Chương 33
chạng vạng
06/09/2016
“Meyami … Meyami …”
Tiếng tít tít vang lên bên tai, cùng giọng nói lo lắng trầm thấm. Chuyện gì thế? Xung quanh cô toàn là bóng tối, không một ai, cơ thể thì lại không cử động được. Chuyện gì đang xảy ra? Cơ thể cô đang nóng ran lên, rất nóng. Đã lâu rồi cô không còn cảm nhận nhiệt độ nóng bức này nữa.
Thế này là sao? Ai đang gọi cô?
Mò mẫn trong bóng đêm, tối đến nổi cả ngón tay cũng chẳng thấy. Chân trần đi trên một nền đất lạnh băng, trơn trượt. Ánh sáng chợt lé rồi chợt mất, đến khi chạm được tới ánh sáng mờ nhạt nó lại lan tỏa ra, tạo ra một chum sáng chói mắt mà ngày lại càng rộng. Theo quán tính Meyami lấy tay che mắt mình, tránh ánh sáng quá bức người. Sau khi bên ngoài đã tốt hơn cô nhận ra mình đang đứng một con hẻm nhỏ, cái nơi mà đường phố ở kiếp búp bê cô từng gặp.
Bắt đầu rời đi, từng bước từng bước rời ra thành phố bên ngoài, những cửa tiệm, những món đồ chơi. Là lễ hội sao? Những đứa trẻ kéo tay cha mẹ để đồi quà, những chiếc xe ô tô thời mới chạy nhanh qua đường để lại một vệt đen, hoặc cơn gió quanh người. Đèn các cửa hàng sáng rực, tiếng nhạc du dương. Bước tiếp hòa mình vào dòng người kia, nơi này cô rất quen thuộc, đã từng thấy, những lễ hội mà chưa bao giờ cô bỏ qua trừ khi tới ngày cô bị lôi xuống kệ trưng bày.
“Mẹ, mẹ mua cho con đi!”
Bên cạnh cô một cậu bé nhỏ chỉ tay vào món đồ chơi gần bên, là con búp bế, giống hệt hình dáng của cô khi đó. ĐÚng là cô, đó là bản gốc, không biết vì sơ ý hay cố ý mà bản gốc như cô bị lạc trên các cửa hàng, từ đó cô cũng mất dần lien lạc với các hình ảnh xung quanh bản sao của mình. Điều đó không hề có ấn tượng với cô đến khi cái ngày đó xảy đến, cô mới nhớ lại ….
Bà mẹ đứa bé là một người phụ nữ trung niên hiền hòa, bà chấp nhận mua cho đứa bé con búp bê. Cả hai người ra về, Meyami như hồn ma, đi theo hai người về nhà. Thời gian trôi đi, đứa bé cũng đã lớn lên, với những mơ ước của mình, nhưng nó không còn xem búp bê như là đồ chơi nữa mà nó xem là đồ chật nhà. Cậu bé kia ném búp bê vào nhóm đồ chơi, ngày qua ngày, búp bê nhìn bé con càng lớn, càng thành tài, nhưng luôn lao vào trò chơi mới hiện nay. Đến một ngày giỏ đồ chơi được soạn lại, chính con búp bê kia nhanh chóng vứt ra bãi rác. Meyami đứng bên người búp bê, cúi xuống nhặt nó lên, nhìn đứa bé lớn rời đi. Cô đưa tay ra, môi mấp máy nhưng lại không thể. Giọng nói không thể thốt lên lời, cô muốn nói :
“Đừng đi, đừng bỏ tôi một mình!!”
Rất muốn nói như thế, rất muốn gào lên : “Cậu là bạn tôi mà! Rất muốn níu giữ cậu bé lại!”
Nhưng tiếc tay nói không được, cổ họng khô đắng lắm!
Ngày trôi qua, Meyami ngồi một góc nhìn con búp bê bị thời gian phá nát cùng bọn mèo hoang, rắn chuột nhơ nhuốt đến tìm mài răng mình. Cô rùn mình khi nhìn cảnh đó, cũng đã khóc khi nhớ lại chính mình trong than thể kia. Không một ai bên cạnh
Lạnh! Lạnh lắm!
Chợt cô cảm giác cổ họng mình như được nhẹ hơn, một nguồn nước truyền vào cổ mình, tay lại ấm lên. Ai đó đã giữ ấm nó, rất ấm.
Là ai thế? Là ai giúp cô thế?
Cô muốn thoát khỏi giấc mơ này, muốn ôm người ở bên ngoài. Giấc mơ của cô luôn là ác mộng, ác mộng không thể xóa đi.
“Meyami …”
TRong căn phòng màu trắng, sặc mùi xát trùng. Tiếng tít tít, của máy đo nhịp tim cùng tí tách của vật truyền nước. Một nử tử nằm trên ga giường màu trắng, tóc hồng buôn thả bên người, đôi mắt giấu với hàng mi cánh bướm nhắm hờ, da thịt trắng nõn như phát sáng. Người nam nhân đứng bên giường xem đo nhịp tim, lại nhoe mắt nhìn cô, lại người người ngồi bên giường, nắm chặt tay cô. Người ngồi bên giường nắm bàn tay lạnh gắt, ngắt ngao nhìn chằm chòng cô như sợ cô sẽ tan biến đi.
Masaomi nhìn cô lại ngồi xuống gạt đi những sợi tóc loạn trên gương mặt, mày đẹp nhăn lại khi bắt chợt gạt đến giọt nước mắt đang chảy ra nơi cô : “ Trong mơ em mơ thấy gì Meyami? Đừng khóc được không? Anh luôn bên em”. Đưa tay lên vuốt nhẹ trán nhỏ lạnh ngắt, trong tâm đang cảm giác gì?
“ ANh, khi nào cô ấy tỉnh lại?”
Fuutan nhẹ gọi, anh muốn ngay lập tức Masaomi biến khỏi đây.
“ …. Không biết, nhưng tình trạng nguy kịch đã qua …”
Masaomi nheo mày, không mảy may đến cậu, tiếp tục vuốt lại tóc cho cô. Fuutan im lặng, cậu không muốn cả hai an hem bất hòa, nhưng giữa hai người đã có được dòng điện rồi. Từ khi nào chẳng ai biết.
“ Đừng cho mọi người biết họ sẽ lo. Anh đi them nước cho em ấy”
“ Vâng, anh ….”
“ …”
Masaomi đến gần cửa nghe tiếng gọi dừng cức bộ. Im lặng
“ Nếu có nhóm bạn cô ấy tới thì cũng không nên…”
“ .. anh biết …”
*Căn nhà Sohma*
Yuki nhìn ra ngoài trời, tối mịt. Meyami là cô gái sống nội tâm, nhưng tính cách cũng đã không quá tệ đối với mọi người bạn. Cậu ấy cũng biết cười, nụ cười rất đẹp, cậu ấy rất thích nói đùa, nấu ăn cũng rất ngon, … Nhưng Meyami biết khóc không? Từ khi nào cô bạn trong lớp lại để cậu quan tâm nhiều đến thế? Khi nhận ra … Meyami đang ở đâu?
Kyo ngồi trên nóc nhà cũng chẳng hơn kém gì với Yuki, nhà Sohma sắp xóa kí ức của cô rồi, cô còn nhớ cậu không? Cô có sợ khi gặp hình dáng kia của cậu? Mọi chuyện đều rất lo sợ, người con gái đầu tiên chạm vào cậu không biến hình, ngoài dòng họ Sohma, cũng có thể cậu thích nụ cười của cô. Meyami rất ít cười, những chuyện chỉ tự làm mà lại rất hay buồn, tuy mặt không nói nhưng ánh mắt đã thay vào lời của cô. Ánh mắt của Meyami sâu lắm, xanh như nước biển, nhưng lại như một viên ngọc biển dưới đáy đại dương, nó như vòng xoáy khiến cậu bị cuốn vào. Ngày đầu tiên, Meyami leo lên nóc nhà với cậu, nhìn cậu như con ngốc mới biết trèo tường. Không biết sao khi cô trượt tay rơi xuống thì tâm vụt qua thứ gì đó mất mát. Chuyện gì đó khiến cậu muốn giữ chặt cô.
Trong nhà Shigure lại nghĩ khác, anh nhìn Tohru rồi lại viết chuyện. Con bé Meyami hôm nay không về nhà, đứa bé này gia đình thực sự có chuyện gì sao? Còn về mặt tiền bạc, tài chính cùng xe cộ. Nó lấy từ đâu ra? Meyami không hơn không kém là một ẩn số trong nhà anh.
*Gia đình Asahina*
Nơi phòng khách có phần đông vui nhưng lại thiếu mất thành viên không thể thấy nụ cười trên mặt mọi người, Ema nhìn ra lại buồn nhất. Cô nhận được lời tỏ tình của Subaru nhưng với cô Meyami chưa được tốt đẹp, cô không muốn đồng ý với lại hai người là anh em mà, không thể. Gần đây cô thấy gia đình rất lạ, nhất là các anh. Trừ Wataru hỏi miết về Mimi ra, thì mọi ngừoi vẫn im lặng. Họ không thích em cô sao? Tại sao?
Thực ra mọi người trong nhà cũng có một suy nghĩ riêng, ngồi nói chuyện được một chút Ukyo rời lên phòng, Iori cũng cúi chào lên phòng, trong phòng anh còn những đóa hao cúc trắng đang nở, anh muốn tặng nó cho ai chỉ có mình anh biết.
Ngay cả nhân vật nhỏ nhất nhà cũng có cảm giác, tuy khoát lên mình bộ áo trẻ con. Nhưng sống mãi với mấy ông anh lão làng cũng là trở nên cáo. Cậu nhớ chị út, chị ấy ít cười nhưng lại rất hiền, cậu nhớ lúc chị ấy chọc cầu trẻ con. Cậu nhớ ánh mắt xanh ngọc kia, rất dịu. Hương thơm trên người chị cũng rất thích.
Mọi người trong nhà đều suy nghĩ khác nhau, mục tiêu khác nhau, nhưng chung quy sau này sẽ có chuyện gì?
Sẽ không ai nhận biết được.
Tiếng tít tít vang lên bên tai, cùng giọng nói lo lắng trầm thấm. Chuyện gì thế? Xung quanh cô toàn là bóng tối, không một ai, cơ thể thì lại không cử động được. Chuyện gì đang xảy ra? Cơ thể cô đang nóng ran lên, rất nóng. Đã lâu rồi cô không còn cảm nhận nhiệt độ nóng bức này nữa.
Thế này là sao? Ai đang gọi cô?
Mò mẫn trong bóng đêm, tối đến nổi cả ngón tay cũng chẳng thấy. Chân trần đi trên một nền đất lạnh băng, trơn trượt. Ánh sáng chợt lé rồi chợt mất, đến khi chạm được tới ánh sáng mờ nhạt nó lại lan tỏa ra, tạo ra một chum sáng chói mắt mà ngày lại càng rộng. Theo quán tính Meyami lấy tay che mắt mình, tránh ánh sáng quá bức người. Sau khi bên ngoài đã tốt hơn cô nhận ra mình đang đứng một con hẻm nhỏ, cái nơi mà đường phố ở kiếp búp bê cô từng gặp.
Bắt đầu rời đi, từng bước từng bước rời ra thành phố bên ngoài, những cửa tiệm, những món đồ chơi. Là lễ hội sao? Những đứa trẻ kéo tay cha mẹ để đồi quà, những chiếc xe ô tô thời mới chạy nhanh qua đường để lại một vệt đen, hoặc cơn gió quanh người. Đèn các cửa hàng sáng rực, tiếng nhạc du dương. Bước tiếp hòa mình vào dòng người kia, nơi này cô rất quen thuộc, đã từng thấy, những lễ hội mà chưa bao giờ cô bỏ qua trừ khi tới ngày cô bị lôi xuống kệ trưng bày.
“Mẹ, mẹ mua cho con đi!”
Bên cạnh cô một cậu bé nhỏ chỉ tay vào món đồ chơi gần bên, là con búp bế, giống hệt hình dáng của cô khi đó. ĐÚng là cô, đó là bản gốc, không biết vì sơ ý hay cố ý mà bản gốc như cô bị lạc trên các cửa hàng, từ đó cô cũng mất dần lien lạc với các hình ảnh xung quanh bản sao của mình. Điều đó không hề có ấn tượng với cô đến khi cái ngày đó xảy đến, cô mới nhớ lại ….
Bà mẹ đứa bé là một người phụ nữ trung niên hiền hòa, bà chấp nhận mua cho đứa bé con búp bê. Cả hai người ra về, Meyami như hồn ma, đi theo hai người về nhà. Thời gian trôi đi, đứa bé cũng đã lớn lên, với những mơ ước của mình, nhưng nó không còn xem búp bê như là đồ chơi nữa mà nó xem là đồ chật nhà. Cậu bé kia ném búp bê vào nhóm đồ chơi, ngày qua ngày, búp bê nhìn bé con càng lớn, càng thành tài, nhưng luôn lao vào trò chơi mới hiện nay. Đến một ngày giỏ đồ chơi được soạn lại, chính con búp bê kia nhanh chóng vứt ra bãi rác. Meyami đứng bên người búp bê, cúi xuống nhặt nó lên, nhìn đứa bé lớn rời đi. Cô đưa tay ra, môi mấp máy nhưng lại không thể. Giọng nói không thể thốt lên lời, cô muốn nói :
“Đừng đi, đừng bỏ tôi một mình!!”
Rất muốn nói như thế, rất muốn gào lên : “Cậu là bạn tôi mà! Rất muốn níu giữ cậu bé lại!”
Nhưng tiếc tay nói không được, cổ họng khô đắng lắm!
Ngày trôi qua, Meyami ngồi một góc nhìn con búp bê bị thời gian phá nát cùng bọn mèo hoang, rắn chuột nhơ nhuốt đến tìm mài răng mình. Cô rùn mình khi nhìn cảnh đó, cũng đã khóc khi nhớ lại chính mình trong than thể kia. Không một ai bên cạnh
Lạnh! Lạnh lắm!
Chợt cô cảm giác cổ họng mình như được nhẹ hơn, một nguồn nước truyền vào cổ mình, tay lại ấm lên. Ai đó đã giữ ấm nó, rất ấm.
Là ai thế? Là ai giúp cô thế?
Cô muốn thoát khỏi giấc mơ này, muốn ôm người ở bên ngoài. Giấc mơ của cô luôn là ác mộng, ác mộng không thể xóa đi.
“Meyami …”
TRong căn phòng màu trắng, sặc mùi xát trùng. Tiếng tít tít, của máy đo nhịp tim cùng tí tách của vật truyền nước. Một nử tử nằm trên ga giường màu trắng, tóc hồng buôn thả bên người, đôi mắt giấu với hàng mi cánh bướm nhắm hờ, da thịt trắng nõn như phát sáng. Người nam nhân đứng bên giường xem đo nhịp tim, lại nhoe mắt nhìn cô, lại người người ngồi bên giường, nắm chặt tay cô. Người ngồi bên giường nắm bàn tay lạnh gắt, ngắt ngao nhìn chằm chòng cô như sợ cô sẽ tan biến đi.
Masaomi nhìn cô lại ngồi xuống gạt đi những sợi tóc loạn trên gương mặt, mày đẹp nhăn lại khi bắt chợt gạt đến giọt nước mắt đang chảy ra nơi cô : “ Trong mơ em mơ thấy gì Meyami? Đừng khóc được không? Anh luôn bên em”. Đưa tay lên vuốt nhẹ trán nhỏ lạnh ngắt, trong tâm đang cảm giác gì?
“ ANh, khi nào cô ấy tỉnh lại?”
Fuutan nhẹ gọi, anh muốn ngay lập tức Masaomi biến khỏi đây.
“ …. Không biết, nhưng tình trạng nguy kịch đã qua …”
Masaomi nheo mày, không mảy may đến cậu, tiếp tục vuốt lại tóc cho cô. Fuutan im lặng, cậu không muốn cả hai an hem bất hòa, nhưng giữa hai người đã có được dòng điện rồi. Từ khi nào chẳng ai biết.
“ Đừng cho mọi người biết họ sẽ lo. Anh đi them nước cho em ấy”
“ Vâng, anh ….”
“ …”
Masaomi đến gần cửa nghe tiếng gọi dừng cức bộ. Im lặng
“ Nếu có nhóm bạn cô ấy tới thì cũng không nên…”
“ .. anh biết …”
*Căn nhà Sohma*
Yuki nhìn ra ngoài trời, tối mịt. Meyami là cô gái sống nội tâm, nhưng tính cách cũng đã không quá tệ đối với mọi người bạn. Cậu ấy cũng biết cười, nụ cười rất đẹp, cậu ấy rất thích nói đùa, nấu ăn cũng rất ngon, … Nhưng Meyami biết khóc không? Từ khi nào cô bạn trong lớp lại để cậu quan tâm nhiều đến thế? Khi nhận ra … Meyami đang ở đâu?
Kyo ngồi trên nóc nhà cũng chẳng hơn kém gì với Yuki, nhà Sohma sắp xóa kí ức của cô rồi, cô còn nhớ cậu không? Cô có sợ khi gặp hình dáng kia của cậu? Mọi chuyện đều rất lo sợ, người con gái đầu tiên chạm vào cậu không biến hình, ngoài dòng họ Sohma, cũng có thể cậu thích nụ cười của cô. Meyami rất ít cười, những chuyện chỉ tự làm mà lại rất hay buồn, tuy mặt không nói nhưng ánh mắt đã thay vào lời của cô. Ánh mắt của Meyami sâu lắm, xanh như nước biển, nhưng lại như một viên ngọc biển dưới đáy đại dương, nó như vòng xoáy khiến cậu bị cuốn vào. Ngày đầu tiên, Meyami leo lên nóc nhà với cậu, nhìn cậu như con ngốc mới biết trèo tường. Không biết sao khi cô trượt tay rơi xuống thì tâm vụt qua thứ gì đó mất mát. Chuyện gì đó khiến cậu muốn giữ chặt cô.
Trong nhà Shigure lại nghĩ khác, anh nhìn Tohru rồi lại viết chuyện. Con bé Meyami hôm nay không về nhà, đứa bé này gia đình thực sự có chuyện gì sao? Còn về mặt tiền bạc, tài chính cùng xe cộ. Nó lấy từ đâu ra? Meyami không hơn không kém là một ẩn số trong nhà anh.
*Gia đình Asahina*
Nơi phòng khách có phần đông vui nhưng lại thiếu mất thành viên không thể thấy nụ cười trên mặt mọi người, Ema nhìn ra lại buồn nhất. Cô nhận được lời tỏ tình của Subaru nhưng với cô Meyami chưa được tốt đẹp, cô không muốn đồng ý với lại hai người là anh em mà, không thể. Gần đây cô thấy gia đình rất lạ, nhất là các anh. Trừ Wataru hỏi miết về Mimi ra, thì mọi ngừoi vẫn im lặng. Họ không thích em cô sao? Tại sao?
Thực ra mọi người trong nhà cũng có một suy nghĩ riêng, ngồi nói chuyện được một chút Ukyo rời lên phòng, Iori cũng cúi chào lên phòng, trong phòng anh còn những đóa hao cúc trắng đang nở, anh muốn tặng nó cho ai chỉ có mình anh biết.
Ngay cả nhân vật nhỏ nhất nhà cũng có cảm giác, tuy khoát lên mình bộ áo trẻ con. Nhưng sống mãi với mấy ông anh lão làng cũng là trở nên cáo. Cậu nhớ chị út, chị ấy ít cười nhưng lại rất hiền, cậu nhớ lúc chị ấy chọc cầu trẻ con. Cậu nhớ ánh mắt xanh ngọc kia, rất dịu. Hương thơm trên người chị cũng rất thích.
Mọi người trong nhà đều suy nghĩ khác nhau, mục tiêu khác nhau, nhưng chung quy sau này sẽ có chuyện gì?
Sẽ không ai nhận biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.