Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 18:
Mộ Vũ Vũ
24/09/2023
“Vâng!”
Viên bắt giam tăng tốc vượt qua bọn họ chạy vào ngõ nhỏ, tiếng bước chân chỉnh tề thống nhất vang lên.
Rất nhanh, trước viện nhỏ nghèo nàn đã bị vây kín bởi những viên bắt giam, sau đó Quảng Khuynh An tiến lên đạp cửa bước vào.
Cánh cửa kia đã lâu năm không được tu sửa, không chịu được sức lớn “K...ẽo uỵch” một tiếng rơi xuống, đập vào mặt đất.
Cùng lúc đó, từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi: “Sấm sét à? Trời ơi, không phải, đang mùa đông…”
Quảng Khuynh An lo sợ thư sinh chạy trốn, ai ngờ lại thấy y vội vội vàng vàng khoác áo đi ra, vừa đi vừa buộc đai lưng.
Trường sam màu xanh lam, Dung Tuân đầu tóc bù xù rối loạn, hai mắt đỏ hoe nhìn mấy người Đại lý tự, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt gượng ép mà nở một nụ cười cứng ngắc: “Quan gia, đây là…huy động nhân lực như này, tiểu nhân đã phạm phải tội gì sao?”
“Còn chưa tỉnh ngủ à?”
Quảng Khuynh An lạnh lùng chế giễu, liếc mắt ra hiệu với viên bắt giam.
Lúc này viên bắt giam đã tóm lấy người rồi trói lại, trói Dung Tuân như cái bánh chưng, nhét vào trong xe ngựa.
Kết quả là trên đường trở về, trong xe chật hẹp có ba người: Quảng Khuynh An, Hứa Đa Đa và Dung Tuân.
“Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết xảy ra chuyện gì cần Đại lý tự ra mặt ạ, đại nhân!”
“Chẳng lẽ là say rượu rồi phạm pháp?”
Dung Tuân lẩm bẩm kêu oan như tiếng ríu rít ồn ào của ve sầu giữa mùa hè!
Quảng Khuynh An đang muốn nhét giày chặn miệng y lại thì Hứa Đa Đa yên lặng lấy tiền đồng xuống nói: “Quảng thúc thúc, người này giao cho cháu.”
“Tiểu tổ tông, cháu cũng đừng có giày vò…Phá án mang theo đứa nhỏ, từ xưa đến nay sợ là chỉ có lịch sử trong sách!”
Đầu Quảng Khuynh An muốn hói luôn rồi, cục vàng nhảy xuống đất ngồi xổm trước mặt Dung Tuân, tiền đồng lắc lư trái phải: “Nhìn vật trong tay ta, nhìn kỹ một chút.”
Dung Tuân buồn bực nhưng vẫn nghe lời liếc mắt nhìn.
Cứ nhìn như vậy, tầm mắt lại không rời ra được.
Hứa Đa Đa lau mồ hôi lạnh chảy ra, đây là lần đầu tiên bé có ý thức mà thi triển ảo thuật, dường như rất thuận lợi.
Đồng tiền đồng lắc qua trái một chút rồi lại lắc qua phải một chút, không nhanh không chậm.
Ánh mắt Dung Tuân nhìn theo tiền đồng như đã dính chặt lấy nó, theo thời gian trôi qua dần trở nên tối tăm trống rỗng.
Thanh âm Hứa Đa Đa phát ra rất nhẹ, bé cố gắng đọc rõ từng chữ: “Đêm khuya sương mù tối hôm qua, anh đi uống rượu, sau đó đến bên bờ sông Thanh Hà…Chuyện gì đã xảy ra?”
“Sau đó?”
Dung Tuân vò đầu, cố gắng nhớ lại.
“Giả bộ, mẹ nó ta cho ngươi giả bộ này!” Quảng Khuynh An nhìn mà tức giận, nhấc chân lên.
“Suỵt.”
Hứa Đa Đa nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông, ngón tay đặt lên trước miệng.
Chân Quảng Khuynh An chợt cứng đờ giữa không trung, thật sự không rơi xuống.
Ông cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hứa Đa Đa ôn thanh nhẹ giọng dẫn dắt: “Anh gặp được tiểu tỷ tỷ Lưu gia ở bờ sông Thanh Hà…”
Dung Tuân vẫn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng theo lời Hứa Đa Đa nói cũng nói theo: “Nàng nói muốn cùng ta cao chạy xa bay, muốn cùng ta bỏ trốn, ta không muốn…”
Nói đến đây, hai mắt Quảng Khuynh An tỏa sáng, trông rất kỳ lạ.
“Sau đó anh giết nàng ấy?” Hứa Đa Đa tiếp tục truy vấn, rõ ràng là một đứa bé nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sắc lạnh trong thoáng chốc.
Dung Tuân vội vàng lắc đầu: “Không, ta với nàng so nín thở, nếu nàng có thể nhịn được nửa nén hương thì ta sẽ theo nàng…”
Quảng Khuynh An lại một lần nữa kinh hãi đến rớt cằm.
Ông đã tưởng tượng qua muôn vàn kiểu chết, lại không ngờ sẽ là như thế này!
Hứa Đa Đa tiếp tục dẫn dắt, bàn tay trống không kéo kéo Quảng Khuynh An.
Ông lúc này mới nhớ ra việc phải chuẩn bị đơn cáo trạng bắt Dung Tuân phải nhận tội!
Tất cả đã kết thúc, bầu trời của Đại lý tự lại mở ra một mảng xanh.
Trong nghị sự đường, mặt mày Quảng Khuynh An hớn hở kể lại quá trình điều tra nguyên nhân cái chết của tiểu thư Lưu gia, Thương Trần thì cầm tấm Thiên Nguyên Thông Bảo nhìn trái nhìn phải, tiện thể nghi ngờ nó có thật sự thần kỳ như vậy không.
Viên bắt giam tăng tốc vượt qua bọn họ chạy vào ngõ nhỏ, tiếng bước chân chỉnh tề thống nhất vang lên.
Rất nhanh, trước viện nhỏ nghèo nàn đã bị vây kín bởi những viên bắt giam, sau đó Quảng Khuynh An tiến lên đạp cửa bước vào.
Cánh cửa kia đã lâu năm không được tu sửa, không chịu được sức lớn “K...ẽo uỵch” một tiếng rơi xuống, đập vào mặt đất.
Cùng lúc đó, từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi: “Sấm sét à? Trời ơi, không phải, đang mùa đông…”
Quảng Khuynh An lo sợ thư sinh chạy trốn, ai ngờ lại thấy y vội vội vàng vàng khoác áo đi ra, vừa đi vừa buộc đai lưng.
Trường sam màu xanh lam, Dung Tuân đầu tóc bù xù rối loạn, hai mắt đỏ hoe nhìn mấy người Đại lý tự, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt gượng ép mà nở một nụ cười cứng ngắc: “Quan gia, đây là…huy động nhân lực như này, tiểu nhân đã phạm phải tội gì sao?”
“Còn chưa tỉnh ngủ à?”
Quảng Khuynh An lạnh lùng chế giễu, liếc mắt ra hiệu với viên bắt giam.
Lúc này viên bắt giam đã tóm lấy người rồi trói lại, trói Dung Tuân như cái bánh chưng, nhét vào trong xe ngựa.
Kết quả là trên đường trở về, trong xe chật hẹp có ba người: Quảng Khuynh An, Hứa Đa Đa và Dung Tuân.
“Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết xảy ra chuyện gì cần Đại lý tự ra mặt ạ, đại nhân!”
“Chẳng lẽ là say rượu rồi phạm pháp?”
Dung Tuân lẩm bẩm kêu oan như tiếng ríu rít ồn ào của ve sầu giữa mùa hè!
Quảng Khuynh An đang muốn nhét giày chặn miệng y lại thì Hứa Đa Đa yên lặng lấy tiền đồng xuống nói: “Quảng thúc thúc, người này giao cho cháu.”
“Tiểu tổ tông, cháu cũng đừng có giày vò…Phá án mang theo đứa nhỏ, từ xưa đến nay sợ là chỉ có lịch sử trong sách!”
Đầu Quảng Khuynh An muốn hói luôn rồi, cục vàng nhảy xuống đất ngồi xổm trước mặt Dung Tuân, tiền đồng lắc lư trái phải: “Nhìn vật trong tay ta, nhìn kỹ một chút.”
Dung Tuân buồn bực nhưng vẫn nghe lời liếc mắt nhìn.
Cứ nhìn như vậy, tầm mắt lại không rời ra được.
Hứa Đa Đa lau mồ hôi lạnh chảy ra, đây là lần đầu tiên bé có ý thức mà thi triển ảo thuật, dường như rất thuận lợi.
Đồng tiền đồng lắc qua trái một chút rồi lại lắc qua phải một chút, không nhanh không chậm.
Ánh mắt Dung Tuân nhìn theo tiền đồng như đã dính chặt lấy nó, theo thời gian trôi qua dần trở nên tối tăm trống rỗng.
Thanh âm Hứa Đa Đa phát ra rất nhẹ, bé cố gắng đọc rõ từng chữ: “Đêm khuya sương mù tối hôm qua, anh đi uống rượu, sau đó đến bên bờ sông Thanh Hà…Chuyện gì đã xảy ra?”
“Sau đó?”
Dung Tuân vò đầu, cố gắng nhớ lại.
“Giả bộ, mẹ nó ta cho ngươi giả bộ này!” Quảng Khuynh An nhìn mà tức giận, nhấc chân lên.
“Suỵt.”
Hứa Đa Đa nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông, ngón tay đặt lên trước miệng.
Chân Quảng Khuynh An chợt cứng đờ giữa không trung, thật sự không rơi xuống.
Ông cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hứa Đa Đa ôn thanh nhẹ giọng dẫn dắt: “Anh gặp được tiểu tỷ tỷ Lưu gia ở bờ sông Thanh Hà…”
Dung Tuân vẫn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng theo lời Hứa Đa Đa nói cũng nói theo: “Nàng nói muốn cùng ta cao chạy xa bay, muốn cùng ta bỏ trốn, ta không muốn…”
Nói đến đây, hai mắt Quảng Khuynh An tỏa sáng, trông rất kỳ lạ.
“Sau đó anh giết nàng ấy?” Hứa Đa Đa tiếp tục truy vấn, rõ ràng là một đứa bé nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sắc lạnh trong thoáng chốc.
Dung Tuân vội vàng lắc đầu: “Không, ta với nàng so nín thở, nếu nàng có thể nhịn được nửa nén hương thì ta sẽ theo nàng…”
Quảng Khuynh An lại một lần nữa kinh hãi đến rớt cằm.
Ông đã tưởng tượng qua muôn vàn kiểu chết, lại không ngờ sẽ là như thế này!
Hứa Đa Đa tiếp tục dẫn dắt, bàn tay trống không kéo kéo Quảng Khuynh An.
Ông lúc này mới nhớ ra việc phải chuẩn bị đơn cáo trạng bắt Dung Tuân phải nhận tội!
Tất cả đã kết thúc, bầu trời của Đại lý tự lại mở ra một mảng xanh.
Trong nghị sự đường, mặt mày Quảng Khuynh An hớn hở kể lại quá trình điều tra nguyên nhân cái chết của tiểu thư Lưu gia, Thương Trần thì cầm tấm Thiên Nguyên Thông Bảo nhìn trái nhìn phải, tiện thể nghi ngờ nó có thật sự thần kỳ như vậy không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.