Chương 98: PHẢN??
chạng vạng
17/01/2017
Sáng hôm nay, tại nhà thờ trung tâm thành phố diễn ra một tan lễ của một vị tử tước. Họ không biết chính xác là nguyên nhân gây ra cái chết, theo lời của Bá tước
Ciel Phantomhive nói đến do ác nhân ra tay tẩu thoát khi làm nhiệm vụ.
Chẳng ai muốn dính dáng quá sâu vào cái thế giới nguy hiểm đó, vì vậy dù nửa tin nửa ngờ, họ vẫn chọn im lặng.
Người được mời đến đám tan đầy đủ thành phần, chỉ thiếu duy nhất một người. Quản gia của nhà Barrant, hắn dường như biến mất không tung tích kể từ khi mọi chuyện về cái chết của Madam Red rộ ra khắp thành phố.
Nhưng trong đó, những người biết rõ chuyện lại tỏ vẻ như không liên quan đến mình. Giả dụ như: Meyami. Ngồi dự lễ từ sáng sớm cho tới giờ, bên tai vừa nghe cha đền thờ đọc bài thánh, một bên lại nghe tiếng xì xầm của mọi người. Qua những câu chuyện, dường như cô càng thấy tâm mình lạnh xuống. Những kẻ kia, đám tan chỉ biết cười đùa tán tỉnh người khác, còn đem cả công việc vào trong này. Chẳng có một giọt nước mắt, mà nếu có, đó là nước mắt từ chai nước hay từ thuốc nhỏ nặn ra. Một số kẻ không mang theo dụng cụ, cố gắng khóc thật to, lấy khăn chặm nước mắt, đáng tiếc chiếc khăn đó chẳng mảy may dơ bẩn.
Trong lòng cười lạnh, bên ngoài vẫn giữ nguyên bộ mặt của mình, không nói, không cười, cũng chẳng khóc. Cô dửng dưng, kéo mắt một vòng rồi nhìn lên cái quan tài đầy hoa trắng kia.
" [ i] Màu trắng chẳng hợp với bà ta chút nào[/i]"
Trong lòng khẽ chống cằm thầm thì. Đợi một chút nữa cô cũng nên rời đi, ở biệt thự Wataru đang một mình, việc công xưởng còn phải đi thăm mấy cái cửa hàng, chiều nay cô còn phải đến xem công trình độ nữ hoàng muốn cô xây dựng. Cái chết của Madam cô luôn có cảm giác, bà ta chưa chết mà còn có thể gặp lại. Meyami không biết suy nghĩ của mình đúng hay sai, tuy nhiên với cô, mọi thứ về tâm linh nếu nó không thể có hình dáng thừ mãi mãi không là sự thật.
Lời Cha sứ còn luyên thuyên trên bục giảng, truyền cảm đến buồn ngủ. Cánh cửa nhà thờ đóng kín, bất ngờ bật ra, một bóng nhỏ đứng chiều ánh sáng, trên tay cầm một bộ váy đỏ rực.
Ciel từng bước lộc cộc trên đôi giày gót cao đến gần quan tài, rồi nhảy bỗng lên, ngồi trên thành, bên cạnh cái xác vô hồn. Cậu bé cúi đầu nói gì đó, mặc kệ cho những kẻ bên này bàn tán, cậu ta đắp chiếc đầm đỏ rực lên người bà, cài bông hoa từ ngực của mình lên mái tóc bà. Mỉm cười.
Đồng thời một làn gió thổi vào, muôn ngàn cánh hoa đỏ theo gió trôi vào, tô điểm trên nền trắng nhà thờ mờ nhạt. Lấp lánh trong ánh nắng mai.
Meyami đưa tay hứng một cánh hoa rơi trước mặt, nhẹ mỉm cười. Đời con người như một thước phim, dù thế nào, tốt hay xấu, hạnh phúc hay buồn khổ, giả tạo hay thành thực. Thì nó vẫn là kí ức đẹp của con người. Sống trên đời cứ chầm chậm mà đi, không việc gì phải vội. Nắm bắt thời điểm để ta sống, vui vẻ và hưởng thụ. Như vậy mới đúng hạnh phúc.
Rời ghế ngồi, nhân lúc mọi người đang ngẩn ra trước cảnh đẹp. Meyami ra khỏi nhà thờ, bắt gặp Sesbatian với Under Taker đứng bên một chiếc xe ngựa chở đầy cánh hoa màu đỏ. Nhẹ gật đầu rồi đi đến xe ngựa của mình, Willian đang chờ cô.
Trước khi lướt qua hai người kia, giọng Under trầm thấp cười nhạo.
" À, ui chà, ngài bá tước không ở lại hết buổi lễ sao? Nhìn những gì diễn ra với cái xác của mình!"
" Để làm gì? Thoả mãn, và mong chờ cái chết của mình như thế sao? Một khi linh hồn biến mất, dù xác có bị thiêu trong lửa cũng chẳng biết đau"
" ..."
Để Willian đỡ lên xe ngựa, ngồi yên vị, nhắm mắt. Chiếc xe ngựa lần nữa lộc cộc rời đi. Giấc ngủ trên xe ngựa chưa bao giờ là giấc ngủ an lành.
Meyami không nghĩ lời nói của cô, để lại sau lưng một ánh mắt hứng thú dưới mái tóc bạc, mãi nhìn theo bóng xe ngựa.
--- ------ ------ -------phân cách---- ------ -----
Từ sau đám tan đó đã hai tháng trời.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển vào mùa đông lạnh, tuy như vậy tuyết đầu mùa năm nay rơi chậm, vẫn chưa thấy bóng dáng hoa tuyết đâu.
Đưa tay kéo thêm cha cho Wataru thở ra. Cô nghĩ nên cho cậu bé trở về, ở nơi này tuy cô gặp nhóc rất vui nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Còn gây hại đến tính mạng của nhóc. Meyami không muốn chuyện liên quan đên mình lại làm hại đến người khác. Cúi người hôn lên trán cậu ra khỏi phòng đóng cửa.
" Willian đi thôi. Dặn hầu gái để mắt Wataru một chút"
" Vâng ạ"
Công trình xây nhà thờ ở khu vực nhà thờ bên một vùng quê hẻo lánh là bất khả thi, cô nhìn vào bản đồ cái nơi đó còn chởp chờ một cô nhỉ viện cũ. Đường đến vùng quê phía Nam của London, để đến với khu vực xây dựng công trình mất cả một buổi trời. Con đường đi đến đó cũng chẳng yên bình chút nào. Vì vậy Meyami phải thức dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, leo lên xe ngựa chạy hai giờ đồng hồ đến sân gas, từ trên tàu cần tới năm tiếng đồng hồ để xuống, và đi bộ gần một tiếng nữa mới giáp mặt công trình. Đó còn chưa kẻ, Meyami bắt buộc phải đi thêm một vòng bằng chân nữa, để khảo xác tình hình thực tế và kiểm tra sổ sách nguyên liệu. Như thế cũng đủ nuốt trọn của cô cả ngày trời.
Tội nghiệp Wataru đến đây chẳng được bao lâu không có cô ở bên, ở với cái biệt thự không người thân đó, cậu bé có vui không?
" Tiểu thư, đây là trưởng bản thiết kế, người xem"
Giọng nói của Willian vang bên tai, kéo cô về thực tại. Trước mặt Meyami là một người đàn ông trung niên, mái tóc màu hạt dẻ, xoắn tung rối mù. Ông nhìn cô cười hiền hậu. Ấn tượng đầu tiên của ông trong mắt cô đó là một người nông dân chất phát. Đưa tay ra bắt theo kiểu xã giao.
" Rất vui được hợp tác với ngài, công trình này nên nhờ ngài rồi"
" Ấy chết, ngài bá tước đừng nói thế, người dân ở đây rất trông mong có một cái nhà thờ thật sự. Nhờ người mà chúng tôi cố gắng hết sức"
" Đó là nhờ phúc nữ hoàng"
Nói chuyện giao tiếp một chút, Meyami cùng ông đến một vòng xung quanh nơi xây dựng, công nhân nhìn thấy cô đều cúi người chào hỏi. Meyami chỉ vẫy tay, hoặc một cái gật đầu nhẹ thể hiện mình thân thiện. Với thời đại này, kiềm chế hành động của mình là điều quan trọng, ngươi là quý tộc thì hãy làm những hành động quý tộc, còn không ngươi chỉ là tầng lớp dân đen thấp kém. Với hành động khiêm tốn của mình, Meyami thành công đem hào cảm của mọi người ở đây, trong mắt tăng lên không ít, mặt khác, còn giữ đúng mẫu mực của một người quý tộc nên có.
Công trình rất ổn, đa số công nhân ở nơi này là xuất phát từ người dân tình nguyện. Họ làm không công, nhưng sau suy nghĩ lại nhìn vào sổ sách. Meyami quyết định trả tiền lương cho họ, để thời gian của họ không gọi là lãng phí, còn kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Còn mặt khác, khuyến khích tinh thần của họ, tránh việc bỏ dở công việc đang làm. Nói thật, trước khi đến đây, cô nghe Willian báo cáo lại rằng nơi đó thiếu nhân lực, Meyami còn không biết làm sao nhờ người dân đó giúp đỡ. Không nghĩ khi đến đây mọi chuyện đã ổn.
" Anh Willian, không nghĩ anh cũng đến, vườn quả chúng tôi mấy ngày nay đã được thương lái thuê và đặt hợp đồng. Bây giờ gia đình tôi khấm khá rồi."
Giờ nghỉ trưa, một người đàn ông, đầu trọc, ánh mắt tròn, đen láy đến chỗ ăn cơm, liền cất tiếng cảm ơn khi nhìn thấy người bên cạnh cô. Đúng lúc Willian đang đẩy họp thức ăn mang từ biệt thự đến cho Meyami, quay người nhìn sang vừa vặn đối mặt với người đàn ông đó. Anh đứng dậy mỉm cười, đến gần ông nói chuyện hỏi thăm, một số người khác từng gặp mặt anh cũng đến, càng lúc lại tụ lại một vòng tròn vui vẻ nói chuyện.
Meyami ngồi một bên, đem bánh bỏ vào miệng, mắt nhìn sang Willian, anh ta thay đổi được tính cách của mình sao? Quỷ mới tin, nhưng sự thật sờ sờ a trước mắt thử hỏi cô tin hay không đây? Trong truyện, Willian là người trong hội Thần Chết, quản lí và xử dụng các luật lệ đối với các thần cấp dưới, anh ta là người tự mãn, tự kiêu, yêu thích sạch sẽ, và gặp quỷ, giống Sesbatian ở đâu là làm vật cản đến đó. Suốt ngày với bộ mặt nghiêm túc, với cái kính gọng sắt, và cây lưỡi thái tử thần, một tay ôm quyển sách dày cộn đi khắp nơi.
Nhưng hiện tại, Meyami nghĩ truyện vì cái gì thay đổi sao? Hiệu ứng bươm bướm do cô gây ra, tuy nhiên cô ở Nhật, anh ta ở nơi này, từ nhỏ chưa từng gặp anh ta thì không có khả năng khiến bản tính kia thay đổi.
Nhìn Willian bây giờ...cô thích anh ta thay đổi như vậy hơn. Anh ta biết cười, biết mềm dẻo theo từng trường hợp, như thế xem Willian cuốn hút hơn rất nhiều với bộ mặt nghiêm trang đó. Và sự thật chứng minh, không biết bao nhiêu thiếu nữ gặp anh đã sa vào bẫy tình.
Thật buồn bực, Meyami phải lên kế hoạch bẻ cong tên này nữa. Cô không muốn xem sex, nhưng nếu thụ và công thì rất sẵn lòng.
" Tiểu thư gần đây có cô nhỉ viện. Muốn ghé qua đó không?"
Trở về khi trời ngã vàng. Meyami đi từng bước trên con đường đất nhỏ, không biết khi nào khoảng cách giữa cô và Willian lại gần như vậy. Trước giờ anh luôn đi theo sau cô, nhưng hiện tại đã chuyển sang song song mà còn chạm cả được vào tay người bên cạnh khi muốn đun đưa tay qua lại.
Anh ta lên cấp khi nào vậy?
" Tiểu thư, tôi nghe mấy bác công nhân trong công trình nói hiện tại cô nhỉ viện đó xuống cấp trầm trọng, họ không đủ ăn nên không thở lo đủ cho cô nhi viện. Đồng thời vài ba bữa chỉ có món trái cây cho đủ hàng trăm miệng ăn thì không xuể."
" ..."
" Tiểu thư, bọn trẻ sắp chết đói rồi. Người nghĩ xây một cái nhà thờ mà lại đem tế sống linh hồn của cô nhi viện thì tốt hay không?"
Không nghe tiếng trả lời lại, Willian nóng vội lên tiếng, tiếp tục thuyết phục. Anh biết cô có lòng thương người mà, anh biết vì vậy mới...vì cô mà..., Nếu nhà thơ xây dựng bên cạnh cái cô nhỉ viện sập đổ thì danh tiếng của cô thế nào đây?
" Tiểu thư.."
" Tôi nhớ lúc trước anh bảo bọn chúng đều có số"
" Tôi...khi đó vì tôi suy nghĩ nông cạn, tiểu thư tôi đã suy nghĩ lại rồi, tiểu thư giúp bọn trẻ đi."
" ...".
" Tiểu thư..."
" Ôn quá! Anh thay đổi suy nghĩ cũng không cần thay đổi tính cách chứ, trầm ổn đâu rồi?"
" Tiểu thư, tôi..."
" Chẳng phải đến rồi sao?"
" À..hả.."
Meyami nhìn anh, rồi bước vào. Tên đó vừa đi vừa nói chuyện cơ bản không nhìn đường, cô đi đâu anh theo đó, đến nỗi cô đi vòng tròn lại một vòng rồi đến cô nhi viện thì anh vẫn không biết.
Willian cứ đứng ngợt mặt ra, đến khi cô giục mới chịu tỉnh người mà bước vào.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi vách đá lợp tường tạo ra những vệt nứt kéo dài, tưởng chừng chỉ cần nhẹ chạm ngón tay vào chúng liền đổ thành bụi. Những đứa trẻ bị bỏ cho ăn mặt rách rưới với những bộ xương di động. Điều trong sáng, sạch sẽ nhất ở những đứa bé kia là đôi mắt. To tròn mà đen láy, không chút bụi trần. Bọn chúng nhìn hai người, một nữ một nam bước vào, , lời nói đầu tiên của bọn nhỏ là
" Có đồ ăn không vậy?"
Cô và Willian đưa mắt nhìn nhau, anh thở dài áy náy, ngồi xuống bên một cô bé nắm vạc áo anh.
" Xin lỗi, hôm nay đi quá vội ..."
" Ở đây có rất nhiều bánh và kẹo. Các em phân phát cho nhau đi nhé"
Lời còn chưa dứt, Meyami đã lên tiếng, đưa hộp cơm của mình mới ăn được một miếng cho bọn nhóc, rồi đem một bịp kéo to mang trên lưng từ đầu buổi đến giờ đưa cho bọn nhóc.
" Nhớ tranh giành sẽ không có ăn nha"
Willian đứng dâyj, thả cô bé ra để nhận kẹo. Hai người đến chỗ của sơ trưởng, điều bất ngờ là nơi này đã quá cũ kỉ, sơ trưởng cũng đã mất, chỉ còn đúng năm người sơ cố gắng cầm cự sống nơi này chả lo bọn trẻ. Hỏi qua mới biết, ở nơi này, hơn 20 năm trước một nhà tài trợ cung cấp mọi thứ, ông dẫn một số trẻ con đi lên bên ông từ đó bặt vô âm tính, về sau khi cô nhi viện dần hết khả nà lo bờ chi trả, nhiều lần gửi thư và đến gặp, dần số người đi cũng không quay lại. Về sau các sơ cũng từ bỏ ý định, còn đúng năm người, một ngày hai người cùng nhau đi đến gặp liền bị đuổi về, trên đường còn bị đuổi giết, may nhờ nhà dân che chở mà trở về. Cô nhi viện từ đó vừa lo ăn, lo mặc, cả cho bọn trẻ, dần không cam nổi, duy trì đến bây giờ cũng là kì tích lắm rồi.
Đợi khi trời về đêm, Meyami cùng Willian ở lại chơi với bọn trẻ một chút liền nhanh chóng trở về bắt kịp chuyến tàu cuối.
Nhiều chuyện xảy ra, khiến Meyami không đếm được, tựa người vào ghế đệm xe ngựa, nghe tiếng lốc cốc, cùng sự rung chuyển của cơ thể theo xe dần dần liền mệt mỏi.
" Willian"
" Tiểu thư"
" Trại trẻ mồ côi Hạc xây xong chưa?"
" Rồi"
" Chuyển bọn chúng đến đó đi. Từ trại Tế Bần đến trại Hạc."
" Vâng"
" Chuyển luôn các sơ vào. Về tới biệt thự vào phòng sách gặp tôi"
" Vâng"
Bên ngoài gió thổi, màn đêm tĩnh mịch, tiếng cú kêu vội vàng trong đêm, tiếng xe ngựa lốc cốc, đèn dầu lúc lắc trước xe. Một đường về nhà ru theo giấc ngủ.
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ ------
Trên bàn gỗ, những quyển sách dày cộn được sếp chồng vào nhau, trên sàn rải rác những quyển sách mở ra hay úp lại.
Willian nhìn bóng nhỏ lục tung mọi thứ tìm gì đó, liền nhíu mày đến gần nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ, lạnh ngắt, cứng đơ. Khó chịu, đem tay mình chà sát vào tay cô, rồi hà hơi sưởi ấm.
" Tiểu thư, đã khuya rồi! Thôi lục lội lên giường ngủ đi. Người không thấy lạnh hả!"
" Sắp ra rồi, tôi tìm một chút nữa thôi."
Định rút tay ra, nhưng lại bị bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt. Đành đưa mắt nhìn anh khó hiểu. Định mở miệng lại bị anh cắt ngang.
" Cuối cùng cô tìm cái gì chứ? Mà lên bàn ngồi đi, tôi có chuyện hỏi cô đây"
Ngoan ngoãn đứng dậy lên ghé đệm ngồi, co rún thân hình lại, giờ cô mới cảm nhận được lạnh. Willian nhìn cô lắc đầu, theo mô tả của cô mà tìm sấp giấy đặt lên bàn. Ngồi đối diện cô, chìa tay mình ra.
" ???"
" Nhìn cái gì? Đủ hai tay đây!"
" Hả?"
" Giờ có nghe không?"
Nhìn mắt anh liền như mèo nhỏ làm theo lời chủ. Cuối cùng cô là chủ hay anh ta đây!!!
Bắt lấy được tay cô ném sấp giấy qua một bên, tiếp tục công việc làm ấm cho cô. Nhưng mắt lại nhìn cô, liếc xéo.
" Tại sao hộp bánh lại đưa đám trẻ ăn? Kẹo được rồi. Còn không về ngủ tới nơi này lục lội cái gì?"
" Dù gì bọn nhóc cũng không có đồ ăn, hộp bánh về nhà cũng có thể làm thêm mà. Không phải sao. À nhắc đến sấp giấy mới nhớ...Bó tay ra...mặc kệ ánh, nó là bài khảo giảng về vấn đề cha mẹ hiện nay."
Willian nắm chặt tay cô không cho cô rút ra, có yêu cầu cũng thế. Dù gì anh làm theo mệnh lệnh của phong ấn, ngoài ra cô nói gì cũng chả nghe. Một lượt nghe qua nhìn đến ssaasp giấy, chữ viết tay chỉ chít dày. Đa phần là vấn đề gia đình và sinh con, còn cho không ít ví dụ và câu chuyện.
" Tuyển truyền sao?!"
" Ừm, anh nghĩ xem. Một cô nhi viện tốt đến mấy cũng không thể chứa hết tất cả trẻ mồ côi. Đây là danh sách hộ dân chúng ta cai quản, mở một cho hopk tuyên truyền vào một ngày tốt, đánh thức lòng thương con của cha mẹ. Mặt khác, những đứa trẻ trong cô nhi dạy cho chúng nghề nghiệp sau này ra đời còn biết đường xin vào làm cho xã hội"
" Nói dài thế chỉ là việc tôi làm"
" Anh không đi chẳng lẽ để chủ nhân anh đi?!"
Willian đột ngột đứng dậy, kéo cô sát vào người, kề mặt chạm đến chốt mũi cô.
" Nghe cho rõ đây tiểu thư Travel, hay Meyami Rin. Một ngày nào đó, cái khế ước này tôi khiến cô giải trừ"
" Vậy thì đợi đi!"
Willian nhíu mày nhìn thái độ thản nhiên của cô. Lập tức, ôm cô điểm nhẹ gót chân, đến phòng ngủ, ném cô trên giường. Đè cô xuống thân, nở nụ cười như hồ ly. Đem tay tháo mắt kính xuống.
" Tiểu thư,ngủ ngon"
Không đỡ cô phản ứng tiếp, cúi xuống lướt qua môi cô như chuồn chuồn nước. Rồi biến mất.
Meyami nhăn mày mờ mịch trong khi gian, rồi ngã người nhìn trần nhà. Willian hắn muốn phản? Chỉ sợ không được.
Sau giấc ngủ kéo đến, đem linh hồn người xoáy sâu.
( Ngươi chắc hắn làm phản?!/ Không phải thì là gì?/ Không có gì! Ngu đi!)
Chẳng ai muốn dính dáng quá sâu vào cái thế giới nguy hiểm đó, vì vậy dù nửa tin nửa ngờ, họ vẫn chọn im lặng.
Người được mời đến đám tan đầy đủ thành phần, chỉ thiếu duy nhất một người. Quản gia của nhà Barrant, hắn dường như biến mất không tung tích kể từ khi mọi chuyện về cái chết của Madam Red rộ ra khắp thành phố.
Nhưng trong đó, những người biết rõ chuyện lại tỏ vẻ như không liên quan đến mình. Giả dụ như: Meyami. Ngồi dự lễ từ sáng sớm cho tới giờ, bên tai vừa nghe cha đền thờ đọc bài thánh, một bên lại nghe tiếng xì xầm của mọi người. Qua những câu chuyện, dường như cô càng thấy tâm mình lạnh xuống. Những kẻ kia, đám tan chỉ biết cười đùa tán tỉnh người khác, còn đem cả công việc vào trong này. Chẳng có một giọt nước mắt, mà nếu có, đó là nước mắt từ chai nước hay từ thuốc nhỏ nặn ra. Một số kẻ không mang theo dụng cụ, cố gắng khóc thật to, lấy khăn chặm nước mắt, đáng tiếc chiếc khăn đó chẳng mảy may dơ bẩn.
Trong lòng cười lạnh, bên ngoài vẫn giữ nguyên bộ mặt của mình, không nói, không cười, cũng chẳng khóc. Cô dửng dưng, kéo mắt một vòng rồi nhìn lên cái quan tài đầy hoa trắng kia.
" [ i] Màu trắng chẳng hợp với bà ta chút nào[/i]"
Trong lòng khẽ chống cằm thầm thì. Đợi một chút nữa cô cũng nên rời đi, ở biệt thự Wataru đang một mình, việc công xưởng còn phải đi thăm mấy cái cửa hàng, chiều nay cô còn phải đến xem công trình độ nữ hoàng muốn cô xây dựng. Cái chết của Madam cô luôn có cảm giác, bà ta chưa chết mà còn có thể gặp lại. Meyami không biết suy nghĩ của mình đúng hay sai, tuy nhiên với cô, mọi thứ về tâm linh nếu nó không thể có hình dáng thừ mãi mãi không là sự thật.
Lời Cha sứ còn luyên thuyên trên bục giảng, truyền cảm đến buồn ngủ. Cánh cửa nhà thờ đóng kín, bất ngờ bật ra, một bóng nhỏ đứng chiều ánh sáng, trên tay cầm một bộ váy đỏ rực.
Ciel từng bước lộc cộc trên đôi giày gót cao đến gần quan tài, rồi nhảy bỗng lên, ngồi trên thành, bên cạnh cái xác vô hồn. Cậu bé cúi đầu nói gì đó, mặc kệ cho những kẻ bên này bàn tán, cậu ta đắp chiếc đầm đỏ rực lên người bà, cài bông hoa từ ngực của mình lên mái tóc bà. Mỉm cười.
Đồng thời một làn gió thổi vào, muôn ngàn cánh hoa đỏ theo gió trôi vào, tô điểm trên nền trắng nhà thờ mờ nhạt. Lấp lánh trong ánh nắng mai.
Meyami đưa tay hứng một cánh hoa rơi trước mặt, nhẹ mỉm cười. Đời con người như một thước phim, dù thế nào, tốt hay xấu, hạnh phúc hay buồn khổ, giả tạo hay thành thực. Thì nó vẫn là kí ức đẹp của con người. Sống trên đời cứ chầm chậm mà đi, không việc gì phải vội. Nắm bắt thời điểm để ta sống, vui vẻ và hưởng thụ. Như vậy mới đúng hạnh phúc.
Rời ghế ngồi, nhân lúc mọi người đang ngẩn ra trước cảnh đẹp. Meyami ra khỏi nhà thờ, bắt gặp Sesbatian với Under Taker đứng bên một chiếc xe ngựa chở đầy cánh hoa màu đỏ. Nhẹ gật đầu rồi đi đến xe ngựa của mình, Willian đang chờ cô.
Trước khi lướt qua hai người kia, giọng Under trầm thấp cười nhạo.
" À, ui chà, ngài bá tước không ở lại hết buổi lễ sao? Nhìn những gì diễn ra với cái xác của mình!"
" Để làm gì? Thoả mãn, và mong chờ cái chết của mình như thế sao? Một khi linh hồn biến mất, dù xác có bị thiêu trong lửa cũng chẳng biết đau"
" ..."
Để Willian đỡ lên xe ngựa, ngồi yên vị, nhắm mắt. Chiếc xe ngựa lần nữa lộc cộc rời đi. Giấc ngủ trên xe ngựa chưa bao giờ là giấc ngủ an lành.
Meyami không nghĩ lời nói của cô, để lại sau lưng một ánh mắt hứng thú dưới mái tóc bạc, mãi nhìn theo bóng xe ngựa.
--- ------ ------ -------phân cách---- ------ -----
Từ sau đám tan đó đã hai tháng trời.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển vào mùa đông lạnh, tuy như vậy tuyết đầu mùa năm nay rơi chậm, vẫn chưa thấy bóng dáng hoa tuyết đâu.
Đưa tay kéo thêm cha cho Wataru thở ra. Cô nghĩ nên cho cậu bé trở về, ở nơi này tuy cô gặp nhóc rất vui nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Còn gây hại đến tính mạng của nhóc. Meyami không muốn chuyện liên quan đên mình lại làm hại đến người khác. Cúi người hôn lên trán cậu ra khỏi phòng đóng cửa.
" Willian đi thôi. Dặn hầu gái để mắt Wataru một chút"
" Vâng ạ"
Công trình xây nhà thờ ở khu vực nhà thờ bên một vùng quê hẻo lánh là bất khả thi, cô nhìn vào bản đồ cái nơi đó còn chởp chờ một cô nhỉ viện cũ. Đường đến vùng quê phía Nam của London, để đến với khu vực xây dựng công trình mất cả một buổi trời. Con đường đi đến đó cũng chẳng yên bình chút nào. Vì vậy Meyami phải thức dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, leo lên xe ngựa chạy hai giờ đồng hồ đến sân gas, từ trên tàu cần tới năm tiếng đồng hồ để xuống, và đi bộ gần một tiếng nữa mới giáp mặt công trình. Đó còn chưa kẻ, Meyami bắt buộc phải đi thêm một vòng bằng chân nữa, để khảo xác tình hình thực tế và kiểm tra sổ sách nguyên liệu. Như thế cũng đủ nuốt trọn của cô cả ngày trời.
Tội nghiệp Wataru đến đây chẳng được bao lâu không có cô ở bên, ở với cái biệt thự không người thân đó, cậu bé có vui không?
" Tiểu thư, đây là trưởng bản thiết kế, người xem"
Giọng nói của Willian vang bên tai, kéo cô về thực tại. Trước mặt Meyami là một người đàn ông trung niên, mái tóc màu hạt dẻ, xoắn tung rối mù. Ông nhìn cô cười hiền hậu. Ấn tượng đầu tiên của ông trong mắt cô đó là một người nông dân chất phát. Đưa tay ra bắt theo kiểu xã giao.
" Rất vui được hợp tác với ngài, công trình này nên nhờ ngài rồi"
" Ấy chết, ngài bá tước đừng nói thế, người dân ở đây rất trông mong có một cái nhà thờ thật sự. Nhờ người mà chúng tôi cố gắng hết sức"
" Đó là nhờ phúc nữ hoàng"
Nói chuyện giao tiếp một chút, Meyami cùng ông đến một vòng xung quanh nơi xây dựng, công nhân nhìn thấy cô đều cúi người chào hỏi. Meyami chỉ vẫy tay, hoặc một cái gật đầu nhẹ thể hiện mình thân thiện. Với thời đại này, kiềm chế hành động của mình là điều quan trọng, ngươi là quý tộc thì hãy làm những hành động quý tộc, còn không ngươi chỉ là tầng lớp dân đen thấp kém. Với hành động khiêm tốn của mình, Meyami thành công đem hào cảm của mọi người ở đây, trong mắt tăng lên không ít, mặt khác, còn giữ đúng mẫu mực của một người quý tộc nên có.
Công trình rất ổn, đa số công nhân ở nơi này là xuất phát từ người dân tình nguyện. Họ làm không công, nhưng sau suy nghĩ lại nhìn vào sổ sách. Meyami quyết định trả tiền lương cho họ, để thời gian của họ không gọi là lãng phí, còn kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Còn mặt khác, khuyến khích tinh thần của họ, tránh việc bỏ dở công việc đang làm. Nói thật, trước khi đến đây, cô nghe Willian báo cáo lại rằng nơi đó thiếu nhân lực, Meyami còn không biết làm sao nhờ người dân đó giúp đỡ. Không nghĩ khi đến đây mọi chuyện đã ổn.
" Anh Willian, không nghĩ anh cũng đến, vườn quả chúng tôi mấy ngày nay đã được thương lái thuê và đặt hợp đồng. Bây giờ gia đình tôi khấm khá rồi."
Giờ nghỉ trưa, một người đàn ông, đầu trọc, ánh mắt tròn, đen láy đến chỗ ăn cơm, liền cất tiếng cảm ơn khi nhìn thấy người bên cạnh cô. Đúng lúc Willian đang đẩy họp thức ăn mang từ biệt thự đến cho Meyami, quay người nhìn sang vừa vặn đối mặt với người đàn ông đó. Anh đứng dậy mỉm cười, đến gần ông nói chuyện hỏi thăm, một số người khác từng gặp mặt anh cũng đến, càng lúc lại tụ lại một vòng tròn vui vẻ nói chuyện.
Meyami ngồi một bên, đem bánh bỏ vào miệng, mắt nhìn sang Willian, anh ta thay đổi được tính cách của mình sao? Quỷ mới tin, nhưng sự thật sờ sờ a trước mắt thử hỏi cô tin hay không đây? Trong truyện, Willian là người trong hội Thần Chết, quản lí và xử dụng các luật lệ đối với các thần cấp dưới, anh ta là người tự mãn, tự kiêu, yêu thích sạch sẽ, và gặp quỷ, giống Sesbatian ở đâu là làm vật cản đến đó. Suốt ngày với bộ mặt nghiêm túc, với cái kính gọng sắt, và cây lưỡi thái tử thần, một tay ôm quyển sách dày cộn đi khắp nơi.
Nhưng hiện tại, Meyami nghĩ truyện vì cái gì thay đổi sao? Hiệu ứng bươm bướm do cô gây ra, tuy nhiên cô ở Nhật, anh ta ở nơi này, từ nhỏ chưa từng gặp anh ta thì không có khả năng khiến bản tính kia thay đổi.
Nhìn Willian bây giờ...cô thích anh ta thay đổi như vậy hơn. Anh ta biết cười, biết mềm dẻo theo từng trường hợp, như thế xem Willian cuốn hút hơn rất nhiều với bộ mặt nghiêm trang đó. Và sự thật chứng minh, không biết bao nhiêu thiếu nữ gặp anh đã sa vào bẫy tình.
Thật buồn bực, Meyami phải lên kế hoạch bẻ cong tên này nữa. Cô không muốn xem sex, nhưng nếu thụ và công thì rất sẵn lòng.
" Tiểu thư gần đây có cô nhỉ viện. Muốn ghé qua đó không?"
Trở về khi trời ngã vàng. Meyami đi từng bước trên con đường đất nhỏ, không biết khi nào khoảng cách giữa cô và Willian lại gần như vậy. Trước giờ anh luôn đi theo sau cô, nhưng hiện tại đã chuyển sang song song mà còn chạm cả được vào tay người bên cạnh khi muốn đun đưa tay qua lại.
Anh ta lên cấp khi nào vậy?
" Tiểu thư, tôi nghe mấy bác công nhân trong công trình nói hiện tại cô nhỉ viện đó xuống cấp trầm trọng, họ không đủ ăn nên không thở lo đủ cho cô nhi viện. Đồng thời vài ba bữa chỉ có món trái cây cho đủ hàng trăm miệng ăn thì không xuể."
" ..."
" Tiểu thư, bọn trẻ sắp chết đói rồi. Người nghĩ xây một cái nhà thờ mà lại đem tế sống linh hồn của cô nhi viện thì tốt hay không?"
Không nghe tiếng trả lời lại, Willian nóng vội lên tiếng, tiếp tục thuyết phục. Anh biết cô có lòng thương người mà, anh biết vì vậy mới...vì cô mà..., Nếu nhà thơ xây dựng bên cạnh cái cô nhỉ viện sập đổ thì danh tiếng của cô thế nào đây?
" Tiểu thư.."
" Tôi nhớ lúc trước anh bảo bọn chúng đều có số"
" Tôi...khi đó vì tôi suy nghĩ nông cạn, tiểu thư tôi đã suy nghĩ lại rồi, tiểu thư giúp bọn trẻ đi."
" ...".
" Tiểu thư..."
" Ôn quá! Anh thay đổi suy nghĩ cũng không cần thay đổi tính cách chứ, trầm ổn đâu rồi?"
" Tiểu thư, tôi..."
" Chẳng phải đến rồi sao?"
" À..hả.."
Meyami nhìn anh, rồi bước vào. Tên đó vừa đi vừa nói chuyện cơ bản không nhìn đường, cô đi đâu anh theo đó, đến nỗi cô đi vòng tròn lại một vòng rồi đến cô nhi viện thì anh vẫn không biết.
Willian cứ đứng ngợt mặt ra, đến khi cô giục mới chịu tỉnh người mà bước vào.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi vách đá lợp tường tạo ra những vệt nứt kéo dài, tưởng chừng chỉ cần nhẹ chạm ngón tay vào chúng liền đổ thành bụi. Những đứa trẻ bị bỏ cho ăn mặt rách rưới với những bộ xương di động. Điều trong sáng, sạch sẽ nhất ở những đứa bé kia là đôi mắt. To tròn mà đen láy, không chút bụi trần. Bọn chúng nhìn hai người, một nữ một nam bước vào, , lời nói đầu tiên của bọn nhỏ là
" Có đồ ăn không vậy?"
Cô và Willian đưa mắt nhìn nhau, anh thở dài áy náy, ngồi xuống bên một cô bé nắm vạc áo anh.
" Xin lỗi, hôm nay đi quá vội ..."
" Ở đây có rất nhiều bánh và kẹo. Các em phân phát cho nhau đi nhé"
Lời còn chưa dứt, Meyami đã lên tiếng, đưa hộp cơm của mình mới ăn được một miếng cho bọn nhóc, rồi đem một bịp kéo to mang trên lưng từ đầu buổi đến giờ đưa cho bọn nhóc.
" Nhớ tranh giành sẽ không có ăn nha"
Willian đứng dâyj, thả cô bé ra để nhận kẹo. Hai người đến chỗ của sơ trưởng, điều bất ngờ là nơi này đã quá cũ kỉ, sơ trưởng cũng đã mất, chỉ còn đúng năm người sơ cố gắng cầm cự sống nơi này chả lo bọn trẻ. Hỏi qua mới biết, ở nơi này, hơn 20 năm trước một nhà tài trợ cung cấp mọi thứ, ông dẫn một số trẻ con đi lên bên ông từ đó bặt vô âm tính, về sau khi cô nhi viện dần hết khả nà lo bờ chi trả, nhiều lần gửi thư và đến gặp, dần số người đi cũng không quay lại. Về sau các sơ cũng từ bỏ ý định, còn đúng năm người, một ngày hai người cùng nhau đi đến gặp liền bị đuổi về, trên đường còn bị đuổi giết, may nhờ nhà dân che chở mà trở về. Cô nhi viện từ đó vừa lo ăn, lo mặc, cả cho bọn trẻ, dần không cam nổi, duy trì đến bây giờ cũng là kì tích lắm rồi.
Đợi khi trời về đêm, Meyami cùng Willian ở lại chơi với bọn trẻ một chút liền nhanh chóng trở về bắt kịp chuyến tàu cuối.
Nhiều chuyện xảy ra, khiến Meyami không đếm được, tựa người vào ghế đệm xe ngựa, nghe tiếng lốc cốc, cùng sự rung chuyển của cơ thể theo xe dần dần liền mệt mỏi.
" Willian"
" Tiểu thư"
" Trại trẻ mồ côi Hạc xây xong chưa?"
" Rồi"
" Chuyển bọn chúng đến đó đi. Từ trại Tế Bần đến trại Hạc."
" Vâng"
" Chuyển luôn các sơ vào. Về tới biệt thự vào phòng sách gặp tôi"
" Vâng"
Bên ngoài gió thổi, màn đêm tĩnh mịch, tiếng cú kêu vội vàng trong đêm, tiếng xe ngựa lốc cốc, đèn dầu lúc lắc trước xe. Một đường về nhà ru theo giấc ngủ.
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ ------
Trên bàn gỗ, những quyển sách dày cộn được sếp chồng vào nhau, trên sàn rải rác những quyển sách mở ra hay úp lại.
Willian nhìn bóng nhỏ lục tung mọi thứ tìm gì đó, liền nhíu mày đến gần nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ, lạnh ngắt, cứng đơ. Khó chịu, đem tay mình chà sát vào tay cô, rồi hà hơi sưởi ấm.
" Tiểu thư, đã khuya rồi! Thôi lục lội lên giường ngủ đi. Người không thấy lạnh hả!"
" Sắp ra rồi, tôi tìm một chút nữa thôi."
Định rút tay ra, nhưng lại bị bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt. Đành đưa mắt nhìn anh khó hiểu. Định mở miệng lại bị anh cắt ngang.
" Cuối cùng cô tìm cái gì chứ? Mà lên bàn ngồi đi, tôi có chuyện hỏi cô đây"
Ngoan ngoãn đứng dậy lên ghé đệm ngồi, co rún thân hình lại, giờ cô mới cảm nhận được lạnh. Willian nhìn cô lắc đầu, theo mô tả của cô mà tìm sấp giấy đặt lên bàn. Ngồi đối diện cô, chìa tay mình ra.
" ???"
" Nhìn cái gì? Đủ hai tay đây!"
" Hả?"
" Giờ có nghe không?"
Nhìn mắt anh liền như mèo nhỏ làm theo lời chủ. Cuối cùng cô là chủ hay anh ta đây!!!
Bắt lấy được tay cô ném sấp giấy qua một bên, tiếp tục công việc làm ấm cho cô. Nhưng mắt lại nhìn cô, liếc xéo.
" Tại sao hộp bánh lại đưa đám trẻ ăn? Kẹo được rồi. Còn không về ngủ tới nơi này lục lội cái gì?"
" Dù gì bọn nhóc cũng không có đồ ăn, hộp bánh về nhà cũng có thể làm thêm mà. Không phải sao. À nhắc đến sấp giấy mới nhớ...Bó tay ra...mặc kệ ánh, nó là bài khảo giảng về vấn đề cha mẹ hiện nay."
Willian nắm chặt tay cô không cho cô rút ra, có yêu cầu cũng thế. Dù gì anh làm theo mệnh lệnh của phong ấn, ngoài ra cô nói gì cũng chả nghe. Một lượt nghe qua nhìn đến ssaasp giấy, chữ viết tay chỉ chít dày. Đa phần là vấn đề gia đình và sinh con, còn cho không ít ví dụ và câu chuyện.
" Tuyển truyền sao?!"
" Ừm, anh nghĩ xem. Một cô nhi viện tốt đến mấy cũng không thể chứa hết tất cả trẻ mồ côi. Đây là danh sách hộ dân chúng ta cai quản, mở một cho hopk tuyên truyền vào một ngày tốt, đánh thức lòng thương con của cha mẹ. Mặt khác, những đứa trẻ trong cô nhi dạy cho chúng nghề nghiệp sau này ra đời còn biết đường xin vào làm cho xã hội"
" Nói dài thế chỉ là việc tôi làm"
" Anh không đi chẳng lẽ để chủ nhân anh đi?!"
Willian đột ngột đứng dậy, kéo cô sát vào người, kề mặt chạm đến chốt mũi cô.
" Nghe cho rõ đây tiểu thư Travel, hay Meyami Rin. Một ngày nào đó, cái khế ước này tôi khiến cô giải trừ"
" Vậy thì đợi đi!"
Willian nhíu mày nhìn thái độ thản nhiên của cô. Lập tức, ôm cô điểm nhẹ gót chân, đến phòng ngủ, ném cô trên giường. Đè cô xuống thân, nở nụ cười như hồ ly. Đem tay tháo mắt kính xuống.
" Tiểu thư,ngủ ngon"
Không đỡ cô phản ứng tiếp, cúi xuống lướt qua môi cô như chuồn chuồn nước. Rồi biến mất.
Meyami nhăn mày mờ mịch trong khi gian, rồi ngã người nhìn trần nhà. Willian hắn muốn phản? Chỉ sợ không được.
Sau giấc ngủ kéo đến, đem linh hồn người xoáy sâu.
( Ngươi chắc hắn làm phản?!/ Không phải thì là gì?/ Không có gì! Ngu đi!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.