Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 27:
Mộ Vũ Vũ
20/10/2023
Lại nhìn bé gái đứng trước cậu, tuy rằng ăn mặc tốt hơn nhiều, là quần áo búp bê kiểu mới, nhưng lại có vẻ mặt ngây ngốc hồ đồ, hai người này rõ ràng là lén trộm vào đây.
“Các ngươi là hạ nhân còn dám tự tiện xông vào chính điện Đại lý tự? Không sợ ca ca ta bắt hết vào đại lao sao?”
Ngoài dự đoán, cả hai người đều thờ ơ khi nghe cô bé nói.
Hứa Đa Đa lắc đầu, với tình hình bây giờ thì ai xông vào còn chưa biết đâu.
Trì Uyên che chở cho Hứa Đa Đa, hai người chuẩn bị đi vòng qua.
Trước kia Hứa Đa Đa ở Đại lý tự nhận bao nhiêu uất ức mà Thương Tiểu Uyển gặp nhiều lần cũng không đếm xỉa gì đến bé.
Nàng ấy nhấc tay lên, lập tức đẩy Hứa Đa Đa một cái thật mạnh.
“Ui da!"Hứa Đa Đa bị đẩy ngã đập mông xuống đất, gương mặt nhỏ của bé lúc này trở nên tái nhợt.
Vết thương trên vai của bé vẫn chưa lành, lại bị đẩy mạnh một cái như vậy, hiển nhiên là đau không chịu được: “Anh nhỏ ơi, Đa Đa đau...”
Trì Uyên cũng không ngờ đến nàng ấy sẽ đột nhiên đẩy người như vậy bèn vội vàng ngồi xổm xuống: "Ngươi không sao chứ?”
“Ta... hu hu...rất đau!" Hứa Đa Đa cũng không muốn rơi lệ vàng, nhưng vết thương trên vai bé thật sự rất đau.
Trẻ con không biết chịu đựng, nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng, tiếng khóc cũng từ từ to dần.
Trì Uyên thấy bé khóc càng lúc càng nhiều, cũng trở nên hoảng loạn, cậu bé chỉ biết ngờ nghệch nhẹ nhàng vỗ lưng bé: "Không sao, không sao.” Lúc cậu bé an ủi thì thấy trên bộ đồ màu trắng hồng của tiểu nha đầu thấm ra một vệt đỏ rực.
"Đây là chuyện gì vậy?”
Trì Uyên ngẩn ra.
Thương Tiểu Uyển nhìn Hứa Đa Đa ngồi trên đất khóc đến thở đứt cả hơi, lập tức hơi hoảng loạn. Nhưng nàng ấy đã đẩy ngã người ta, cho nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
"Ê! Ai bảo các người không nghe lời của ta?" Nói rồi nàng ấy chỉ Trì Uyên: "Nếu như ngươi không dẫn đường cho ta, lát nữa ta sẽ mách anh của ta, ngươi ăn hiếp ta, ngươi sẽ lập tức bị đuổi khỏi đại lý tự!”
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn nàng ấy, trên mặt cậu bé toàn là sự chán ghét và giận dữ, điều đó đã doạ nàng ấy sợ hãi.
"Vậy còn ngươi? Làm người khác bị thương thì sẽ không bị đuổi ra ngoài sao?" Trì Uyên lạnh mặt nói, nhìn thoáng qua cậu bé trông hơi doạ người.
Thương Tiểu Uyển đờ ra, dựa theo hướng nhìn của cậu bé, nàng ấy chỉ thấy bờ vai của tiểu nha đầu bị nhuộm đỏ một mảng nhỏ: "Ta không cố ý đâu!”
Nàng ấy xua tay, trong mắt toàn là sự hoảng loạn.
Hứa Đa Đa không muốn để Trì Uyên lo lắng, thấy nàng ấy cũng hoảng sợ thì hiểu rằng nàng ấy cũng không có ý xấu, tiếng khóc của bé từ từ nhỏ dần, nhưng vết thương cứ đau từng trận.
Thương Tiểu Uyển nhìn Hứa Đa Đa, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng ấy hừ lạnh một tiếng: "Ta nhớ ra rồi, thì ra ngươi là nha đầu hoang mà Tự khanh đại nhân nuôi dưỡng sao?”
“Còn nữa vết thương này của ngươi chắc chắn không phải do ta làm!" Nàng ấy bước tới trước hai bước: "Vẻ ngoài cũng không dễ thương lắm, lại còn thích khóc nhè, không khác mấy đứa trẻ bình thường là mấy.”
Bị nàng ấy đẩy nhẹ một cái, vậy mà đã ngồi dưới đất mãi không đứng dậy, còn luôn miệng bảo đau!
Ngã trên đất có thể làm vai ngã ra máu rồi sao?
Thương Tiểu Uyển lại không tin.
Lời nói này của nàng ấy quả thực mở to mắt nói dối rồi, nếu như Hứa Đa Đa không được xem là đáng yêu, vậy cả Bắc Yến này chỉ e là cũng không có đứa trẻ nào dễ thương nữa.
Thương Tiểu Uyển nhìn Hứa Đa Đa khóc thút thít không nói gì, nàng ấy nghĩ rằng bé đã ngầm thừa nhận rồi.
"Ta xem ngươi, không bằng sớm đi đến phòng bếp hoặc là chỗ tạp dịch nhận một người phụ thân mới đi! Hiện giờ chỉ là Tự khanh đại nhân thương xót ngươi, đợi ngài ấy hết thấy mới mẻ, cảm thấy ngươi phiền, sẽ vứt ngươi ra đường làm ăn mày!" Nàng ấy thấy sắc mặt Hứa Đa Đa càng lúc càng trắng bệch thì tâm trạng không sảng khoái lúc nãy cũng lập tức dễ chịu hẳn.
“Các ngươi là hạ nhân còn dám tự tiện xông vào chính điện Đại lý tự? Không sợ ca ca ta bắt hết vào đại lao sao?”
Ngoài dự đoán, cả hai người đều thờ ơ khi nghe cô bé nói.
Hứa Đa Đa lắc đầu, với tình hình bây giờ thì ai xông vào còn chưa biết đâu.
Trì Uyên che chở cho Hứa Đa Đa, hai người chuẩn bị đi vòng qua.
Trước kia Hứa Đa Đa ở Đại lý tự nhận bao nhiêu uất ức mà Thương Tiểu Uyển gặp nhiều lần cũng không đếm xỉa gì đến bé.
Nàng ấy nhấc tay lên, lập tức đẩy Hứa Đa Đa một cái thật mạnh.
“Ui da!"Hứa Đa Đa bị đẩy ngã đập mông xuống đất, gương mặt nhỏ của bé lúc này trở nên tái nhợt.
Vết thương trên vai của bé vẫn chưa lành, lại bị đẩy mạnh một cái như vậy, hiển nhiên là đau không chịu được: “Anh nhỏ ơi, Đa Đa đau...”
Trì Uyên cũng không ngờ đến nàng ấy sẽ đột nhiên đẩy người như vậy bèn vội vàng ngồi xổm xuống: "Ngươi không sao chứ?”
“Ta... hu hu...rất đau!" Hứa Đa Đa cũng không muốn rơi lệ vàng, nhưng vết thương trên vai bé thật sự rất đau.
Trẻ con không biết chịu đựng, nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng, tiếng khóc cũng từ từ to dần.
Trì Uyên thấy bé khóc càng lúc càng nhiều, cũng trở nên hoảng loạn, cậu bé chỉ biết ngờ nghệch nhẹ nhàng vỗ lưng bé: "Không sao, không sao.” Lúc cậu bé an ủi thì thấy trên bộ đồ màu trắng hồng của tiểu nha đầu thấm ra một vệt đỏ rực.
"Đây là chuyện gì vậy?”
Trì Uyên ngẩn ra.
Thương Tiểu Uyển nhìn Hứa Đa Đa ngồi trên đất khóc đến thở đứt cả hơi, lập tức hơi hoảng loạn. Nhưng nàng ấy đã đẩy ngã người ta, cho nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
"Ê! Ai bảo các người không nghe lời của ta?" Nói rồi nàng ấy chỉ Trì Uyên: "Nếu như ngươi không dẫn đường cho ta, lát nữa ta sẽ mách anh của ta, ngươi ăn hiếp ta, ngươi sẽ lập tức bị đuổi khỏi đại lý tự!”
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn nàng ấy, trên mặt cậu bé toàn là sự chán ghét và giận dữ, điều đó đã doạ nàng ấy sợ hãi.
"Vậy còn ngươi? Làm người khác bị thương thì sẽ không bị đuổi ra ngoài sao?" Trì Uyên lạnh mặt nói, nhìn thoáng qua cậu bé trông hơi doạ người.
Thương Tiểu Uyển đờ ra, dựa theo hướng nhìn của cậu bé, nàng ấy chỉ thấy bờ vai của tiểu nha đầu bị nhuộm đỏ một mảng nhỏ: "Ta không cố ý đâu!”
Nàng ấy xua tay, trong mắt toàn là sự hoảng loạn.
Hứa Đa Đa không muốn để Trì Uyên lo lắng, thấy nàng ấy cũng hoảng sợ thì hiểu rằng nàng ấy cũng không có ý xấu, tiếng khóc của bé từ từ nhỏ dần, nhưng vết thương cứ đau từng trận.
Thương Tiểu Uyển nhìn Hứa Đa Đa, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng ấy hừ lạnh một tiếng: "Ta nhớ ra rồi, thì ra ngươi là nha đầu hoang mà Tự khanh đại nhân nuôi dưỡng sao?”
“Còn nữa vết thương này của ngươi chắc chắn không phải do ta làm!" Nàng ấy bước tới trước hai bước: "Vẻ ngoài cũng không dễ thương lắm, lại còn thích khóc nhè, không khác mấy đứa trẻ bình thường là mấy.”
Bị nàng ấy đẩy nhẹ một cái, vậy mà đã ngồi dưới đất mãi không đứng dậy, còn luôn miệng bảo đau!
Ngã trên đất có thể làm vai ngã ra máu rồi sao?
Thương Tiểu Uyển lại không tin.
Lời nói này của nàng ấy quả thực mở to mắt nói dối rồi, nếu như Hứa Đa Đa không được xem là đáng yêu, vậy cả Bắc Yến này chỉ e là cũng không có đứa trẻ nào dễ thương nữa.
Thương Tiểu Uyển nhìn Hứa Đa Đa khóc thút thít không nói gì, nàng ấy nghĩ rằng bé đã ngầm thừa nhận rồi.
"Ta xem ngươi, không bằng sớm đi đến phòng bếp hoặc là chỗ tạp dịch nhận một người phụ thân mới đi! Hiện giờ chỉ là Tự khanh đại nhân thương xót ngươi, đợi ngài ấy hết thấy mới mẻ, cảm thấy ngươi phiền, sẽ vứt ngươi ra đường làm ăn mày!" Nàng ấy thấy sắc mặt Hứa Đa Đa càng lúc càng trắng bệch thì tâm trạng không sảng khoái lúc nãy cũng lập tức dễ chịu hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.