Chương 67: Thưởng âm
chạng vạng
08/11/2016
Nếu về phần Meyami, sau khi nhìn thấy hai người kia đã lấy lại tinh thần ngay lập tức cô dừng lại. Đứng nơi đó thưởng thức âm nhạc của họ. Họ dẫn cô vào nơi rừng xanh, những bải cỏ cao hơn cả đầu người, những tiếng chim ríu rít bên tai, và họ còn dẫn cả những bước chân cô chạy dọc theo những đàn hưu đang di chuyển và cả những màu nắng nhạt rải lên nền cỏ xanh.
Nhưng sau khi kết thúc nhạc, Meyami chợt sửng người. Bên cạnh lại cô gái kia hiện ra, cô gái đó đến gần cửa sổ nhìn xuống, đưa ánh mắt muốn xem kịch vui nhìn về hướng cô
" Ngươi nên đi nhanh một chút! Nếu ngươi còn muốn giữ bí mật về thân phận mình!"
Vừa nói cô gái chỉ về hướng cửa sổ, đưa mắt nhìn ra Meyami nhận ra hai bóng người, còn có một cái bóng xanh chạy về hướng này. Cúi đầu cảm ơn cô gái kia rồi vội sắp xếp cặp rồi chạy nhanh ra ngoài. Trước khi đi, cô còn nghe vọng bên tai tiếng nói của cô gái trong phòng kia
" Này từ đã! Cẩn thận dưới cầu thang đấy!"
Cẩn thận dưới cầu thang! Cô không hiểu cho lắm. Nhưng vẫn cảm ơn người kia. Cô gái dù là hồn ma nhưng không phải ý xấu muốn hại cô.
Nhìn bóng người vụt mất, cô gái đó vừa lắc đầu vừa thở dài. Cô gái kia có rất nhiều bí mật, sợ gì không sợ lại sợ đến mình bị lộ bí mật. Cô gái này giấu đến khi nào đây, nhưng cuộc đời của cô gái này .... Ánh trắng mờ nhạt rồi, biến mất trong không trung, trước khi rời đi còn để lại môt nụ cười thật tươi. Nụ cười mà khi còn sống cô đã từng có, và cũng là nụ cười cuối cùng ở kiếp này. Môi khẽ mấp máy : " Chúc may mắn!"
Một làn gió từ trong phòng xoáy tròn rồi cuốn bay những bản giấy trên bàn, đưa ra cửa sổ biến mất.
Meyami vội chạy về hướng trường Saotome, bước chân gấp gáp. Đến cầu thang thoát hiểm chợt cô khự lại, quay ngừoi nhìn xuống dưới. Ma chưa bao giờ nói dối người, dù bất cứ chuyện gì. Gặp ma cũng là một câu truyện báo trước tương lai. Nếu cô gái kia nói cô nên cẩn thận thì cô nên ngoan ngoãn nghe lời cô ấy. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhất là kẻ không biết mình sống khi nào. Nhìn đi nhìn lại chấp nhận dưới lầu không có người, mới lên đà phóng đi. Nhưng khồng ngờ chỉ đi được có hai ba tầng, dưới nền chờ lại một cánh cửa mở ra. Nam sinh tóc lục bước ra, vì đà chưa kịp thắng. Đúng hơn cô quên khi gặp tình huống quá bất ngờ, ngay lập tức đập mạnh cơ thể vào người nam sinh kia. Cô quay bị bật ra xoay vòng tròn về hướng cầu thang đi xuống. Không xong rồi sẽ bở đầu khi chạm mạnh vào các bậc mất. Cô còn chưa muốn chết!
" ....."
" Này cẩn thận! ..."
Bàn tay đang chìa về đối diện của cô bị nắm chặt. Thực chất cô muốn vớt vác cái gì đó để giữ cơ thể lại. Cô chưa muốn thất hứa với một người, và cô còn rất hối tiếc với thế giới này. Cái thế giới cho cô tình thương, cho cô niềm vui. Cô không muốn mất nó khỏi tay một lần nữa. Cô không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục để làm cuộc sống lần nữa. Và ai biết cô có còn kiếp sau nữa hay không?!
" Phù ... cậu không sao chứ!"
Nhìn cô đang sửng người, Ryotaro Tsuchiura thở ra, đặt cô vững trên đất mới bỏ ra. Đem đặt cô đưa cho cô. Meyami nhìn anh chỉ biết cúi đầu, rồi xin lỗi và cảm ơn.
" Cảm ơn anh!"
" MÀ tại sao cậu lại chạy như thế? Có biết nguy hiểm không đấy!"
" Xin lỗi..!"
" Haiz.... được rồi. Mình cũng không sao, cậu không vấn đề gì đấy chứ!"
" Ờ vâng!"
Meyami thần người một chút, vội lấy linh hồn lại xác rồi cúi đầu chào cậu. Chạy nhanh đi! Không có ý muốn tỏ ra đặc biệt nhưng bây giờ đầu cô trống rỗng, không còn ý nghĩ nào nữa. Chạy qua cánh rừng, đến gần đến lưng trường vứt cặp ôm mặt ngồi bệch xuống đất mà khóc. Cô biết cảm giác quá vô lý khi lại đi khóc như thế này. Nhưng nếu ai đã trải qua những ba kiếp người như cô thì mới hiểu. Cảm giác dở chết dở sống cứ mở mắt nhìn đời không phải là cảm giác vui vẻ gì này. Kiếp này cô đã định vẫn như kiếp trước, cuộc đời trôi qua như là nước chảy, rồi cô vẫn thế một đầu thai hai tan biến. Hoặc là chỉ là một cô hồn vất vưỡng.
Nhưng tới bây giờ Meyami biết cô muốn sống đến nhường nào. Cái lúc rơi xuống cầu thang đó. Những hình ảnh lướt nhanh qua trong đầu cô, từng khuôn mặt, từng cái tình huống thường ngày. Meyami muốn níu giữ nó. Cô đã cạn sức không muốn lại bắt đầu với cái thế giới khi chết đi sống lại một cách hoàn toàn mới. Cô lưu luyến với thế giới này. Lưu luyến những tình người này.
Meyami không muốn chết!
Cô không muốn bị cô đơn nữa!
Bàn tay nhỏ siết chặt lấy cơ thể đang rung lên cứ để tiếng khóc bậc ra. Trời về đêm lạnh lắm, lạnh đến nổi có thể hanh khô cả giọt nước mắt của chính cô. Ánh trăng lên cao, Meyami khóc đã rồi đứng dậy đưa tay vệt nước mắt. Qua rồi, cô phải tiếp tục bước tiếp thôi!
---------- Phân cách ------------
Ban đêm, điện thoại bị cô dùng gối đè lên dù có ai gọi cũng chẳng nghe được. Ngủ đến sáng hôm sau cũng là đúng thời gian để cô chuẩn bị cho việc học trong trường Saotome. Đến bên lớp, ngồi vào chỗ mình, rồi mở sách đọc qua bài cũ lẫn bài mới. Còn một cuốn sách dày cô cần ôn lại nốt nhạc cũ.
" Chà hôm nay trời đỗ mưa rồi!!"
" Ren! Cậu che mất ánh sáng của tớ!"
Cậu bạn không nói không rằng, ngồi đối diện với cô, chống cằm trên bàn cô để nhìn cô cười tủm tỉm. Chỉ có cô vẫn ngồi yên, sắc mặt vẫn đanh như thế mà đọc sách. Miệng nhỏ khẽ mở, mấp máy là câu muốn đuổi người. Nhưng cậu bạn không nghe thấy, vẫn cười tủm tỉm đưa cho cô một cành hoa hồng, áp gần cô thổi luồn hơi nóng vào tai Meyami
" Tặng em, tối nay có thể ăn tối với anh!"
" Xin lỗi không rảnh!"
Meyami lật tiếp sách đọc, không quan tâm đến cậu ta. Cô không phải fan cậu ta, bây giờ cô mệt lắm rồi. Đầu óc trống rỗng, Meyami muốn biết cái đích này chính cô sẽ ra sao đây? Suy nghĩ mãi về tương lai cũng khiến cô kiệt sức, cũng đến lúc cô dừng chân mà nghĩ lại rồi. Cô cần nhìn lại những con đường cô đã đi qua, dù nó tràn ngập ánh sáng nhưng có cái gì đó cô cần thay đổi. Một thứ gì đó bên bờ ngoài là hoàn hảo nhưng chính người trong cuộc phát hiện nó còn thiếu soát rất nhiều. Vậy thì cái gì nữa đây?!
Hòa âm cùng ca khúc khác sao?!
Không phải, tâm trạng cô rất thoải mái khi hòa âm cùng âm nhạc của Masato. Vậy đó không phải là vấn đề.
Âm nhạc thiếu trái tim sao?
Cô không chắc lắm mình đã đặc hết tình cảm mình vào những ca khúc kia chưa. Nhưng mà cô hài lòng về những bài hát cô đã hát và ghi trên giấy. Vậy là gì? Cô không thể tìm ra, cái cảm xúc đang chìm vào xâu trong đáy vực đó. Cô không thể níu giữ được. Vậy chính cô nên làm sao đây? Mọi thứ toàn là bóng tối thôi!
" Meyami! Meyami! Mình xin lỗi không cố ý chọc cậu đâu! Là lời mời thật đó!"
Ren nhìn cô, ánh mắt chợt sụp xuống không còn ánh sáng. Cô không để ý lời cậu hay là đang suy nghĩ chuyện khác. Ánh mắt kia quá u ám rồi! Đem tay huê huê trước mặt cô vẫn không tác dụng. Bèn đập mạnh vào vai Meyami gọi cô tỉnh lại. Cái cảm giác cô tịch quanh người, chính cậu không muốn thấy trên người cô gái này!
--- ------ ------ ------ -------Phân cách---- ------ ------ ------ ------ --------
Ngày qua nhanh.
Suy nghĩ ngổn ngang cứ mãi quẩn quanh trong đầu óc cô. Xong cả tiết học hôm đó, Meyami không muốn quay về trường. Cô leo lên sân thượng, ngồi co ro một góc lôi điện thoại ra bấm rồi bấm. Vô thức không suy nghĩ, điện thoại cứ tắt rồi lại mở. Cô lại ngồi tự kỉ ở đó, mắt không nhìn tay lại nhìn về hướng bầu trời xa xăm kia. Hôm nay cô không bị cô gái kì quái trong lớp quấy rầy. Cô ấy đã biến mắt, lúc đầu Meyami đã nghĩ có lẽ sẽ gặp cô ấy sau tiết học, nhưng rồi cô gái kia cũng không tới. Cả ngày hôm nay Meyami đã suy nghĩ nhiều lắm, nhiều về kiếp người của hai kiếp trước. Kiếp trước cô đã cố gắng hết sức chưa? Có rồi, nhưng cả thể giới đều ruồng bỏ cô. Và hiện tại kiếp này, sẽ có một lần nữa thế giới này quay lưng lại với cô một lần nữa.
Cô muốn ngăn chuyện đó lại!
Nhưng mà .... Cô có đủ sức không? Khi cả đời này cô chỉ muốn yên yên ổn ỏn sống một cuộc sống bình thường.
Tiiiiiiiing ... .....Tiiiiiiiiiiiing.... .....
" Mèo hoang em sao thế? Mấy bữa nay lại không gọi cho tôi?"
" Anh Akito!"
" Này em sao vậy Mimi! Mimi sao vậy!"
Bên đầu dây bên kia chợt lo lắng khi giọng nói của cô có điểm khác lạ. Meyami giậc mình nhận ra điều này, nhanh thay đổi giọng cười nói với anh rằng không sao. Viện một lý do nào đó giải thích rồi tìm chủ đề khác để nói. Akito có vẻ rất lo lắng cho cô khi không liên lạc được. Với hai người Yuki và Kyo, anh nói cả hai vẫn không có mối quan hệ thuận hòa.
" Mà Mimi này, em có biết Tohru với Shigure sắp kết hôn không?"
" Dạ? Kết hôn? Cô ấy chưa nói cho em biết!"
Meyami thần người, cô bạn Tohru không phải đã sinh con rồi sao? Còn kết hôn nữa hả? Nghe Akito nói hai người Tohru và Hatori không sinh ra mâu thuẫn gì. Ủa vậy là ....
" Tohru có hai chồng đấy Mimi"
Akito cười nói, anh biết cô đang thắc mắc về điều gì. Nhưng mà Meyami khó hiểu, tại sao đám trước là trốn qua Mĩ tổ chức thì thôi đi, bây giờ cũng không nói không rằng kết hôn không nói với cô là sao? Bên đầu dây kia cười sặc khi nghe cô ngẩn ngơ hỏi chuyện.
Ngồi trên tấm nệm, trước mắt là hoàn núi giả. Mùa xuân năm nay hoa đào nở rất đẹp. Đáng tiếc anh không được cùng ngừoi đó ngắm hoa. Nhưng lẫn trước vì bệnh, người nhà ngăn cậu không ra ngoài tránh trúng gió. Nhưng hiện tại sức khỏe anh đã dần tăng lên rất nhiều. Có thể bắt tay vào kế hoạch cướp tâm người nào kia. Và tiệc cưới này chính là cơ hội, anh không muốn để hai tên nhóc kia cướp đi tâm người trong lòng trước. Cô là của anh nhất định là của anh.
" Anh Akito! Anh còn ở đó không ạ!"
" Ừm! Sao vậy?!"
Bên đầu dây kia yên lặng khá lâu Meyami nghĩ anh đã bận việc nên đã hẹn với anh vào cuối tuần rồi cúp máy. Cô không muốn làm vướn bận công việc của anh, mà không biết người nào đầu bên kia đang tưng tửng cười tích mắt bắt đầu bẫy của mình.
Rời khỏi sân thượng, bất ngờ gặp Hino đang ngồi nhìn dây đàn của violin. Mỉm cười bước đến bên cạnh ngồi xuống, nghiên đầu chống cằm nhìn chị. Ánh sáng từ bên màng trời về chiều nhượm đỏ cả một không gian phía xa, đàn chim nhỏ về tổ. Những đám mây trắng trôi lê lửng trên nền trời màu vàng nhạt đó yên bình. Thật thoải mái khi ngồi nơi này sau những ngày mệt mỏi! Vươn vai hít thở một bầu không khí trong lành, rồi cười nhìn Hino. Đã bốn tiếng đồng hồ chị ấy vẫn ngồi thừ ra đó để nghĩ cái gì?
" Hino-chan"
" Á .. Meyami em dọa chị!"
Ra vẻ mặt giẫm chân, buồn bực khi bị cô thở một luồn khí lạnh vào sau mang tai và thành công gọi hồn chị trên chín tầng mây về xác. Mặc dù thế nhưng ngừoi gây họa vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhe rằng cười hì hì một cách ngây thơ. Mà vào mắt Hino là vô số tội.
" Xem chị xử em ra sao?!"
" Á! Khoan, chị nên cảm ơn em chứ không phảu là xử em nha!"
" Cảm ơn?"
" Đứng rồi! Lúc nảy chị thả hồn mình bay đi bay đi và bay đi, ai biết đâu có anh nào đó đến bắt chị thì sao. Ai biết được, nên em gọi hồn chị về. Cảm ơn em đi!"
Đứng dậy chống nạnh, ra vẻ rất đắc ý. Cười huề huề, quay lưng về phía chị. Làn gió nhẹ thổi khiến tóc cô tung bay gợn sóng. Từng đường nét rõ ràng, hoàn mỹ. Lúc này Hino mới đứng bật dậy, nắm chặt vai cô bắt cô nhìn về mắt mình. Giọng nói cao hứng
" Đúng rồi! Meyami em cũng biết thổi sáo, em có thể là người ở trong phòng hôm qua. Và em cũng học cùng lớp Fuyuumi"
" Dạ!!! Ai ạ? Khoan khoan! Trong lớp có rất nhiều người, tại sao em thổi sáo cũng có tôi!"
Không phải chứ, cô nhớ có cho Hino thấy hình dáng hay học viên nào nhìn thấy cô trong cái phòng đó đâu mà Hino biết nhanh như thế chứ! Bìa đại một lý do ngớ ngẩn để đánh lừa thôi!
" À! Cũng phải, ở trong lớp cũng rất nhiều, lỡ có một học sinh ngang qua lớp cũng vậy!"
" Phù.."
Hino quay sang chỗ khác, Meyami ôm ngực thở hắc ra nhẹ nhỏm
" Mà không phải!"
Nhưng Hino vội quay lại, làm cho Meyami khôi phục nghiên dạng, hắc tuyến đầy mặt nhưng vẫn cố nặng ra nụ cười.
" Dạ?!"
Hino nhìn cô một lượt lại lắc đầu, lại ngồi xuống. Meyami bây giờ mới biết chơi với nữ chính nguy hiểm hơn cả nam chủ. Muốn tim dừng khi nào thì nó dừng đập ngay à~ Ngồi bên cạnh Hino nghe cô kể lại về chiều hôm qua, Meyami tự nhiên nở mũi khi có nhiều người khen nha, trời cô không nghĩ cô giỏi đến thế đấy. Cười nhìn chị thêm vào nhiều lời tản thưởng, cứ xem cô đang bắt đầu tinh thần tự kỉ của mình là được. ^^
Đùa thôi, qua lời kể của Hino cô có thể cảm nhận được âm nhạc của mình, như thế nên cần khắc phục hơn nhiều rồi. Đứng vị trí sau Yukino nếu không cô sẽ chết sớm vì nữ fan của anh ta quá đông.
" Meyami em biết chơi sáo khi nào?!"
" Dạ em mới chơi sau khi kết thúc năm học phổ thông thôi ạ!"
" Ôi vậy em là thiên tài rồi!"
" Không đâu ạ, thật ra chỉ là chị em có chơi, tự chỉ. Rồi em yêu thích chơi nhiều lần trong ngày thế là được. Thật ra âm thanh của em tệ lắm!"
Hino đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô rằng dáng bộ: " Không tin!"
Meyami chỉ có thể cười khổ, đem sáo thồi vài nốt, chấp nhận cho sự thật cô đang nói. Hino bắt cô thổi thêm vài nốt nữa, cô chấp nhận, cố ý cho mình thật bất cẩn để nhầm nốt nhạc, rồi phá theo các âm. Nhưng không ngờ lại bị chị Hino khen không ngớt lời. Meyami mỉm cười, như thế cô giả bộ không đạt sao? Ngồi nói chuyện với chị một chút, Meyami tỏ ý muốn giúp chị học chơi đàn, vì nghe chị nói về những nốt nhạc chị chưa hiểu. Thực chất cô đã có ý giúp chị chơi violin khi nhìn thấy một tinh linh gần bên cạnh Hino. Có thể trong truyện Hino đã quá dựa dẫm vào cây đàn trái tim. Nhưng nếu cô thay đổi mọt chút về tình huống này, có thể Hino sẽ hoàn thành tốt bài thi của mình. Và mặc khác tác giả còn nhìn thấy cuộc thi này có ích đến mức nào khi một học viên trong trường tiến bộ lên từng ngày. Vì đây cũng có thể giải đi chế độ phân biệt trình độ của học sinh lớp thường với học sinh lớp chuyên trong trường. Mỗi lần một học sinh lớp chuyên đến lớp thường hay ngược lại học viên lớp thường đến lớp chuyên đều bị nhìn như sinh vật lạ. CHính cô và Fuyuumi đã trải nghiệm cảm giác đó khi thầy giáo nhờ đem tập bản án thầy để quên ở khối lớp thường về phòng hiệu trưởng.
Xem như cô lập một công lớn cho đất nước về mầm mấm phân biệt giai cấp của giới trẻ sau này đi. Để sau này miễn bị người ta đuổi bắt khi mới tiếp tay thêm cho nước nhà cặp công thụ như Yuki và Kyo kia!
Buổi chiều trôi qua nhanh, thoáng chốc đã đến tối. Hino vội cảm ơn cô rồi ra về. Meyami cũng cúi chào cô rồi tạm biệt. Có thể nói Hino là thiên tài âm nhạc, cô học rất nhanh về các nốt nhạc và cách đàn, chỉ trọn một giờ đồng hồ Hino đã có thể sử dụng thành thạo các bản nhạc dễ khi bắt đầu đàn vào cây violin bình thường. Nhìn bộ dáng lúc đầu sợ sệch của cô, rồi âm thanh rợn người vọng ra trong không trung khi lần đầu tiên Hino chạm vào các dây đàn. Meyami chỉ biết ôm bụng cười cho đến khi cô bé đỏ bừng cả mặt.
Nhìn cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân đi xuống ngày càng nhỏ. Meyami thể dài, giang tay sang ngang tóm lấy cậu nhóc tinh linh âm nhạc_Fata. Cậu bé có hơi bất ngờ nhưng rồi lại vùng vãy mạnh, Meyami chẳng biết làm sao đành buông cậu nhóc ra, ngay lập tức bị cây gậy của cậu gõ vào đầu. Trong lúc ôm cục u xoa xoa, thì Fata lên tiếng hét
" Quá đáng, cô có cần thô lỗ vậy không chứ!"
" CHính nhóc mới thô lỗ, tại sao lại đánh vào đầu ta?!"
" Hừ, cô bốp ghẹn tôi vậy là không thô lỗ, cô có biết đôi cánh rất có giá trị với tinh linh không? Nhỡ nó hư thì sao đây?"
" Ủa không phải tinh linh bay bằng bột tiên sao?"
" Hả?? À à a a a... Sao cô biết được chuyện đó?"
Fata trợn tròn mắt mắt ghẹn lời nói, nhưng rồi quay sang cô hỏi. Meyami không nói, xoa xoa trán đau rồi ngồi xuống ghế đá.
" CHuyện đó không quan trọng, nhưng chị muốn bàn với nhóc về chuyện của chị Hino!"
Fata mở to mắt đến gần cúi đầu nhìn trán cô đỏ lên, rồi lấy tay xoa xoa cho cô: " Xin lỗi, tại em quá tức giận rồi!"
" Nhóc tên gì?"
" Lili tinh linh âm nhạc, có thể gọi em là Fata"
Meyami cười, gọi cậu bằng từ Lili nó giống giống cái tên mà cô bé kia ở cô nhị viện Sakura, và giống cái tên của chị Lily nữa. mà Fata cũng rất vui vẻ khi cô gọi cậu bé bằng cái tên đó, cậu giới thiệu về rất nhiều loại nhạc cụ. Giới thiệu về cả cây đàn thần kì. Nhưng nói đến đay, Meyami lại tằng hắng cắt ngang.
" Lili này, chị nghĩ em không nên để chị Hino sử dụng phép thuật như thế! Tuy có thể không làm hại ai, nhưng nếu gây ý xấu rằng Hino quá dựa vào phép thuật thì sao?"
" Nhưng em đã thực hiện lời hứa sẽ giúp người đó ..."
" EM có thế giúp nhiều cách khác nhau chứ không phải khiến một thiên tài mai một trong phép thuật chính mình. Nếu như cây đàn một ngày nào đó bị hư, sửa chữa không được thì sao? Nếu là Hino, chị tin chị ấy có thể vượt qua nhưng nếu người khác có thể vượt qua. Rồi qua chuyện đó em nghĩ họ còn có đam mơ chơi đàn nữa sao khi cứ nghĩ đến ám ảnh đó?!"
" Em ....."
" Không nên làm thế nữa, bây giờ cứ tạm thời để cây đàn đó cho chị Hino, có lẽ chị ấy còn quá tin vào nó. Nhưng mặc khác chúng ta sẽ chờ cho chị ấy quen dần với loại đàn thường thì bắt đầu tráo đổi! Được chứ!?"
" .... Dạ!!"
" Móc nghoéo hợp tác nha!"
" Vâng"
Ngón tay trỏ đưa lên, được hai bàn tay nhỏ xíu ôm lại. Thế là giao ước giữa cô và Lili hình thành, bắt đầu thay đổi bi kịch của chị Hino về sau này. Meyami chỉ mong thay đổi chút số phận của chị ấy. Vì bất ngờ nhận ra chị Hino là thành viên đã chấp nhận và hai người chị kia cô cũng đã gặp ở lớp phổ thông, trong "Clud fan Kyo". Chị ấy là cô gái cá tính, năng động. Meyami lại không muốn nhìn một cô gái đáng yêu như thế bị các suy nghĩ tự ti mà rời bỏ.
Meyami không phải là thánh mẫu, cô chỉ muốn những con ngừoi cô quen sống tốt thôi. Trước khi cô rời đi!!!
Và hiện tại cô đang mong cột truyện sẽ không bị thay đổi về phần chính vì nữ chủ được giảm bớt một chút gì đó bi thương.
--------- Phân cách ------------
" Meyami đây rồi!!"
" Jto? Ủa cậu đang học ở lớp mà đúng không?"
Ngồi trong đình hóng mát, sáng hôm nay vì thầy Hyuga bận công việc quay phim mà nhà trường lại không có giáo viên được thay thế nên lớp nghỉ. Thành viên trong lớp ai chạy đi chơi nấy, chỉ có Meyami rảnh rổi không biết làm gì ngồi giở mấy quyển sách đam mỹ bên cái đình mà đọc. Nhưng đến đoạn kịch tính, lại bị cậu bạn tóc đỏ này phá rối! Nhưng chẳng sao, dù sao đề cậu ta ngồi chờ một chút rồi nói cũng chẳng có gì.
" Meyami cậu đọc cái gì đấy!"
" Anh yêu em_ my brothers!"
Jto hắc tuyến lăng dài khi nghe cô nói một cách tỉnh bơ như thế. Trong phòng cậu không có, mấy loại truyện này cậu không dám đọc và cũng không được phép đọc. Ở phổ thông chỉ nghe bạn bè kể qua rồi rợn gai óc tránh xa. Nghe nói có rất nhiều cảnh ngừoi lớn trong đó. Jto đã từng đọc qua một truyện* do cậu bạn mời đưa cho. Sau đọc được hết truyện cậu đã tránh rất xa, nhưng hôm nay cậu không nghĩ Meyami lại đọc nó. Nhìn trang bìa màu đen, hình ảnh được viền theo tim tuyến nổi bật trên nền tối, là hai nam tử đang quấn quít với nhau. Jto chợt đổ mồ hôi lạnh, chạy đến giật ngay cái quyển sách dày cộn trên tay cô xuống gập lại.
* Truyện H nhẹ nha! Anh Jto nhà ta không có đủ dũng cảm như thế đâu
( Độc giả: Có đấy chứ!
"Hả????!!!"
Độc giả: do nữ chính dạy!
" Này hết tác giả rồi tới các người nói xấu ta là sao???!!!"_ Nơi nào đó có một giọng mèo kêu khi gặp ma)
" Jto cậu làm gì thế? Mất trang của mình rồi!"
Ngẩn ngừoi nhìn hành động kì lạ của cậu bạn, cô biết Jto là người trong sáng (trai trinh), nhưng mà cậu ta trong sáng thì cứ việc trong sáng, cô cũng đâu có bắt cậu ta đọc đâu mà giật của cô. May là đoạn kịch tính vừa hết, còn cái đoạn luyên thuyên trên giường nữa, cô đang xem mà. Quá đáng đi!
" Jto trả cho mình đi mà!"
KHóc không ra nước mắt khi cứ chạy đến gần Jto, cậu bạn lại lùi ra sau. Rồi vội với tay lấy nó, nhưng Jto lại giơ nó lên cao. Được rồi cô thừa nhận chiều cao của cô khiêm tốn, chỉ mới đứng tới cằm của cậu, tay ngắn không với tới. Cứ nhảy lên lại hút, nhảy lên tiếp lại hụt.
Cái này mới đúng là khóc không ra nước mắt này!
" Jto trả lại quyển sách cho mình đi mà!"
" Ừm ..... Không đừng mơ, cậu phải hứa không đọc nữa!"
Jto nhìn sáng bắt gặp ánh mắt đầy nước của cô, câu đồng ý chợt thoáng qua cửa miệng lại quay nơi khác. Da mặt mỏng lại đỏ lên, dù đáng yêu đến mức nào cũng không được mềm lòng. Phải nghiêm khác không được mềm lòng.
Meyami đừng nhìn cậu không thể nói gì thêm, cúi đầu điểm nhẹ gót chân, rồi lại ngồi lại trên ghế! Không chơi nữa đâu, cậu ta cao hơn cô, cậu ta khỏe hơn cô. Có đẩy ngã cậu ta chính cô cũng ngã. Vậy thôi, bản tính ích kỉ của cô không có phép làm bất cứ hành động gì tổn thương tới ..... Mình!!!
" Yo~ Anh yêu em_my brothers sao?"
" Ren!? Này đừng đưa nó cho cô ấy!"
Jto vừa định đi lại cảm giác được vật trên tay mình biến mất. Nhìn sang, Ren cậu bạn đã cầm nó, đọc trang bìa rồi, lật thêm mấy trang nữa đọc vài dòng.
" Anh đẩy cậu ấy lên giường .... e hèm bàn tay ghì chặt lên vai cậu ..."
" ...."
Ren cố đọc to vài dòng để trêu cô, mặc khác mặt Meyami vẫn tỉnh bơ nhìn anh với anh mắt cười đùa: " Tiếp tục đi, mình giới thiệu cho cậu luôn!"
" Meyami, cậu dám đọc mấy thứ này sao?!"
Ren chuyển giọng nghiêm túc dùng sách gõ lên đầu cô. Meyami ôm đầu đau đơn, nhăn mặt. Cô nói cô không quan tâm khi cậu ta đọc đoạn trong truyện, là nói dối đấy. Nhưng cô biết nếu cô thể hiện bất cứ tình cảm nào trên khuôn mặt sẽ chỉ có kết quả là tiếp tục bị trêu thôi. Ôm trán liếc cậu, tự nhiên mấy ngày nay cô "được" ăn cốc luôn nha. Hết từ ghẹn ngôn từ bây giờ là ăn chội là sao? Số cô là số bị đánh à!
" Thì ra các cậu .... Meyami cuốn đó là ..."
" Ờ hình như là tiểu thuyết đam mỹ, cảnh H nặng nhất hiện nay"
Shou cùng Masato đến sau, liếc sang cô, rồi quay sang quyển sách bên cạnh do Ren vừa đặt xuống. Dù có mới tới nhưng họ cũng đã nghe thấp thoáng những cuộc nói chuyện của hai người này.
Còn Meyami bây giờ hả? Ờ có lỗ nào chui xuống cho rồi!
Cô chỉ đọc truyện thôi mà có cần nhìn cô bằng ánh mắt đủ loại đó không? H thì đã sao, bộ các ngươi chưa từng xem qua? Các ngươi còn xem phim nam nữ H còn ta chỉ đọc truyện thôi mà có cần phải chơi mấy ánh mắt đó bắn về phía ta chứ. Đọc truyện có tội à?!
( Đọc truyện hông có tội mà là truyện H có tội/ Tội gì *nghiến răng nghiến lợi*/ Không xem đám nam chính H mà lại đọc truyện không phải họ/ *trức tiếp ngất*)
" À mọi người nơi này, Mimi không gặp cậu lâu lắm rồi!"
Nanami từ đâu chạy vào, Meyami giật mình cuốn quyển sách dày cộn vứt sang một bên, trong lòng đau như cắt, nhưng cô lại không muốn đầu đọc tâm hồn trong sáng của cô bé này. Nhìn cô bé chạy lại ngồi bên cạnh, rồi đưa mắt nhìn quanh
" Các cậu không ngồi xuống đi, Meyami đâu có cấm các cậu ngồi nha~"
Meyami đổ hắc tuyến, khi lại tiếp nhận thêm những ánh mắt kia. Rồi họ lần lượt ngồi xuống. Cô chỉ biết cười hì hì hỏi có chuyện gì, Nanami cười, gắn cho cô tai phone rồi bật nhạc. Âm nhạc của kèn sao? Vui tươi và tự do ghê luôn, còn có cả tình cảm gì đúng không nhỉ? Nó "yên" quá mà. Nghe xong nhạc, quay sang nhìn cô ban cười tủm tỉm ngẩn ngơ: " LÀ sao?"
" Bài hát này là của Ren đấy!"
" Ờ rồi sao?!"
" Này cậu vô tình quá đấy Mimi!"
Nanami chu môi hợn giận. Meyami nghiên đầu, cô có sao?
" Bài hát này nhờ một người Ren đã nghĩ ra đấy! Meyami muốn biết là ai không?"
" Đúng đấy Meyami nên biết đó là ai chứ nhỉ! Xin lỗi mình đến muộn!"
Shou thêm lời, Natsuki bước vào đình. Cô mở tròn mắt khó hiểu, này có cần tập hợp đông đủ như vậy không? SInh nhật của ai à.
" Shinomiya Natsuki?"
" Rất vui cậu đã nhớ tên tớ, tinh linh ạ! Nhưng tinh linh đáng yêu có biết cậu nhớ tên tớ làm tớ vui đến thế nào không?!"
" ...."
" ....."
Meyami giật mình quay sang nhìn cô bạn bên cạnh, cô bạn chỉ cười hì hì rồi nhún vai. Đưa mắt nhìn một lượt mọi người có mặt nơi này, liền thở dài. Cô đã bị phán án xử tử à. Ngay cả mặt than Masato cũng ở đây.
" Được rồi chuyện gì kinh thiên động địa cứ nói, mình hứng cả!"
" Bọn mình muốn nghe hoàn thiện bài cậu đã hát vào đêm ngày khai giảng!"
" Đêm khai giảng?! Bài gì?"
" Bài này này Meyami!"
Jto mở điện thoại ấn vào nút play, bản nhạc thân quen đó phát lên. Cái bản nhạc mà đêm đó cô vừa ôm mèo vừa hát, không phải là đàn tỳ bà mà là nhạc của thiên nhiên. Hát lại? Cô có thể nhớ hết không? Chỉ sợ là không có!
" Thật sự thì .. Mình quên rồi!!!"
" Hả??!! Cậu đùa à Meyami?"
" Đừng giỡn Mimi!"
" ......"
Không nói cô chỉ gật đầu, cô quên thật rồi mà! Cả bọn nhìn nhau mỉm cười, rồi gật đầu nhìn Nanami. Cô bạn đứng phắt dậy đưa cho cô một tờ giấy.
" Hiệu trưởng đưa bạn một đề tài, ông nói nếu bạn đã quên bản nhạc kia vậy thì phải viết một bản nhạc khác cho ông ấy. Không cần chủ đề!"
" ....."
Có phải không đây? Làm khó người hơi quá rồi đấy! Nhỡ cô không ra, vậy thì ......
Nhưng sau khi kết thúc nhạc, Meyami chợt sửng người. Bên cạnh lại cô gái kia hiện ra, cô gái đó đến gần cửa sổ nhìn xuống, đưa ánh mắt muốn xem kịch vui nhìn về hướng cô
" Ngươi nên đi nhanh một chút! Nếu ngươi còn muốn giữ bí mật về thân phận mình!"
Vừa nói cô gái chỉ về hướng cửa sổ, đưa mắt nhìn ra Meyami nhận ra hai bóng người, còn có một cái bóng xanh chạy về hướng này. Cúi đầu cảm ơn cô gái kia rồi vội sắp xếp cặp rồi chạy nhanh ra ngoài. Trước khi đi, cô còn nghe vọng bên tai tiếng nói của cô gái trong phòng kia
" Này từ đã! Cẩn thận dưới cầu thang đấy!"
Cẩn thận dưới cầu thang! Cô không hiểu cho lắm. Nhưng vẫn cảm ơn người kia. Cô gái dù là hồn ma nhưng không phải ý xấu muốn hại cô.
Nhìn bóng người vụt mất, cô gái đó vừa lắc đầu vừa thở dài. Cô gái kia có rất nhiều bí mật, sợ gì không sợ lại sợ đến mình bị lộ bí mật. Cô gái này giấu đến khi nào đây, nhưng cuộc đời của cô gái này .... Ánh trắng mờ nhạt rồi, biến mất trong không trung, trước khi rời đi còn để lại môt nụ cười thật tươi. Nụ cười mà khi còn sống cô đã từng có, và cũng là nụ cười cuối cùng ở kiếp này. Môi khẽ mấp máy : " Chúc may mắn!"
Một làn gió từ trong phòng xoáy tròn rồi cuốn bay những bản giấy trên bàn, đưa ra cửa sổ biến mất.
Meyami vội chạy về hướng trường Saotome, bước chân gấp gáp. Đến cầu thang thoát hiểm chợt cô khự lại, quay ngừoi nhìn xuống dưới. Ma chưa bao giờ nói dối người, dù bất cứ chuyện gì. Gặp ma cũng là một câu truyện báo trước tương lai. Nếu cô gái kia nói cô nên cẩn thận thì cô nên ngoan ngoãn nghe lời cô ấy. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhất là kẻ không biết mình sống khi nào. Nhìn đi nhìn lại chấp nhận dưới lầu không có người, mới lên đà phóng đi. Nhưng khồng ngờ chỉ đi được có hai ba tầng, dưới nền chờ lại một cánh cửa mở ra. Nam sinh tóc lục bước ra, vì đà chưa kịp thắng. Đúng hơn cô quên khi gặp tình huống quá bất ngờ, ngay lập tức đập mạnh cơ thể vào người nam sinh kia. Cô quay bị bật ra xoay vòng tròn về hướng cầu thang đi xuống. Không xong rồi sẽ bở đầu khi chạm mạnh vào các bậc mất. Cô còn chưa muốn chết!
" ....."
" Này cẩn thận! ..."
Bàn tay đang chìa về đối diện của cô bị nắm chặt. Thực chất cô muốn vớt vác cái gì đó để giữ cơ thể lại. Cô chưa muốn thất hứa với một người, và cô còn rất hối tiếc với thế giới này. Cái thế giới cho cô tình thương, cho cô niềm vui. Cô không muốn mất nó khỏi tay một lần nữa. Cô không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục để làm cuộc sống lần nữa. Và ai biết cô có còn kiếp sau nữa hay không?!
" Phù ... cậu không sao chứ!"
Nhìn cô đang sửng người, Ryotaro Tsuchiura thở ra, đặt cô vững trên đất mới bỏ ra. Đem đặt cô đưa cho cô. Meyami nhìn anh chỉ biết cúi đầu, rồi xin lỗi và cảm ơn.
" Cảm ơn anh!"
" MÀ tại sao cậu lại chạy như thế? Có biết nguy hiểm không đấy!"
" Xin lỗi..!"
" Haiz.... được rồi. Mình cũng không sao, cậu không vấn đề gì đấy chứ!"
" Ờ vâng!"
Meyami thần người một chút, vội lấy linh hồn lại xác rồi cúi đầu chào cậu. Chạy nhanh đi! Không có ý muốn tỏ ra đặc biệt nhưng bây giờ đầu cô trống rỗng, không còn ý nghĩ nào nữa. Chạy qua cánh rừng, đến gần đến lưng trường vứt cặp ôm mặt ngồi bệch xuống đất mà khóc. Cô biết cảm giác quá vô lý khi lại đi khóc như thế này. Nhưng nếu ai đã trải qua những ba kiếp người như cô thì mới hiểu. Cảm giác dở chết dở sống cứ mở mắt nhìn đời không phải là cảm giác vui vẻ gì này. Kiếp này cô đã định vẫn như kiếp trước, cuộc đời trôi qua như là nước chảy, rồi cô vẫn thế một đầu thai hai tan biến. Hoặc là chỉ là một cô hồn vất vưỡng.
Nhưng tới bây giờ Meyami biết cô muốn sống đến nhường nào. Cái lúc rơi xuống cầu thang đó. Những hình ảnh lướt nhanh qua trong đầu cô, từng khuôn mặt, từng cái tình huống thường ngày. Meyami muốn níu giữ nó. Cô đã cạn sức không muốn lại bắt đầu với cái thế giới khi chết đi sống lại một cách hoàn toàn mới. Cô lưu luyến với thế giới này. Lưu luyến những tình người này.
Meyami không muốn chết!
Cô không muốn bị cô đơn nữa!
Bàn tay nhỏ siết chặt lấy cơ thể đang rung lên cứ để tiếng khóc bậc ra. Trời về đêm lạnh lắm, lạnh đến nổi có thể hanh khô cả giọt nước mắt của chính cô. Ánh trăng lên cao, Meyami khóc đã rồi đứng dậy đưa tay vệt nước mắt. Qua rồi, cô phải tiếp tục bước tiếp thôi!
---------- Phân cách ------------
Ban đêm, điện thoại bị cô dùng gối đè lên dù có ai gọi cũng chẳng nghe được. Ngủ đến sáng hôm sau cũng là đúng thời gian để cô chuẩn bị cho việc học trong trường Saotome. Đến bên lớp, ngồi vào chỗ mình, rồi mở sách đọc qua bài cũ lẫn bài mới. Còn một cuốn sách dày cô cần ôn lại nốt nhạc cũ.
" Chà hôm nay trời đỗ mưa rồi!!"
" Ren! Cậu che mất ánh sáng của tớ!"
Cậu bạn không nói không rằng, ngồi đối diện với cô, chống cằm trên bàn cô để nhìn cô cười tủm tỉm. Chỉ có cô vẫn ngồi yên, sắc mặt vẫn đanh như thế mà đọc sách. Miệng nhỏ khẽ mở, mấp máy là câu muốn đuổi người. Nhưng cậu bạn không nghe thấy, vẫn cười tủm tỉm đưa cho cô một cành hoa hồng, áp gần cô thổi luồn hơi nóng vào tai Meyami
" Tặng em, tối nay có thể ăn tối với anh!"
" Xin lỗi không rảnh!"
Meyami lật tiếp sách đọc, không quan tâm đến cậu ta. Cô không phải fan cậu ta, bây giờ cô mệt lắm rồi. Đầu óc trống rỗng, Meyami muốn biết cái đích này chính cô sẽ ra sao đây? Suy nghĩ mãi về tương lai cũng khiến cô kiệt sức, cũng đến lúc cô dừng chân mà nghĩ lại rồi. Cô cần nhìn lại những con đường cô đã đi qua, dù nó tràn ngập ánh sáng nhưng có cái gì đó cô cần thay đổi. Một thứ gì đó bên bờ ngoài là hoàn hảo nhưng chính người trong cuộc phát hiện nó còn thiếu soát rất nhiều. Vậy thì cái gì nữa đây?!
Hòa âm cùng ca khúc khác sao?!
Không phải, tâm trạng cô rất thoải mái khi hòa âm cùng âm nhạc của Masato. Vậy đó không phải là vấn đề.
Âm nhạc thiếu trái tim sao?
Cô không chắc lắm mình đã đặc hết tình cảm mình vào những ca khúc kia chưa. Nhưng mà cô hài lòng về những bài hát cô đã hát và ghi trên giấy. Vậy là gì? Cô không thể tìm ra, cái cảm xúc đang chìm vào xâu trong đáy vực đó. Cô không thể níu giữ được. Vậy chính cô nên làm sao đây? Mọi thứ toàn là bóng tối thôi!
" Meyami! Meyami! Mình xin lỗi không cố ý chọc cậu đâu! Là lời mời thật đó!"
Ren nhìn cô, ánh mắt chợt sụp xuống không còn ánh sáng. Cô không để ý lời cậu hay là đang suy nghĩ chuyện khác. Ánh mắt kia quá u ám rồi! Đem tay huê huê trước mặt cô vẫn không tác dụng. Bèn đập mạnh vào vai Meyami gọi cô tỉnh lại. Cái cảm giác cô tịch quanh người, chính cậu không muốn thấy trên người cô gái này!
--- ------ ------ ------ -------Phân cách---- ------ ------ ------ ------ --------
Ngày qua nhanh.
Suy nghĩ ngổn ngang cứ mãi quẩn quanh trong đầu óc cô. Xong cả tiết học hôm đó, Meyami không muốn quay về trường. Cô leo lên sân thượng, ngồi co ro một góc lôi điện thoại ra bấm rồi bấm. Vô thức không suy nghĩ, điện thoại cứ tắt rồi lại mở. Cô lại ngồi tự kỉ ở đó, mắt không nhìn tay lại nhìn về hướng bầu trời xa xăm kia. Hôm nay cô không bị cô gái kì quái trong lớp quấy rầy. Cô ấy đã biến mắt, lúc đầu Meyami đã nghĩ có lẽ sẽ gặp cô ấy sau tiết học, nhưng rồi cô gái kia cũng không tới. Cả ngày hôm nay Meyami đã suy nghĩ nhiều lắm, nhiều về kiếp người của hai kiếp trước. Kiếp trước cô đã cố gắng hết sức chưa? Có rồi, nhưng cả thể giới đều ruồng bỏ cô. Và hiện tại kiếp này, sẽ có một lần nữa thế giới này quay lưng lại với cô một lần nữa.
Cô muốn ngăn chuyện đó lại!
Nhưng mà .... Cô có đủ sức không? Khi cả đời này cô chỉ muốn yên yên ổn ỏn sống một cuộc sống bình thường.
Tiiiiiiiing ... .....Tiiiiiiiiiiiing.... .....
" Mèo hoang em sao thế? Mấy bữa nay lại không gọi cho tôi?"
" Anh Akito!"
" Này em sao vậy Mimi! Mimi sao vậy!"
Bên đầu dây bên kia chợt lo lắng khi giọng nói của cô có điểm khác lạ. Meyami giậc mình nhận ra điều này, nhanh thay đổi giọng cười nói với anh rằng không sao. Viện một lý do nào đó giải thích rồi tìm chủ đề khác để nói. Akito có vẻ rất lo lắng cho cô khi không liên lạc được. Với hai người Yuki và Kyo, anh nói cả hai vẫn không có mối quan hệ thuận hòa.
" Mà Mimi này, em có biết Tohru với Shigure sắp kết hôn không?"
" Dạ? Kết hôn? Cô ấy chưa nói cho em biết!"
Meyami thần người, cô bạn Tohru không phải đã sinh con rồi sao? Còn kết hôn nữa hả? Nghe Akito nói hai người Tohru và Hatori không sinh ra mâu thuẫn gì. Ủa vậy là ....
" Tohru có hai chồng đấy Mimi"
Akito cười nói, anh biết cô đang thắc mắc về điều gì. Nhưng mà Meyami khó hiểu, tại sao đám trước là trốn qua Mĩ tổ chức thì thôi đi, bây giờ cũng không nói không rằng kết hôn không nói với cô là sao? Bên đầu dây kia cười sặc khi nghe cô ngẩn ngơ hỏi chuyện.
Ngồi trên tấm nệm, trước mắt là hoàn núi giả. Mùa xuân năm nay hoa đào nở rất đẹp. Đáng tiếc anh không được cùng ngừoi đó ngắm hoa. Nhưng lẫn trước vì bệnh, người nhà ngăn cậu không ra ngoài tránh trúng gió. Nhưng hiện tại sức khỏe anh đã dần tăng lên rất nhiều. Có thể bắt tay vào kế hoạch cướp tâm người nào kia. Và tiệc cưới này chính là cơ hội, anh không muốn để hai tên nhóc kia cướp đi tâm người trong lòng trước. Cô là của anh nhất định là của anh.
" Anh Akito! Anh còn ở đó không ạ!"
" Ừm! Sao vậy?!"
Bên đầu dây kia yên lặng khá lâu Meyami nghĩ anh đã bận việc nên đã hẹn với anh vào cuối tuần rồi cúp máy. Cô không muốn làm vướn bận công việc của anh, mà không biết người nào đầu bên kia đang tưng tửng cười tích mắt bắt đầu bẫy của mình.
Rời khỏi sân thượng, bất ngờ gặp Hino đang ngồi nhìn dây đàn của violin. Mỉm cười bước đến bên cạnh ngồi xuống, nghiên đầu chống cằm nhìn chị. Ánh sáng từ bên màng trời về chiều nhượm đỏ cả một không gian phía xa, đàn chim nhỏ về tổ. Những đám mây trắng trôi lê lửng trên nền trời màu vàng nhạt đó yên bình. Thật thoải mái khi ngồi nơi này sau những ngày mệt mỏi! Vươn vai hít thở một bầu không khí trong lành, rồi cười nhìn Hino. Đã bốn tiếng đồng hồ chị ấy vẫn ngồi thừ ra đó để nghĩ cái gì?
" Hino-chan"
" Á .. Meyami em dọa chị!"
Ra vẻ mặt giẫm chân, buồn bực khi bị cô thở một luồn khí lạnh vào sau mang tai và thành công gọi hồn chị trên chín tầng mây về xác. Mặc dù thế nhưng ngừoi gây họa vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhe rằng cười hì hì một cách ngây thơ. Mà vào mắt Hino là vô số tội.
" Xem chị xử em ra sao?!"
" Á! Khoan, chị nên cảm ơn em chứ không phảu là xử em nha!"
" Cảm ơn?"
" Đứng rồi! Lúc nảy chị thả hồn mình bay đi bay đi và bay đi, ai biết đâu có anh nào đó đến bắt chị thì sao. Ai biết được, nên em gọi hồn chị về. Cảm ơn em đi!"
Đứng dậy chống nạnh, ra vẻ rất đắc ý. Cười huề huề, quay lưng về phía chị. Làn gió nhẹ thổi khiến tóc cô tung bay gợn sóng. Từng đường nét rõ ràng, hoàn mỹ. Lúc này Hino mới đứng bật dậy, nắm chặt vai cô bắt cô nhìn về mắt mình. Giọng nói cao hứng
" Đúng rồi! Meyami em cũng biết thổi sáo, em có thể là người ở trong phòng hôm qua. Và em cũng học cùng lớp Fuyuumi"
" Dạ!!! Ai ạ? Khoan khoan! Trong lớp có rất nhiều người, tại sao em thổi sáo cũng có tôi!"
Không phải chứ, cô nhớ có cho Hino thấy hình dáng hay học viên nào nhìn thấy cô trong cái phòng đó đâu mà Hino biết nhanh như thế chứ! Bìa đại một lý do ngớ ngẩn để đánh lừa thôi!
" À! Cũng phải, ở trong lớp cũng rất nhiều, lỡ có một học sinh ngang qua lớp cũng vậy!"
" Phù.."
Hino quay sang chỗ khác, Meyami ôm ngực thở hắc ra nhẹ nhỏm
" Mà không phải!"
Nhưng Hino vội quay lại, làm cho Meyami khôi phục nghiên dạng, hắc tuyến đầy mặt nhưng vẫn cố nặng ra nụ cười.
" Dạ?!"
Hino nhìn cô một lượt lại lắc đầu, lại ngồi xuống. Meyami bây giờ mới biết chơi với nữ chính nguy hiểm hơn cả nam chủ. Muốn tim dừng khi nào thì nó dừng đập ngay à~ Ngồi bên cạnh Hino nghe cô kể lại về chiều hôm qua, Meyami tự nhiên nở mũi khi có nhiều người khen nha, trời cô không nghĩ cô giỏi đến thế đấy. Cười nhìn chị thêm vào nhiều lời tản thưởng, cứ xem cô đang bắt đầu tinh thần tự kỉ của mình là được. ^^
Đùa thôi, qua lời kể của Hino cô có thể cảm nhận được âm nhạc của mình, như thế nên cần khắc phục hơn nhiều rồi. Đứng vị trí sau Yukino nếu không cô sẽ chết sớm vì nữ fan của anh ta quá đông.
" Meyami em biết chơi sáo khi nào?!"
" Dạ em mới chơi sau khi kết thúc năm học phổ thông thôi ạ!"
" Ôi vậy em là thiên tài rồi!"
" Không đâu ạ, thật ra chỉ là chị em có chơi, tự chỉ. Rồi em yêu thích chơi nhiều lần trong ngày thế là được. Thật ra âm thanh của em tệ lắm!"
Hino đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô rằng dáng bộ: " Không tin!"
Meyami chỉ có thể cười khổ, đem sáo thồi vài nốt, chấp nhận cho sự thật cô đang nói. Hino bắt cô thổi thêm vài nốt nữa, cô chấp nhận, cố ý cho mình thật bất cẩn để nhầm nốt nhạc, rồi phá theo các âm. Nhưng không ngờ lại bị chị Hino khen không ngớt lời. Meyami mỉm cười, như thế cô giả bộ không đạt sao? Ngồi nói chuyện với chị một chút, Meyami tỏ ý muốn giúp chị học chơi đàn, vì nghe chị nói về những nốt nhạc chị chưa hiểu. Thực chất cô đã có ý giúp chị chơi violin khi nhìn thấy một tinh linh gần bên cạnh Hino. Có thể trong truyện Hino đã quá dựa dẫm vào cây đàn trái tim. Nhưng nếu cô thay đổi mọt chút về tình huống này, có thể Hino sẽ hoàn thành tốt bài thi của mình. Và mặc khác tác giả còn nhìn thấy cuộc thi này có ích đến mức nào khi một học viên trong trường tiến bộ lên từng ngày. Vì đây cũng có thể giải đi chế độ phân biệt trình độ của học sinh lớp thường với học sinh lớp chuyên trong trường. Mỗi lần một học sinh lớp chuyên đến lớp thường hay ngược lại học viên lớp thường đến lớp chuyên đều bị nhìn như sinh vật lạ. CHính cô và Fuyuumi đã trải nghiệm cảm giác đó khi thầy giáo nhờ đem tập bản án thầy để quên ở khối lớp thường về phòng hiệu trưởng.
Xem như cô lập một công lớn cho đất nước về mầm mấm phân biệt giai cấp của giới trẻ sau này đi. Để sau này miễn bị người ta đuổi bắt khi mới tiếp tay thêm cho nước nhà cặp công thụ như Yuki và Kyo kia!
Buổi chiều trôi qua nhanh, thoáng chốc đã đến tối. Hino vội cảm ơn cô rồi ra về. Meyami cũng cúi chào cô rồi tạm biệt. Có thể nói Hino là thiên tài âm nhạc, cô học rất nhanh về các nốt nhạc và cách đàn, chỉ trọn một giờ đồng hồ Hino đã có thể sử dụng thành thạo các bản nhạc dễ khi bắt đầu đàn vào cây violin bình thường. Nhìn bộ dáng lúc đầu sợ sệch của cô, rồi âm thanh rợn người vọng ra trong không trung khi lần đầu tiên Hino chạm vào các dây đàn. Meyami chỉ biết ôm bụng cười cho đến khi cô bé đỏ bừng cả mặt.
Nhìn cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân đi xuống ngày càng nhỏ. Meyami thể dài, giang tay sang ngang tóm lấy cậu nhóc tinh linh âm nhạc_Fata. Cậu bé có hơi bất ngờ nhưng rồi lại vùng vãy mạnh, Meyami chẳng biết làm sao đành buông cậu nhóc ra, ngay lập tức bị cây gậy của cậu gõ vào đầu. Trong lúc ôm cục u xoa xoa, thì Fata lên tiếng hét
" Quá đáng, cô có cần thô lỗ vậy không chứ!"
" CHính nhóc mới thô lỗ, tại sao lại đánh vào đầu ta?!"
" Hừ, cô bốp ghẹn tôi vậy là không thô lỗ, cô có biết đôi cánh rất có giá trị với tinh linh không? Nhỡ nó hư thì sao đây?"
" Ủa không phải tinh linh bay bằng bột tiên sao?"
" Hả?? À à a a a... Sao cô biết được chuyện đó?"
Fata trợn tròn mắt mắt ghẹn lời nói, nhưng rồi quay sang cô hỏi. Meyami không nói, xoa xoa trán đau rồi ngồi xuống ghế đá.
" CHuyện đó không quan trọng, nhưng chị muốn bàn với nhóc về chuyện của chị Hino!"
Fata mở to mắt đến gần cúi đầu nhìn trán cô đỏ lên, rồi lấy tay xoa xoa cho cô: " Xin lỗi, tại em quá tức giận rồi!"
" Nhóc tên gì?"
" Lili tinh linh âm nhạc, có thể gọi em là Fata"
Meyami cười, gọi cậu bằng từ Lili nó giống giống cái tên mà cô bé kia ở cô nhị viện Sakura, và giống cái tên của chị Lily nữa. mà Fata cũng rất vui vẻ khi cô gọi cậu bé bằng cái tên đó, cậu giới thiệu về rất nhiều loại nhạc cụ. Giới thiệu về cả cây đàn thần kì. Nhưng nói đến đay, Meyami lại tằng hắng cắt ngang.
" Lili này, chị nghĩ em không nên để chị Hino sử dụng phép thuật như thế! Tuy có thể không làm hại ai, nhưng nếu gây ý xấu rằng Hino quá dựa vào phép thuật thì sao?"
" Nhưng em đã thực hiện lời hứa sẽ giúp người đó ..."
" EM có thế giúp nhiều cách khác nhau chứ không phải khiến một thiên tài mai một trong phép thuật chính mình. Nếu như cây đàn một ngày nào đó bị hư, sửa chữa không được thì sao? Nếu là Hino, chị tin chị ấy có thể vượt qua nhưng nếu người khác có thể vượt qua. Rồi qua chuyện đó em nghĩ họ còn có đam mơ chơi đàn nữa sao khi cứ nghĩ đến ám ảnh đó?!"
" Em ....."
" Không nên làm thế nữa, bây giờ cứ tạm thời để cây đàn đó cho chị Hino, có lẽ chị ấy còn quá tin vào nó. Nhưng mặc khác chúng ta sẽ chờ cho chị ấy quen dần với loại đàn thường thì bắt đầu tráo đổi! Được chứ!?"
" .... Dạ!!"
" Móc nghoéo hợp tác nha!"
" Vâng"
Ngón tay trỏ đưa lên, được hai bàn tay nhỏ xíu ôm lại. Thế là giao ước giữa cô và Lili hình thành, bắt đầu thay đổi bi kịch của chị Hino về sau này. Meyami chỉ mong thay đổi chút số phận của chị ấy. Vì bất ngờ nhận ra chị Hino là thành viên đã chấp nhận và hai người chị kia cô cũng đã gặp ở lớp phổ thông, trong "Clud fan Kyo". Chị ấy là cô gái cá tính, năng động. Meyami lại không muốn nhìn một cô gái đáng yêu như thế bị các suy nghĩ tự ti mà rời bỏ.
Meyami không phải là thánh mẫu, cô chỉ muốn những con ngừoi cô quen sống tốt thôi. Trước khi cô rời đi!!!
Và hiện tại cô đang mong cột truyện sẽ không bị thay đổi về phần chính vì nữ chủ được giảm bớt một chút gì đó bi thương.
--------- Phân cách ------------
" Meyami đây rồi!!"
" Jto? Ủa cậu đang học ở lớp mà đúng không?"
Ngồi trong đình hóng mát, sáng hôm nay vì thầy Hyuga bận công việc quay phim mà nhà trường lại không có giáo viên được thay thế nên lớp nghỉ. Thành viên trong lớp ai chạy đi chơi nấy, chỉ có Meyami rảnh rổi không biết làm gì ngồi giở mấy quyển sách đam mỹ bên cái đình mà đọc. Nhưng đến đoạn kịch tính, lại bị cậu bạn tóc đỏ này phá rối! Nhưng chẳng sao, dù sao đề cậu ta ngồi chờ một chút rồi nói cũng chẳng có gì.
" Meyami cậu đọc cái gì đấy!"
" Anh yêu em_ my brothers!"
Jto hắc tuyến lăng dài khi nghe cô nói một cách tỉnh bơ như thế. Trong phòng cậu không có, mấy loại truyện này cậu không dám đọc và cũng không được phép đọc. Ở phổ thông chỉ nghe bạn bè kể qua rồi rợn gai óc tránh xa. Nghe nói có rất nhiều cảnh ngừoi lớn trong đó. Jto đã từng đọc qua một truyện* do cậu bạn mời đưa cho. Sau đọc được hết truyện cậu đã tránh rất xa, nhưng hôm nay cậu không nghĩ Meyami lại đọc nó. Nhìn trang bìa màu đen, hình ảnh được viền theo tim tuyến nổi bật trên nền tối, là hai nam tử đang quấn quít với nhau. Jto chợt đổ mồ hôi lạnh, chạy đến giật ngay cái quyển sách dày cộn trên tay cô xuống gập lại.
* Truyện H nhẹ nha! Anh Jto nhà ta không có đủ dũng cảm như thế đâu
( Độc giả: Có đấy chứ!
"Hả????!!!"
Độc giả: do nữ chính dạy!
" Này hết tác giả rồi tới các người nói xấu ta là sao???!!!"_ Nơi nào đó có một giọng mèo kêu khi gặp ma)
" Jto cậu làm gì thế? Mất trang của mình rồi!"
Ngẩn ngừoi nhìn hành động kì lạ của cậu bạn, cô biết Jto là người trong sáng (trai trinh), nhưng mà cậu ta trong sáng thì cứ việc trong sáng, cô cũng đâu có bắt cậu ta đọc đâu mà giật của cô. May là đoạn kịch tính vừa hết, còn cái đoạn luyên thuyên trên giường nữa, cô đang xem mà. Quá đáng đi!
" Jto trả cho mình đi mà!"
KHóc không ra nước mắt khi cứ chạy đến gần Jto, cậu bạn lại lùi ra sau. Rồi vội với tay lấy nó, nhưng Jto lại giơ nó lên cao. Được rồi cô thừa nhận chiều cao của cô khiêm tốn, chỉ mới đứng tới cằm của cậu, tay ngắn không với tới. Cứ nhảy lên lại hút, nhảy lên tiếp lại hụt.
Cái này mới đúng là khóc không ra nước mắt này!
" Jto trả lại quyển sách cho mình đi mà!"
" Ừm ..... Không đừng mơ, cậu phải hứa không đọc nữa!"
Jto nhìn sáng bắt gặp ánh mắt đầy nước của cô, câu đồng ý chợt thoáng qua cửa miệng lại quay nơi khác. Da mặt mỏng lại đỏ lên, dù đáng yêu đến mức nào cũng không được mềm lòng. Phải nghiêm khác không được mềm lòng.
Meyami đừng nhìn cậu không thể nói gì thêm, cúi đầu điểm nhẹ gót chân, rồi lại ngồi lại trên ghế! Không chơi nữa đâu, cậu ta cao hơn cô, cậu ta khỏe hơn cô. Có đẩy ngã cậu ta chính cô cũng ngã. Vậy thôi, bản tính ích kỉ của cô không có phép làm bất cứ hành động gì tổn thương tới ..... Mình!!!
" Yo~ Anh yêu em_my brothers sao?"
" Ren!? Này đừng đưa nó cho cô ấy!"
Jto vừa định đi lại cảm giác được vật trên tay mình biến mất. Nhìn sang, Ren cậu bạn đã cầm nó, đọc trang bìa rồi, lật thêm mấy trang nữa đọc vài dòng.
" Anh đẩy cậu ấy lên giường .... e hèm bàn tay ghì chặt lên vai cậu ..."
" ...."
Ren cố đọc to vài dòng để trêu cô, mặc khác mặt Meyami vẫn tỉnh bơ nhìn anh với anh mắt cười đùa: " Tiếp tục đi, mình giới thiệu cho cậu luôn!"
" Meyami, cậu dám đọc mấy thứ này sao?!"
Ren chuyển giọng nghiêm túc dùng sách gõ lên đầu cô. Meyami ôm đầu đau đơn, nhăn mặt. Cô nói cô không quan tâm khi cậu ta đọc đoạn trong truyện, là nói dối đấy. Nhưng cô biết nếu cô thể hiện bất cứ tình cảm nào trên khuôn mặt sẽ chỉ có kết quả là tiếp tục bị trêu thôi. Ôm trán liếc cậu, tự nhiên mấy ngày nay cô "được" ăn cốc luôn nha. Hết từ ghẹn ngôn từ bây giờ là ăn chội là sao? Số cô là số bị đánh à!
" Thì ra các cậu .... Meyami cuốn đó là ..."
" Ờ hình như là tiểu thuyết đam mỹ, cảnh H nặng nhất hiện nay"
Shou cùng Masato đến sau, liếc sang cô, rồi quay sang quyển sách bên cạnh do Ren vừa đặt xuống. Dù có mới tới nhưng họ cũng đã nghe thấp thoáng những cuộc nói chuyện của hai người này.
Còn Meyami bây giờ hả? Ờ có lỗ nào chui xuống cho rồi!
Cô chỉ đọc truyện thôi mà có cần nhìn cô bằng ánh mắt đủ loại đó không? H thì đã sao, bộ các ngươi chưa từng xem qua? Các ngươi còn xem phim nam nữ H còn ta chỉ đọc truyện thôi mà có cần phải chơi mấy ánh mắt đó bắn về phía ta chứ. Đọc truyện có tội à?!
( Đọc truyện hông có tội mà là truyện H có tội/ Tội gì *nghiến răng nghiến lợi*/ Không xem đám nam chính H mà lại đọc truyện không phải họ/ *trức tiếp ngất*)
" À mọi người nơi này, Mimi không gặp cậu lâu lắm rồi!"
Nanami từ đâu chạy vào, Meyami giật mình cuốn quyển sách dày cộn vứt sang một bên, trong lòng đau như cắt, nhưng cô lại không muốn đầu đọc tâm hồn trong sáng của cô bé này. Nhìn cô bé chạy lại ngồi bên cạnh, rồi đưa mắt nhìn quanh
" Các cậu không ngồi xuống đi, Meyami đâu có cấm các cậu ngồi nha~"
Meyami đổ hắc tuyến, khi lại tiếp nhận thêm những ánh mắt kia. Rồi họ lần lượt ngồi xuống. Cô chỉ biết cười hì hì hỏi có chuyện gì, Nanami cười, gắn cho cô tai phone rồi bật nhạc. Âm nhạc của kèn sao? Vui tươi và tự do ghê luôn, còn có cả tình cảm gì đúng không nhỉ? Nó "yên" quá mà. Nghe xong nhạc, quay sang nhìn cô ban cười tủm tỉm ngẩn ngơ: " LÀ sao?"
" Bài hát này là của Ren đấy!"
" Ờ rồi sao?!"
" Này cậu vô tình quá đấy Mimi!"
Nanami chu môi hợn giận. Meyami nghiên đầu, cô có sao?
" Bài hát này nhờ một người Ren đã nghĩ ra đấy! Meyami muốn biết là ai không?"
" Đúng đấy Meyami nên biết đó là ai chứ nhỉ! Xin lỗi mình đến muộn!"
Shou thêm lời, Natsuki bước vào đình. Cô mở tròn mắt khó hiểu, này có cần tập hợp đông đủ như vậy không? SInh nhật của ai à.
" Shinomiya Natsuki?"
" Rất vui cậu đã nhớ tên tớ, tinh linh ạ! Nhưng tinh linh đáng yêu có biết cậu nhớ tên tớ làm tớ vui đến thế nào không?!"
" ...."
" ....."
Meyami giật mình quay sang nhìn cô bạn bên cạnh, cô bạn chỉ cười hì hì rồi nhún vai. Đưa mắt nhìn một lượt mọi người có mặt nơi này, liền thở dài. Cô đã bị phán án xử tử à. Ngay cả mặt than Masato cũng ở đây.
" Được rồi chuyện gì kinh thiên động địa cứ nói, mình hứng cả!"
" Bọn mình muốn nghe hoàn thiện bài cậu đã hát vào đêm ngày khai giảng!"
" Đêm khai giảng?! Bài gì?"
" Bài này này Meyami!"
Jto mở điện thoại ấn vào nút play, bản nhạc thân quen đó phát lên. Cái bản nhạc mà đêm đó cô vừa ôm mèo vừa hát, không phải là đàn tỳ bà mà là nhạc của thiên nhiên. Hát lại? Cô có thể nhớ hết không? Chỉ sợ là không có!
" Thật sự thì .. Mình quên rồi!!!"
" Hả??!! Cậu đùa à Meyami?"
" Đừng giỡn Mimi!"
" ......"
Không nói cô chỉ gật đầu, cô quên thật rồi mà! Cả bọn nhìn nhau mỉm cười, rồi gật đầu nhìn Nanami. Cô bạn đứng phắt dậy đưa cho cô một tờ giấy.
" Hiệu trưởng đưa bạn một đề tài, ông nói nếu bạn đã quên bản nhạc kia vậy thì phải viết một bản nhạc khác cho ông ấy. Không cần chủ đề!"
" ....."
Có phải không đây? Làm khó người hơi quá rồi đấy! Nhỡ cô không ra, vậy thì ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.