Chương 120: Vô đề
chạng vạng
04/04/2017
"Fuutan, cô ấy đâu?"
"Đã ngủ!"
Fuutan vừa bước xuống lầu, Masaomi ngồi trên ghế liền hỏi vọng lại, trên tay anh cầm một tờ báo to tướng. Wataru ngồi bên ghế khác, ôm mốt xem phim, tai lại luôn hướng về cuộc đối thoại theo dõi. Fuutan không quan tâm, đi vòng vào nhà bếp, đến bên tủ lạnh lấy chai nước lọc ngửa đầu ra uống. Ukyo ngồi trên bàn gắp đồ ăn vào miệng. TSubaki đứng ngoài lang cang nhìn những giọt nắng mai mới sớm, đưa tay che đi trán mình. Azusa lại ngồi một bên tựa lưng vào cửa kính nhìn trời. Iori ở vườn ngồi bên những chậu hoa mới nảy mầm, ngón tay thon dài rắc từng giọt nước nhỏ trên chúng, tạo ra những giọt sương óng ánh trên từng nụ hoa. Sau anh đứng dậy xoay người vào nhà.
"Mimi muốn chúng ta hòa thuận"
Kaname ngồi trên bàn ăn nhìn thức ăn, giọng nói đột ngột vang lên. Lời nói vừa hết, mọi người đều dừng lại hoạt động của mình. Đợi một lát, Masaomi cùng Wataru bỏ đồ vật trên tay xuống, Fuutan quay lại phòng khác, mọi người còn lại đều dừng hoạt động, đi đến phòng khách mà ngồi xuống.
Đây là cách gia đình Asahina bàn chuyện với nhau, các thành viên trong nhà bắt buộc phải ngồi lại một chỗ khi một thành viên trong nhà đưa ra đề nghị gì đó, liên quan đến vấn đề trong gia đình. Nó cũng chính là cách tối thiếu để anh em trong nhà giữ mối tôn trọng nhau. Đáng tiếc, đã không biết bao lâu gia đình không còn tụ họp đông đủ như trước, hiện tại Natsume, Loris, Subaru, Yusuke có nhà riêng và sống chung với Ema, cũng rất ít khi gặp mặt. Thậm chí người trong nhà lại càng ít gặp mặt hơn, kể từ khi ngôi nhà này vắng đi bóng của một người.
Và hôm nay cũng chính vì người đó mà anh em họ lại ngồi lại một chỗ, cùng bàn về một vấn đề gì đó.
"Anh nhìn thấy ngôi nhà nay đã lâu lắm rồi không còn cảm giác ấm áp nữa"
Masaomi đan hai tay vào nhau chống lên bàn, đặt cằm mình ở giữa hai tay, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
"Nếu cô bé không nhắc có lẽ chúng ta vẫn cứ thế quên đi một ngôi nhà!"
Tsubaki tựa người vào ghế, ánh mắt vô hồn bất định nhìn đến. Từ đầu đến giờ, anh là người không có bất kì hành động gì đối với Meyami, thậm chí còn ít khi đối diện với cô nhiều nhất. Tsubaki dường như trầm tính hơn hẳn cả Azusa-đứa em trai song sinh của mình. Anh hoàn toàn trở thành người khác, không cười ít nói hơn bất cứ khi nào khác, điều quan trọng anh không còn thể hiện thái độ quá khích đối với các hành động thân mật. Những cô gái trước kia anh tán tỉnh cũng dần bị anh lánh xa và bỏ rơi.
Azusa vẫn ngồi trên ghế, đẩy đẩy gọng kính không nói gì, giữa Meyami với cậu, chỉ sợ cô luôn cho là tình cảm anh em. Trước giờ cô có chỉ số EQ thấp ai cũng biết, nếu không đủ dũng cảm nói ra chuyện tình cảm, thì Meyami luôn là người phủ nhận nó không phải tình yêu mà chỉ là người quan tâm cô, và là người tốt. Còn có tất luôn tin tưởng với người đối tốt với mình tuyệt đối. Và, mấy hôm trước, dường như cô bé vẫn nghĩ cậu và anh trai song sinh-Tsubaki có tình cảm gì đó gọi là mập mờ.
"Không thể đóng kịch trước mặt cô ấy"
Fuutan lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của từng người. Vấn đề cậu đưa ra là thật, Meyami không thích giả tạo, và cách giả tạo của những con người rất ngượng ngùng, rất dễ bị nhận ra. Đến lúc đó, sợ cô gái đó sẽ bị shock đến mức nào có lẽ chẳng ai đoán được.
"Chúng ta đã từng vui vẻ khi còn nhỏ"
Hikura lên tiếng, nhìn sang Iori, cậu đang ôm quyển ablum ảnh đặt lên bàn.
"Lúc nhỏ, tất cả mọi người đều rất khắng khích, rồi lớn lên thêm chút nữa. Công việc bắt đầu cuốn đi, Natsume ra ngoài sống, Fuutan lại không có ở nhà, anh lại đi công tác rất xa. Còn lại những người khác cũng chẳng có thời gian ở nhà"
"Đó chính là nguyên nhân anh ủng hộ mẹ đi bước nữa"
Masaomi nhìn về ablum hình, lên tiếng, mày anh đã cau thành một đoàn. Không gian lại trở nên im lặng, đúng vì lúc trước sợ bà mẹ già luôn ở nhà một mình sinh bệnh hoặc có nguy hiểm nên tất cả anh em đều âm thầm chấp nhận hoặc gật đầu ủng hộ. Nhưng họ sẽ không nghĩ sau lần kết hôn này, đường họ đi liền rẽ lối. Mẹ Miwa có nhà riêng, làm việc chung với cha Rintarou, những đứa con trai như họ sẽ không lo nghĩ mà bỏ nhà đi suốt đêm thậm chí là suốt tháng. Rồi mọi kế hoạch tan ra, khi hai đứa em của cha mới đến, Ema hiện tại đã an ổn, còn Meyami?
Tất cả ở đây không muốn cô bị tĩnh mịch, rồi đến mắc phải bệnh gì.
"Vậy thì ổn rồi, chuyện này không khó nếu chúng ta vẫn là anh em ruột thịt, vẫn chảy trong người chung phần dòng máu!"
"Từ hôm nay, tất cả hãy giữa đúng lịch trình cố gắng sắp xếp về ăn bữa cơm tối gia đình!"
"Như vậy xem như Meyami sẽ không buồn"
"Chị út cũng sẽ cười nhiều!"
Mọi người đều đồng ý gật đầu, rồi đưa ra thêm một chút ý kiến về căn nhà và sắp xếp lại. Chốc lát lại vang lên tiếng cười rộ, rồi cả tiếng cãi nhau, đến cả tiếng đổ vỡ cái gì đó. Gia đình Asahina hôm nay thật nhộn nhịp, nháo nhào, và còn có chút lộn xộn. Nhưng nếu là mỹ nam tài giỏi thì chẳng sao, một thoáng mọi chuyện đã được giải quyết xong, mọi người tản nhau ra làm công việc của mình.
Masaomi có buổi phẩu thuật trước ca sáng sớm, Ukyo ở nhà chuẩn bị bữa cơm trưa một chút rồi sẽ đến tòa án, Kaname và Hikura xoay người đến công ty sẵn tiện đưa Wataru đến trường, Iori có lớp tập huấn kinh tế cũng cáo từ rời đi, Fuutan cũng vừa bị quản lí gọi đến giục đi sớm để quay ablum nhạc.
Mắt nhìn cái nhà mới một phút trước ồn ào, bây giờ vắng tanh. Azusa thở dài, Tsubaki ngồi trên ghế sô pha nhìn ra vườn, với cây hoa anh đào đang nở rộ kia.
"Cái nhà này cũng thật lạnh đi"
"Lúc trước Miwa-chan như thế nào? Meyami nếu bị..."
"Sẽ cam đoan không có chuyện đó xảy ra!"
Tsubaki cắt đứng lời em trai mình, rồi đem điện thoại ra bật video xem. Đoạn anh xem là lúc chiếc máy quay kia bị cô quay lén ở nhà bếp, anh cũng chẳng hiểu trong trí óc cô nghĩ gì lại nhìn bộ dạng khi bắt gặp thơ thảm, mắt mở to, tay bấu vào tường, đầu tóc thì rối mịch,khóe miệng còn chảy ra nước dãi.
Mất đi một người khiến anh không còn cười được nữa.
Ngày đó, Tsubaki lại cười, cái cười chảy cả nước mắt khi bóng của cô gái nhỏ kia đi khuất. Cái cười sau suốt 4 năm thầm lặng. Azusa hiểu tình cảm của anh mình dành cho cô, nhưng cậu cũng muốn cô, cũng muốn bàn tay nhỏ, cũng muốn đôi mắt, muốn giọng nói, muốn nụ cười, muốn mái tóc,... muốn cô thuộc về cậu. DÙ là anh mình, cậu cũng sẽ nhất quyết sẽ không nhường.
"Mimi vừa ngủ, có lẽ sẽ không phụ được rồi!"
"Tự tập"
Tsubaki cảm thán, Azusa lại nhăn mày ra hiệu. Không gian lại bắt đầu chìm vào lời thoại, hai người lần này muốn cô ngủ thật tốt, nên cho chút ...gì đó vào cốc nước cô uống thôi.
"Đã ngủ!"
Fuutan vừa bước xuống lầu, Masaomi ngồi trên ghế liền hỏi vọng lại, trên tay anh cầm một tờ báo to tướng. Wataru ngồi bên ghế khác, ôm mốt xem phim, tai lại luôn hướng về cuộc đối thoại theo dõi. Fuutan không quan tâm, đi vòng vào nhà bếp, đến bên tủ lạnh lấy chai nước lọc ngửa đầu ra uống. Ukyo ngồi trên bàn gắp đồ ăn vào miệng. TSubaki đứng ngoài lang cang nhìn những giọt nắng mai mới sớm, đưa tay che đi trán mình. Azusa lại ngồi một bên tựa lưng vào cửa kính nhìn trời. Iori ở vườn ngồi bên những chậu hoa mới nảy mầm, ngón tay thon dài rắc từng giọt nước nhỏ trên chúng, tạo ra những giọt sương óng ánh trên từng nụ hoa. Sau anh đứng dậy xoay người vào nhà.
"Mimi muốn chúng ta hòa thuận"
Kaname ngồi trên bàn ăn nhìn thức ăn, giọng nói đột ngột vang lên. Lời nói vừa hết, mọi người đều dừng lại hoạt động của mình. Đợi một lát, Masaomi cùng Wataru bỏ đồ vật trên tay xuống, Fuutan quay lại phòng khác, mọi người còn lại đều dừng hoạt động, đi đến phòng khách mà ngồi xuống.
Đây là cách gia đình Asahina bàn chuyện với nhau, các thành viên trong nhà bắt buộc phải ngồi lại một chỗ khi một thành viên trong nhà đưa ra đề nghị gì đó, liên quan đến vấn đề trong gia đình. Nó cũng chính là cách tối thiếu để anh em trong nhà giữ mối tôn trọng nhau. Đáng tiếc, đã không biết bao lâu gia đình không còn tụ họp đông đủ như trước, hiện tại Natsume, Loris, Subaru, Yusuke có nhà riêng và sống chung với Ema, cũng rất ít khi gặp mặt. Thậm chí người trong nhà lại càng ít gặp mặt hơn, kể từ khi ngôi nhà này vắng đi bóng của một người.
Và hôm nay cũng chính vì người đó mà anh em họ lại ngồi lại một chỗ, cùng bàn về một vấn đề gì đó.
"Anh nhìn thấy ngôi nhà nay đã lâu lắm rồi không còn cảm giác ấm áp nữa"
Masaomi đan hai tay vào nhau chống lên bàn, đặt cằm mình ở giữa hai tay, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
"Nếu cô bé không nhắc có lẽ chúng ta vẫn cứ thế quên đi một ngôi nhà!"
Tsubaki tựa người vào ghế, ánh mắt vô hồn bất định nhìn đến. Từ đầu đến giờ, anh là người không có bất kì hành động gì đối với Meyami, thậm chí còn ít khi đối diện với cô nhiều nhất. Tsubaki dường như trầm tính hơn hẳn cả Azusa-đứa em trai song sinh của mình. Anh hoàn toàn trở thành người khác, không cười ít nói hơn bất cứ khi nào khác, điều quan trọng anh không còn thể hiện thái độ quá khích đối với các hành động thân mật. Những cô gái trước kia anh tán tỉnh cũng dần bị anh lánh xa và bỏ rơi.
Azusa vẫn ngồi trên ghế, đẩy đẩy gọng kính không nói gì, giữa Meyami với cậu, chỉ sợ cô luôn cho là tình cảm anh em. Trước giờ cô có chỉ số EQ thấp ai cũng biết, nếu không đủ dũng cảm nói ra chuyện tình cảm, thì Meyami luôn là người phủ nhận nó không phải tình yêu mà chỉ là người quan tâm cô, và là người tốt. Còn có tất luôn tin tưởng với người đối tốt với mình tuyệt đối. Và, mấy hôm trước, dường như cô bé vẫn nghĩ cậu và anh trai song sinh-Tsubaki có tình cảm gì đó gọi là mập mờ.
"Không thể đóng kịch trước mặt cô ấy"
Fuutan lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của từng người. Vấn đề cậu đưa ra là thật, Meyami không thích giả tạo, và cách giả tạo của những con người rất ngượng ngùng, rất dễ bị nhận ra. Đến lúc đó, sợ cô gái đó sẽ bị shock đến mức nào có lẽ chẳng ai đoán được.
"Chúng ta đã từng vui vẻ khi còn nhỏ"
Hikura lên tiếng, nhìn sang Iori, cậu đang ôm quyển ablum ảnh đặt lên bàn.
"Lúc nhỏ, tất cả mọi người đều rất khắng khích, rồi lớn lên thêm chút nữa. Công việc bắt đầu cuốn đi, Natsume ra ngoài sống, Fuutan lại không có ở nhà, anh lại đi công tác rất xa. Còn lại những người khác cũng chẳng có thời gian ở nhà"
"Đó chính là nguyên nhân anh ủng hộ mẹ đi bước nữa"
Masaomi nhìn về ablum hình, lên tiếng, mày anh đã cau thành một đoàn. Không gian lại trở nên im lặng, đúng vì lúc trước sợ bà mẹ già luôn ở nhà một mình sinh bệnh hoặc có nguy hiểm nên tất cả anh em đều âm thầm chấp nhận hoặc gật đầu ủng hộ. Nhưng họ sẽ không nghĩ sau lần kết hôn này, đường họ đi liền rẽ lối. Mẹ Miwa có nhà riêng, làm việc chung với cha Rintarou, những đứa con trai như họ sẽ không lo nghĩ mà bỏ nhà đi suốt đêm thậm chí là suốt tháng. Rồi mọi kế hoạch tan ra, khi hai đứa em của cha mới đến, Ema hiện tại đã an ổn, còn Meyami?
Tất cả ở đây không muốn cô bị tĩnh mịch, rồi đến mắc phải bệnh gì.
"Vậy thì ổn rồi, chuyện này không khó nếu chúng ta vẫn là anh em ruột thịt, vẫn chảy trong người chung phần dòng máu!"
"Từ hôm nay, tất cả hãy giữa đúng lịch trình cố gắng sắp xếp về ăn bữa cơm tối gia đình!"
"Như vậy xem như Meyami sẽ không buồn"
"Chị út cũng sẽ cười nhiều!"
Mọi người đều đồng ý gật đầu, rồi đưa ra thêm một chút ý kiến về căn nhà và sắp xếp lại. Chốc lát lại vang lên tiếng cười rộ, rồi cả tiếng cãi nhau, đến cả tiếng đổ vỡ cái gì đó. Gia đình Asahina hôm nay thật nhộn nhịp, nháo nhào, và còn có chút lộn xộn. Nhưng nếu là mỹ nam tài giỏi thì chẳng sao, một thoáng mọi chuyện đã được giải quyết xong, mọi người tản nhau ra làm công việc của mình.
Masaomi có buổi phẩu thuật trước ca sáng sớm, Ukyo ở nhà chuẩn bị bữa cơm trưa một chút rồi sẽ đến tòa án, Kaname và Hikura xoay người đến công ty sẵn tiện đưa Wataru đến trường, Iori có lớp tập huấn kinh tế cũng cáo từ rời đi, Fuutan cũng vừa bị quản lí gọi đến giục đi sớm để quay ablum nhạc.
Mắt nhìn cái nhà mới một phút trước ồn ào, bây giờ vắng tanh. Azusa thở dài, Tsubaki ngồi trên ghế sô pha nhìn ra vườn, với cây hoa anh đào đang nở rộ kia.
"Cái nhà này cũng thật lạnh đi"
"Lúc trước Miwa-chan như thế nào? Meyami nếu bị..."
"Sẽ cam đoan không có chuyện đó xảy ra!"
Tsubaki cắt đứng lời em trai mình, rồi đem điện thoại ra bật video xem. Đoạn anh xem là lúc chiếc máy quay kia bị cô quay lén ở nhà bếp, anh cũng chẳng hiểu trong trí óc cô nghĩ gì lại nhìn bộ dạng khi bắt gặp thơ thảm, mắt mở to, tay bấu vào tường, đầu tóc thì rối mịch,khóe miệng còn chảy ra nước dãi.
Mất đi một người khiến anh không còn cười được nữa.
Ngày đó, Tsubaki lại cười, cái cười chảy cả nước mắt khi bóng của cô gái nhỏ kia đi khuất. Cái cười sau suốt 4 năm thầm lặng. Azusa hiểu tình cảm của anh mình dành cho cô, nhưng cậu cũng muốn cô, cũng muốn bàn tay nhỏ, cũng muốn đôi mắt, muốn giọng nói, muốn nụ cười, muốn mái tóc,... muốn cô thuộc về cậu. DÙ là anh mình, cậu cũng sẽ nhất quyết sẽ không nhường.
"Mimi vừa ngủ, có lẽ sẽ không phụ được rồi!"
"Tự tập"
Tsubaki cảm thán, Azusa lại nhăn mày ra hiệu. Không gian lại bắt đầu chìm vào lời thoại, hai người lần này muốn cô ngủ thật tốt, nên cho chút ...gì đó vào cốc nước cô uống thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.