Chương 19: CUỐI TUẦN PHẢI VUI!?!
chạng vạng
20/08/2016
Theo như kế hoạch, cả hai người Tompa và Meyami đều đến nhà nhân chủ bàn về vụ ra tòa tiếp theo.
Nhưng mà ….
Này có ai cho cô biết bàn về vụ án thì ít mà ngược lại cô nghe những lời tán tỉnh của Tompa thì nhiều không? Trong tâm bắt đầu đề phòng lão đồng nghiệp này, loại nào cũng ăn được. Về sau nên tránh xa nếu không ăn đạn lạc từ những tiểu tam sẽ chết người đấy.
Được 2 3 canh giờ. Meyami được giải thoát được căn nhà. Nói thật thì ở bên trong như cái bóng đèn của người ta ấy. Mồ hôi ngày một lạnh hơn, đổ ngày một nhiều. Lão Tompa chết tiệc, mất cả buổi sang của cô chỉ để ngồi làm kì đà nghe những lời mật ngọt.
Da gà cô còn nổi đây này!!
“ Mimi đi đâu?”
“ Về!”
Câu nói ngắn ngọn khiến lòng ai đó như kim đâm.
Thực chất, Tompa đã sử dụng nụ cười rất tươi khi nói với cô câu đó. Nhưng vì “cảm giác” lúc nảy chưa lặng hết, lão ta đem nụ cười tỏa nắng kia trở thành nụ cười ác quỷ trong mắt cô. Về ngủ cho chắc.
Ma bớt ám!
“ Hôm nay là cuối tuần đi chơi nhé!”
Tompa ngước nhìn trời, rồi quay sang nháy mắt nở nụ cười đúng chuẩn với cô.
“Sao anh không nói em giúp anh tán gái?”
“ …”
AI đó bị trúng tim đen, quanh than bắt đầu tỏ ra luồn khí hắc ám.
Meyami lắc đầu. ĐƯợc rồi, cô giúp, lão anh này chỉ đến thế là cùng. Dù gì cũng đến cuối tuần, cần vui chơi một chút.
Yên tĩnh thế này. Sóng tới sẽ ngã!
“ Vậy chúng ta sẽ đến công viên trò chơi”
“ Nơi đó toàn hoa đã có chủ”
“ Giết chủ cướp hoa!”
Giọng nói quả quyết, không để cô nói thêm anh đã đạp gas chạy nhanh về phía công viên. Cô ngồi bên cạnh đổ mồ hôi hột. Lão không cần thể hiện thiếu thốn đến thế chứ?
“ Tiiiing ….. Tiiiing ….”
Tin nhắn điện thoại. Là của chị Lily. Thật lâu rồi không gặp cô cũng rất nhớ chị. Vì sợ làm phiền cho công việc chuẩn bị lễ cưới nên cô cũng không gọi tới.
Nên biết mỗi khi chị gặp cô dường như là nấu cháo điện thoại. Thực chất chị giống mẹ cô hơn, từ lớn tới nhỏ chỉ đều nói căn dặn rồi nhắn tin. Mỗi lần bắt được điện thoại của chị, cô chỉ cần nghe rồi lên tiếng “vâng dạ” còn lại toàn để chị nói. Công việc này kéo dài đến mấy năm nên cô quen luôn rồi. Lâu này không có tiếng chị cảm thấy trống trải, còn buồn nữa.
Click vào tin nhắn, nội dung chủ yếu là sắp tới chị sẽ mở tiệc đám cưới. Chính vì thế chị nói chuẩn bị đồ đẹp đi ăn. (Lâu lâu tự nhiên cô thấy chị Lily giống đang căn dặn đứa con nít ba tuổi hơn nhắn tin với đứa đã 17 tuổi như cô). Còn nội dung đa số là căn dặn về cuộc sống hằng ngày. Hình như không có chị vài thứ cô cũng bỏ lỡ luôn rồi.
Cúp điện thoại, không nhắn tin lại. Chị ấy quá bận rồi. Lâu rồi không gặp chị nhớ quá đi. Trong tin nhắn đám cưới của chị trùng ngày với đám cưới của papa Rintarou. Lúc đó không biết cô có đi được không đây. CUối thư chị còn nói “rất mong đoán em làm cô dâu phụ”
Thật là, sao biết chắc cô tới chứ? Chức cô dâu phụ sợ cô muốn cũng không với tới rồi.
“Tới rôi!”
Chiếc ô tô đen dừng lại nơi bãi đậu. Âm nhạc vang lên từ các cổ xe ngựa. Tiếng la hét của mọi người, tiếng vui đùa, tiếng tranh cãi. CÒn có cả tiếng rao bán. Meyami nhìn ra ngoài cửa mà ngẩn người. Cô chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh vui vẻ đến thế này. Họ thật vui. Họ cười họ nói, nhưng đó chỉ là họ khi cô chỉ là con búp bê nằm nhìn. Họ chạy họ nhảy. Cô chỉ ngồi nhìn khi cô thực hiện vụ ám sát nhanh gọn.
“Meyami, em không sao chứ?”
Nhận được sự khác biệt ở cô. Tompa cúi người nhìn qua cửa kính.
Cô lắc đầu rồi bước ra khỏi xe. Tay được Tompa kéo đi, mắt cô chỉ nhìn những người xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô gia nhập vào thế giới này.
Ở nơi này đúng chất là cuộc hẹn hò của những cặp đôi. Người đi đường đã chiếm hơn một nửa số người, đồ lưu niệm cũng chiếm hơn 99% là dành cho các cặp đôi. Nơi này dự định mở ra cho trẻ con, nhưng vì dự án thay đổi. Các trò chơi mạnh như tàu hải tặc, tàu cao thấp, hay cốc của Alice được nhâng đôi rất nhiều. Thu hút rất nhiều khách. Nghe nói công ty này mỗi năm thu được lợi nhuận rất lớn.
Bị Tompa kéo đi, Meyami thật sự đủ trải nghiệm. Lão anh chọn toàn những trò chơi bạo lực. Ngay cả sung bắn 3D cũng muốn cô chơi. Nhà ma cũng chẳng ngoại lệ. Và cuối cùng gậy ông đập lưng ông.
Cô tĩnh bơ còn lão sau khi ra khỏi nhà ma bắt đầu nôn mửa. Người đi đường nhìn đến, người qua đường chỉ trỏ. Ngay cả đứa bé cũng nói bằng câu nói đùa được.
Meyami bó tay.
Xem xem lão muốn tán gái hay muốn dọa cô? Tán gái thì chưa thả, còn dọa cô lại đem rướt hết về phía mình. Hay lắm đấy.
Cuối tuần này rất vui rồi.
Nhìn lão mặt mày xanh lẹt, cô cũng thấy tội đề nghị đến quán ăn vặn nghĩ ngơi rồi trở về. Nghe ăn mắt lão sang rực (hơn cả đèn pha), kéo cô chạy như bay đến.
“ Meyami, là cậu đúng không?”
Một tiếng nói rất nhỏ vang lên phía sau. Cô còn có cảm giác giọng nói này đang run rẩy. Quay sang nhìn người phía sau. Một cô gái tóc hồng, cắt tóc ngang thả bên vai, mắt hồng, trên người còn mặc một bộ váy hồng phấn. Nhìn người này cô thấy quen quen.
“ Ừm mình là Meyami còn cậu là?!”
“ LÀ mình Meyami, Mimi cậu quên mình. Chúng ta cùng chị Ema đã đánh đàn với nhau”
“ Em biết đánh đàn?”
Tompa vừa nghe, ghé sát tai cô thì thầm. Meyami liếc anh không nói. Nhìn sang cô bé bên cạnh.
“ Bạn là …. Nanami?”
“ ĐÚng rồi lâu rồi không gặp. Cậu thế nào? CÒn chị Ema nữa. Mình nhớ các cậu nhiều lắm đấy. Lúc trước hai cậu đi không nói. Bây giờ cậu ở đâu?”
“ À Nanami lâu rồi nhỉ! Nanami mọi người khỏe cả. Papa mình sắp kết hôn, hai chị em đến nhà sống cùng với con của mama. Nếu có thể đây là địa chỉ nhà mình, đến đó chơi nhé!”
Nanami lâu lắm rồi. Cô bé ngày một lớn môt xinh đẹp. Kể từ khi cô nhận ra thế giới của cô bị đảo lộn tất cả các câu truyện, cô mới từ từ xác nhận lại thế giới mình đang sống. Nanami là nữ chính trong truyện “Yêu em 1000% lần”. SẮp tới cô sẽ có con đường tương lai của mình. Chỉ sợ lúc đó kí ức về cô đã phai nhạt.
Nói chuyện với cô được vài phút, Meyami bị Tompa kéo về. Đúng lúc cha của Nanami cũng gọi cô trở lại. Hai người trao đổi số điện thoại rồi chia tay về nhà.
Mọi người đều đã gặp. AI đã bỏ vùng quê yên bình trở lại thành phố tấp nập này.
Có bao giờ gặp lại lần nữa?
CHƯƠNG 19: ĐẦU TUẦN HƠI BỊ LIỆT NÃO
“ Reeeeeng ……Reeeeeng …….”
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong căn phòng yên ắng. Hôm nay Meyami đã quyết tâm dậy tập thể dục. Hai ngày cuối tuần qua cô cảm giác mình yếu đi khác nhiều. Nhất là vào nhà Asahina này cô càng nhận rõ hơn.
Rời khỏi phòng, trời còn chưa sang hẳn, mọi vật trong căn phòng dường như tối sầm. Bật điện thoại 4h, trời còn rất sớm. Mùa sắp lập đông cũng không mấy mát mẻ gì. Khoác thêm chiếc áo len lên người, Đeo tai phỏne vào tai, rời khỏi nhà.
Trước tiên cô cần đặt giờ kiểm tra sức chạy của mình. Vòng đầu tiên xung quanh nhà. Sau này sẽ xa hơn. Bây giờ cô còn chưa biết sức lực của mình nữa.
Sau tiếng đồng hồ. Nhìn lại giờ. Cô chạy được mấy vòng, nhưng nhịp tim vẫn bình ổn. Xem ra sức lực cô cũng không quá tệ. Không đến nổi như cô nghĩ chạy về zero.
Nhưng là kết quả quá thấ vọng.
“Meyami”
“Anh Ukyo”
Chuẩn bị vào nhà nhận thấy có người bước về phía mình, quay sau. Ukyo từ công ty trở về từ đêm qua. Trên người còn mặt áo sơ mi trắng, quần tây. Trạng thái rất mệt mỏi. Đến gần xách cặp giúp anh. Nhìn nhìn, rồi lại nhìn nhìn. Cô không nói gì, nhưng Ukyo thì khó hiểu quay sang cô. Bắt gặp ánh mắt của anh, giật mình quay chỗ khác. Mặt có chút nóng.
“Gì thế Meyami?”
“ Dạ …. À không có gì”
“ Thật sao?”
“ À … cái này … Anh Ukyo này. Anh sắp có vụ án sẽ ra tòa sao?”
“ Ừm chuyện này sao em biết?”
Meyami cười cười, thật cô ở trong tòa án. Tại sao tình hình đối thủ mình lại không biết chứ. Trả lời qua loa, rồi cùng anh và nhà.
“ Meyami này, lát nữa vòa phòng anh. Anh có chuyện muốn nói!”
Cười tươi gật đầu. Chuyện gì không gọi mọi người đến lại bắt mình vào phòng anh ta? Anh ta biết mình là đối thủ? CHuyện này không thể, chính phủ bảo vệ thong tin mật của cô rất kĩ. Nếu có chỉ có các hack cơ chuyên nghiệp, trên thế giới này nếu không phải cô là hack cơ thì còn ai khác sao?
Trở về phòng mình. Mang tâm trạng lo lắng. Ukyo là người trầm tính, bề ngoài là dịu dàng. Người đàn ông đúng chuẩn của các cô gái. Nhưng bên trong không ai đoán được. Nên biết một luật sư như Ukyo đủ cáo già bao nhiêu để đến chức vị nhất nhì trong giới. Anh ta đã biết được chuyện gì sao?
Rời khỏi phòng như lời anh, đứng trước cửa phòng. Nhưng chần chừ gõ cửa. Ukyo bước ra với bộ sơ mi trăng kẻ sọc, quần tây trắng, trên người không biết cố tình hay vô ý để lộ khuôn ngực rắn chắc qua áo sơ mi không cài nút sộc sệch Hơi ngẩn người nhìn anh. Mới sang, anh ta động kinh sao? Nên biết có em gái ở đây chứ?
“ Em định không vào à?”
“À .. Vâng”
Bước vào, nhưng cô vẫn để cửa mở. Ukyo mời cô ngồi xuống bên giường, rồi đi lục cái gì đó trên tủ sách. Lát sau lại đến ngồi bên cạnh đưa cho cô. Meyami nhìn bọc giấy: “ Là hồ sơ của cô sao?”
“ Một số tài liệu cho cuộc thảo luận lần tới. Em có cần phải nói với anh chứ. Tại sao mãi làm một mình như thế?”
“ Dạ?”
“ Anh lúc trước qua trường em, gặp được cậu bạn tên Yuki. Cậu nói nhóm em và cậu cần có bộ tài liệu về một số vụ án đã giải quyết hoàn tất. Nhờ đó cần dùng làm bài thảo luận về luật. Bài thực hành của em gặp khó khăn nên đã đi tìm kiếm”
“ …. À cái này”
“ Meyami này!!!!”
Cô im lặng. Ukyo nhìn cô, rồi lại lắc đầu. Bên ngoài cô nở nụ cười nhưng bên trong lại có cảm giác không lành : “Yuki che dấu cho cô, cậu ấy không biết sự thật. Nếu như cuộc tranh cãi của hai anh em trong nhà xảy ra, cậu ta sẽ bị dính líu. Dù gì cô cũng nợ cậu ấy một lời giải thích”
Ukyo nhìn cô, rồi lại thở dài. DỰa người vào vai cô. Meyami định đẩy ra, không ngờ bị tay anh kéo lại, đem giọng trầm thấp phả vào tai cô
“ Đừng động, cho anh mượn một lát”
Meyami im lặng đưa mắt nhìn anh, rồi lại liếc nhìn ra ngoài trời. Cô biết không thể để tình huống mậ mờ này. Nhưng cô còn làm được gì khác? Tay Ukyo, một vòng sau lưng, một lại ở trước ôm chặc eo cô. Có nhích cũng không được lấy đâu bỏ trốn?
Ngồi được một lát lại nghe tiếng thở đều đều của anh. Mùi bạc hà từ cơ thể anh xông thẳng vào mũi. Giọt nắng đầu tiên cũng xuyên qua cửa sổ, reo rắc trên nền phòng, gió đưa màng cửa bay phần phật. Lúc này Ukyo mới tỉnh dậy dụi mắt, rồi lại nhìn cô: “Xin lỗi, vai em chắc đã mỏi!?”
“Dạ em không sao, em về phòng ạ!”
Ukyo không nói đứng nhìn cô, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa. Meyami lại quay lại nhìn anh “Đối thủ của anh sắp tới là kẻ rất cứng đầu. Người đó muốn phải thắng vụ này. Anh nghỉ thế nào?”
“ Không biết, nếu như đúng thế thì anh bỏ thôi. Nhân chủ của anh không có hào cảm. Lão ta ….. Sao em hỏi thế?”
“ Dạ không có gì”
Mỉm cười rồi rời đi. Bỏ? Nghe anh ta nói đơn giản nhỉ? Anh ta không có hào cảm với nhân chủ của mình? Họ có lục đục nội bộ? Vụ án này sẽ kế thúc nhanh sao?
Hôm nay lớp do Yuki cùng Kyo trực nhật. Meyami nhún vai. Có thể cô đến qua sớm sao? Thay vì nghe họ tranh cãi bắt mình làm trọng tài, cô rời khỏi lớp đến tìm hội fan của Kyo.
Tại sao không chọn fan của Yuki? Thứ nhất cô chọn Yuki sẽ làm ghi ngờ thêm mối quan hệ giữ cô quà cậu ấy. Hội fan kia chắt chắng sẽ gạt cô ra ngoài nhanh chóng. Mặc khác phiền tối của cô bắt đầu tăng theo chiều khủng bố. Thứ hai cô muốn nhìn thử hội fan của Kyo có đúng số lượng như cô nghĩ ( bằng với Yuki) từ đó nên tác hợp cho Tohru với ai (nhiều chuyện một chút).
Nói thật cô thích tính tình của “đại thiếu gia” Kyo hơn.
Không cần phí sức đón mò!
Mở cửa bước vào. Cảnh hỗn chiến đập vào mắt cô. Meyami đổ mồ hôi hột. Đây không phải là ngày tốt sao?
“ À … Xin chào, mình muốn gia nhập Clup Kyo”
“ Thật sao?”
Ba cô gái, một đỏ. Một tóc hạt dẻ ngắn, một tóc xanh đậm ngan vai. Tóc đỏ đuôi ngựa mắt sang rực. Trăm miệng một câu. Tiếp theo là màn giới thiệu. SAu đó là hình ảnh Kyo.
Cô nên công nhận fan của cậu ấy là hội chụp lén đúng chất.
“ Meyami, cậu thật giống thần tượng của mình”
“ À vậy sao? … Thần tượng của cậu là ai?”
“ Công chúa kẹo ngọt- Megurine Luka đấy”
Cô gái tóc đỏ Kahono chen vào. Cô gái tóc hạt dẻ để ngắn là Mio, còn cô gái tóc xanh đậm là Naori. Nói chuyện được một đoạn co phải trở về lớp họ mới buôn tha cho cô. Họ nói Kyo biết có thành viên mới sẽ rất vui
Khoan! KYo biết? Này đừng nói với cô “đại thiếu gia” kia tự mình lập ra hội này đấy nhé?
Lên trên cầu thang, giật mình khi thấy Yuki đứng đó. Cậu đang làm gì?
“Meyami. Mình có chuyện muốn nói!”
“À …”
Cô cười, nhanh thật phải giải thích thật sao? Thật cô không muốn người khác xem cô như người ngoài hành tinh khi nhảy lên được chức luật sư mới 17 tuổi.
Yuki đứng đó không nói gì. Càng làm cô đứng tim hơn. Cười ngượng tìm đại đề tài khác, nhưng lại bị cậu ta quay về chủ đề.Cô nên làm sao đây.
“Meyami, tại sao cậu nói đi học trong khi cậu đến khu vui chơi với bạn trai?”
“ Hả??”
“ Cuối tuần, mình có việc phải đến nơi đó làm việc. Mình gặp cậu đi với một thanh niên tóc vàng. Mình biết mình không có quyền hỏi những câu này nhưng anh cậu đã đến gặp tớ”
“Yuki này. Đó không phải bạn trai tớ mà là đồng nghiệp….”
“ Mình hiểu rồi. Nhanh lên lớp thôi!”
Meyami bị cậu kéo đi, trong đầu không thể hoạt động. Không phải cậu ta cần giải thích? Không phải cậu ta kêu cô gải thích? Vậy cô nói chưa hết câu đã cắt ngang.
Yuki có vấn đề về mặt thần kinh?!!!!!
Nhưng mà ….
Này có ai cho cô biết bàn về vụ án thì ít mà ngược lại cô nghe những lời tán tỉnh của Tompa thì nhiều không? Trong tâm bắt đầu đề phòng lão đồng nghiệp này, loại nào cũng ăn được. Về sau nên tránh xa nếu không ăn đạn lạc từ những tiểu tam sẽ chết người đấy.
Được 2 3 canh giờ. Meyami được giải thoát được căn nhà. Nói thật thì ở bên trong như cái bóng đèn của người ta ấy. Mồ hôi ngày một lạnh hơn, đổ ngày một nhiều. Lão Tompa chết tiệc, mất cả buổi sang của cô chỉ để ngồi làm kì đà nghe những lời mật ngọt.
Da gà cô còn nổi đây này!!
“ Mimi đi đâu?”
“ Về!”
Câu nói ngắn ngọn khiến lòng ai đó như kim đâm.
Thực chất, Tompa đã sử dụng nụ cười rất tươi khi nói với cô câu đó. Nhưng vì “cảm giác” lúc nảy chưa lặng hết, lão ta đem nụ cười tỏa nắng kia trở thành nụ cười ác quỷ trong mắt cô. Về ngủ cho chắc.
Ma bớt ám!
“ Hôm nay là cuối tuần đi chơi nhé!”
Tompa ngước nhìn trời, rồi quay sang nháy mắt nở nụ cười đúng chuẩn với cô.
“Sao anh không nói em giúp anh tán gái?”
“ …”
AI đó bị trúng tim đen, quanh than bắt đầu tỏ ra luồn khí hắc ám.
Meyami lắc đầu. ĐƯợc rồi, cô giúp, lão anh này chỉ đến thế là cùng. Dù gì cũng đến cuối tuần, cần vui chơi một chút.
Yên tĩnh thế này. Sóng tới sẽ ngã!
“ Vậy chúng ta sẽ đến công viên trò chơi”
“ Nơi đó toàn hoa đã có chủ”
“ Giết chủ cướp hoa!”
Giọng nói quả quyết, không để cô nói thêm anh đã đạp gas chạy nhanh về phía công viên. Cô ngồi bên cạnh đổ mồ hôi hột. Lão không cần thể hiện thiếu thốn đến thế chứ?
“ Tiiiing ….. Tiiiing ….”
Tin nhắn điện thoại. Là của chị Lily. Thật lâu rồi không gặp cô cũng rất nhớ chị. Vì sợ làm phiền cho công việc chuẩn bị lễ cưới nên cô cũng không gọi tới.
Nên biết mỗi khi chị gặp cô dường như là nấu cháo điện thoại. Thực chất chị giống mẹ cô hơn, từ lớn tới nhỏ chỉ đều nói căn dặn rồi nhắn tin. Mỗi lần bắt được điện thoại của chị, cô chỉ cần nghe rồi lên tiếng “vâng dạ” còn lại toàn để chị nói. Công việc này kéo dài đến mấy năm nên cô quen luôn rồi. Lâu này không có tiếng chị cảm thấy trống trải, còn buồn nữa.
Click vào tin nhắn, nội dung chủ yếu là sắp tới chị sẽ mở tiệc đám cưới. Chính vì thế chị nói chuẩn bị đồ đẹp đi ăn. (Lâu lâu tự nhiên cô thấy chị Lily giống đang căn dặn đứa con nít ba tuổi hơn nhắn tin với đứa đã 17 tuổi như cô). Còn nội dung đa số là căn dặn về cuộc sống hằng ngày. Hình như không có chị vài thứ cô cũng bỏ lỡ luôn rồi.
Cúp điện thoại, không nhắn tin lại. Chị ấy quá bận rồi. Lâu rồi không gặp chị nhớ quá đi. Trong tin nhắn đám cưới của chị trùng ngày với đám cưới của papa Rintarou. Lúc đó không biết cô có đi được không đây. CUối thư chị còn nói “rất mong đoán em làm cô dâu phụ”
Thật là, sao biết chắc cô tới chứ? Chức cô dâu phụ sợ cô muốn cũng không với tới rồi.
“Tới rôi!”
Chiếc ô tô đen dừng lại nơi bãi đậu. Âm nhạc vang lên từ các cổ xe ngựa. Tiếng la hét của mọi người, tiếng vui đùa, tiếng tranh cãi. CÒn có cả tiếng rao bán. Meyami nhìn ra ngoài cửa mà ngẩn người. Cô chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh vui vẻ đến thế này. Họ thật vui. Họ cười họ nói, nhưng đó chỉ là họ khi cô chỉ là con búp bê nằm nhìn. Họ chạy họ nhảy. Cô chỉ ngồi nhìn khi cô thực hiện vụ ám sát nhanh gọn.
“Meyami, em không sao chứ?”
Nhận được sự khác biệt ở cô. Tompa cúi người nhìn qua cửa kính.
Cô lắc đầu rồi bước ra khỏi xe. Tay được Tompa kéo đi, mắt cô chỉ nhìn những người xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô gia nhập vào thế giới này.
Ở nơi này đúng chất là cuộc hẹn hò của những cặp đôi. Người đi đường đã chiếm hơn một nửa số người, đồ lưu niệm cũng chiếm hơn 99% là dành cho các cặp đôi. Nơi này dự định mở ra cho trẻ con, nhưng vì dự án thay đổi. Các trò chơi mạnh như tàu hải tặc, tàu cao thấp, hay cốc của Alice được nhâng đôi rất nhiều. Thu hút rất nhiều khách. Nghe nói công ty này mỗi năm thu được lợi nhuận rất lớn.
Bị Tompa kéo đi, Meyami thật sự đủ trải nghiệm. Lão anh chọn toàn những trò chơi bạo lực. Ngay cả sung bắn 3D cũng muốn cô chơi. Nhà ma cũng chẳng ngoại lệ. Và cuối cùng gậy ông đập lưng ông.
Cô tĩnh bơ còn lão sau khi ra khỏi nhà ma bắt đầu nôn mửa. Người đi đường nhìn đến, người qua đường chỉ trỏ. Ngay cả đứa bé cũng nói bằng câu nói đùa được.
Meyami bó tay.
Xem xem lão muốn tán gái hay muốn dọa cô? Tán gái thì chưa thả, còn dọa cô lại đem rướt hết về phía mình. Hay lắm đấy.
Cuối tuần này rất vui rồi.
Nhìn lão mặt mày xanh lẹt, cô cũng thấy tội đề nghị đến quán ăn vặn nghĩ ngơi rồi trở về. Nghe ăn mắt lão sang rực (hơn cả đèn pha), kéo cô chạy như bay đến.
“ Meyami, là cậu đúng không?”
Một tiếng nói rất nhỏ vang lên phía sau. Cô còn có cảm giác giọng nói này đang run rẩy. Quay sang nhìn người phía sau. Một cô gái tóc hồng, cắt tóc ngang thả bên vai, mắt hồng, trên người còn mặc một bộ váy hồng phấn. Nhìn người này cô thấy quen quen.
“ Ừm mình là Meyami còn cậu là?!”
“ LÀ mình Meyami, Mimi cậu quên mình. Chúng ta cùng chị Ema đã đánh đàn với nhau”
“ Em biết đánh đàn?”
Tompa vừa nghe, ghé sát tai cô thì thầm. Meyami liếc anh không nói. Nhìn sang cô bé bên cạnh.
“ Bạn là …. Nanami?”
“ ĐÚng rồi lâu rồi không gặp. Cậu thế nào? CÒn chị Ema nữa. Mình nhớ các cậu nhiều lắm đấy. Lúc trước hai cậu đi không nói. Bây giờ cậu ở đâu?”
“ À Nanami lâu rồi nhỉ! Nanami mọi người khỏe cả. Papa mình sắp kết hôn, hai chị em đến nhà sống cùng với con của mama. Nếu có thể đây là địa chỉ nhà mình, đến đó chơi nhé!”
Nanami lâu lắm rồi. Cô bé ngày một lớn môt xinh đẹp. Kể từ khi cô nhận ra thế giới của cô bị đảo lộn tất cả các câu truyện, cô mới từ từ xác nhận lại thế giới mình đang sống. Nanami là nữ chính trong truyện “Yêu em 1000% lần”. SẮp tới cô sẽ có con đường tương lai của mình. Chỉ sợ lúc đó kí ức về cô đã phai nhạt.
Nói chuyện với cô được vài phút, Meyami bị Tompa kéo về. Đúng lúc cha của Nanami cũng gọi cô trở lại. Hai người trao đổi số điện thoại rồi chia tay về nhà.
Mọi người đều đã gặp. AI đã bỏ vùng quê yên bình trở lại thành phố tấp nập này.
Có bao giờ gặp lại lần nữa?
CHƯƠNG 19: ĐẦU TUẦN HƠI BỊ LIỆT NÃO
“ Reeeeeng ……Reeeeeng …….”
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong căn phòng yên ắng. Hôm nay Meyami đã quyết tâm dậy tập thể dục. Hai ngày cuối tuần qua cô cảm giác mình yếu đi khác nhiều. Nhất là vào nhà Asahina này cô càng nhận rõ hơn.
Rời khỏi phòng, trời còn chưa sang hẳn, mọi vật trong căn phòng dường như tối sầm. Bật điện thoại 4h, trời còn rất sớm. Mùa sắp lập đông cũng không mấy mát mẻ gì. Khoác thêm chiếc áo len lên người, Đeo tai phỏne vào tai, rời khỏi nhà.
Trước tiên cô cần đặt giờ kiểm tra sức chạy của mình. Vòng đầu tiên xung quanh nhà. Sau này sẽ xa hơn. Bây giờ cô còn chưa biết sức lực của mình nữa.
Sau tiếng đồng hồ. Nhìn lại giờ. Cô chạy được mấy vòng, nhưng nhịp tim vẫn bình ổn. Xem ra sức lực cô cũng không quá tệ. Không đến nổi như cô nghĩ chạy về zero.
Nhưng là kết quả quá thấ vọng.
“Meyami”
“Anh Ukyo”
Chuẩn bị vào nhà nhận thấy có người bước về phía mình, quay sau. Ukyo từ công ty trở về từ đêm qua. Trên người còn mặt áo sơ mi trắng, quần tây. Trạng thái rất mệt mỏi. Đến gần xách cặp giúp anh. Nhìn nhìn, rồi lại nhìn nhìn. Cô không nói gì, nhưng Ukyo thì khó hiểu quay sang cô. Bắt gặp ánh mắt của anh, giật mình quay chỗ khác. Mặt có chút nóng.
“Gì thế Meyami?”
“ Dạ …. À không có gì”
“ Thật sao?”
“ À … cái này … Anh Ukyo này. Anh sắp có vụ án sẽ ra tòa sao?”
“ Ừm chuyện này sao em biết?”
Meyami cười cười, thật cô ở trong tòa án. Tại sao tình hình đối thủ mình lại không biết chứ. Trả lời qua loa, rồi cùng anh và nhà.
“ Meyami này, lát nữa vòa phòng anh. Anh có chuyện muốn nói!”
Cười tươi gật đầu. Chuyện gì không gọi mọi người đến lại bắt mình vào phòng anh ta? Anh ta biết mình là đối thủ? CHuyện này không thể, chính phủ bảo vệ thong tin mật của cô rất kĩ. Nếu có chỉ có các hack cơ chuyên nghiệp, trên thế giới này nếu không phải cô là hack cơ thì còn ai khác sao?
Trở về phòng mình. Mang tâm trạng lo lắng. Ukyo là người trầm tính, bề ngoài là dịu dàng. Người đàn ông đúng chuẩn của các cô gái. Nhưng bên trong không ai đoán được. Nên biết một luật sư như Ukyo đủ cáo già bao nhiêu để đến chức vị nhất nhì trong giới. Anh ta đã biết được chuyện gì sao?
Rời khỏi phòng như lời anh, đứng trước cửa phòng. Nhưng chần chừ gõ cửa. Ukyo bước ra với bộ sơ mi trăng kẻ sọc, quần tây trắng, trên người không biết cố tình hay vô ý để lộ khuôn ngực rắn chắc qua áo sơ mi không cài nút sộc sệch Hơi ngẩn người nhìn anh. Mới sang, anh ta động kinh sao? Nên biết có em gái ở đây chứ?
“ Em định không vào à?”
“À .. Vâng”
Bước vào, nhưng cô vẫn để cửa mở. Ukyo mời cô ngồi xuống bên giường, rồi đi lục cái gì đó trên tủ sách. Lát sau lại đến ngồi bên cạnh đưa cho cô. Meyami nhìn bọc giấy: “ Là hồ sơ của cô sao?”
“ Một số tài liệu cho cuộc thảo luận lần tới. Em có cần phải nói với anh chứ. Tại sao mãi làm một mình như thế?”
“ Dạ?”
“ Anh lúc trước qua trường em, gặp được cậu bạn tên Yuki. Cậu nói nhóm em và cậu cần có bộ tài liệu về một số vụ án đã giải quyết hoàn tất. Nhờ đó cần dùng làm bài thảo luận về luật. Bài thực hành của em gặp khó khăn nên đã đi tìm kiếm”
“ …. À cái này”
“ Meyami này!!!!”
Cô im lặng. Ukyo nhìn cô, rồi lại lắc đầu. Bên ngoài cô nở nụ cười nhưng bên trong lại có cảm giác không lành : “Yuki che dấu cho cô, cậu ấy không biết sự thật. Nếu như cuộc tranh cãi của hai anh em trong nhà xảy ra, cậu ta sẽ bị dính líu. Dù gì cô cũng nợ cậu ấy một lời giải thích”
Ukyo nhìn cô, rồi lại thở dài. DỰa người vào vai cô. Meyami định đẩy ra, không ngờ bị tay anh kéo lại, đem giọng trầm thấp phả vào tai cô
“ Đừng động, cho anh mượn một lát”
Meyami im lặng đưa mắt nhìn anh, rồi lại liếc nhìn ra ngoài trời. Cô biết không thể để tình huống mậ mờ này. Nhưng cô còn làm được gì khác? Tay Ukyo, một vòng sau lưng, một lại ở trước ôm chặc eo cô. Có nhích cũng không được lấy đâu bỏ trốn?
Ngồi được một lát lại nghe tiếng thở đều đều của anh. Mùi bạc hà từ cơ thể anh xông thẳng vào mũi. Giọt nắng đầu tiên cũng xuyên qua cửa sổ, reo rắc trên nền phòng, gió đưa màng cửa bay phần phật. Lúc này Ukyo mới tỉnh dậy dụi mắt, rồi lại nhìn cô: “Xin lỗi, vai em chắc đã mỏi!?”
“Dạ em không sao, em về phòng ạ!”
Ukyo không nói đứng nhìn cô, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa. Meyami lại quay lại nhìn anh “Đối thủ của anh sắp tới là kẻ rất cứng đầu. Người đó muốn phải thắng vụ này. Anh nghỉ thế nào?”
“ Không biết, nếu như đúng thế thì anh bỏ thôi. Nhân chủ của anh không có hào cảm. Lão ta ….. Sao em hỏi thế?”
“ Dạ không có gì”
Mỉm cười rồi rời đi. Bỏ? Nghe anh ta nói đơn giản nhỉ? Anh ta không có hào cảm với nhân chủ của mình? Họ có lục đục nội bộ? Vụ án này sẽ kế thúc nhanh sao?
Hôm nay lớp do Yuki cùng Kyo trực nhật. Meyami nhún vai. Có thể cô đến qua sớm sao? Thay vì nghe họ tranh cãi bắt mình làm trọng tài, cô rời khỏi lớp đến tìm hội fan của Kyo.
Tại sao không chọn fan của Yuki? Thứ nhất cô chọn Yuki sẽ làm ghi ngờ thêm mối quan hệ giữ cô quà cậu ấy. Hội fan kia chắt chắng sẽ gạt cô ra ngoài nhanh chóng. Mặc khác phiền tối của cô bắt đầu tăng theo chiều khủng bố. Thứ hai cô muốn nhìn thử hội fan của Kyo có đúng số lượng như cô nghĩ ( bằng với Yuki) từ đó nên tác hợp cho Tohru với ai (nhiều chuyện một chút).
Nói thật cô thích tính tình của “đại thiếu gia” Kyo hơn.
Không cần phí sức đón mò!
Mở cửa bước vào. Cảnh hỗn chiến đập vào mắt cô. Meyami đổ mồ hôi hột. Đây không phải là ngày tốt sao?
“ À … Xin chào, mình muốn gia nhập Clup Kyo”
“ Thật sao?”
Ba cô gái, một đỏ. Một tóc hạt dẻ ngắn, một tóc xanh đậm ngan vai. Tóc đỏ đuôi ngựa mắt sang rực. Trăm miệng một câu. Tiếp theo là màn giới thiệu. SAu đó là hình ảnh Kyo.
Cô nên công nhận fan của cậu ấy là hội chụp lén đúng chất.
“ Meyami, cậu thật giống thần tượng của mình”
“ À vậy sao? … Thần tượng của cậu là ai?”
“ Công chúa kẹo ngọt- Megurine Luka đấy”
Cô gái tóc đỏ Kahono chen vào. Cô gái tóc hạt dẻ để ngắn là Mio, còn cô gái tóc xanh đậm là Naori. Nói chuyện được một đoạn co phải trở về lớp họ mới buôn tha cho cô. Họ nói Kyo biết có thành viên mới sẽ rất vui
Khoan! KYo biết? Này đừng nói với cô “đại thiếu gia” kia tự mình lập ra hội này đấy nhé?
Lên trên cầu thang, giật mình khi thấy Yuki đứng đó. Cậu đang làm gì?
“Meyami. Mình có chuyện muốn nói!”
“À …”
Cô cười, nhanh thật phải giải thích thật sao? Thật cô không muốn người khác xem cô như người ngoài hành tinh khi nhảy lên được chức luật sư mới 17 tuổi.
Yuki đứng đó không nói gì. Càng làm cô đứng tim hơn. Cười ngượng tìm đại đề tài khác, nhưng lại bị cậu ta quay về chủ đề.Cô nên làm sao đây.
“Meyami, tại sao cậu nói đi học trong khi cậu đến khu vui chơi với bạn trai?”
“ Hả??”
“ Cuối tuần, mình có việc phải đến nơi đó làm việc. Mình gặp cậu đi với một thanh niên tóc vàng. Mình biết mình không có quyền hỏi những câu này nhưng anh cậu đã đến gặp tớ”
“Yuki này. Đó không phải bạn trai tớ mà là đồng nghiệp….”
“ Mình hiểu rồi. Nhanh lên lớp thôi!”
Meyami bị cậu kéo đi, trong đầu không thể hoạt động. Không phải cậu ta cần giải thích? Không phải cậu ta kêu cô gải thích? Vậy cô nói chưa hết câu đã cắt ngang.
Yuki có vấn đề về mặt thần kinh?!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.