Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 96: GẶP LẠI- THẾ GIỚI QUÝ TỘC

chạng vạng

14/01/2017

Công xưởng Travel bữa nay tự hoạt động.

Đó là kết luận của cô sau khi rời khỏi cửa tiệm bán quan tài kia. Mệt mỏi, văng giày cao gót, lên phòng mình tắm rửa, thay bộ váy nhẹ nhàng hơn. Mang dép bệch xuống nhà.

Meyami không thích loại trang phục quá cầu kì, tưởng kín đáo, thực chất quyến rũ đến chết người, nhất là phần cổ đầm, chúng sẻ quá sâu, lại còn ôm cưng vòng một, khiến ngực bị ép tạo nên một quả núi nhỏ trước ngực.

Ngày đầu tiên nhìn thấy chúng, cô đã vứt ngay vào sọt rác.

Từ đó cứ cách hai ngày, Meyami lại có bộ váy mới từ công xưởng nhà mình, và các trang phục chính do cô thiết kế ra, không nhãn hiệu, dấu hiệu hồ điệp rất nhỏ, và tinh tế may bằng tay dưới lớp váy mỏng là điểm duy nhất mang danh vọng của gia tộc.

Vì là quý tộc, mở tủ gỗ to lớn ra, giày, khăn voan, bao tay, và nhiều nhất là đàm váy chật kín tủ.

Đến khi nào dừng lại việc cung cấp đồ hằng tuần đây?

" Tiểu thư, có vị khách nhỏ đang chờ cô"

Willian nhìn cửa mở, liên xoay người định đóng lại, nhưng thấy cô đứng trước tủ đồ, sửng người, rồi lại thở dài. Nhẹ lên tiếng nhắc nhở, trong tâm lại suy nghĩ nên chọn lọc lại giúp cô tủ đồ này, hoặc là đóng một cái to hơn.

" Vị khách nhỏ?!"

" Người đang chờ ở phòng khách"

" Willian, xem lại tủ đồ, các giày, váy, tất cả không phải do công xưởng mình làm ra. Loại quá cũ theo cỗ truyền, và không giống mẫu tôi thiết kế vứt đi. Hoặc đi gom từ thiện đi"

" Vâng."

Xoay người ra cửa, rời khỏi phòng

" À tiểu thư!"

" ..."

" Đừng có khóc đấy"

Bước xuống phòng khách, cô thật muốn biết vị khách nào khiến cô khóc được đây?

" Cộc ...cộc..."

" Chị Mimi, em nhớ chị"

" Wataru?? Sao em ở đây?!"

Nhìn người vừa mới xô tới cô, khiến thân thể tiếp đất, rồi ôm cô chặt cứng. Hơi bất ngờ, cậu em út nhà Asahina ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Sau một hồi nói chuyện, thì ra do Willian trở về bên đó, nói cái gì cô rất buồn, rất nhớ mọi người, nên xin phép có thể đưa nhóc con này đến chỗ cô, vì là ngày nghỉ đông, cộng với sự chèo kéo van xin của Wataru. Cuối cùng các bậc tiền bối và huynh trưởng cùng tỷ tỷ bỏ cuộc.



" Đói chưa?"

Mỉm cười nhìn cậu bé ôm cô bên ghế tựa, vừa nói chuyện luyên thuyên, vừa ngắt ngao cọ mặt mình vào mặt cô. Đưa tay xoa đầu cậu, dịu dàng quan tâm. Một tháng qua, nhớ cũng có nhớ, nhưng biết làm sao được khi công việc bên này còn quá bộn bề. Meyami cũng cần giữ tính mạng của mình nữa, nữ hoàng bà ta mở khi phá hư gia tộc này, có chắc hay không bà ta không nghĩ đến chuyện diệt cỏ tận gốc?

Wataru nhìn cô như vậy, tự nhiên mắt đỏ hoe lên oa là khóc. Nhất thời cô không biết làm sao, tay chân luôn cuống thở ra.

" Em đâu phải con nít mà lại khóc như vậy? Quên chị nói sao?!"

" Mimi đến khi nào chị về? Đến khi nào cùng ở một nhà? Chị dẫn em đi ăn pizza?"

" ... Chị sẽ về sớm thôi... chỉ là không biết khi nào "

" Tiểu thư, bàn ăn đã dọn xông"

Willian đứng bên cạnh từ lúc nào, cười vui vẻ cúi đầu nói với cô. Đúng lúc anh cũng phá luôn không khí khó chịu này.

" Được rồi, vào ăn đã, chị dẫn em đi chơi"

Wataru nhờ bàn tay mịn màng vệt nước mắt, nở nụ cười tươi, gật đầu rồi lon ton chạy theo bước chân của Willian đi vào phòng bếp.

Meyami nhìn hai bóng người thở ra, ngã người về sau. Nhắm mắt.

Cô nhớ mọi người.

" Chị Mimi"

" Ừm, chị tới đây"

Bữa trưa hôm đó, bữa ăn nhàm chán diễn ra rất vui.

Willian nhìn Meyami mỉm cười, từ ngày cô quay lại chẳng bao giờ cười, suốt ngày lủi lủi một mình, ra ngoài lại không nói chuyện. Bây giờ sẽ ổn rồi đúng không?

Mãi cười như vậy!

--- ------ --------phân cách---- ------ ------ ----

" Watru em xong rồi chứ?"

" Vâng ạ"

" Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong"

Tiếng Willian đứng bên cạnh cúi người. Meyami quay sang cảm ơn, đợi cánh cửa mở ra dắn tay Wataru lên xe ngựa. Trông cậu bé thật háo hức với những bữa tiệc như thế. Với cách cư xử quý tộc, Meyami lại chả lo lắng khi cậu bé làm gì sai, Wataru bộc lộ thông minh của mình khi ở nhà cô biết. Và cậu bé khiến cô an tâm với cách cư xử nhẹ nặng của nhóc.

Đêm nay là dạ tiệc cuối mùa của tử tước Druitl, đúng hơn kẻ ăn chơi xa xỉ thì cái bữa tiệc như thế này là thường xuyên. Lúc đầu, chỉ lo tốn thời gian không muốn rời đi, nhưng cô muốn cậu bé vui vẻ nên chọn bữa tiệc này để Wataru có đồ chơi trong những ngày sống với cô.

Bữa tiệc không quan trọng.



Tiếng xe ngựa lốc cốc một đường dài đến biệt thự tử tước. Kẻ quý tộc là kẻ sa hoa nhất cô từng nhìn thấy, chỉ vừa bước vào, bao nhiêu trang sức, phụ kiện đều tấp lên mình những con người ở đây.

Thở ra, dẫn cậu bé đi xung quanh một vòng chơi , nhìn ngắm, sau mới vào đại sảnh. Meyami thả tay Wataru để bắt chuyện với một số người, lận lộn, đối tác, kẻ thù, và có kẻ nịnh bợ. Tập hợp đủ loại người sống nơi này, và cả đám nhà giàu mới nổi hóng hách.

" Ôi chà chà, xem ai đến kìa. Chẳng phải tiểu thư Travel bị thất lạc đây sao?"

Một giọng nói chua ngoa phát ra giữa đại sảnh, một người từng bước từng bước một trên đôi giày cao gót cầu kì, với bộ đầm vàng rực rỡ bước gần cô. Mọi người gần cô, cách mười bước đều có thể nghe rõ, họ đa phần là những người muốn xem kịch vui nên tự dẹp đường chừa một lối đi cho người phụ nữ kia.

Meyami xoay người, cười ngọt ngào, tiếp đoán vị khách đến. Thực chất bữa tiệc nào cũng vậy, tâm cô đều chán ghét như nhau. Hôm nay cố gắng móc nụ cười trên mặt, nhưng sau này nụ cười kia là một bước tiễn đưa.

" Phu nhân của công tước Rial, là nhà giàu mới nổi, nghe đâu trước bà ta là kẻ giặc là trong biệt thự, không biết dùng kế gì vợ của công tước Rial chết, liền một tay đem bả vào cửa."

" Ồ thì ra là phu nhân của công tước Rial."

" Rất vinh dự được gặp bá tước Travel, không nghĩ ngài sẽ đến nơi danh giá này"

" Thật biết cách chọc người, trước tôi đến nhà công tước, nhìn thấy ngươi đang ôm sắp y phục. Không biết giờ đến làm gì?"

Meyami chớp chớp mắt, vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào nhìn bà, rồi quay sang Willian.

" Willian ngươi xem đi hỏi tử tước có việc gì cho bà ấy, có lẽ sai lầm nên công tước Rial cho rời đi"

Đoạn quay lại nhìn bà,gật đầu rời đi. Đến gần Willian mỉm cười, anh hiểu ý tiếp tục câu truyện. Phần cô, nắm tay Wataru đến bàn bánh ngọt. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng Willian.

" Ồ, tôi thấy bà đã làm rất tốt rồi, thưa quý bà, trang phục lộng lẫy như thế...Xin lỗi tôi đi trước"

Bữa tiệc diễn ra đêm đó lại xôn xao. Sáng hôm sau khi Meyami chưa rời giường đã nghe bên ngoài tĩnh lặng hẳn. Cô không biết nhờ sự kiện ở bữa tiệc thì chẳng ai còn dám âm mưu hay cướp vị cô nữa.

Vì họ nhận định rằng, thà để Chó cắn còn hơn phải thành ăn mày

Phu nhân của công tước gì gì đó hôm sau liền có tin bà ta bị ly hôn, tước mọi tài sản đẩy ra ngoài.

Meyami lúc bấy giờ ngồi trên ghế nệm, chọc những bông hoa, bên tai nghe tin tức. Liền thở dài, mỉm cười nhìn Willian.

" Con mèo đen đâu?"

" Tiểu thư"

Rời ghế, quay lại bàn làm việc, tô vẽ trên giấy. Cô đem truyện mèo đen ra nói không phải để hỏi mà nhàm chán muốn trêu chọc người. Vị phu nhân đêm qua quá ngu ngốc khi chạm vào danh dự một gia tộc như cô, nẻn biết bọn quý tộc chỉ lo về danh tiếng của mình, một khi danh vọng bị đe doạ không tiết mọi thủ đoạn tẩy sạch nó. Trường hợp bà ta là ví dụ.

Đã gia nhập vào giới quý tộc. Phải bước lên người khác mà sống.

" Đến công xưởng, gọi Wataru dẫn cậu bé đi dạo phố"

" Vâng"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cúc Trắng Trong Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook