Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 21:
Mộ Vũ Vũ
20/10/2023
“Đại Hồ Tử, ta nói ngươi đừng có động một chút lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhìn ta đây này!” Thương Trần sai người chạy đi mua bình rượu.
Rượu mơ hàng thượng đẳng được rót đầy hai bình.
Làm con trai lão Lý Đầu say như chết gục xuống bàn, thừa dịp gã còn đang mê man chưa hoàn toàn say khướt, Thương Trần vội vàng thúc giục: “Đa Đa, nắm chặt lấy.”
Hứa Đa Đa vừa bị con trai lão Lý Đầu dọa sợ, vẫn còn đang sững sờ, chần chờ một lát mới bắt đầu lắc lắc đồng tiền đồng.
Sau một trận lấy lời khai xong, hoàng hôn đã kéo xuống bao trùm vạn vật.
Quảng Khuynh An cầm đèn lồng, Thương Trần nắm bàn tay bé nhỏ của Hứa Đa Đa.
Ba người đi trước, mấy người Đại lý tự theo sau.
Quảng Khuynh An liên tục nháy mắt với Thương Trần: “Sao vậy, tiểu tổ tông này có phải là do ông trời phái xuống cứu vớt hai ta không?”
Thương Trần cúi đầu liếc nhìn Hứa Đa Đa.
Bé chỉ lo vùi đầu đi bộ, bản tính trẻ con bộc lộ qua bước chân bé, thấy được hòn đá nhỏ liền đi bước nào đá nó bước nấy.
“Việc này chớ để lộ ra, sợ là có nhiều bất lợi.”
“Đó là tất nhiên, đúng là không nghĩ tới án cũ lật lại còn có nhiều manh mối như vậy.”
Hai người vừa đi vừa đàm luận, rẽ vào cửa thành thành Tây.
Bên đường trải dài các sạp hàng bán thịt lợn, một phụ nhân khập khiễng đang thu dọn quầy hàng, trong phòng truyền ra tiếng băm xương “cạch cạch”.
“Xông vào bắt người!”
Thương Trần ra lệnh, viên bắt giam cùng nhau chen vào.
“Không cần cháu sao?” Hứa Đa Đa vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt trong cửa hàng thịt lợn.
“Đa Đa, nơi này rất nguy hiểm.”
Thương Trần đứng chắn trước mặt Hứa Đa Đa: “Người này không đơn giản.”
Hứa Đa Đa nhìn viên giám sát bị hất ngược ra đập vào sạp hàng, thấy có người đã bị thương, máu tươi chảy ồ ạt.
Trong lòng bé căng thẳng, tứ chi lạnh run, không lâu trước đây, mẫu thân cũng vì bảo vệ bé mà liều mạng chống trả lại đám quan binh đuổi giết.
Dáng vẻ nho nhỏ thỉnh thoảng lại lùi về phía sau, lùi rồi lại lùi, cuối cùng đụng phải một người.
Hứa Đa Đa quay người nhìn lại, quả nhiên là bà chủ cửa hàng thịt lợn.
Chân bà đi đứng không tiện, Hứa Đa Đa va vào bà như thế làm bà suýt nữa ngã xuống đất.
“Xin lỗi.” Thanh âm non nớt của Hứa Đa Đa phát ra, bé cúi đầu lịch sự nói.
Bé đang chuẩn bị quay về, thế nhưng bà chủ lại cẩn thận dò xét bé, sau đó vội vàng nắm lấy tay bé: “Ta đã gặp qua cháu rồi, cháu là con gái của Như Nương đúng không?”
Con ngươi của Hứa Đa Đa lập tức co lại, Như Nương là tên của mẫu thân bé.
Khi bé vừa có thể ghi nhớ được một số việc, mẫu thân đã dạy bé viết tên của nàng.
Mẫu thân họ Minh, tên một chữ Như.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đa Đa trắng bệch, bà chủ què chân lại nhẹ nhàng xoa xoa mặt bé, tràn đầy thân thiết nói: “Không nghĩ tới nháy mắt đã lớn như vậy, ta đã nói là nhìn rất quen mắt mà.”
Tại sao người này lại biết đến mẫu thân bé?
Hứa Đa Đa đang không biết phải làm sao thì đột nhiên, một cây dao phay xuyên không khí bay đến chỗ bé.
Thương Trần và Quảng Khuynh An hét to “Cẩn thận”, nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, cho dù tim hai người đã vọt lên tận cổ họng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Con dao phay kia hướng thẳng đến bà chủ, không ngờ lại lệch hướng.
“A –“
Cục vàng kêu lên một tiếng, lưỡi dao lướt qua bả vai bé.
Chiếc áo của phường dệt Tuyết Nguyệt đáng giá ngàn vàng bị cắt rách một đường, máu tươi chảy ra thấm ướt một mảng.
Mắt thấy Hứa Đa Đa bị thương, Quảng Khuynh An và Thương Trần đều đỏ cả mắt.
Cây dao dính máu kia bay thẳng một đường cắm xuống bùn đất.
“Kệ mẹ nó chứ! Lão tử phải chặt ngươi thành tám khúc!” Quảng Khuynh An nổi trận lôi đình, nhấc đao lên bước vào trong phòng.
“Đa Đa, cháu sao rồi?” Thương Trần thì chạy đến bên người Hứa Đa Đa.
Rượu mơ hàng thượng đẳng được rót đầy hai bình.
Làm con trai lão Lý Đầu say như chết gục xuống bàn, thừa dịp gã còn đang mê man chưa hoàn toàn say khướt, Thương Trần vội vàng thúc giục: “Đa Đa, nắm chặt lấy.”
Hứa Đa Đa vừa bị con trai lão Lý Đầu dọa sợ, vẫn còn đang sững sờ, chần chờ một lát mới bắt đầu lắc lắc đồng tiền đồng.
Sau một trận lấy lời khai xong, hoàng hôn đã kéo xuống bao trùm vạn vật.
Quảng Khuynh An cầm đèn lồng, Thương Trần nắm bàn tay bé nhỏ của Hứa Đa Đa.
Ba người đi trước, mấy người Đại lý tự theo sau.
Quảng Khuynh An liên tục nháy mắt với Thương Trần: “Sao vậy, tiểu tổ tông này có phải là do ông trời phái xuống cứu vớt hai ta không?”
Thương Trần cúi đầu liếc nhìn Hứa Đa Đa.
Bé chỉ lo vùi đầu đi bộ, bản tính trẻ con bộc lộ qua bước chân bé, thấy được hòn đá nhỏ liền đi bước nào đá nó bước nấy.
“Việc này chớ để lộ ra, sợ là có nhiều bất lợi.”
“Đó là tất nhiên, đúng là không nghĩ tới án cũ lật lại còn có nhiều manh mối như vậy.”
Hai người vừa đi vừa đàm luận, rẽ vào cửa thành thành Tây.
Bên đường trải dài các sạp hàng bán thịt lợn, một phụ nhân khập khiễng đang thu dọn quầy hàng, trong phòng truyền ra tiếng băm xương “cạch cạch”.
“Xông vào bắt người!”
Thương Trần ra lệnh, viên bắt giam cùng nhau chen vào.
“Không cần cháu sao?” Hứa Đa Đa vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt trong cửa hàng thịt lợn.
“Đa Đa, nơi này rất nguy hiểm.”
Thương Trần đứng chắn trước mặt Hứa Đa Đa: “Người này không đơn giản.”
Hứa Đa Đa nhìn viên giám sát bị hất ngược ra đập vào sạp hàng, thấy có người đã bị thương, máu tươi chảy ồ ạt.
Trong lòng bé căng thẳng, tứ chi lạnh run, không lâu trước đây, mẫu thân cũng vì bảo vệ bé mà liều mạng chống trả lại đám quan binh đuổi giết.
Dáng vẻ nho nhỏ thỉnh thoảng lại lùi về phía sau, lùi rồi lại lùi, cuối cùng đụng phải một người.
Hứa Đa Đa quay người nhìn lại, quả nhiên là bà chủ cửa hàng thịt lợn.
Chân bà đi đứng không tiện, Hứa Đa Đa va vào bà như thế làm bà suýt nữa ngã xuống đất.
“Xin lỗi.” Thanh âm non nớt của Hứa Đa Đa phát ra, bé cúi đầu lịch sự nói.
Bé đang chuẩn bị quay về, thế nhưng bà chủ lại cẩn thận dò xét bé, sau đó vội vàng nắm lấy tay bé: “Ta đã gặp qua cháu rồi, cháu là con gái của Như Nương đúng không?”
Con ngươi của Hứa Đa Đa lập tức co lại, Như Nương là tên của mẫu thân bé.
Khi bé vừa có thể ghi nhớ được một số việc, mẫu thân đã dạy bé viết tên của nàng.
Mẫu thân họ Minh, tên một chữ Như.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đa Đa trắng bệch, bà chủ què chân lại nhẹ nhàng xoa xoa mặt bé, tràn đầy thân thiết nói: “Không nghĩ tới nháy mắt đã lớn như vậy, ta đã nói là nhìn rất quen mắt mà.”
Tại sao người này lại biết đến mẫu thân bé?
Hứa Đa Đa đang không biết phải làm sao thì đột nhiên, một cây dao phay xuyên không khí bay đến chỗ bé.
Thương Trần và Quảng Khuynh An hét to “Cẩn thận”, nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, cho dù tim hai người đã vọt lên tận cổ họng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Con dao phay kia hướng thẳng đến bà chủ, không ngờ lại lệch hướng.
“A –“
Cục vàng kêu lên một tiếng, lưỡi dao lướt qua bả vai bé.
Chiếc áo của phường dệt Tuyết Nguyệt đáng giá ngàn vàng bị cắt rách một đường, máu tươi chảy ra thấm ướt một mảng.
Mắt thấy Hứa Đa Đa bị thương, Quảng Khuynh An và Thương Trần đều đỏ cả mắt.
Cây dao dính máu kia bay thẳng một đường cắm xuống bùn đất.
“Kệ mẹ nó chứ! Lão tử phải chặt ngươi thành tám khúc!” Quảng Khuynh An nổi trận lôi đình, nhấc đao lên bước vào trong phòng.
“Đa Đa, cháu sao rồi?” Thương Trần thì chạy đến bên người Hứa Đa Đa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.