Chương 111: ÔN NHU
chạng vạng
02/03/2017
Ở sân nhà căn nhà gỗ, tiếng nước đổ xuống từ hòn non bộ làm đẩy cối giả sàn, vang lên tiếng cốc cốc. Nắng vàng rọi xuống bên tán cai, rải đầy dưới đất thẩm hoa vàng, rải lên từng viên sỏi trong sân, lên cả sàn nhà một dải lụa mỏng màu vàng chói rọi. Tiếng chim hót vang lên trên ngọn cây, chốc lát bên bờ hòn non bộ lại có vài chú sà cánh xuống mà uống nước rồi bay vút lên cao tiếp tục hòa trong tiếng hót của đồng loại.
Khung cảnh một nơi thật vui vẻ.
Chỉ là...
Trong căn nhà nhỏ, gỗ son hảo hạng, cửa đóng im lìm, tối om, dường như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, những chiếc tủ nhỏ, con gấu bông được xếp họn vào các cạnh tường, những viên sò đặt gọn trong hộp, rồi lại một chiếc lồng chim nhỏ màu vàng, rỗng tênh. Không nhốt một con vật nào, bên trong chiếc lồng bằng vàng khi là một vỏ ốc nhỏ síu, nằm trên chân lồng.
Một bóng dáng gầy ốm, chiếc áo kimono trờ xuống gần hết người, đầu tóc đen rủ rượi, ngồi một góc tối, tay ôm một chiếc vòng làm bằng sò, miệng lẫm bẫm gì đó với không gian vô định ở trước mặt. Con ngư đen vô hồn cứ trừng lớn nhìn thẳng vào bức tường gỗ như sợ nó biến mất, môi chốc lát lại nhếch lên nụ cười điên dại rồi tự động xòe tay về trước mặt lẫm bẫm một cách quái dị, sau lại cười sặc sụa, lạnh ngắt.
"Xoẹt..."
Cánh cửa mở ra, ánh sáng lọt vào, chíêu rọi người con trai kia, với vẻ mặt hốt hoảng, thân hình gầy yếu liền lui về một góc co ro, bàn tay khẳng khiu ôm lấy thân hình mình, cúi đầu ra vẻ sợ sệch.
Yuki nhìn anh, chợt khựng người. Gia tộc sắp mất đi một trưởng tộc tốt rồi. Đó là những gì cậu biết. Yuki đến bên anh, ngồi xuống, gỡ những dây vải lua tua trên người Akito xuống, kéo anh ra chỗ sáng sưởi ấm.
"Anh Akito đừng ăn nó"
Yuki vội lấy chiếc vòng trong tay anh ra khi nhận thấy anh đang cố cho những vỏ sò vào miệng. Akito bị giật vòng liền hét toáng lên, Yuki phải đổi bằng bánh ngọt.
Dưới mái hiên, nhìn về hướng xa của bầu trời trong xanh kia, cậu lại nhớ đến một người, người ôn nhu quan tâm cậu nhất, không phải vì danh hiệu hoàng tử của cậu, mà cô gái đó nhìn thẳng vào linh hồn nhút nhác của cậu, vì cô hái đó không vì hấp dẫn, chỉ vì ánh mắt cô nhìn cậu đã biến thành một con chụt cô độc.
"Yuki!"
"Akito anh.."
Giật mình quanh lại nhìn người con trai ôm nhom đầy bệnh kia, những lần tỉnh tỉnh mơ mơ thay đổi liên tục cũng đã như cơm bữa, Yuki cũng chẳng thấy gì là lạ nữa. Ngày Meyami đi, chẳng ai chịu được cú sốc cả, với những thứ mà tự giác ngộ nhận là lỗi của mình. Akito liền nhốt mình trong phòng nửa năm trời, khi người nhà phát hiện cũng đã muộn, lúc Akito chỉ biết ngồi trong phòng này, nói chuyện với góc tường, vừa cười vừa nói. Hatou đã cố gắng rồi, bênh anh không chữa được. Anh nói bệnh của Akito do tâm chứ không phải do tác động bên ngoài.
Yuki đã từng ghen tị, rất ghen tị với Akito khi quen Meyami trước, ghen tị vì anh thân rất thân với cô ấy, mà không phải mình. Nhưng khi Akito trở bệnh, Yuki chợt hiểu, không phải ai quen đều có quyền lấy được tâm người kia, còn cần thời gian. Thời gian cậu ở bên cô còn lâu hơn cả anh. Và cậu cũng biết, Akito yêu Meyami như thế nào, ngay cả lúc điên loạn cũng gọi lên tên cô, lúc tỉnh cũng hỏi:" mèo hoang về chưa?"
Yuki có thể chấp nhận việc này, cậu thừa nhận tình yêu cậu không nảy nở sớm giống anh, nhưng cậu vẫn có thể giống con người trước mặt này nếu cơ thể trở nên yếu đuối.
"Yuki, mèo hoang về chưa?"
"Anh..."
Những lúc thế này cậu cũng không thể mở lời, cậu nên trả lời như thế nào đây khi cậu đang hỏi chính mình có cần nói dối bản thân hay không? Câu trả lời mà Akito mong chờ cũng là niềm khao khát cậu muốn thấy nhất, chỉ cần cô ở đây thôi.
"Mèo hoang này, xem nè mình tìm được vỏ sò dưới gốc cây bồ đề nơi cái đền cũ ấy. Nhé xem nó như phát sáng kìa. Đẹp quá nhỉ? ...Sao cậu không nói, hay là không thích? Cậu thích viên đá này không? Nó được nước mài nhẳn đấy nhé.."
Yuki lại nhìn con người kia nói chuyện một mình dưới góc tường. Mắt bỗng cay xòe, cậu nhìn Akito không nở, nhưng buông tay, thôi mong chờ cô thì Yuki lại ích kỉ muốn giữ chặt hơn. Câu nên làm sao bây giờ?
"Meyami???!!!"
"Xoẹt..."
Cánh cửa tiếp tục lại mở ra, lần này là do Kyo mở ra. Yuki đứng dậy, khỏi nâng thân thể mình dựa vào khung cửa, không buồn nhìn cậu, nheo mắt nhìn người con gái đang đến sau kia. Mùi hương toả ra từ người cô rất quen. Bóng dáng màu hồng đó bước ra ánh sáng, nhẹ nhàng đẩy cả khung cảnh mờ nhạt. Yuki thần người đứng đó, nhìn bóng nhỏ bước vào, ngồi xuống bên Akito.
Trong ngực chợt có cái gì đâm vào.
Lại có vui mừng.
Meyami bước vào sau Kyo mỉm cười nhìn Yuki, xem như là cái chào hỏi. Rồi đem ánh mắt tìm kiếm xung quanh, tới bóng dáng gầy yếu kia. Cô đến ngồi xuống bên anh, đưa tay xoa nhẹ lên gò má sương kia.
Thiếu sức sống!
Nhưng ánh mắt kia vẫn sáng khi nhìn về phía cô. Có cái gì đó trong con mắt tối sầm kia chợt trào ra, bàn tay suơng khô cứng nhẹ đưa lên, run run sờ vào khuôn mặt trắng mịm của Meyami. Môi khô, Akito mấp máy gì đó, cô không nghe rõ, anh vừa khóc vừa kéo cô ôm vào lòng. Như đứa trẻ, ôm chặt cô mà khóc oà lên. Khóc đến nổi ướt hết cả bờ vai cô, Akito cứ thế ôm ghì cô mà khóc, khóc rất nhiều, không nói gì, chỉ ôm trọn cô mà khóc.
Meyami bị ôm đến không nhút nhít được, chỉ biết trơ mắt nhìn Akito khóc sướt mướt. Càng không thể mở miệng, có cái gì đó chặn lại cổ họng, không thể nuốt trôi. Nó nất lên từng tiếng, từng tiếng một. Người này, cô đã làm anh khổ rất nhiều rồi, ngay cả bệnh tình cũng vì cô. Cô là người có lỗi, cô nợ anh rất nhiều.
Thế là Meyami khóc, cắn răng nất lên từng tiếng một, cố gắng không để nước mắt rơi ra, không nghĩ càng chặn nó lại rơi ra nhiều thêm. Cô dụi vào lòng anh mà khóc.
"Mimi..."
"Mimi..."
"Mèo hoang à.."
Ba nam nhân trong phòng sửng người nhìn cô khóc, luống cuống tay chân không biết làm sao. Không phải vì lần đầu tiên họ thấy con gái khóc, mà là trước mặt họ là cô. Con người cố gắng mạnh mẽ bờ ngoài, chỉ cười, không bao giờ mở miệng khóc lóc. Bây giờ trước mặt họ, cô gái kia liền bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Trong tâm có cái gì đó ngọt ngào chảy ra, bao trọn lấy trí óc.
"Mimi ngoan, đừng khóc, bên em luôn có anh mà"
Kyo đến bên cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, ôm chặt cô vào lòng mình. Mỉm cười, nhẹ hôn lên má cô sủng nịnh.
"Và anh nói rồi, em lạc anh sẽ đi tìm, dù bất kể nơi đâu. Nhớ không? Anh luôn nhớ đấy mèo hoang"
Akito gạt nước mắt còn đọng lại con mắt mở to kia, chớp động nhìn từng hành động những người trong này. Cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt khó hiểu. Akito nhìn cô cũng chỉ biết mỉm cười. Đối lại hai đôi mắt khác bất ngờ nhìn về anh, như là sinh vật kì là. Akito thở ra, bẹo má Meyami.
"Tuy trí nhớ của anh không tốt, như vậy có mèo hoang đủ rồi!"
" Akito, anh đến giờ uống thuốc rồi!"
Yuki chợt xem bào, đưa bịp thuốc cho Akito, rồi xoay sang Meyami hôn lên môi cô.
Hành động của anh ngay lập tức bị một cái đập của Kyo. Cậu ôm Meyami ngồi một bên hầm hầm đứng dậy nắm lấy áo Yuki. Và cả hai bắt đầu trận chiến khi còn nhỏ.
Meyami không biết nói gì hơn chỉ trơ mắt nhìn hai người như con nít kia. Cô chợt nhớ về những ngày mới quen họ, cô tích cức tránh xa hai người. Ai mà biết được khi cứ tránh, hoàn cảnh lại kéo thêm vào những trường hợp oái ăm.
"Mèo hoang...mếm thuốc cho anh nha~"
"Akito!!!!!"
Akito vừa nói hết cậu, Meyami đang không biết từ chối ra sao liền bị hai giọng nói của chuột và mèo chận lại, hét toáng lên.
Meyami đổ hắc tuyến. Có phải cô ăn ở ác lắm không? Lúc nào họ phóng điện cũng là lúc cô chịu đòn nhiều nhất.
--- ------ ---------phân cách---- ------ ------ ---
Ở chơi cùng Akito và Yuki được một lát, Momiji chạy về ôm chầm lấy, cậu bé bám cô như xám. Những người trong gia tộc Sohma trở về nhìn thấy cô, liền vui vẻ cười tươi mời cô lại ăn cơm. Lúc cô từ chối là tiếng bụng kêu lên. Meyami lúc đó thật muốn đào hồ chôn mình, chứ không dám nhìn thấy nét mặt culiwf hiền hâụ của bà lão trong gia tộc, nghe hình như là bà của Momiji.
Cho đến sớ chiều, Meyami liền xin đi về, thật nếu cô không kịp thời chờ lúc bà lão dừng câu chuyện thì sợ họ sẽ mời cô dùng cơm tối. Trước khi đi, Meyami được gửi một bức thiệp mời dự tiệc sắp tới, còn kèm theo hộp bánh do chính tat bà làm. Thật khiến cô gượng đỏ măt, cô vào nhà làm khách mà ở lại lâu như vậy, còn ăn nhờ cơm trưa rồi đến lấy hộp bánh này.
"Dạ thôi ạ, bà để lại cho Momiji ăn đi ạ. Cháu làm phiền nhiều rồi"
"Ây da, cháu ngượng cái gì chứ? Đường nào cũng có con dâu, con cháu trong nhà!"
"..."
Meyami ngẩn đầu nhìn bà chớp mắt, thức chất đầu óc bắt đầu sàn lọc về con dâu với từ con cháu trong lời bà nói. Người ta nói con cháu là do con mình sinh ra, gọi ta bằng bà, còn con mình gọi là con,...chồng con mình gọi là con rể, vợ con mình...
"Tooong..."
"Bà này, đừng chọc cô ấy nữa. Meyami không cần tự hiểu đâu, này bà cho thì cảm ơn đi."
Yuki, cùng Kyo đi lại đúng lúc nghe hết những lời đối thoại, rồi nhìn sang Meyami, đứng ngẩn ra đó, chớp mắt phân tích. Cả hai liền đỏ mặt.
Những lời nói của bà là có chủ ý cả, chỉ có cô bé ngốc kia là không hiểu. Cả hai không ai nói gì, liền đến đứng bên bà, tíu tít cười nói rồi đảy bà ra xa Meyami, lấy quà biếu của bà đặt lên tay cô.
Cũng đúng lúc phá vỡ bong bóng suy nghĩ của cô.
"Kyo, đưa con bé về cẩn thận!"
"Vâng"
Bà lão quay đầu căn dặn rồi đi vè hướng nhà bếp. Yuki đi theo bà tạm biệt cô, rồi dìu bà đi. Meyami không để ý hai ánh mắt của hai tên nào đó bắt đầu phóng điện. Chỉ cảm giác bị chịt điện, quay đầu thì Yuki cũng đã khuất sau vách tường.
Nghiên đầu, có lẽ cô nghĩ quá nhiều.
"Về thôi, mình đưa cậu đến nhà"
"Ừm, mà lúc nảy nà nói là sao? Con dâu với con cháu ấy"
"Từ từ hiểu cũng được"
"Từ từ?"
"Rồi sẽ có lúc cậu sẽ hiểu mà!"
Kyo nhìn cô, nhếch môi. Rồi nắm tay cô cùng dạo bộ một đoạn trong rừng, ra đến ngôi nhà dưới núi lái ô tô đưa cô về.
Meyami nhìn khung cảnb dần lùi về phía sau, lại quay lại nhìn cậu.
"Bây giờ các cậu??"
"Yuki và tớ đã có công ty riêng rồi. Tuy nhỏ nhưng cũng đang phát triển"
"Oa nhanh vậy sao? Không ngờ đấy!"
Đúng, một học viên có bằng tốt nghiệm trong tay, chỉ trong một năm có thể lập ra một công ty của riêng mình là điều không thể. Đối với Yuki và Kyo lại là một điều bất ngờ. Cô nhận ra khi hai cậu học viên, có tài, có tiền, nhưng số tiền của các cậu không đủ trong một năm mở công ty mà còn mở một công ty riêng, trên đà phát triển. Đây có được xem là thiên tài không?
"Bất ngờ sao? Meyami đã là thiên tài từ nhỏ rồi, chẳng lẽ không muốn để bọn mình nổi tiếng?"
"Không phải, ý mình là thắc mắc, các cậu lấy tiền đâu ra để xây dựng công ty"
"Sao cậu không nghĩ bọn mình lấy từ công ty con của gia tộc?"
"Mình có thể nghĩ, nhưng mình biết hai cậu sẽ không bao giờ làm vậy"
Kyo nhìn cô, phì cười, lắc đầu. Rồi đem hộc xe mở ra, lấy cho cô một sấp giấy,đưa cho cô.
"Bọn mình giàu nhờ nó đấy!"
"Đây là...sáng kiến trong khu biệt thự sao?"
Trên tay cô là những dữ liệu về khu biệt thư mới xây gần đây, rất nổi tiếng, còn ăn khách. Meyami đã từng rất ngưỡng mộ người đã nghĩ ra nó, khu biệt thự này đầy đủ môi trường trong sạch, tất cả các thiết bị đều sử dụng năng lượng tự nhiên, ngay cả máy sấy tóc, rác được phân hủy chế tạo thành phân hữu cơ, đặt biệt không một chất hoá học nơi này, bộ máy lọc nước sạch và nước thải thu hàng trăm triệu đô la mỗi tháng. Nhưng các khu nhà tập thể nơi này rất rẻ và đảm bảo tốt an ninh khu vực. Những khu biệt thự như thế, bắt đầu xây dựng theo kiến trúc của hình mẫu nó, còn ngày một năng cấp hoá mạnh mẽ.
"Oa! Các câụ giỏi quá đi"
"Tại cậu là cô gái không theo dõi thông tin thôi!"
Kyo cười rộ, liếc nhìn cô. Rồi đưa tay bẹo má cô khi thấy ánh mắt cô cụp xuống.
Cô mèo làm nũng với cậu ^^
Khung cảnh một nơi thật vui vẻ.
Chỉ là...
Trong căn nhà nhỏ, gỗ son hảo hạng, cửa đóng im lìm, tối om, dường như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, những chiếc tủ nhỏ, con gấu bông được xếp họn vào các cạnh tường, những viên sò đặt gọn trong hộp, rồi lại một chiếc lồng chim nhỏ màu vàng, rỗng tênh. Không nhốt một con vật nào, bên trong chiếc lồng bằng vàng khi là một vỏ ốc nhỏ síu, nằm trên chân lồng.
Một bóng dáng gầy ốm, chiếc áo kimono trờ xuống gần hết người, đầu tóc đen rủ rượi, ngồi một góc tối, tay ôm một chiếc vòng làm bằng sò, miệng lẫm bẫm gì đó với không gian vô định ở trước mặt. Con ngư đen vô hồn cứ trừng lớn nhìn thẳng vào bức tường gỗ như sợ nó biến mất, môi chốc lát lại nhếch lên nụ cười điên dại rồi tự động xòe tay về trước mặt lẫm bẫm một cách quái dị, sau lại cười sặc sụa, lạnh ngắt.
"Xoẹt..."
Cánh cửa mở ra, ánh sáng lọt vào, chíêu rọi người con trai kia, với vẻ mặt hốt hoảng, thân hình gầy yếu liền lui về một góc co ro, bàn tay khẳng khiu ôm lấy thân hình mình, cúi đầu ra vẻ sợ sệch.
Yuki nhìn anh, chợt khựng người. Gia tộc sắp mất đi một trưởng tộc tốt rồi. Đó là những gì cậu biết. Yuki đến bên anh, ngồi xuống, gỡ những dây vải lua tua trên người Akito xuống, kéo anh ra chỗ sáng sưởi ấm.
"Anh Akito đừng ăn nó"
Yuki vội lấy chiếc vòng trong tay anh ra khi nhận thấy anh đang cố cho những vỏ sò vào miệng. Akito bị giật vòng liền hét toáng lên, Yuki phải đổi bằng bánh ngọt.
Dưới mái hiên, nhìn về hướng xa của bầu trời trong xanh kia, cậu lại nhớ đến một người, người ôn nhu quan tâm cậu nhất, không phải vì danh hiệu hoàng tử của cậu, mà cô gái đó nhìn thẳng vào linh hồn nhút nhác của cậu, vì cô hái đó không vì hấp dẫn, chỉ vì ánh mắt cô nhìn cậu đã biến thành một con chụt cô độc.
"Yuki!"
"Akito anh.."
Giật mình quanh lại nhìn người con trai ôm nhom đầy bệnh kia, những lần tỉnh tỉnh mơ mơ thay đổi liên tục cũng đã như cơm bữa, Yuki cũng chẳng thấy gì là lạ nữa. Ngày Meyami đi, chẳng ai chịu được cú sốc cả, với những thứ mà tự giác ngộ nhận là lỗi của mình. Akito liền nhốt mình trong phòng nửa năm trời, khi người nhà phát hiện cũng đã muộn, lúc Akito chỉ biết ngồi trong phòng này, nói chuyện với góc tường, vừa cười vừa nói. Hatou đã cố gắng rồi, bênh anh không chữa được. Anh nói bệnh của Akito do tâm chứ không phải do tác động bên ngoài.
Yuki đã từng ghen tị, rất ghen tị với Akito khi quen Meyami trước, ghen tị vì anh thân rất thân với cô ấy, mà không phải mình. Nhưng khi Akito trở bệnh, Yuki chợt hiểu, không phải ai quen đều có quyền lấy được tâm người kia, còn cần thời gian. Thời gian cậu ở bên cô còn lâu hơn cả anh. Và cậu cũng biết, Akito yêu Meyami như thế nào, ngay cả lúc điên loạn cũng gọi lên tên cô, lúc tỉnh cũng hỏi:" mèo hoang về chưa?"
Yuki có thể chấp nhận việc này, cậu thừa nhận tình yêu cậu không nảy nở sớm giống anh, nhưng cậu vẫn có thể giống con người trước mặt này nếu cơ thể trở nên yếu đuối.
"Yuki, mèo hoang về chưa?"
"Anh..."
Những lúc thế này cậu cũng không thể mở lời, cậu nên trả lời như thế nào đây khi cậu đang hỏi chính mình có cần nói dối bản thân hay không? Câu trả lời mà Akito mong chờ cũng là niềm khao khát cậu muốn thấy nhất, chỉ cần cô ở đây thôi.
"Mèo hoang này, xem nè mình tìm được vỏ sò dưới gốc cây bồ đề nơi cái đền cũ ấy. Nhé xem nó như phát sáng kìa. Đẹp quá nhỉ? ...Sao cậu không nói, hay là không thích? Cậu thích viên đá này không? Nó được nước mài nhẳn đấy nhé.."
Yuki lại nhìn con người kia nói chuyện một mình dưới góc tường. Mắt bỗng cay xòe, cậu nhìn Akito không nở, nhưng buông tay, thôi mong chờ cô thì Yuki lại ích kỉ muốn giữ chặt hơn. Câu nên làm sao bây giờ?
"Meyami???!!!"
"Xoẹt..."
Cánh cửa tiếp tục lại mở ra, lần này là do Kyo mở ra. Yuki đứng dậy, khỏi nâng thân thể mình dựa vào khung cửa, không buồn nhìn cậu, nheo mắt nhìn người con gái đang đến sau kia. Mùi hương toả ra từ người cô rất quen. Bóng dáng màu hồng đó bước ra ánh sáng, nhẹ nhàng đẩy cả khung cảnh mờ nhạt. Yuki thần người đứng đó, nhìn bóng nhỏ bước vào, ngồi xuống bên Akito.
Trong ngực chợt có cái gì đâm vào.
Lại có vui mừng.
Meyami bước vào sau Kyo mỉm cười nhìn Yuki, xem như là cái chào hỏi. Rồi đem ánh mắt tìm kiếm xung quanh, tới bóng dáng gầy yếu kia. Cô đến ngồi xuống bên anh, đưa tay xoa nhẹ lên gò má sương kia.
Thiếu sức sống!
Nhưng ánh mắt kia vẫn sáng khi nhìn về phía cô. Có cái gì đó trong con mắt tối sầm kia chợt trào ra, bàn tay suơng khô cứng nhẹ đưa lên, run run sờ vào khuôn mặt trắng mịm của Meyami. Môi khô, Akito mấp máy gì đó, cô không nghe rõ, anh vừa khóc vừa kéo cô ôm vào lòng. Như đứa trẻ, ôm chặt cô mà khóc oà lên. Khóc đến nổi ướt hết cả bờ vai cô, Akito cứ thế ôm ghì cô mà khóc, khóc rất nhiều, không nói gì, chỉ ôm trọn cô mà khóc.
Meyami bị ôm đến không nhút nhít được, chỉ biết trơ mắt nhìn Akito khóc sướt mướt. Càng không thể mở miệng, có cái gì đó chặn lại cổ họng, không thể nuốt trôi. Nó nất lên từng tiếng, từng tiếng một. Người này, cô đã làm anh khổ rất nhiều rồi, ngay cả bệnh tình cũng vì cô. Cô là người có lỗi, cô nợ anh rất nhiều.
Thế là Meyami khóc, cắn răng nất lên từng tiếng một, cố gắng không để nước mắt rơi ra, không nghĩ càng chặn nó lại rơi ra nhiều thêm. Cô dụi vào lòng anh mà khóc.
"Mimi..."
"Mimi..."
"Mèo hoang à.."
Ba nam nhân trong phòng sửng người nhìn cô khóc, luống cuống tay chân không biết làm sao. Không phải vì lần đầu tiên họ thấy con gái khóc, mà là trước mặt họ là cô. Con người cố gắng mạnh mẽ bờ ngoài, chỉ cười, không bao giờ mở miệng khóc lóc. Bây giờ trước mặt họ, cô gái kia liền bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Trong tâm có cái gì đó ngọt ngào chảy ra, bao trọn lấy trí óc.
"Mimi ngoan, đừng khóc, bên em luôn có anh mà"
Kyo đến bên cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, ôm chặt cô vào lòng mình. Mỉm cười, nhẹ hôn lên má cô sủng nịnh.
"Và anh nói rồi, em lạc anh sẽ đi tìm, dù bất kể nơi đâu. Nhớ không? Anh luôn nhớ đấy mèo hoang"
Akito gạt nước mắt còn đọng lại con mắt mở to kia, chớp động nhìn từng hành động những người trong này. Cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt khó hiểu. Akito nhìn cô cũng chỉ biết mỉm cười. Đối lại hai đôi mắt khác bất ngờ nhìn về anh, như là sinh vật kì là. Akito thở ra, bẹo má Meyami.
"Tuy trí nhớ của anh không tốt, như vậy có mèo hoang đủ rồi!"
" Akito, anh đến giờ uống thuốc rồi!"
Yuki chợt xem bào, đưa bịp thuốc cho Akito, rồi xoay sang Meyami hôn lên môi cô.
Hành động của anh ngay lập tức bị một cái đập của Kyo. Cậu ôm Meyami ngồi một bên hầm hầm đứng dậy nắm lấy áo Yuki. Và cả hai bắt đầu trận chiến khi còn nhỏ.
Meyami không biết nói gì hơn chỉ trơ mắt nhìn hai người như con nít kia. Cô chợt nhớ về những ngày mới quen họ, cô tích cức tránh xa hai người. Ai mà biết được khi cứ tránh, hoàn cảnh lại kéo thêm vào những trường hợp oái ăm.
"Mèo hoang...mếm thuốc cho anh nha~"
"Akito!!!!!"
Akito vừa nói hết cậu, Meyami đang không biết từ chối ra sao liền bị hai giọng nói của chuột và mèo chận lại, hét toáng lên.
Meyami đổ hắc tuyến. Có phải cô ăn ở ác lắm không? Lúc nào họ phóng điện cũng là lúc cô chịu đòn nhiều nhất.
--- ------ ---------phân cách---- ------ ------ ---
Ở chơi cùng Akito và Yuki được một lát, Momiji chạy về ôm chầm lấy, cậu bé bám cô như xám. Những người trong gia tộc Sohma trở về nhìn thấy cô, liền vui vẻ cười tươi mời cô lại ăn cơm. Lúc cô từ chối là tiếng bụng kêu lên. Meyami lúc đó thật muốn đào hồ chôn mình, chứ không dám nhìn thấy nét mặt culiwf hiền hâụ của bà lão trong gia tộc, nghe hình như là bà của Momiji.
Cho đến sớ chiều, Meyami liền xin đi về, thật nếu cô không kịp thời chờ lúc bà lão dừng câu chuyện thì sợ họ sẽ mời cô dùng cơm tối. Trước khi đi, Meyami được gửi một bức thiệp mời dự tiệc sắp tới, còn kèm theo hộp bánh do chính tat bà làm. Thật khiến cô gượng đỏ măt, cô vào nhà làm khách mà ở lại lâu như vậy, còn ăn nhờ cơm trưa rồi đến lấy hộp bánh này.
"Dạ thôi ạ, bà để lại cho Momiji ăn đi ạ. Cháu làm phiền nhiều rồi"
"Ây da, cháu ngượng cái gì chứ? Đường nào cũng có con dâu, con cháu trong nhà!"
"..."
Meyami ngẩn đầu nhìn bà chớp mắt, thức chất đầu óc bắt đầu sàn lọc về con dâu với từ con cháu trong lời bà nói. Người ta nói con cháu là do con mình sinh ra, gọi ta bằng bà, còn con mình gọi là con,...chồng con mình gọi là con rể, vợ con mình...
"Tooong..."
"Bà này, đừng chọc cô ấy nữa. Meyami không cần tự hiểu đâu, này bà cho thì cảm ơn đi."
Yuki, cùng Kyo đi lại đúng lúc nghe hết những lời đối thoại, rồi nhìn sang Meyami, đứng ngẩn ra đó, chớp mắt phân tích. Cả hai liền đỏ mặt.
Những lời nói của bà là có chủ ý cả, chỉ có cô bé ngốc kia là không hiểu. Cả hai không ai nói gì, liền đến đứng bên bà, tíu tít cười nói rồi đảy bà ra xa Meyami, lấy quà biếu của bà đặt lên tay cô.
Cũng đúng lúc phá vỡ bong bóng suy nghĩ của cô.
"Kyo, đưa con bé về cẩn thận!"
"Vâng"
Bà lão quay đầu căn dặn rồi đi vè hướng nhà bếp. Yuki đi theo bà tạm biệt cô, rồi dìu bà đi. Meyami không để ý hai ánh mắt của hai tên nào đó bắt đầu phóng điện. Chỉ cảm giác bị chịt điện, quay đầu thì Yuki cũng đã khuất sau vách tường.
Nghiên đầu, có lẽ cô nghĩ quá nhiều.
"Về thôi, mình đưa cậu đến nhà"
"Ừm, mà lúc nảy nà nói là sao? Con dâu với con cháu ấy"
"Từ từ hiểu cũng được"
"Từ từ?"
"Rồi sẽ có lúc cậu sẽ hiểu mà!"
Kyo nhìn cô, nhếch môi. Rồi nắm tay cô cùng dạo bộ một đoạn trong rừng, ra đến ngôi nhà dưới núi lái ô tô đưa cô về.
Meyami nhìn khung cảnb dần lùi về phía sau, lại quay lại nhìn cậu.
"Bây giờ các cậu??"
"Yuki và tớ đã có công ty riêng rồi. Tuy nhỏ nhưng cũng đang phát triển"
"Oa nhanh vậy sao? Không ngờ đấy!"
Đúng, một học viên có bằng tốt nghiệm trong tay, chỉ trong một năm có thể lập ra một công ty của riêng mình là điều không thể. Đối với Yuki và Kyo lại là một điều bất ngờ. Cô nhận ra khi hai cậu học viên, có tài, có tiền, nhưng số tiền của các cậu không đủ trong một năm mở công ty mà còn mở một công ty riêng, trên đà phát triển. Đây có được xem là thiên tài không?
"Bất ngờ sao? Meyami đã là thiên tài từ nhỏ rồi, chẳng lẽ không muốn để bọn mình nổi tiếng?"
"Không phải, ý mình là thắc mắc, các cậu lấy tiền đâu ra để xây dựng công ty"
"Sao cậu không nghĩ bọn mình lấy từ công ty con của gia tộc?"
"Mình có thể nghĩ, nhưng mình biết hai cậu sẽ không bao giờ làm vậy"
Kyo nhìn cô, phì cười, lắc đầu. Rồi đem hộc xe mở ra, lấy cho cô một sấp giấy,đưa cho cô.
"Bọn mình giàu nhờ nó đấy!"
"Đây là...sáng kiến trong khu biệt thự sao?"
Trên tay cô là những dữ liệu về khu biệt thư mới xây gần đây, rất nổi tiếng, còn ăn khách. Meyami đã từng rất ngưỡng mộ người đã nghĩ ra nó, khu biệt thự này đầy đủ môi trường trong sạch, tất cả các thiết bị đều sử dụng năng lượng tự nhiên, ngay cả máy sấy tóc, rác được phân hủy chế tạo thành phân hữu cơ, đặt biệt không một chất hoá học nơi này, bộ máy lọc nước sạch và nước thải thu hàng trăm triệu đô la mỗi tháng. Nhưng các khu nhà tập thể nơi này rất rẻ và đảm bảo tốt an ninh khu vực. Những khu biệt thự như thế, bắt đầu xây dựng theo kiến trúc của hình mẫu nó, còn ngày một năng cấp hoá mạnh mẽ.
"Oa! Các câụ giỏi quá đi"
"Tại cậu là cô gái không theo dõi thông tin thôi!"
Kyo cười rộ, liếc nhìn cô. Rồi đưa tay bẹo má cô khi thấy ánh mắt cô cụp xuống.
Cô mèo làm nũng với cậu ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.