướng mày, đá lông nheo với bé con kia.
Định lực của mỗ nữ suýt nữa không giữ được, vội vàng thu hồi ánh mắt. Nam nhân này của nhà nàng nhất định chính là một yêu nghiệt á! Bề ngoài luôn tao nhã lịch sự, nội tâm kì thực rất phúc hắc giảo hoạt.
Cơm nước xong, Nhạc Mặc dọn dẹp được xấp xỉ rồi, liền bỏ thêm nước vào trong nồi, lật củi cháy trong lò qua. Quay đầu thì thấy nữ nhân kia đang ôm Tiểu Bạch làm ổ ở trên giường chơi đùa với Đậu Đậu dưới giường.
Tiểu Đậu Tử thật là thông minh, thấy Nhạc Mặc tới, vội vàng tránh qua một bên."Nè, Đậu Tử, ngươi chạy cái gì hả?"
Nhạc Mặc ngồi ở mép giường, trực tiếp nằm ngang, gối lên chân bé con kia.
"Tướng công, chàng mệt sao?" Bảo Nhi đột nhiên rất đau lòng, để Tiểu Bạch xuống, nhoài về phía trước.
Nhạc Mặc híp nửa mắt phượng, ngồi dậy kéo bé con kia vào trong ngực.
"Không phải, chỉ nhớ nàng cả một ngày, tinh lực sắp hao tổn không còn." Gạt tóc của nàng qua, nhỏ giọng nói.
Đột nhiên được tỏ tình, làm cho Bảo Nhi có chút mụ mị. Nhạc Mặc trừ lúc đùa giỡn có nói qua vài lời buồn nôn, trong ngày thường nghiêm chỉnh như vậy thì thật sự chưa từng nghe qua. Hạnh phúc tràn đầy, thật sự không biết làm thế nào đáp lại.
"Tướng công, ta muốn gội đầu." Không biết thế nào lại toát ra một câu như vậy, cực sát phong tình. Nhạc Mặc nhịn không được, cười ra tiếng. Ôi, kẻ dở hơi này của nhà hắn thật là!
"Ngày mai chúng ta lại gội có được không? Buổi tối tóc không khô được, không cẩn thận lại bị cảm lạnh." Nhẹ giọng dụ dỗ.
Bảo Nhi vốn chỉ tùy ý phát ra một câu, lúc nào cũng được. Ngày mai thì ngày mai!
Tắm xong, lẳng lặng nằm ở trên giường, không tự chủ lại nghĩ tới chuyện buổi chiều. Khép hờ mắt, hồi tưởng từng màn kia. Lúc Nhạc Mặc lau xong thân thể đi ra, thì thấy Bảo Nhi nắm góc chăn thật chặt. Tâm đột nhiên siết chặt, nghĩ đến lúc nàng vừa trở về cảm xúc khác thường, mắt phượng khẽ híp lại, cau mày.
"Bảo Nhi, sao tối nay nàng không để ý tới vải vóc của nàng nữa? Là không tìm được cửa hàng tốt sao?" , Nhạc Mặc che giấu cảm xúc nổi lên, lên giường.
Bảo Nhi dịch vào bên trong, chờ Nhạc Mặc nằm xuống thì trở mình bám lấy cánh tay, ghé sát vào bên cạnh hắn.
"Cửa hàng đã tìm xong rồi, chỉ là chuyện bố trang còn chưa có tìm được", cầm một luồng tóc của hắn lên, gãi cái gương mặt tuấn tú mê người kia.
Nhạc Mặc bắt được cái tay nhỏ bé gây chuyện kia, trở người, kéo nàng ôm vào trong ngực, không buông tha một chút cảm xúc của nàng.
"Vậy ngày mai vi phu đi một chuyến, ta đối với trong trấn tương đối quen thuộc, cũng có vài bạn cũ ở đó, có thể hỏi thăm một chút."
"Nhưng ngày mai ta không muốn đi, hơi mệt chút." Bảo Nhi cúi gằm đầu, không tình nguyện chà chà chân.
"Ngày mai một mình tướng công đi là được, nàng ở nhà đợi, nếu buổi trưa tướng công không thể trở về kịp, nàng hãy đi nhà Hà Hoa cọ cơm một bữa đi!" , vừa nói vừa dùng chân kẹp hai cái chân lộn xộn kia lại.
Bảo Nhi liếc Nhạc Mặc một cái, "Nào có ai như chàng vậy, bảo nàng dâu đến nhà người ta ăn chực."
"Ha ha" , không nhịn được ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia một cái, "Ai bảo nữ nhân nhà ta không biết làm cơm ! Không thể để đói bụng á."
Bảo Nhi phấn chấn lên, dạng chân gác lên trên đùi Nhạc Mặc, ôm cả cổ người ta, "Đều là bị chàng làm hư đó chứ! Có thể trách ai hả?" Nói thật là có lý.
Nhạc Mặc ôm trọn bé con kia vào trong lòng, mặt mày rạng rỡ, "Hết cách rồi, rất thích cưng chiều như vậy! Nàng không phục sao?"
Bé con kia nhíu mày, "Hừ, dù sao cũng không phải là nàng dâu của ta, ta mặc kệ !"
"Ha ha, " kéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia đến trước mặt, "Nàng là nàng dâu của ta, ta trông nom! Vậy tối nay, hãy phục vụ vi phu cho tốt đi! Hửm?" Nỉ non, tà mị vươn đầu lưới liếm liếm đôi môi anh đào kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.