Chương 101: Wataru mất tích (1)
chạng vạng
29/01/2017
" Chưa đầy ba ngày đã đổ bệnh, cậu cũng thật yếu đấy!"
" Mặc ta, chả chuyện gì đến ngươi"
Ceil liếc nhìn người ngồi bên thùng gỗ gặm từng miếng táo. Tiểu thư Travel, thất lạc từ nhỏ, mới đây chỉ trở về. Gần hơn ba tháng, thâu tóm thik trường kinh tế, gần hai tháng, thế giới ngầm trở nên sùng bái và chạy theo phe cô khi vũ khí xuất hiện hiện đại. Gần một nữa thế giới hắc đạo nắm trọn quyền thâu tóm tất cả các thế lực hùng mạnh từ tay gia tộc Phantomhive.
Cậu đã từng nghĩ, tiểu thư Travel kia cũng coa thể giống câu, nên từ giờ mọi việc bên họ đều không quan tâm. Nhưng có dùng cô ta giống cậu không? Trở về với một tên quản gia là thần chết, chỉ gần một tháng đem gia tộc bên bờ vực tuyệt chủng trở lại bình thường, từ đó dần dần phát triển.
Vậy cô ta có bao nhiêu tài nữa đây?
" Nhìn gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?"
". ...Cái quỷ. .khụ...khụ..."
Nhìn đứa nhỏ đến chết cũng kiên cường, không chịu cúi đầu kia. Meyami liền thở ra, tên nhóc nào cũng vật, trước khi làm tiểu có hay tiểu thụ của người ta thì lại mang cái tính kiên cường đấy.
Vì lúc trước tiểu công của hắn đến nhờ cô để mắt đến tên này một chút thì có quỷ mới biết cô buồn ngủ đến mức nào.
Gặm xong quả táo. Thật ra là hai quả rồi, nhìn đứa nhỏ kia không chịu nổi nữa mới rời khỏi chỗ ngồi, đem chăn trùm lên người nhóc.
" Trợn mắt nhìn ta làm gì? Ta biết ta đẹp!"
" Câm mồm...khụ...khụ...ngươi...khụ...khụ...Ng..khụ..khụ.."
" Đã không nói được vẫn cố nói. Sợ nhóc rồi!"
Bưng chén thuốc cất, vì nó đã đốt hai tiếng của cô. Hôm đó, cô vất vả lắm đi theo cặp đôi như ve sầu Peter- WIndy lên núi hái vài cây thuốc về chữa trị cho đoàn. Không nghĩ nhóc cố chấm lại huê tay hất ra. May mắn cô nhanh nhẹn giải nguy cho thuốc không mất giọt nào. À mà có, một giọt rơi xuống thấm vào nền đất.
Không phải chứ?
" Ngươi điên à, thời gian ta giành cho chén thuốc này quý lắm đấy!"
" Quý thì ngươi tự uống ....khụ..khụ...đ..I..khụ..khụ.."
Hắn ho sặc sụa, nôn tháo nôn thốt vẫn không chịu uống. Nhìn nhóc Meyami nổi khùng, cô có thể mặc xác thằng nhóc này, nhưng vẫn không được. Tự nhiên trong truyện chỉ nói hắn bị suyễn sau ba ngày, ai biết đâu hắn lại bị sớm hơn, cộng với bệnh mất máu khi té thang, cùng cái thứ gọi là cảm lạnh liền trở thành bộ dáng như xác sống.
Cô bỏ mặc? Tác giả không giết cô, độc giả cũng xách dao trảm cô. Họ hỏi tại sao đem nhân vật chính của họ chết đấy!
" Ngươi chắc không uống?"
" ..không.."
" Hết cách..."
Ngay lâọ tức Ciel bị trói trên thân cây bằng miếng vải màng, siết chân tay đính thẳng, cổ ngước lên. Nhóc trừng mắt nhìn cô.
Meyami không nói, đẩy thùng trước mặt cậu ta, ngồi xuống. Chắm cằm nhìn cậu.
" Rốt cuộc...khụ.."
" Bây giờ uống, hay để tôi mếm?!"
" ...Ses..."
" Willian đang chơi với anh ta! Dù gọi đến khan cổ, dù anh ta đổi được mạng, đến cứu cậu. Thì nhóc cũng mất nụ hôn đầu rồi"
" Đồ..."
" Uống hoặc mếm?!"
" Uống"
" Thế ta đổi ý rồi. Bắt uống vui hơn."
Cô đi tới bốp miệng nhóc, đến khuôn miệng mở ra, cô đem thuốc đổ hết vào. Để nhóc nuốt từng ngụm thuốc vào cổ, rồi mới tháo dây trôi. Meyami mặc cậu quay đi.
Đùa không chạy để tên Sesbatian quay lại giết cô hả?
Vì tội gì nhỉ? Là tội sỉ nhục tiểu thụ của hắn đấy.
Willian đứng một bên góc tối, khoé miệng co giật nhìn bóng ai đó rời đi. Hết cách, tiểu thư của hắn rất thích gây hoạ, mà mọi kết quả đều để cho hắn chịu. Willian thật thấy mình thương tâm mà. Đến khi nào cô mới thôi chạy loạn nữa đây? Khi hắn khuyên cô, 100% là câu trả lời.
" Willian, mấy ngày nay tôi thấy anh béo lên đấy, hay là tháng này anh thực hiện thực đơn ăn kiên đi!"
--- ------ ------ -------phân cách---- ------ -----
Cũng trong đêm đó Willian nhận được tin từ biệt thự. Vội vàng đến lều của Beast để tìm cô.
Lúc đó Meyami đang dọn dẹp đồ vật, vì là đêm của buổi diễn đoàn, nền Beast đã dẫn họ ra biễu diễn. Sau khi phụ giúp diễn viên chính chuẩn bị đồ đạt thì Meyami trở lại phòng, chuyện này như cơm bữa. Đồ đạt không lộn sộn, các vật không bị xáo trộn, cọng tóc Beast gắn cửa tủ cũng không bị đứt đi. Nên cô hoàn toàn an tâm khi để Meyami về phòng mình.
Nhưng sự thật , Beast không hề biết, Meyami theo lời và sở thích của chị mà tìm đúng một chỗ. Dưới gối và sau tấm ảnh của cô. Một bức thư được giấu, một tấm hình cũ rít giữa chị với một người đàn ông tóc bạc, chẻ ra hai bên. Ông ôm vai chị cười vui vẻ, chỉ có điều Beast ko như thế, dường như cười mà không cười.
" Tiểu thư.."
" Willian?"
" Mau, lá thư từ biệt thự chúng ta!"
Đứng dậy, đặt Cas sang một bên, nhận lấy bức thư.
Đêm hôm đó, hai người cốc tốc biến mất.
Ngôi biệt thự trước giờ cô đi luôn tối, hiện tại đã bậc sáng tất cả ánh đèn, nhờ ánh trăng loe loé mà chíu rọi lên trang sức căn nhà lấp lánh. Hầu nữ, người giúp việc, nấu ăn, và làm việc vườn. Chỉ có đúng 5 người được chọn lựa kỉ càn và trở thành một bộ phận trong nhà. Đa phần, nhìn họ là người không có nhà, hoàn cảnh éo le hay bị truy đuổi. Willian nhận họ chỉ vì họ là những kẻ trong kẻ tài.
" Tiểu thư đã về"
" Ai có thể nói cho tôi biết, lá thư này ai viết?"
" Thưa là tôi, là tôi thất trách"
Meyami bước đến bên hầu gái nhìn cô. Cô gái này bắt đầu từ trong kĩ viện, đúng hơn là giúp việc cho kĩ nữ. Vì bị cưỡng hiếp, tội danh giết người ụp trên đầu làm cô chạy trốn. Willian gặp cô khi đối đầu với bọn sát thủ, kỉ thuật dùng dao rất điêu luyện và thuần phục, nắm bắt tốt điểm yếu con người. Và cái duy nhất anh nhìn thấy ở cô ta là một kẻ máu lạnh khi giết người.
Thế ra biệt thự có một người giúp việc là cô gái xinh xắn này.
" Kể cho tôi nghe!"
Cô gái giúp việc khúng núm, tường thuận lại tất cả các hoạt động và sự kiện trước một ngày và sát thời gian không nhìn thấy Wataru.
Đúng vậy, bức thư gửi đến nói Wataru, đã mất tích. Đã qua hai ngày một đêm.
Meyami nhéo mày, nếu là kẻ thù chắc chắng đã gọi lại, đáng tiếc chuyện này không phải. Wataru mất tích vào buổi tối. Tối hôm qua, bầu trời tối đen như mực.
Không có gió, lại còn có cả tiếng kêu trong đêm của loài kiếm mồi buổi tối.
" Willian, to quá!'
" Tôi bị tên Sesbatian ngăn cả không thể điều tra, khi có tiếng động"
" Không tốt, gọi người đi tìm nơi Wataru từng đến, nhanh đi. Nếu không có, lập tức đi sang biệt thự của gia tộc Phantomhive, đưa họ bức thư này, sau đó
Làm như họ nói."
" Rõ"
Hàng người cúi đầu đồ thanh, lúc này cô liền ngã ra đất, rất may còn có Willian đứng bên cạnh, giang tay đỡ lấy cô. Anh nhìn cô ổn định trong lòng mình mới cau mày răng dạy.
" " Tiểu thư, cô thừa biết tôi luôn phía sau cô, không cần phải ngã dưới đấy chứ?"
" " Willian tôi mệt đưa tôi về phòng, không cần nói thêm."
Willian thở ra nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. Liền nhanh chóng đưa cô vào phòng. Bên dưới này, năm người chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình.
--- ------ ------ ---- phân cách ---- ---------- ----
Khi tỉnh lại cũng là chạng vạng, bước xuống nệm, chạm chân vào mặt đất lành lạnh, liền khiến rùn mình.
Bước xuống nhà, không nghĩ Willian lại chặn trước cửa. Anh chỉ mỉm cười rồi lại bằng một tay vứt cô như vứt bó rào. Không biết khi nào mới trốn được tên này?"
Thế một ngày trôi qua, còn không vào, thì cũng vui thế, mau đi.
" Mặc ta, chả chuyện gì đến ngươi"
Ceil liếc nhìn người ngồi bên thùng gỗ gặm từng miếng táo. Tiểu thư Travel, thất lạc từ nhỏ, mới đây chỉ trở về. Gần hơn ba tháng, thâu tóm thik trường kinh tế, gần hai tháng, thế giới ngầm trở nên sùng bái và chạy theo phe cô khi vũ khí xuất hiện hiện đại. Gần một nữa thế giới hắc đạo nắm trọn quyền thâu tóm tất cả các thế lực hùng mạnh từ tay gia tộc Phantomhive.
Cậu đã từng nghĩ, tiểu thư Travel kia cũng coa thể giống câu, nên từ giờ mọi việc bên họ đều không quan tâm. Nhưng có dùng cô ta giống cậu không? Trở về với một tên quản gia là thần chết, chỉ gần một tháng đem gia tộc bên bờ vực tuyệt chủng trở lại bình thường, từ đó dần dần phát triển.
Vậy cô ta có bao nhiêu tài nữa đây?
" Nhìn gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?"
". ...Cái quỷ. .khụ...khụ..."
Nhìn đứa nhỏ đến chết cũng kiên cường, không chịu cúi đầu kia. Meyami liền thở ra, tên nhóc nào cũng vật, trước khi làm tiểu có hay tiểu thụ của người ta thì lại mang cái tính kiên cường đấy.
Vì lúc trước tiểu công của hắn đến nhờ cô để mắt đến tên này một chút thì có quỷ mới biết cô buồn ngủ đến mức nào.
Gặm xong quả táo. Thật ra là hai quả rồi, nhìn đứa nhỏ kia không chịu nổi nữa mới rời khỏi chỗ ngồi, đem chăn trùm lên người nhóc.
" Trợn mắt nhìn ta làm gì? Ta biết ta đẹp!"
" Câm mồm...khụ...khụ...ngươi...khụ...khụ...Ng..khụ..khụ.."
" Đã không nói được vẫn cố nói. Sợ nhóc rồi!"
Bưng chén thuốc cất, vì nó đã đốt hai tiếng của cô. Hôm đó, cô vất vả lắm đi theo cặp đôi như ve sầu Peter- WIndy lên núi hái vài cây thuốc về chữa trị cho đoàn. Không nghĩ nhóc cố chấm lại huê tay hất ra. May mắn cô nhanh nhẹn giải nguy cho thuốc không mất giọt nào. À mà có, một giọt rơi xuống thấm vào nền đất.
Không phải chứ?
" Ngươi điên à, thời gian ta giành cho chén thuốc này quý lắm đấy!"
" Quý thì ngươi tự uống ....khụ..khụ...đ..I..khụ..khụ.."
Hắn ho sặc sụa, nôn tháo nôn thốt vẫn không chịu uống. Nhìn nhóc Meyami nổi khùng, cô có thể mặc xác thằng nhóc này, nhưng vẫn không được. Tự nhiên trong truyện chỉ nói hắn bị suyễn sau ba ngày, ai biết đâu hắn lại bị sớm hơn, cộng với bệnh mất máu khi té thang, cùng cái thứ gọi là cảm lạnh liền trở thành bộ dáng như xác sống.
Cô bỏ mặc? Tác giả không giết cô, độc giả cũng xách dao trảm cô. Họ hỏi tại sao đem nhân vật chính của họ chết đấy!
" Ngươi chắc không uống?"
" ..không.."
" Hết cách..."
Ngay lâọ tức Ciel bị trói trên thân cây bằng miếng vải màng, siết chân tay đính thẳng, cổ ngước lên. Nhóc trừng mắt nhìn cô.
Meyami không nói, đẩy thùng trước mặt cậu ta, ngồi xuống. Chắm cằm nhìn cậu.
" Rốt cuộc...khụ.."
" Bây giờ uống, hay để tôi mếm?!"
" ...Ses..."
" Willian đang chơi với anh ta! Dù gọi đến khan cổ, dù anh ta đổi được mạng, đến cứu cậu. Thì nhóc cũng mất nụ hôn đầu rồi"
" Đồ..."
" Uống hoặc mếm?!"
" Uống"
" Thế ta đổi ý rồi. Bắt uống vui hơn."
Cô đi tới bốp miệng nhóc, đến khuôn miệng mở ra, cô đem thuốc đổ hết vào. Để nhóc nuốt từng ngụm thuốc vào cổ, rồi mới tháo dây trôi. Meyami mặc cậu quay đi.
Đùa không chạy để tên Sesbatian quay lại giết cô hả?
Vì tội gì nhỉ? Là tội sỉ nhục tiểu thụ của hắn đấy.
Willian đứng một bên góc tối, khoé miệng co giật nhìn bóng ai đó rời đi. Hết cách, tiểu thư của hắn rất thích gây hoạ, mà mọi kết quả đều để cho hắn chịu. Willian thật thấy mình thương tâm mà. Đến khi nào cô mới thôi chạy loạn nữa đây? Khi hắn khuyên cô, 100% là câu trả lời.
" Willian, mấy ngày nay tôi thấy anh béo lên đấy, hay là tháng này anh thực hiện thực đơn ăn kiên đi!"
--- ------ ------ -------phân cách---- ------ -----
Cũng trong đêm đó Willian nhận được tin từ biệt thự. Vội vàng đến lều của Beast để tìm cô.
Lúc đó Meyami đang dọn dẹp đồ vật, vì là đêm của buổi diễn đoàn, nền Beast đã dẫn họ ra biễu diễn. Sau khi phụ giúp diễn viên chính chuẩn bị đồ đạt thì Meyami trở lại phòng, chuyện này như cơm bữa. Đồ đạt không lộn sộn, các vật không bị xáo trộn, cọng tóc Beast gắn cửa tủ cũng không bị đứt đi. Nên cô hoàn toàn an tâm khi để Meyami về phòng mình.
Nhưng sự thật , Beast không hề biết, Meyami theo lời và sở thích của chị mà tìm đúng một chỗ. Dưới gối và sau tấm ảnh của cô. Một bức thư được giấu, một tấm hình cũ rít giữa chị với một người đàn ông tóc bạc, chẻ ra hai bên. Ông ôm vai chị cười vui vẻ, chỉ có điều Beast ko như thế, dường như cười mà không cười.
" Tiểu thư.."
" Willian?"
" Mau, lá thư từ biệt thự chúng ta!"
Đứng dậy, đặt Cas sang một bên, nhận lấy bức thư.
Đêm hôm đó, hai người cốc tốc biến mất.
Ngôi biệt thự trước giờ cô đi luôn tối, hiện tại đã bậc sáng tất cả ánh đèn, nhờ ánh trăng loe loé mà chíu rọi lên trang sức căn nhà lấp lánh. Hầu nữ, người giúp việc, nấu ăn, và làm việc vườn. Chỉ có đúng 5 người được chọn lựa kỉ càn và trở thành một bộ phận trong nhà. Đa phần, nhìn họ là người không có nhà, hoàn cảnh éo le hay bị truy đuổi. Willian nhận họ chỉ vì họ là những kẻ trong kẻ tài.
" Tiểu thư đã về"
" Ai có thể nói cho tôi biết, lá thư này ai viết?"
" Thưa là tôi, là tôi thất trách"
Meyami bước đến bên hầu gái nhìn cô. Cô gái này bắt đầu từ trong kĩ viện, đúng hơn là giúp việc cho kĩ nữ. Vì bị cưỡng hiếp, tội danh giết người ụp trên đầu làm cô chạy trốn. Willian gặp cô khi đối đầu với bọn sát thủ, kỉ thuật dùng dao rất điêu luyện và thuần phục, nắm bắt tốt điểm yếu con người. Và cái duy nhất anh nhìn thấy ở cô ta là một kẻ máu lạnh khi giết người.
Thế ra biệt thự có một người giúp việc là cô gái xinh xắn này.
" Kể cho tôi nghe!"
Cô gái giúp việc khúng núm, tường thuận lại tất cả các hoạt động và sự kiện trước một ngày và sát thời gian không nhìn thấy Wataru.
Đúng vậy, bức thư gửi đến nói Wataru, đã mất tích. Đã qua hai ngày một đêm.
Meyami nhéo mày, nếu là kẻ thù chắc chắng đã gọi lại, đáng tiếc chuyện này không phải. Wataru mất tích vào buổi tối. Tối hôm qua, bầu trời tối đen như mực.
Không có gió, lại còn có cả tiếng kêu trong đêm của loài kiếm mồi buổi tối.
" Willian, to quá!'
" Tôi bị tên Sesbatian ngăn cả không thể điều tra, khi có tiếng động"
" Không tốt, gọi người đi tìm nơi Wataru từng đến, nhanh đi. Nếu không có, lập tức đi sang biệt thự của gia tộc Phantomhive, đưa họ bức thư này, sau đó
Làm như họ nói."
" Rõ"
Hàng người cúi đầu đồ thanh, lúc này cô liền ngã ra đất, rất may còn có Willian đứng bên cạnh, giang tay đỡ lấy cô. Anh nhìn cô ổn định trong lòng mình mới cau mày răng dạy.
" " Tiểu thư, cô thừa biết tôi luôn phía sau cô, không cần phải ngã dưới đấy chứ?"
" " Willian tôi mệt đưa tôi về phòng, không cần nói thêm."
Willian thở ra nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. Liền nhanh chóng đưa cô vào phòng. Bên dưới này, năm người chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình.
--- ------ ------ ---- phân cách ---- ---------- ----
Khi tỉnh lại cũng là chạng vạng, bước xuống nệm, chạm chân vào mặt đất lành lạnh, liền khiến rùn mình.
Bước xuống nhà, không nghĩ Willian lại chặn trước cửa. Anh chỉ mỉm cười rồi lại bằng một tay vứt cô như vứt bó rào. Không biết khi nào mới trốn được tên này?"
Thế một ngày trôi qua, còn không vào, thì cũng vui thế, mau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.