Chương 45
chạng vạng
30/09/2016
“Meyami?!!”
Tohru giật mình khi nhìn cái bong núp sau gốc cây. Cô nhớ có gọi cho Mimi một lần, nhưng hình như không nói gì. Nhưng có thể cách gọi ấp úng của cô đã khiến cô bạn lo lắng mà chạy đến đây. Nhìn bộ dáng chật vật của cô, Tohru thật thấy áy náy chính mình đã hại cô bạn như thế.
Im lặng! Khung cảnh này trong mưa sẽ rất lạnh, nhất là con người cực khổ như cô đây. Nước mưa, rồi gió. Cô sẽ cảm lạnh, rồi để cho các anh trai lo. Bên tai còn toàn là những lời trêu chọc của Tsubaki, cô cũng mệt rồi, còn tới lời phàn nàn của anh cả, hay anh hai. Dù gì cô cũng là người tạo ra tình huống này, chính cô cần phải giải quyêt. Nếu Tohru ở đây Kyo không còn chạy nữa, vậy cũng chẳng sao khi cô đến gần. Phải lếch chân đến đó thôi.
“ Cậu không sao chứ?!”
Tohru vội chạy lại đỡ cô khi biết ý định của cô.
“TRÁNH XA TÔI RA!”
Vừa bước được vài bước, Kyo hét lên. Câu xoay lưng về phía cô nên không biết được cậu đang ra sao. Tuy nói không quan tâm, nhưng Tohru ở đây, cậu không đuổi lại đuổi cô đi. Có quá đáng lắm không? Dù gì cũng là bạnbè, cô vì lo cho Tohr mới chạy đến đây, nhưng giờ cậu ta cũng là bạn cô như thế không khiến cô không lo sao? À đúng rồi cô đến để lột da cậu
“ BIẾN ĐI! NGƯƠI KHÔNG SỢ BỊ ĂN THỊT?!”
Kyo lại hét lên khi biết lời của mình không được vào tai ai đó. Đưa ánh mắt giết người qua ngừoi sau lưng. Tohru rùn mình khi bắt gặp ánh mắt kia. Bước chân bắt đầu chậm rì rì rồi dừng lại để mặc cho Meyami dù chân đau vẫn cố sức đi tới trước.
Gì chứ? Tại cậu ta mà chính cô ra nông nổi này. Tắm trong mưa, lại tắm trong bùn, đầu tóc quần áo không chỗ nào bẩn thiểu. Cậu ta khiến cho Tohru sợ dọa luôn đến cô, cả mắt cá chân cũng bị trặc. Bây giờ còn muốn đem ăn thịt cô? Muốn ăn thì nên để cô lột da cậu ta trước đã.
Bước chân Meyami không ngừng bước đến gần, đối mặt với khuôn lưng . Không ngờ Kyo hét lên vun tay ra đằng sau, vì chân đau phản ứng có kịp đến đâu vẫn không tránh được. Bàn tay to dài đánh ngã cô lăn ra mặt đất . Thầm chửi thề, tại cô ngu ngốc đến gần tên điên nào đó quá !
“ ….ĐỒ NGÓC! ĐỒ CỨNG ĐẦU ..”
Kyo nhìn hành động mình vừa làm, nhìn vào bàn tay của mình. Tức giận hét vào mặt cô rồi vụt chạy đi. KHông ngờ bước chân lại khự lại khi có vật nào đó kéo chặt tay của mình.
“ …. Buông ra …”
“ Cậu có lỗi tại sao không chịu nhận? Chí ích cần đỡ mình lên rồi muốn đi đâu thì đi!”
“ Buông ra đồ ngốc!”
Kyo vung tay, Meyami trượt thăng bằng khi đang dùng hắn làm vật định đứng dậy. Vụt mất trọng lực, cô lại ngã sập người xuống đất. Bộ dáng không thế nào chật vật hơn.
“Meyami!!”
Yuki giật mình chạy lại đỡ cô, đưa ánh mắt tức giận như phát ra lửa liếc sang Kyo. Tại cậu ta, tất cả là tại cậu ta. Chính cô gái này cũng làm bị thương, vậy cậu ta luôn miệng nói…
“ Đồ ngốc! TẤT CẢ TẠI CẬU NGU NGỐC. BIẾN ĐI!”
“ CẬU MỚI CHÍNH LÀ ĐỒ NGỐC. TRỐN TRÁNH NHƯ THẾ CÓ VUI KHÔNG? HAY BẠN CẬU CHỈ BỎ CẬU MÀ ĐI?!”
Hết chịu nổi rồi, cô ích kỉ đúng là cô ích kỉ. Nhìn bong lưng Kyo, cảm giác cô đơn kia lại ùa về. Chờ đợi một ánh mắt thương yêu, chờ đợi một ánh mắt vui mừng của người tìm thấy vật báu. Nhưng ngược lại là sao? Chỉ toàn là chuột và rắn Trên cơ thể không chỗ nào không bị hư hỏng. Búp bê không biết đau, nhưng lúc đó sao cô lại muốn đem thứ cào trong ngực mình lôi ra ngoài….
“ Kyo .. đừng đi nữa …”
Tohru biết bây giờ cô không nên nói nhưng cô muốn nói đỡ cho Meyami vài lời. Cô bạn đã sắp ngất rồi.
“ Kyo … Cùng về nhà thôi …”
Yuki đến bắt vai cậu, xoay người. Ánh mắt đỏ đẫm nước. Kyo khóc, khóc rất to. Cúi người ôm chặc Meyami vào long. Cậu sợ, sợ khi cô nhìn thấy hình dáng này của cậu, nhưng cậu càng sợ khi cô bị mất kí ức về nỗi sợ hãi này. Cậu không gặp cô, không còn bên cạnh nhìn thấy nụ cười của cô, khi gặp chỉ cái gật đầu rồi quay đi làm như hai người không quen biết. Cái cảm giác đó. Mẹ đã bỏ đi, cha tự nhốt mình trong phòng, còn nhiều ngừoi bạn khác nữa. Ngay cả ngài Akito dù cười đùa vui vẻ với mọi người nhưng cũng bất khóc thét khi gặp hình dáng của cậu khi còn nhỏ. Và khi Tohru nhìn thấy cô ấy đã chạy đi.
Cậu sợ, cậu sợ Meyami cũng như họ.
Sợ cô quên cậu, quên đi những ngày cậu và cô noi chuyện cùng cãi nhau hay những cái nhìn như trêu tức của cô.
Ướt đẫm cả áo, giọt nước mắt ấm nóng làm ướt cả vai áo. Kyo khóc, khóc trên vai cô. Ôm riết cô vào long như sợ cô biến mất. Cậu đã rất lo, cảm giác còn pha lẫn vui mừng khi cô còn nhận ra cậu. KHi cô vẫn đến gần được với cậu.
“ Xin lỗi … C-Cảm ơn …”
Từng tiếng nất khiến câu nói đứt quãng khó khăn lắm nó mới trở lai thành cậu hoàn chỉnh. Meyami mỉm cười, vòng tay ôm chặt cậu : “ ổ rồi, mọi thứ …”
“ Mimi!”
“ Meyami!”
Yuki cùng Tohru vội chạy đến, Kyo cũng đã cảm nhận được cơ thể của người trong long ngày một nặng. Đem tay bế cô về nhà. Nhưng khoan đã … Tay? Đôi bàn tay? Bằng da thịt, chính đôi bàn tay của cậu ……..
Tohru giật mình khi nhìn cái bong núp sau gốc cây. Cô nhớ có gọi cho Mimi một lần, nhưng hình như không nói gì. Nhưng có thể cách gọi ấp úng của cô đã khiến cô bạn lo lắng mà chạy đến đây. Nhìn bộ dáng chật vật của cô, Tohru thật thấy áy náy chính mình đã hại cô bạn như thế.
Im lặng! Khung cảnh này trong mưa sẽ rất lạnh, nhất là con người cực khổ như cô đây. Nước mưa, rồi gió. Cô sẽ cảm lạnh, rồi để cho các anh trai lo. Bên tai còn toàn là những lời trêu chọc của Tsubaki, cô cũng mệt rồi, còn tới lời phàn nàn của anh cả, hay anh hai. Dù gì cô cũng là người tạo ra tình huống này, chính cô cần phải giải quyêt. Nếu Tohru ở đây Kyo không còn chạy nữa, vậy cũng chẳng sao khi cô đến gần. Phải lếch chân đến đó thôi.
“ Cậu không sao chứ?!”
Tohru vội chạy lại đỡ cô khi biết ý định của cô.
“TRÁNH XA TÔI RA!”
Vừa bước được vài bước, Kyo hét lên. Câu xoay lưng về phía cô nên không biết được cậu đang ra sao. Tuy nói không quan tâm, nhưng Tohru ở đây, cậu không đuổi lại đuổi cô đi. Có quá đáng lắm không? Dù gì cũng là bạnbè, cô vì lo cho Tohr mới chạy đến đây, nhưng giờ cậu ta cũng là bạn cô như thế không khiến cô không lo sao? À đúng rồi cô đến để lột da cậu
“ BIẾN ĐI! NGƯƠI KHÔNG SỢ BỊ ĂN THỊT?!”
Kyo lại hét lên khi biết lời của mình không được vào tai ai đó. Đưa ánh mắt giết người qua ngừoi sau lưng. Tohru rùn mình khi bắt gặp ánh mắt kia. Bước chân bắt đầu chậm rì rì rồi dừng lại để mặc cho Meyami dù chân đau vẫn cố sức đi tới trước.
Gì chứ? Tại cậu ta mà chính cô ra nông nổi này. Tắm trong mưa, lại tắm trong bùn, đầu tóc quần áo không chỗ nào bẩn thiểu. Cậu ta khiến cho Tohru sợ dọa luôn đến cô, cả mắt cá chân cũng bị trặc. Bây giờ còn muốn đem ăn thịt cô? Muốn ăn thì nên để cô lột da cậu ta trước đã.
Bước chân Meyami không ngừng bước đến gần, đối mặt với khuôn lưng . Không ngờ Kyo hét lên vun tay ra đằng sau, vì chân đau phản ứng có kịp đến đâu vẫn không tránh được. Bàn tay to dài đánh ngã cô lăn ra mặt đất . Thầm chửi thề, tại cô ngu ngốc đến gần tên điên nào đó quá !
“ ….ĐỒ NGÓC! ĐỒ CỨNG ĐẦU ..”
Kyo nhìn hành động mình vừa làm, nhìn vào bàn tay của mình. Tức giận hét vào mặt cô rồi vụt chạy đi. KHông ngờ bước chân lại khự lại khi có vật nào đó kéo chặt tay của mình.
“ …. Buông ra …”
“ Cậu có lỗi tại sao không chịu nhận? Chí ích cần đỡ mình lên rồi muốn đi đâu thì đi!”
“ Buông ra đồ ngốc!”
Kyo vung tay, Meyami trượt thăng bằng khi đang dùng hắn làm vật định đứng dậy. Vụt mất trọng lực, cô lại ngã sập người xuống đất. Bộ dáng không thế nào chật vật hơn.
“Meyami!!”
Yuki giật mình chạy lại đỡ cô, đưa ánh mắt tức giận như phát ra lửa liếc sang Kyo. Tại cậu ta, tất cả là tại cậu ta. Chính cô gái này cũng làm bị thương, vậy cậu ta luôn miệng nói…
“ Đồ ngốc! TẤT CẢ TẠI CẬU NGU NGỐC. BIẾN ĐI!”
“ CẬU MỚI CHÍNH LÀ ĐỒ NGỐC. TRỐN TRÁNH NHƯ THẾ CÓ VUI KHÔNG? HAY BẠN CẬU CHỈ BỎ CẬU MÀ ĐI?!”
Hết chịu nổi rồi, cô ích kỉ đúng là cô ích kỉ. Nhìn bong lưng Kyo, cảm giác cô đơn kia lại ùa về. Chờ đợi một ánh mắt thương yêu, chờ đợi một ánh mắt vui mừng của người tìm thấy vật báu. Nhưng ngược lại là sao? Chỉ toàn là chuột và rắn Trên cơ thể không chỗ nào không bị hư hỏng. Búp bê không biết đau, nhưng lúc đó sao cô lại muốn đem thứ cào trong ngực mình lôi ra ngoài….
“ Kyo .. đừng đi nữa …”
Tohru biết bây giờ cô không nên nói nhưng cô muốn nói đỡ cho Meyami vài lời. Cô bạn đã sắp ngất rồi.
“ Kyo … Cùng về nhà thôi …”
Yuki đến bắt vai cậu, xoay người. Ánh mắt đỏ đẫm nước. Kyo khóc, khóc rất to. Cúi người ôm chặc Meyami vào long. Cậu sợ, sợ khi cô nhìn thấy hình dáng này của cậu, nhưng cậu càng sợ khi cô bị mất kí ức về nỗi sợ hãi này. Cậu không gặp cô, không còn bên cạnh nhìn thấy nụ cười của cô, khi gặp chỉ cái gật đầu rồi quay đi làm như hai người không quen biết. Cái cảm giác đó. Mẹ đã bỏ đi, cha tự nhốt mình trong phòng, còn nhiều ngừoi bạn khác nữa. Ngay cả ngài Akito dù cười đùa vui vẻ với mọi người nhưng cũng bất khóc thét khi gặp hình dáng của cậu khi còn nhỏ. Và khi Tohru nhìn thấy cô ấy đã chạy đi.
Cậu sợ, cậu sợ Meyami cũng như họ.
Sợ cô quên cậu, quên đi những ngày cậu và cô noi chuyện cùng cãi nhau hay những cái nhìn như trêu tức của cô.
Ướt đẫm cả áo, giọt nước mắt ấm nóng làm ướt cả vai áo. Kyo khóc, khóc trên vai cô. Ôm riết cô vào long như sợ cô biến mất. Cậu đã rất lo, cảm giác còn pha lẫn vui mừng khi cô còn nhận ra cậu. KHi cô vẫn đến gần được với cậu.
“ Xin lỗi … C-Cảm ơn …”
Từng tiếng nất khiến câu nói đứt quãng khó khăn lắm nó mới trở lai thành cậu hoàn chỉnh. Meyami mỉm cười, vòng tay ôm chặt cậu : “ ổ rồi, mọi thứ …”
“ Mimi!”
“ Meyami!”
Yuki cùng Tohru vội chạy đến, Kyo cũng đã cảm nhận được cơ thể của người trong long ngày một nặng. Đem tay bế cô về nhà. Nhưng khoan đã … Tay? Đôi bàn tay? Bằng da thịt, chính đôi bàn tay của cậu ……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.